Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 71: Thẩm Vấn 2
47@-
Trong phòng thẩm vấn số hai, Miêu Đại Xuân đang gào lên, cách một cánh cửa cũng nghe rõ.
“Là Lôi Thắng giết người, liên quan quái gì đến tôi?! Mấy người đúng là đồ ăn hại, phế vật, chó lợn không bằng! Chỉ biết vu oan cho người tốt!”
“Muốn nhốt tao? Được thôi, đưa bằng chứng ra đây!”
“Không có chứng cứ, tao đếch sợ! Muốn tra tấn? Cứ việc, đánh chết tao đi, tao mà nhăn mặt thì không phải đàn ông!”
“Con mẹ tụi mày, đồ chó má!”
“Câm miệng lại cho tôi!” Phó Đạt đập mạnh xuống bàn: “Ăn nói cho đàng hoàng!”
Lưu Phong nói: “Yên tâm, đã cử người đến nhà anh rồi, chứng cứ thế nào cũng có.”
Miêu Đại Xuân cười khẩy: “Tìm đi, cứ tìm thoải mái, nếu tìm ra thì tao gọi mày bằng bố.”
Đàn Dịch gật đầu, Lôi Quang quả thực đã tính toán mọi thứ.
Miêu Đại Xuân là một tên khốn, nhưng không ngu, hắn biết rõ, chỉ cần nhận tội là chết chắc.
Không dùng chút thủ đoạn, hắn sẽ không mở miệng.
Đàn Dịch bước vào, đổi chỗ với Lưu Phong.
Miêu Đại Xuân cười lạnh: “Mày là sếp à? Đúng rồi, sếp Đàn, tao nhớ mặt mày. Tao muốn kiện chúng mày, vu oan người tốt, nhất định sẽ không có kết cục tốt!”
Đàn Dịch mặt không cảm xúc: “Miêu Đại Xuân, anh giết bốn người nhà họ Lôi, người không có kết cục tốt chắc chắn là anh.”
Miêu Đại Xuân gào lên: “Mả mẹ mày! Tao với nhà họ có thù oán gì đâu, giết họ làm gì?”
Đàn Dịch nhìn thẳng vào hắn, từng chữ sắc bén: “Vì tiền. Bố mẹ anh không có tiền, em trai anh lại là một người thiểu năng, anh phải nuôi họ cả đời. Vì anh vô dụng, nên anh không kiếm nổi tiền, chỉ có thể trông chờ vào Miêu Tiểu Hồng, mượn tay cô ta hút máu nhà họ Lôi. Miêu Đại Xuân, anh chẳng hơn gì em trai anh, cũng là một kẻ bỏ đi, một kẻ vô dụng chỉ biết giết lợn và ăn bám!”
Giọng điệu anh lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều là lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim.
“Mả mẹ mày! Mả mẹ mày! Mả mẹ mày!” Miêu Đại Xuân giận dữ, gầm lên: “Mày là cái thá gì, không có ông già mày thì mày có leo được lên cái chức này không? Dám coi thường tao à? Lại đây, tao giết mày!”
“Ha ha!” Đàn Dịch cười lạnh: “Đến nước này rồi mà anh còn dám nói giết tôi? Anh chỉ là con cờ trong tay Lôi Quang thôi, xài xong là vứt. Hắn chẳng dính tí máu nào, ung dung lấy được nhà của Lôi Viêm, tiền của Lôi Viêm, thậm chí có thể được chia cả căn nhà mà cháu gái hắn đáng được hưởng. Còn anh, anh được gì? Chỉ là rác rưởi bị vứt bỏ sau khi lợi dụng xong. Đừng quên, Miêu Tiểu Hồng là vợ hắn, vì con cái, cô ta sẽ không đứng về phía anh đâu.”
“Bịa đặt!”
