Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 9: Sinh Nhật Tạ Thần
48@-
Lê Khả đổi đề tài: “Tạ Tinh, đi công tác vui không, mình cũng muốn đi công tác.”
Tạ Tinh cười khổ: “Không phải giám định thương thế thì là kiểm tra nguyên nhân tử vong bất thường, đến làm việc xong rồi về, không có gì để vui với không vui cả. Vụ án ở khu phát triển thế nào, có manh mối không?”
“Đâu có dễ như vậy.” Lý Ký nuốt miếng thịt kho tàu, nói: “Đồng nghiệp ở khu phát triển và đội 2 tăng ca, làm thêm giờ mấy bữa rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối có giá trị nào.”
Tạ Tinh nói: “Xem ra nạn nhân đúng là nhân viên bán hàng ở nơi khác.”
Lê Khả gật gật đầu: “Người đi công tác, tạm thời không liên lạc được cũng là bình thường. Nếu nạn nhân không hòa thuận với người thân, đi ra ngoài lâu ngày cũng không ai hỏi thăm, coi như vụ án này treo đó luôn.”
Lý Ký nói: “Đội trưởng bọn anh nói, nếu nạn nhân là nhân viên bán hàng, quy mô công ty nhất định không nhỏ, số tiền dính dáng đến cũng sẽ lớn, công ty khẳng định sẽ lo lắng. Chúng ta đã thông báo về vụ án này trên báo huyện, chờ xem, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
Có một số trường hợp như vậy, phá án được hay không không phụ thuộc vào trí tuệ, cũng không liên quan đến kinh nghiệm, mà phải chờ cơ hội.
Nhóm cảnh sát thâm niên lục tục tiến vào nhà ăn, ba người không nói gì thêm, chuyên chú ăn hết phần cơm của mình.
Lý Ký cũng ở lại, ba người nói nói cười cười trở về ký túc xá.
Vừa đến lầu ba, máy nhắn tin của Tạ Tinh đã vang lên, cô lấy ra đọc, ánh mắt lạnh đi một nửa.
Là tin nhắn của Tạ Thần, nội dung chỉ có ba chữ: [Nghe điện thoại.]
Nếu không bắt cô phải tham gia, anh ấy sẽ không dùng giọng điệu yêu cầu cô nghe điện thoại, đoán chừng là do Tạ Huân, cha của nguyên chủ, lên tiếng.
Tạ Huân không đồng ý cho nguyên chủ làm pháp y, muốn con gái vào công ty làm, rồi gả cho một gia đình chồng tốt. Tiệc sinh nhật của Tạ Thần chính là cơ hội khuyên bảo, hoặc làm thân tốt nhất.
Không nghe điện thoại chắc là không được, làm vậy quá vô tình.
Tạ Tinh thông báo với Lý Ký và Lê Khả một tiếng, bước xuống phòng trực ban ở dưới lầu.
Giống như dự đoán của Tạ Tinh, Tạ Thần chỉ bảo một câu: “Ba bảo em đến, anh không tìm được lý do từ chối.”
…
Buổi sáng cô ở ký túc xá giặt đồ, dọn dẹp, chiều đi cắt tóc, mua quà sinh nhật, buổi tối thì bắt xe taxi đến chỗ hẹn.
Nhà họ Tạ không phải là gia đình giàu có bậc nhất thành phố nên tiệc sinh nhật cũng tương đối khiêm tốn, chỉ đặt phòng tiệc ở lầu 4, mời họ hàng và bạn bè thân thiết.
Lúc Tạ Tinh đến thì Tạ Thần đang thấp giọng nói gì đó với một nhân viên mặc âu phục của khách sạn.
Cô đợi trong chốc lát, chờ người kia rời đi mới bước lên chào hỏi: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Tạ Thần hơi bất ngờ: “Sao em đến sớm như thế?”
“Quà sinh nhật của anh nè.” Tạ Tinh đưa hộp quà chứa caravat hàng hiệu cho anh: “Hôm nay em không bận, đến xem anh có cần giúp gì hay không.”
Người xưa có câu, giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên, nếu đã quyết định đến, không bằng đến sớm một chút, giúp Tạ Thần đón khách đến tiễn khách đi, cũng là điều mà em gái ruột nên làm.
“Tinh Tinh thật hiểu chuyện.” Tạ Thần cảm khái, vỗ vỗ vai cô: “Đến là được rồi. Anh đã sắp xếp xong hết rồi. Thế nào, công tác có thuận lợi không?”
Anh kéo ra hai chiếc ghế dựa, ngồi xuống.
