Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 70: Thẩm Vấn 1
53@-
Tạ Tinh kín đáo quan sát Lôi Quang, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiết chế đau thương, đợi khi vụ án kết thúc, Lôi Thắng sẽ tự mình đền tội trước họ.”
Miêu Tiểu Hồng và Lôi Miểu cùng nhau đỡ Lôi Quang về lại xe lăn.
Lôi Quang hỏi: “Pháp y Tiểu Tạ, thật sự là Lôi Thắng sao? Anh trai và cha tôi đối xử với hắn tốt như vậy, tại sao hắn lại làm thế? Có khi nào các người bắt nhầm người không?”
Tạ Tinh đáp: “Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt. Hắn có chiều cao phù hợp, có chìa khóa nhà họ Lôi, khắp nơi trong nhà đều có dấu vân tay của hắn. Chúng tôi còn tìm thấy một chiếc máy ghi âm trị giá hàng nghìn tệ của nhà họ Lôi tại tiệm thu mua đồ cũ. Chủ tiệm đã ghi lời khai, xác nhận chính hắn là người bán.”
Lôi Quang siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống xe lăn, nghiến răng nói: “Tên khốn này, tôi phải lột da hắn.”
Lôi Miểu lại bật khóc nức nở.
Tạ Tinh nói: “Lo hậu sự cho họ đi, khi nào rảnh thì qua chi cục lấy chìa khóa.”
Lôi Quang khó hiểu: “Chìa khóa gì?”
Tạ Tinh đáp: “Chìa khóa nhà họ Lôi.”
Lôi Quang ngồi trên xe lăn, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn pháp y Tiểu Tạ, cảm ơn cảnh sát, cảm ơn mọi người.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tinh rời khỏi nhà tang lễ, lên xe cảnh sát.
Lý Ký lo lắng hỏi: “Sao rồi? Hắn mắc bẫy chưa?”
Tạ Tinh đáp: “Không thể không mắc bẫy.”
Lý Ký hỏi: “Vì sao?”
Tạ Tinh nói: “Những kẻ dám làm vậy đều là con bạc. Hơn nữa, hắn là một kẻ tự phụ, tin chắc rằng tội ác lần này là một vụ án hoàn hảo. Khi chúng ta hỏi Lôi Miểu xem cha con Lôi Viêm có bị mất đôi giày nào không, hắn đã lộ ra một biểu cảm khiêu khích.”
Chính từ điểm này, cô đã xác nhận được sự tham gia và âm mưu của Lôi Quang trong vụ án.
…
Ngày 19 tháng 10, đến ngày làm lễ tam thất cho các nạn nhân nhà họ Lôi.
Lôi Quang và Miêu Đại Xuân bị cảnh sát ập vào bắt giữ ngay tại nhà trong phòng phía đông khi đang lấy tiền.
Lôi Quang ngớ ra trong chốc lát, ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn để Lê Khả còng tay lại.
Lôi Miểu và Miêu Tiểu Hồng dẫn theo hai cậu bé chạy từ trên nhà xuống nhưng bị mấy cảnh sát chặn lại giữa sân.
Sắc mặt Miêu Tiểu Hồng trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má. Qua khe hở giữa đám cảnh sát, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Quang.
Đàn Dịch bước lên một bước, chắn giữa cô ta và Lôi Quang, nói: “Đưa đi chung hết đi.”
Sáu người bị chở trên ba chiếc xe, Lôi Quang một xe, Miêu Đại Xuân một xe, Lôi Miểu, Miêu Tiểu Hồng và hai đứa trẻ một xe.
Lê Khả là nữ cảnh sát, lên chiếc xe của Miêu Tiểu Hồng.
Lôi Miểu hoang mang mở miệng: “Chị cảnh sát ơi, tại sao lại bắt bọn em?”
“À thì…” Lê Khả thương cảm cô bé đáng thương này, cố tình hạ giọng dịu dàng: “Đừng sợ, chỉ đưa các em đi lấy lời khai thôi, xong là về ngay.”
“Dì Hai, thật không ạ?” Lôi Miểu run rẩy hỏi, rồi quay đầu nhìn Miêu Tiểu Hồng ngồi hàng ghế sau.
Miêu Tiểu Hồng không nói, cúi đầu, một tay nắm chặt tay hai đứa con, như thể buông ra là không gặp lại được nữa.
Lôi Miểu lại hỏi: “Dì Hai, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giọng cô bé cao lên, cứng rắn hơn, ánh mắt chứa đầy mong chờ, phẫn nộ, nhưng nhiều hơn cả là sự bất an.
Cậu con trai lớn cũng cất tiếng: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ! Ba con với cậu bị sao vậy? Họ phạm pháp thật à?”
Miêu Tiểu Hồng run lên một chút: “Không sao đâu…” Giọng cô ta khàn đặc: “Không sao, không dính đến chúng ta, chắc là chuyện của bác con có manh mối rồi.”
Có câu đầu sẽ có câu thứ hai, sau khi nói xong hai câu, cô ta đã trấn tĩnh lại, nói với Lôi Miểu: “Không sao đâu, chú Hai của con không hổ thẹn với ba con.”
Lê Khả há hốc miệng. Trời ạ, chồng cô ta giết cả nhà người ta rồi mà còn bảo không hổ thẹn sao?!
“Thật không ạ?” Lôi Miểu như đang hỏi Miêu Tiểu Hồng, lại như đang hỏi chính mình.
Miêu Tiểu Hồng không trả lời nữa, chỉ ôm chặt đứa con út đang sụt sịt, không ngừng dỗ dành.
Khi đến cục cảnh sát, toàn bộ nghi phạm bị áp giải vào các phòng thẩm vấn riêng biệt.