“Đừng tưởng không tìm thấy găng tay dính máu hay quần áo dính máu là bọn tôi không làm gì được anh. Cố chối cũng vô ích trước pháp luật, tiền chính là chứng cứ. Người là anh giết, tiền là anh giấu, nên vừa bước vào sân là tìm thấy ngay. Đồng hồ treo tường dính máu của cả bốn người nhà họ Lôi, điều đó nói lên tất cả. Lôi Quang bị thương ở chân, không thể có mặt ở hiện trường, kẻ giết người chỉ có thể là anh, còn Lôi Quang có thể phủi sạch mọi thứ. Miêu Đại Xuân, anh xong đời rồi!”
Miêu Đại Xuân đơ người, mặt đỏ bừng, gào lên: “Hắn phủi sạch cái quái gì, rõ ràng là do hắn xúi giục, là hắn bảo tao…”
Nói đến đây, hắn chợt khựng lại, đột ngột bật dậy, lao về phía Đàn Dịch: “Không phải tao làm! Mày giăng bẫy tao! Tao liều với mày!”
Hai cảnh sát lập tức đè hắn xuống: “Ngồi yên!”
Đàn Dịch lạnh nhạt: “Miêu Đại Xuân, giờ đổi lời thì muộn rồi. Anh thực sự xong rồi.”
Trong phòng thẩm vấn số ba.
Đàn Dịch bước vào, nói với Đỗ Chuẩn và Lê Khả: “Miêu Đại Xuân đã khai rồi.”
Miêu Tiểu Hồng lập tức sụp đổ, ngã quỵ xuống đất.
Hai nữ cảnh sát đỡ cô ta dậy, dìu ngồi lên ghế.
Đàn Dịch nói: “Miêu Tiểu Hồng, hãy nghĩ cho hai đứa con của cô. Nếu cô không liên quan, thì thành khẩn khai báo, cô có thể sớm ra ngoài chăm sóc bọn trẻ.”
Miêu Tiểu Hồng im lặng hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Tôi khai, tôi sẽ khai hết.”
Đàn Dịch quay lại phòng thẩm vấn của Lôi Quang.
Thấy anh ung dung bước vào, Lôi Quang lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, cười khổ: “Cậu còn trẻ, nhưng phải nói là rất giỏi.”
Đàn Dịch nói: “Nói đi, tại sao?”
Lôi Quang đáp: “Vì họ đối xử với tôi không công bằng…”
Hai mươi năm trước, nhà họ Lôi rất nghèo, chỉ có thể cho một đứa đi học. Lôi Viêm đỗ cao đẳng, còn Lôi Quang thì phải bỏ học.
Thành tựu của Lôi Viêm có một nửa công lao của Lôi Quang.
Lôi Quang cho rằng, hắn ta đã có công lớn với nhà họ Lôi.
Nhưng hai ông bà già trong nhà chẳng bao giờ ghi nhận điều đó, chưa từng để ý đến sự hy sinh của hắn. Họ lúc nào cũng thiên vị Lôi Viêm, chi nhiều tiền hơn để cưới vợ tốt cho hắn, mua quần áo đắt hơn, thậm chí còn dặn dò hắn đừng keo kiệt ở cơ quan, cần tiêu thì cứ tiêu.
Tiền trong nhà lúc nào cũng dành hết cho Lôi Viêm.
Không có tiền thách cưới, Lôi Quang chỉ có thể chọn một cô vợ trong nhóm nghèo rớt mồng tơi. Kết hôn xong, lại phải đối phó với sự bóc lột không ngừng nghỉ từ vợ và mẹ vợ.
Cuộc sống không thuận lợi, suy nghĩ cũng theo đó mà lệch lạc, thậm chí trở nên cực đoan.
Lôi Quang nghĩ, hắn ta đã sinh được hai con trai, còn Lôi Viêm chỉ có mỗi một đứa con gái.
Con gái thì không thể nối dõi tông đường, không thể truyền thừa hương hỏa, cuối cùng nhà họ Lôi vẫn phải trông cậy vào hắn. Vậy nên, gia sản nhà họ Lôi đương nhiên cũng phải thuộc về hắn.
Khai giảng năm học mới, hắn nghe nói nhà Khổng Xuân Hương sắp bị giải tỏa, liền muốn vay chút tiền từ cha mẹ, nhưng thực chất là tới nhà đòi, để hai con trai được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, có tiền học thêm vài lớp bổ túc.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Trong phòng thẩm vấn số hai, Miêu Đại Xuân đang gào lên, cách một cánh cửa cũng nghe rõ.