Tạ Tinh ngồi xuống cái ghế còn lại, trả lời: “Rất tốt ạ, công việc rất thuận lợi.”
Phản ứng này đại khái khác với suy đoán của Tạ Thần.
Anh rõ ràng hơi bị khựng lại một chút: “Em không sợ sao?”
Tạ Tinh nói: “Quen rồi sẽ không sợ.”
“Nhưng làm nghề này không dễ tìm người yêu.” Tạ Thần bất đắc dĩ nói: “Anh có vài người bạn khá tốt, lát nữa họ cũng đến, đến lúc đó, em để mắt đến họ một chút, xem có ai thích hợp không nhé.”
Lại đoán đúng.
Tạ Tinh mỉm cười: “Dạ được. Em sẽ chú ý.”
Dù sao cũng không gặp nhau thường xuyên, thuận theo một câu có thể tiết kiệm được rất nhiều nước bọt.
Tạ Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Quân Quân có ý với Cố Lăng, những người còn lại thì tùy em.”
Nhưng tình tiết trong sách là như thế, Tạ Tinh cũng chẳng có gì để soi mói Tạ Thần, ngoan ngoãn đồng ý.
Tạ Thần nói: “Tinh Tinh trưởng thành rồi.”
Tạ Tinh mỉm cười: “Chủ yếu là rời khỏi nhà, tâm tình cũng yên bình.”
“Em…” Tạ Thần muốn phản bác, nhưng lại không phản bác được: “Mẹ là người lớn, em là con, mẹ nói em nghe là được, đối chọi gay gắt với người nhà không có lợi cho em.”
Tạ Tinh từ chối cho ý kiến, nhìn thoáng qua cửa: “Hình như có người đến.”
Người đến là Tạ Quân và nhóm bạn của Tạ Thần.
Tạ Tinh đi theo Tạ Thần ra đón khách, còn chưa đến cửa, đã nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Tạ Quân.
Tạ Quân sửa soạn tỉ mỉ, vẽ mi, vẽ mắt, phấn mắt tông màu khói và son môi màu anh đào. Váy dài màu xanh dương đậm ombre, tà váy màu nhạt dần làm nổi lên gương mặt như ngọc, khí chất đoan trang, tao nhã lạnh nhạt.
Tạ Tinh hơi gật đầu chào cô ta, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang màu nâu nhạt.
Người này chính là nam chính.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Lê Khả đổi đề tài: “Tạ Tinh, đi công tác vui không, mình cũng muốn đi công tác.”
Tạ Tinh cười khổ: “Không phải giám định thương thế thì là kiểm tra nguyên nhân tử vong bất thường, đến làm việc xong rồi về, không có gì để vui với không vui cả. Vụ án ở khu phát triển thế nào, có manh mối không?”
“Đâu có dễ như vậy.” Lý Ký nuốt miếng thịt kho tàu, nói: “Đồng nghiệp ở khu phát triển và đội 2 tăng ca, làm thêm giờ mấy bữa rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối có giá trị nào.”
Tạ Tinh nói: “Xem ra nạn nhân đúng là nhân viên bán hàng ở nơi khác.”
Lê Khả gật gật đầu: “Người đi công tác, tạm thời không liên lạc được cũng là bình thường. Nếu nạn nhân không hòa thuận với người thân, đi ra ngoài lâu ngày cũng không ai hỏi thăm, coi như vụ án này treo đó luôn.”
Lý Ký nói: “Đội trưởng bọn anh nói, nếu nạn nhân là nhân viên bán hàng, quy mô công ty nhất định không nhỏ, số tiền dính dáng đến cũng sẽ lớn, công ty khẳng định sẽ lo lắng. Chúng ta đã thông báo về vụ án này trên báo huyện, chờ xem, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.”
Có một số trường hợp như vậy, phá án được hay không không phụ thuộc vào trí tuệ, cũng không liên quan đến kinh nghiệm, mà phải chờ cơ hội.
Nhóm cảnh sát thâm niên lục tục tiến vào nhà ăn, ba người không nói gì thêm, chuyên chú ăn hết phần cơm của mình.
Lý Ký cũng ở lại, ba người nói nói cười cười trở về ký túc xá.
Vừa đến lầu ba, máy nhắn tin của Tạ Tinh đã vang lên, cô lấy ra đọc, ánh mắt lạnh đi một nửa.
Là tin nhắn của Tạ Thần, nội dung chỉ có ba chữ: [Nghe điện thoại.]
Nếu không bắt cô phải tham gia, anh ấy sẽ không dùng giọng điệu yêu cầu cô nghe điện thoại, đoán chừng là do Tạ Huân, cha của nguyên chủ, lên tiếng.
