Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 98: Xác Nhận
51@-
Lý Ký đổ hết đồ trong túi vải lên bàn.
Lưu Phong theo thủ tục hỏi: “Tên họ là gì?” Sau đó đeo găng tay, cầm một gói giấy lên: “Cái này là gì?”
Người bán hàng nhỏ giọng đáp: “Thuốc chuột.”
“Thuốc chuột gì?”
“Thuốc chuột cực mạnh! Thật sự là thuốc diệt chuột, các anh đừng nghĩ nhiều.”
“Đã có người bị độc này hại chết, anh bảo tôi đừng nghĩ nhiều à?”
“Á?” Người bán hàng sợ đến run rẩy: “Không phải tôi làm đâu, mấy hôm nay tôi không có ở nhà!”
Lưu Phong nói: “Dù không phải anh làm, thì cũng là thuốc anh bán gây ra. Bây giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, có bắt được hung thủ hay không, hoàn toàn trông cậy vào anh.”
Người bán hàng run lên bần bật: “Oan quá, đâu phải mình tôi bán thuốc này, sao lại nói là thuốc của tôi?”
Lưu Phong nói: “Đừng quanh co, trả lời thẳng vào vấn đề. Anh đã từng đến Thanh Sơn Nhai chưa?”
“Thanh Sơn Nhai xa lắm, tôi chưa từng đến.”
“Có từng bán trong thành phố không?”
“Có bán, chủ yếu ở khu phố cũ.”
“Hai mươi ngày gần đây, anh đã bán bao nhiêu gói?”
“Cái này… người ta bảo trí nhớ không bằng cây bút cùn, tôi có ghi hết trong sổ rồi, bán ở đâu cũng ghi rõ.”
Lê Khả lục đống đồ lặt vặt trên bàn, tìm ra một quyển sổ da mềm nhỏ, mở từ cuối lên trước…
Người mua thuốc chuột có độc tính mạnh như thuốc chuột cực mạnh không nhiều, tính từ hai mươi ngày trước đến nay, tổng cộng bán được bảy mươi chín gói.
Từ những ghi chép này, không thấy đề cập đến phố Chính Nghĩa hay khu chung cư Dương Quang.
Lê Khả lắc đầu với Lưu Phong.
Lưu Phong cầm sổ lật vài trang, rồi đẩy sang một bên, lấy ra mấy tấm ảnh: “Ở đây có mấy người, anh nhìn kỹ xem, có ai từng mua thuốc của anh không?”
Người bán hàng lầm bầm: “Tôi bốn mấy tuổi rồi, trí nhớ không tốt, nhận nhầm thì đừng trách tôi nhé.”
Lê Khả đặt ảnh lên bàn nhỏ trước mặt hắn: “Anh nhìn cho kỹ.”
Người bán hàng nhìn từng tấm một: “Hình như chưa từng gặp ai cả.”
Lưu Phong quát: “Anh nhìn lại cho kỹ đi!”
Người bán hàng không vui, lẩm bẩm: “Còn nhìn thế nào nữa? Anh mua, tôi bán, ai quan tâm họ trông thế nào đâu mà nhận ra? Các người đi mua đồ xem, đến hỏi mấy nhân viên ở trung tâm thương mại ấy, có ai nhớ mặt các người không.”
Lời này nói cũng có lý.
Nhưng Lê Khả và Lý Ký nghe xong thì nguội lạnh cả lòng. Nếu không giúp được gì cho vụ án của Hầu Tử An, cả đêm thức trắng của họ gần như uổng phí.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng quay sang Lưu Phong.
Lưu Phong cũng bất lực, anh thu dọn đồ đạc trên tay, vừa định đứng dậy thì nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thấy là Tạ Tinh, anh liền ra hiệu bằng mắt cho Lê Khả.
Lê Khả vội vàng bước ra, đầy kỳ vọng hỏi: “Tinh Tinh, cậu có cách gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Hắn ta giờ chắc chắn không muốn thừa nhận thuốc chuột độc chết người là do mình bán. Nên dù có nhận ra, hắn cũng không muốn khai.”
“Đúng thế, mình cũng thấy vậy!” Lê Khả nắm lấy cánh tay Tạ Tinh: “Vậy phải làm sao đây?”
Tạ Tinh vỗ vai cô: “Cậu dọa hắn thêm lần nữa đi. Nói rằng chúng ta đã khoanh vùng được nghi phạm. Nếu chứng minh được nghi phạm mua thuốc chuột từ hắn, hắn sẽ bị nghi là đồng phạm, thế thì hắn toi đời.”
Lê Khả lo lắng: “Nếu hắn vẫn không nhận thì sao?”
Tạ Tinh tiếp: “Nếu hung thủ cố ý giết người, hắn sẽ không dám mua thuốc một cách công khai. Có thể hắn đội mũ hoặc che miệng. Cậu thử che đi phần trên hoặc dưới của ảnh, rồi bảo hắn nhận lại xem.”