“Là Lôi Thắng giết người, liên quan quái gì đến tôi?! Mấy người đúng là đồ ăn hại, phế vật, chó lợn không bằng! Chỉ biết vu oan cho người tốt!”
“Muốn nhốt tao? Được thôi, đưa bằng chứng ra đây!”
“Không có chứng cứ, tao đếch sợ! Muốn tra tấn? Cứ việc, đánh chết tao đi, tao mà nhăn mặt thì không phải đàn ông!”
“Con mẹ tụi mày, đồ chó má!”
“Câm miệng lại cho tôi!” Phó Đạt đập mạnh xuống bàn: “Ăn nói cho đàng hoàng!”
Lưu Phong nói: “Yên tâm, đã cử người đến nhà anh rồi, chứng cứ thế nào cũng có.”
Miêu Đại Xuân cười khẩy: “Tìm đi, cứ tìm thoải mái, nếu tìm ra thì tao gọi mày bằng bố.”
Đàn Dịch gật đầu, Lôi Quang quả thực đã tính toán mọi thứ.
Miêu Đại Xuân là một tên khốn, nhưng không ngu, hắn biết rõ, chỉ cần nhận tội là chết chắc.
Không dùng chút thủ đoạn, hắn sẽ không mở miệng.
Đàn Dịch bước vào, đổi chỗ với Lưu Phong.
Miêu Đại Xuân cười lạnh: “Mày là sếp à? Đúng rồi, sếp Đàn, tao nhớ mặt mày. Tao muốn kiện chúng mày, vu oan người tốt, nhất định sẽ không có kết cục tốt!”
Đàn Dịch mặt không cảm xúc: “Miêu Đại Xuân, anh giết bốn người nhà họ Lôi, người không có kết cục tốt chắc chắn là anh.”
Miêu Đại Xuân gào lên: “Mả mẹ mày! Tao với nhà họ có thù oán gì đâu, giết họ làm gì?”
Đàn Dịch nhìn thẳng vào hắn, từng chữ sắc bén: “Vì tiền. Bố mẹ anh không có tiền, em trai anh lại là một người thiểu năng, anh phải nuôi họ cả đời. Vì anh vô dụng, nên anh không kiếm nổi tiền, chỉ có thể trông chờ vào Miêu Tiểu Hồng, mượn tay cô ta hút máu nhà họ Lôi. Miêu Đại Xuân, anh chẳng hơn gì em trai anh, cũng là một kẻ bỏ đi, một kẻ vô dụng chỉ biết giết lợn và ăn bám!”
Giọng điệu anh lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều là lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim.
“Mả mẹ mày! Mả mẹ mày! Mả mẹ mày!” Miêu Đại Xuân giận dữ, gầm lên: “Mày là cái thá gì, không có ông già mày thì mày có leo được lên cái chức này không? Dám coi thường tao à? Lại đây, tao giết mày!”
“Ha ha!” Đàn Dịch cười lạnh: “Đến nước này rồi mà anh còn dám nói giết tôi? Anh chỉ là con cờ trong tay Lôi Quang thôi, xài xong là vứt. Hắn chẳng dính tí máu nào, ung dung lấy được nhà của Lôi Viêm, tiền của Lôi Viêm, thậm chí có thể được chia cả căn nhà mà cháu gái hắn đáng được hưởng. Còn anh, anh được gì? Chỉ là rác rưởi bị vứt bỏ sau khi lợi dụng xong. Đừng quên, Miêu Tiểu Hồng là vợ hắn, vì con cái, cô ta sẽ không đứng về phía anh đâu.”
“Bịa đặt!”
“Đừng tưởng không tìm thấy găng tay dính máu hay quần áo dính máu là bọn tôi không làm gì được anh. Cố chối cũng vô ích trước pháp luật, tiền chính là chứng cứ. Người là anh giết, tiền là anh giấu, nên vừa bước vào sân là tìm thấy ngay. Đồng hồ treo tường dính máu của cả bốn người nhà họ Lôi, điều đó nói lên tất cả. Lôi Quang bị thương ở chân, không thể có mặt ở hiện trường, kẻ giết người chỉ có thể là anh, còn Lôi Quang có thể phủi sạch mọi thứ. Miêu Đại Xuân, anh xong đời rồi!”