Tạ Huân không đồng ý cho nguyên chủ làm pháp y, muốn con gái vào công ty làm, rồi gả cho một gia đình chồng tốt. Tiệc sinh nhật của Tạ Thần chính là cơ hội khuyên bảo, hoặc làm thân tốt nhất.
Không nghe điện thoại chắc là không được, làm vậy quá vô tình.
Tạ Tinh thông báo với Lý Ký và Lê Khả một tiếng, bước xuống phòng trực ban ở dưới lầu.
Giống như dự đoán của Tạ Tinh, Tạ Thần chỉ bảo một câu: “Ba bảo em đến, anh không tìm được lý do từ chối.”
…
Buổi sáng cô ở ký túc xá giặt đồ, dọn dẹp, chiều đi cắt tóc, mua quà sinh nhật, buổi tối thì bắt xe taxi đến chỗ hẹn.
Nhà họ Tạ không phải là gia đình giàu có bậc nhất thành phố nên tiệc sinh nhật cũng tương đối khiêm tốn, chỉ đặt phòng tiệc ở lầu 4, mời họ hàng và bạn bè thân thiết.
Lúc Tạ Tinh đến thì Tạ Thần đang thấp giọng nói gì đó với một nhân viên mặc âu phục của khách sạn.
Cô đợi trong chốc lát, chờ người kia rời đi mới bước lên chào hỏi: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Tạ Thần hơi bất ngờ: “Sao em đến sớm như thế?”
“Quà sinh nhật của anh nè.” Tạ Tinh đưa hộp quà chứa caravat hàng hiệu cho anh: “Hôm nay em không bận, đến xem anh có cần giúp gì hay không.”
Người xưa có câu, giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên, nếu đã quyết định đến, không bằng đến sớm một chút, giúp Tạ Thần đón khách đến tiễn khách đi, cũng là điều mà em gái ruột nên làm.
“Tinh Tinh thật hiểu chuyện.” Tạ Thần cảm khái, vỗ vỗ vai cô: “Đến là được rồi. Anh đã sắp xếp xong hết rồi. Thế nào, công tác có thuận lợi không?”
Anh kéo ra hai chiếc ghế dựa, ngồi xuống.
Tạ Tinh ngồi xuống cái ghế còn lại, trả lời: “Rất tốt ạ, công việc rất thuận lợi.”
Phản ứng này đại khái khác với suy đoán của Tạ Thần.
Anh rõ ràng hơi bị khựng lại một chút: “Em không sợ sao?”
Tạ Tinh nói: “Quen rồi sẽ không sợ.”
“Nhưng làm nghề này không dễ tìm người yêu.” Tạ Thần bất đắc dĩ nói: “Anh có vài người bạn khá tốt, lát nữa họ cũng đến, đến lúc đó, em để mắt đến họ một chút, xem có ai thích hợp không nhé.”
Lại đoán đúng.
Tạ Tinh mỉm cười: “Dạ được. Em sẽ chú ý.”
Dù sao cũng không gặp nhau thường xuyên, thuận theo một câu có thể tiết kiệm được rất nhiều nước bọt.
Tạ Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Quân Quân có ý với Cố Lăng, những người còn lại thì tùy em.”
Nhưng tình tiết trong sách là như thế, Tạ Tinh cũng chẳng có gì để soi mói Tạ Thần, ngoan ngoãn đồng ý.
Tạ Thần nói: “Tinh Tinh trưởng thành rồi.”
Tạ Tinh mỉm cười: “Chủ yếu là rời khỏi nhà, tâm tình cũng yên bình.”
“Em…” Tạ Thần muốn phản bác, nhưng lại không phản bác được: “Mẹ là người lớn, em là con, mẹ nói em nghe là được, đối chọi gay gắt với người nhà không có lợi cho em.”
Tạ Tinh từ chối cho ý kiến, nhìn thoáng qua cửa: “Hình như có người đến.”
Người đến là Tạ Quân và nhóm bạn của Tạ Thần.
Tạ Tinh đi theo Tạ Thần ra đón khách, còn chưa đến cửa, đã nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Tạ Quân.
Tạ Quân sửa soạn tỉ mỉ, vẽ mi, vẽ mắt, phấn mắt tông màu khói và son môi màu anh đào. Váy dài màu xanh dương đậm ombre, tà váy màu nhạt dần làm nổi lên gương mặt như ngọc, khí chất đoan trang, tao nhã lạnh nhạt.
Tạ Tinh hơi gật đầu chào cô ta, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang màu nâu nhạt.
Người này chính là nam chính.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 9: Sinh Nhật Tạ Thần
10.0/10 từ 23 lượt.