Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 8: Tạ Thần
43@-
Tạ Thần mở cốp xe, lấy ra một rổ trái cây: “Trên đường anh ghé mua trái cây, tươi lắm, em chia cho đồng nghiệp cùng ăn.”
“Cám ơn anh.” Tạ Tinh nhận lấy: “Hôm nay mọi người chơi vui không ạ?”
“Cũng được, ở khách sạn chơi bài cả ngày.” Tạ Thần lấy ra ví tiền, rút một xấp tiền đưa cho Tạ Tinh: “Em cầm lấy, không đủ xài thì gọi điện thoại cho anh.”
“Ơ…” Tạ Tinh hơi bất ngờ, đưa tay cản lại: “Không cần đâu, em có tiền.”
Ông nội Tạ là giáo sư đại học, tuy tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng rất quan tâm nguyên chủ.
Ông ấy sợ nguyên chủ chịu thiệt thòi, trước khi chết, ông viết di chúc để lại hơn một nửa số tiền gửi ngân hàng cho nguyên chủ, số còn dư lại mới chia đều cho mấy đứa con mình.
Tối qua Tạ Tinh đã kiểm tra một lượt, trong tay cô hiện có 400 ngàn tiền gửi ngân hàng định kỳ và hơn 3000 tiền tiêu vặt.
Tạ Thần kiên trì đưa cho cô: “Em đi làm cần dùng tiền, đây là tiền anh cho để mua quần áo và nhu yếu phẩm, lúc trước Quân Quân cũng có.”
Tạ Tinh thầm nghĩ, thôi được, anh ấy vừa đồng ý cho Tạ Quân mượn một triệu rưỡi, cho cô chút tiền chỉ là muốn cân bằng tâm lý mà thôi, không lấy thì không được, lấy trước đi rồi sau này có qua có lại sau.
Tạ Tinh nhận lấy, thuận tay cất vào túi xách: “Cám ơn anh.”
Tạ Thần trong mắt có chút ý cười: “Con gái ở bên ngoài, phải chú ý an toàn, hôm nào nghỉ nhớ về thăm nhà.”
“Vâng.” Tạ Tinh đáp: “Anh đi thong thả.”
Tạ Thần mở cửa xe bước vào: “Thứ bảy là sinh nhật anh, tổ chức ở khách sạn Vạn Hào, em tới nhé.”
Tạ Tinh nhớ việc này, hình như nguyên chủ đã xin nghỉ việc vào bữa tiệc sinh nhật ấy thì phải, nhưng cô thì không… Bữa tiệc ấy, nhân vật chủ chốt trong sách đều có mặt, cô tránh còn không kịp.
Cô thành khẩn đáp: “Nếu trong cục không có nhiệm vụ thì em sẽ đến, nếu có… Anh cũng biết đấy, ngành nghề của em hơi xui, không đi để mọi người đỡ cảm thấy ngột ngạt.”
“Được, đến lúc đó lại tính.” Anh đóng cửa xe, rời khỏi cục cảnh sát.
Lê Khả hỏi: “Tạ Tinh, anh cậu có bạn gái chưa?”
Tạ Tinh nhún vai: “Hẳn là còn chưa có.”
Lê Khả đẩy vai cô một chút: “Có cơ hội thì giới thiệu cho mình nhé.”
“Được.” Tạ Tinh sảng khoái đồng ý.
Tạ Thần cao 181cm, đẹp trai ngời ngời, nhân phẩm không tệ, là chính nhân quân tử đáng để trao thân gửi phận.
…
Thứ Hai, sáng sớm đi làm, Tào Hải Sinh dẫn Tạ Tinh đến các phòng ban, giới thiệu hoàn cảnh công tác, chào hỏi đàn anh đàn chị một phen, sau đó hai người xuống thị trấn một chuyến.
Cùng đi với hai người còn có một vị pháp y lớn tuổi, tên Trần Khiêm, 59 tuổi, năm sau sẽ về hưu.
Bọn họ xuống thị trấn là để giám định thương thế. Tạ Tinh hỗ trợ và ghi chép báo cáo, nội dung công tác không khó, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Từ thứ Hai bận đến thứ Sáu, cô ra ngoài công tác với hai vị pháp y hai lần, Thực hiện giám định thương thế ba lần, trong đó có một lần ở trong thành phố, giải phẫu hai cỗ thi thể tử vong bình thường, mãi đến tối thứ Sáu mới rảnh rỗi.
Tạ Tinh khóa cửa phòng làm việc, mới vừa đi tới cầu thang đã gặp Lê Khả chạy như bay tới: “Tinh Tinh, mau lên, tối nay có thịt kho tàu.”