Miêu Đại Xuân đơ người, mặt đỏ bừng, gào lên: “Hắn phủi sạch cái quái gì, rõ ràng là do hắn xúi giục, là hắn bảo tao…”
Nói đến đây, hắn chợt khựng lại, đột ngột bật dậy, lao về phía Đàn Dịch: “Không phải tao làm! Mày giăng bẫy tao! Tao liều với mày!”
Hai cảnh sát lập tức đè hắn xuống: “Ngồi yên!”
Đàn Dịch lạnh nhạt: “Miêu Đại Xuân, giờ đổi lời thì muộn rồi. Anh thực sự xong rồi.”
Trong phòng thẩm vấn số ba.
Đàn Dịch bước vào, nói với Đỗ Chuẩn và Lê Khả: “Miêu Đại Xuân đã khai rồi.”
Miêu Tiểu Hồng lập tức sụp đổ, ngã quỵ xuống đất.
Hai nữ cảnh sát đỡ cô ta dậy, dìu ngồi lên ghế.
Đàn Dịch nói: “Miêu Tiểu Hồng, hãy nghĩ cho hai đứa con của cô. Nếu cô không liên quan, thì thành khẩn khai báo, cô có thể sớm ra ngoài chăm sóc bọn trẻ.”
Miêu Tiểu Hồng im lặng hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Tôi khai, tôi sẽ khai hết.”
Đàn Dịch quay lại phòng thẩm vấn của Lôi Quang.
Thấy anh ung dung bước vào, Lôi Quang lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, cười khổ: “Cậu còn trẻ, nhưng phải nói là rất giỏi.”
Đàn Dịch nói: “Nói đi, tại sao?”
Lôi Quang đáp: “Vì họ đối xử với tôi không công bằng…”
Hai mươi năm trước, nhà họ Lôi rất nghèo, chỉ có thể cho một đứa đi học. Lôi Viêm đỗ cao đẳng, còn Lôi Quang thì phải bỏ học.
Thành tựu của Lôi Viêm có một nửa công lao của Lôi Quang.
Lôi Quang cho rằng, hắn ta đã có công lớn với nhà họ Lôi.
Nhưng hai ông bà già trong nhà chẳng bao giờ ghi nhận điều đó, chưa từng để ý đến sự hy sinh của hắn. Họ lúc nào cũng thiên vị Lôi Viêm, chi nhiều tiền hơn để cưới vợ tốt cho hắn, mua quần áo đắt hơn, thậm chí còn dặn dò hắn đừng keo kiệt ở cơ quan, cần tiêu thì cứ tiêu.
Tiền trong nhà lúc nào cũng dành hết cho Lôi Viêm.
Không có tiền thách cưới, Lôi Quang chỉ có thể chọn một cô vợ trong nhóm nghèo rớt mồng tơi. Kết hôn xong, lại phải đối phó với sự bóc lột không ngừng nghỉ từ vợ và mẹ vợ.
Cuộc sống không thuận lợi, suy nghĩ cũng theo đó mà lệch lạc, thậm chí trở nên cực đoan.
Lôi Quang nghĩ, hắn ta đã sinh được hai con trai, còn Lôi Viêm chỉ có mỗi một đứa con gái.
Con gái thì không thể nối dõi tông đường, không thể truyền thừa hương hỏa, cuối cùng nhà họ Lôi vẫn phải trông cậy vào hắn. Vậy nên, gia sản nhà họ Lôi đương nhiên cũng phải thuộc về hắn.
Khai giảng năm học mới, hắn nghe nói nhà Khổng Xuân Hương sắp bị giải tỏa, liền muốn vay chút tiền từ cha mẹ, nhưng thực chất là tới nhà đòi, để hai con trai được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, có tiền học thêm vài lớp bổ túc.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 71: Thẩm Vấn 2
10.0/10 từ 23 lượt.