“Ý hay đấy!” Lê Khả phấn chấn trở lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào, thì thầm gì đó bên tai Lưu Phong.
Lưu Phong chần chờ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Lê Khả tiến đến trước mặt người bán: “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi báo rằng bên đó đã khóa được nghi phạm. Một khi xác minh được hắn mua thuốc từ chỗ anh…”
Người bán hàng hét lên: “Mua từ chỗ tôi thì sao? Tôi đâu có ép hắn mua, cũng không bảo hắn đi giết người. Đừng hòng dọa tôi!”
“Bốp!” Lý Ký đúng lúc đập tay xuống bàn: “Nói chuyện cho đàng hoàng vào!”
Người bán hàng giật mình, lại xìu xuống: “Nói đàng hoàng thì nói đàng hoàng, hét cái gì chứ.”
Lê Khả cảnh báo: “Tôi nhắc anh lần nữa, nếu anh không chịu nhận diện người đàng hoàng, lỡ hung thủ vì muốn giảm án mà cắn ngược lại anh, anh sẽ bị nghi là đồng phạm. Lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Người bán hàng hoảng hốt, chớp chớp mắt: “Thế để tôi xem lại… Ôi trời, cô gái này, không phải tôi không nhận, mà là tôi không nhớ nổi. Trí nhớ tôi kém lắm…”
Lê Khả đặt mấy bức ảnh cạnh nhau, lấy một tờ A4 che đi phần trên của ảnh. Người bán hàng rong vẫn không nhận ra.
Cô lại che đi phần cằm của ảnh…
“Ôi chà!” Người bán hàng vỗ đùi một cái đét: “Che mặt thế này thì tôi nhớ ra rồi, hình như là hắn.”
Hắn rút ra bức ảnh của Bì Nghiêm.
Lê Khả nói: “Đừng có hình như. Rốt cuộc có phải hắn không?”
Người bán hàng lấy tay che từ phần mũi trở xuống của Bì Nghiêm: “Tôi cảm thấy là hắn. Hôm đó ở chợ lớn của thị trấn Thạch Đầu, chiều gió to bụi mù, hắn dựng cổ áo lên, che nửa khuôn mặt. Tôi nhớ hắn mặc cái áo khoác màu xanh hải quân khá thời trang, ăn mặc đẹp hơn mấy người ở chợ, trông như dân thành phố, nên tôi nhìn thêm vài lần.”
Lê Khả hài lòng, lấy biên bản từ chỗ Lý Ký, bảo người bán hàng ký tên và lăn tay.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Lý Ký đổ hết đồ trong túi vải lên bàn.
Lưu Phong theo thủ tục hỏi: “Tên họ là gì?” Sau đó đeo găng tay, cầm một gói giấy lên: “Cái này là gì?”
Người bán hàng nhỏ giọng đáp: “Thuốc chuột.”
“Thuốc chuột gì?”
“Thuốc chuột cực mạnh! Thật sự là thuốc diệt chuột, các anh đừng nghĩ nhiều.”
“Đã có người bị độc này hại chết, anh bảo tôi đừng nghĩ nhiều à?”
“Á?” Người bán hàng sợ đến run rẩy: “Không phải tôi làm đâu, mấy hôm nay tôi không có ở nhà!”
Lưu Phong nói: “Dù không phải anh làm, thì cũng là thuốc anh bán gây ra. Bây giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, có bắt được hung thủ hay không, hoàn toàn trông cậy vào anh.”
Người bán hàng run lên bần bật: “Oan quá, đâu phải mình tôi bán thuốc này, sao lại nói là thuốc của tôi?”
Lưu Phong nói: “Đừng quanh co, trả lời thẳng vào vấn đề. Anh đã từng đến Thanh Sơn Nhai chưa?”
“Thanh Sơn Nhai xa lắm, tôi chưa từng đến.”
“Có từng bán trong thành phố không?”
“Có bán, chủ yếu ở khu phố cũ.”
“Hai mươi ngày gần đây, anh đã bán bao nhiêu gói?”
“Cái này… người ta bảo trí nhớ không bằng cây bút cùn, tôi có ghi hết trong sổ rồi, bán ở đâu cũng ghi rõ.”
Lê Khả lục đống đồ lặt vặt trên bàn, tìm ra một quyển sổ da mềm nhỏ, mở từ cuối lên trước…
Người mua thuốc chuột có độc tính mạnh như thuốc chuột cực mạnh không nhiều, tính từ hai mươi ngày trước đến nay, tổng cộng bán được bảy mươi chín gói.
Từ những ghi chép này, không thấy đề cập đến phố Chính Nghĩa hay khu chung cư Dương Quang.
Lê Khả lắc đầu với Lưu Phong.
Lưu Phong cầm sổ lật vài trang, rồi đẩy sang một bên, lấy ra mấy tấm ảnh: “Ở đây có mấy người, anh nhìn kỹ xem, có ai từng mua thuốc của anh không?”
Người bán hàng lầm bầm: “Tôi bốn mấy tuổi rồi, trí nhớ không tốt, nhận nhầm thì đừng trách tôi nhé.”