Thịt kho tàu là món sở trường của đầu bếp dưới nhà ăn, thịt vừa thơm vừa ngọt, Tạ Tinh và Lê Khả rất thích.
Tạ Tinh là người sành ăn và tham ăn, nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, không nói lời nào, chạy theo Lê Khả.
Vừa đến cửa nhà ăn, Lý Ký đã đuổi theo, ỷ vào ưu thế về chiều cao và chân dài, cậu ta cười hì hì vượt mặt hai người, còn trêu chọc: “Hai em chạy nhanh lên, nhanh chân thì còn, chậm chân thì hết!”
Lê Khả không phục: “Cập Cách, anh thật thiển cận, chẳng lẽ lúc này không nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia sao?”
Lý Ký cũng không quay đầu lại, nói: “Lấy được mới tính là có phúc cùng hưởng, hai em cứ thong thả, không cần gấp vậy đâu.”
Công việc của cảnh sát khá phức tạp, có một nhóm người không thể tan ca đúng giờ. Lúc Tạ Tinh đến thì thịt kho tàu vẫn còn hơn nửa, dư sức để mỗi người một phần no đủ.
Hai người lấy đồ ăn rồi ngồi xuống đối diện Lý Ký.
Lý Ký húp một muỗng canh cà chua trứng: “Cả tuần này chẳng gặp Tiểu Tạ, em bận lắm hả?”
Tạ Tinh đáp: “Một tuần năm ngày, có ba ngày không ở trong cục, thời gian còn lại…”
Nghĩ đến chuyện mọi người đang dùng cơm, cô cố ý không nói hết câu, nhưng đủ để Lý Ký và Lê Khả đều hiểu.
Ngoài ra, cô còn dành chút thời gian đến ngân hàng và sàn giao dịch chứng khoán, mua ba con cổ phiếu sẽ tăng mạnh mà trong sách nhắc đến.
Cô đã tính toán, dựa vào ba con cổ phiếu này, đến cuối năm, 400 ngàn ít nhất sẽ thành một triệu hai.
Đến lúc đó có thể mua một chiếc xe, tiền dư lại mua một căn nhà trong thành phố, sống nhờ tiền thuê nhà sẽ tương đối dễ chịu.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Thần mở cốp xe, lấy ra một rổ trái cây: “Trên đường anh ghé mua trái cây, tươi lắm, em chia cho đồng nghiệp cùng ăn.”
“Cám ơn anh.” Tạ Tinh nhận lấy: “Hôm nay mọi người chơi vui không ạ?”
“Cũng được, ở khách sạn chơi bài cả ngày.” Tạ Thần lấy ra ví tiền, rút một xấp tiền đưa cho Tạ Tinh: “Em cầm lấy, không đủ xài thì gọi điện thoại cho anh.”
“Ơ…” Tạ Tinh hơi bất ngờ, đưa tay cản lại: “Không cần đâu, em có tiền.”
Ông nội Tạ là giáo sư đại học, tuy tính tình có hơi lạnh lùng, nhưng rất quan tâm nguyên chủ.
Ông ấy sợ nguyên chủ chịu thiệt thòi, trước khi chết, ông viết di chúc để lại hơn một nửa số tiền gửi ngân hàng cho nguyên chủ, số còn dư lại mới chia đều cho mấy đứa con mình.
Tối qua Tạ Tinh đã kiểm tra một lượt, trong tay cô hiện có 400 ngàn tiền gửi ngân hàng định kỳ và hơn 3000 tiền tiêu vặt.
Tạ Thần kiên trì đưa cho cô: “Em đi làm cần dùng tiền, đây là tiền anh cho để mua quần áo và nhu yếu phẩm, lúc trước Quân Quân cũng có.”
Tạ Tinh thầm nghĩ, thôi được, anh ấy vừa đồng ý cho Tạ Quân mượn một triệu rưỡi, cho cô chút tiền chỉ là muốn cân bằng tâm lý mà thôi, không lấy thì không được, lấy trước đi rồi sau này có qua có lại sau.
Tạ Tinh nhận lấy, thuận tay cất vào túi xách: “Cám ơn anh.”
Tạ Thần trong mắt có chút ý cười: “Con gái ở bên ngoài, phải chú ý an toàn, hôm nào nghỉ nhớ về thăm nhà.”
“Vâng.” Tạ Tinh đáp: “Anh đi thong thả.”
Tạ Thần mở cửa xe bước vào: “Thứ bảy là sinh nhật anh, tổ chức ở khách sạn Vạn Hào, em tới nhé.”