Lê Khả đặt ảnh lên bàn nhỏ trước mặt hắn: “Anh nhìn cho kỹ.”
Người bán hàng nhìn từng tấm một: “Hình như chưa từng gặp ai cả.”
Lưu Phong quát: “Anh nhìn lại cho kỹ đi!”
Người bán hàng không vui, lẩm bẩm: “Còn nhìn thế nào nữa? Anh mua, tôi bán, ai quan tâm họ trông thế nào đâu mà nhận ra? Các người đi mua đồ xem, đến hỏi mấy nhân viên ở trung tâm thương mại ấy, có ai nhớ mặt các người không.”
Lời này nói cũng có lý.
Nhưng Lê Khả và Lý Ký nghe xong thì nguội lạnh cả lòng. Nếu không giúp được gì cho vụ án của Hầu Tử An, cả đêm thức trắng của họ gần như uổng phí.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng quay sang Lưu Phong.
Lưu Phong cũng bất lực, anh thu dọn đồ đạc trên tay, vừa định đứng dậy thì nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thấy là Tạ Tinh, anh liền ra hiệu bằng mắt cho Lê Khả.
Lê Khả vội vàng bước ra, đầy kỳ vọng hỏi: “Tinh Tinh, cậu có cách gì không?”
Tạ Tinh đáp: “Hắn ta giờ chắc chắn không muốn thừa nhận thuốc chuột độc chết người là do mình bán. Nên dù có nhận ra, hắn cũng không muốn khai.”
“Đúng thế, mình cũng thấy vậy!” Lê Khả nắm lấy cánh tay Tạ Tinh: “Vậy phải làm sao đây?”
Tạ Tinh vỗ vai cô: “Cậu dọa hắn thêm lần nữa đi. Nói rằng chúng ta đã khoanh vùng được nghi phạm. Nếu chứng minh được nghi phạm mua thuốc chuột từ hắn, hắn sẽ bị nghi là đồng phạm, thế thì hắn toi đời.”
Lê Khả lo lắng: “Nếu hắn vẫn không nhận thì sao?”
Tạ Tinh tiếp: “Nếu hung thủ cố ý giết người, hắn sẽ không dám mua thuốc một cách công khai. Có thể hắn đội mũ hoặc che miệng. Cậu thử che đi phần trên hoặc dưới của ảnh, rồi bảo hắn nhận lại xem.”
“Ý hay đấy!” Lê Khả phấn chấn trở lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào, thì thầm gì đó bên tai Lưu Phong.
Lưu Phong chần chờ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Lê Khả tiến đến trước mặt người bán: “Vừa rồi đồng nghiệp của tôi báo rằng bên đó đã khóa được nghi phạm. Một khi xác minh được hắn mua thuốc từ chỗ anh…”
Người bán hàng hét lên: “Mua từ chỗ tôi thì sao? Tôi đâu có ép hắn mua, cũng không bảo hắn đi giết người. Đừng hòng dọa tôi!”
“Bốp!” Lý Ký đúng lúc đập tay xuống bàn: “Nói chuyện cho đàng hoàng vào!”
Người bán hàng giật mình, lại xìu xuống: “Nói đàng hoàng thì nói đàng hoàng, hét cái gì chứ.”
Lê Khả cảnh báo: “Tôi nhắc anh lần nữa, nếu anh không chịu nhận diện người đàng hoàng, lỡ hung thủ vì muốn giảm án mà cắn ngược lại anh, anh sẽ bị nghi là đồng phạm. Lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Người bán hàng hoảng hốt, chớp chớp mắt: “Thế để tôi xem lại… Ôi trời, cô gái này, không phải tôi không nhận, mà là tôi không nhớ nổi. Trí nhớ tôi kém lắm…”
Lê Khả đặt mấy bức ảnh cạnh nhau, lấy một tờ A4 che đi phần trên của ảnh. Người bán hàng rong vẫn không nhận ra.
Cô lại che đi phần cằm của ảnh…
“Ôi chà!” Người bán hàng vỗ đùi một cái đét: “Che mặt thế này thì tôi nhớ ra rồi, hình như là hắn.”
Hắn rút ra bức ảnh của Bì Nghiêm.
Lê Khả nói: “Đừng có hình như. Rốt cuộc có phải hắn không?”
Người bán hàng lấy tay che từ phần mũi trở xuống của Bì Nghiêm: “Tôi cảm thấy là hắn. Hôm đó ở chợ lớn của thị trấn Thạch Đầu, chiều gió to bụi mù, hắn dựng cổ áo lên, che nửa khuôn mặt. Tôi nhớ hắn mặc cái áo khoác màu xanh hải quân khá thời trang, ăn mặc đẹp hơn mấy người ở chợ, trông như dân thành phố, nên tôi nhìn thêm vài lần.”
Lê Khả hài lòng, lấy biên bản từ chỗ Lý Ký, bảo người bán hàng ký tên và lăn tay.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 98: Xác Nhận
10.0/10 từ 23 lượt.