Tạ Tinh nhớ việc này, hình như nguyên chủ đã xin nghỉ việc vào bữa tiệc sinh nhật ấy thì phải, nhưng cô thì không… Bữa tiệc ấy, nhân vật chủ chốt trong sách đều có mặt, cô tránh còn không kịp.
Cô thành khẩn đáp: “Nếu trong cục không có nhiệm vụ thì em sẽ đến, nếu có… Anh cũng biết đấy, ngành nghề của em hơi xui, không đi để mọi người đỡ cảm thấy ngột ngạt.”
“Được, đến lúc đó lại tính.” Anh đóng cửa xe, rời khỏi cục cảnh sát.
Lê Khả hỏi: “Tạ Tinh, anh cậu có bạn gái chưa?”
Tạ Tinh nhún vai: “Hẳn là còn chưa có.”
Lê Khả đẩy vai cô một chút: “Có cơ hội thì giới thiệu cho mình nhé.”
“Được.” Tạ Tinh sảng khoái đồng ý.
Tạ Thần cao 181cm, đẹp trai ngời ngời, nhân phẩm không tệ, là chính nhân quân tử đáng để trao thân gửi phận.
…
Thứ Hai, sáng sớm đi làm, Tào Hải Sinh dẫn Tạ Tinh đến các phòng ban, giới thiệu hoàn cảnh công tác, chào hỏi đàn anh đàn chị một phen, sau đó hai người xuống thị trấn một chuyến.
Cùng đi với hai người còn có một vị pháp y lớn tuổi, tên Trần Khiêm, 59 tuổi, năm sau sẽ về hưu.
Bọn họ xuống thị trấn là để giám định thương thế. Tạ Tinh hỗ trợ và ghi chép báo cáo, nội dung công tác không khó, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Từ thứ Hai bận đến thứ Sáu, cô ra ngoài công tác với hai vị pháp y hai lần, Thực hiện giám định thương thế ba lần, trong đó có một lần ở trong thành phố, giải phẫu hai cỗ thi thể tử vong bình thường, mãi đến tối thứ Sáu mới rảnh rỗi.
Tạ Tinh khóa cửa phòng làm việc, mới vừa đi tới cầu thang đã gặp Lê Khả chạy như bay tới: “Tinh Tinh, mau lên, tối nay có thịt kho tàu.”
Thịt kho tàu là món sở trường của đầu bếp dưới nhà ăn, thịt vừa thơm vừa ngọt, Tạ Tinh và Lê Khả rất thích.
Tạ Tinh là người sành ăn và tham ăn, nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, không nói lời nào, chạy theo Lê Khả.
Vừa đến cửa nhà ăn, Lý Ký đã đuổi theo, ỷ vào ưu thế về chiều cao và chân dài, cậu ta cười hì hì vượt mặt hai người, còn trêu chọc: “Hai em chạy nhanh lên, nhanh chân thì còn, chậm chân thì hết!”
Lê Khả không phục: “Cập Cách, anh thật thiển cận, chẳng lẽ lúc này không nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia sao?”
Lý Ký cũng không quay đầu lại, nói: “Lấy được mới tính là có phúc cùng hưởng, hai em cứ thong thả, không cần gấp vậy đâu.”
Công việc của cảnh sát khá phức tạp, có một nhóm người không thể tan ca đúng giờ. Lúc Tạ Tinh đến thì thịt kho tàu vẫn còn hơn nửa, dư sức để mỗi người một phần no đủ.
Hai người lấy đồ ăn rồi ngồi xuống đối diện Lý Ký.
Lý Ký húp một muỗng canh cà chua trứng: “Cả tuần này chẳng gặp Tiểu Tạ, em bận lắm hả?”
Tạ Tinh đáp: “Một tuần năm ngày, có ba ngày không ở trong cục, thời gian còn lại…”
Nghĩ đến chuyện mọi người đang dùng cơm, cô cố ý không nói hết câu, nhưng đủ để Lý Ký và Lê Khả đều hiểu.
Ngoài ra, cô còn dành chút thời gian đến ngân hàng và sàn giao dịch chứng khoán, mua ba con cổ phiếu sẽ tăng mạnh mà trong sách nhắc đến.
Cô đã tính toán, dựa vào ba con cổ phiếu này, đến cuối năm, 400 ngàn ít nhất sẽ thành một triệu hai.
Đến lúc đó có thể mua một chiếc xe, tiền dư lại mua một căn nhà trong thành phố, sống nhờ tiền thuê nhà sẽ tương đối dễ chịu.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 8: Tạ Thần
10.0/10 từ 23 lượt.