Đàn Dịch đích thân thẩm vấn Lôi Quang.
Lôi Quang ngồi trên xe lăn, trầm mặc nhìn Đàn Dịch, như đang cân nhắc thực lực đối phương.
Anh ngậm một điếu, bật lửa “tách” một tiếng, ngọn lửa lóe lên.
Hít một hơi, anh chậm rãi nhả khói, hỏi: “Nói đi, tại sao anh lại sát hại cha mẹ, tại sao sát hại anh trai và chị dâu?”
Lôi Quang chẳng hề phản ứng với những danh xưng ấy, đáp: “Tôi không giết họ. Tiền là họ giấu, là do mấy người chưa tìm được hung thủ thôi. Anh không thể thấy tôi có tiền rồi khẳng định tôi giết họ được, tôi không có bản lĩnh đó đâu.”
Hắn cử động chân một chút, ngầm nhắc Đàn Dịch rằng mình bị thương, không thể gây án.
Đàn Dịch nói: “Có lẽ anh chưa biết, khi Miêu Đại Xuân giấu tiền, máu của họ đã dính lên chiếc đồng hồ treo tường. Anh là người thông minh, tôi không cần nhắc nhở thêm đâu nhỉ?”
Ý anh là: Chỉ có hung thủ mới biết chỗ giấu tiền, nên Lôi Quang và Miêu Đại Xuân chính là hung thủ.
Lôi Quang trầm mặc.
Đàn Dịch biết, hắn đang chờ Miêu Tiểu Hồng và Miêu Đại Xuân. Chỉ cần họ không khai, hắn cũng tuyệt đối không khai. Bọn họ là một khối vững chắc.
Anh đứng dậy: “Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh như anh đâu. Nếu không tin, chúng ta cứ chờ xem.”
Nghe vậy, thân hình Lôi Quang khẽ lay động, ánh mắt rơi xuống đầu gối, không còn nhìn Đàn Dịch nữa.
Đàn Dịch khẽ cười chế giễu, mở cửa bước ra ngoài.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh kín đáo quan sát Lôi Quang, lên tiếng khuyên nhủ: “Tiết chế đau thương, đợi khi vụ án kết thúc, Lôi Thắng sẽ tự mình đền tội trước họ.”
Miêu Tiểu Hồng và Lôi Miểu cùng nhau đỡ Lôi Quang về lại xe lăn.
Lôi Quang hỏi: “Pháp y Tiểu Tạ, thật sự là Lôi Thắng sao? Anh trai và cha tôi đối xử với hắn tốt như vậy, tại sao hắn lại làm thế? Có khi nào các người bắt nhầm người không?”
Tạ Tinh đáp: “Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt. Hắn có chiều cao phù hợp, có chìa khóa nhà họ Lôi, khắp nơi trong nhà đều có dấu vân tay của hắn. Chúng tôi còn tìm thấy một chiếc máy ghi âm trị giá hàng nghìn tệ của nhà họ Lôi tại tiệm thu mua đồ cũ. Chủ tiệm đã ghi lời khai, xác nhận chính hắn là người bán.”
Lôi Quang siết chặt nắm đấm, đập mạnh xuống xe lăn, nghiến răng nói: “Tên khốn này, tôi phải lột da hắn.”
Lôi Miểu lại bật khóc nức nở.
Tạ Tinh nói: “Lo hậu sự cho họ đi, khi nào rảnh thì qua chi cục lấy chìa khóa.”
Lôi Quang khó hiểu: “Chìa khóa gì?”
Tạ Tinh đáp: “Chìa khóa nhà họ Lôi.”
Lôi Quang ngồi trên xe lăn, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn pháp y Tiểu Tạ, cảm ơn cảnh sát, cảm ơn mọi người.”
Hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tinh rời khỏi nhà tang lễ, lên xe cảnh sát.
Lý Ký lo lắng hỏi: “Sao rồi? Hắn mắc bẫy chưa?”
Tạ Tinh đáp: “Không thể không mắc bẫy.”
Lý Ký hỏi: “Vì sao?”
Tạ Tinh nói: “Những kẻ dám làm vậy đều là con bạc. Hơn nữa, hắn là một kẻ tự phụ, tin chắc rằng tội ác lần này là một vụ án hoàn hảo. Khi chúng ta hỏi Lôi Miểu xem cha con Lôi Viêm có bị mất đôi giày nào không, hắn đã lộ ra một biểu cảm khiêu khích.”
Chính từ điểm này, cô đã xác nhận được sự tham gia và âm mưu của Lôi Quang trong vụ án.
…
Ngày 19 tháng 10, đến ngày làm lễ tam thất cho các nạn nhân nhà họ Lôi.
Lôi Quang và Miêu Đại Xuân bị cảnh sát ập vào bắt giữ ngay tại nhà trong phòng phía đông khi đang lấy tiền.
Lôi Quang ngớ ra trong chốc lát, ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn để Lê Khả còng tay lại.
Lôi Miểu và Miêu Tiểu Hồng dẫn theo hai cậu bé chạy từ trên nhà xuống nhưng bị mấy cảnh sát chặn lại giữa sân.
Sắc mặt Miêu Tiểu Hồng trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên má. Qua khe hở giữa đám cảnh sát, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Quang.
Đàn Dịch bước lên một bước, chắn giữa cô ta và Lôi Quang, nói: “Đưa đi chung hết đi.”
Sáu người bị chở trên ba chiếc xe, Lôi Quang một xe, Miêu Đại Xuân một xe, Lôi Miểu, Miêu Tiểu Hồng và hai đứa trẻ một xe.
Lê Khả là nữ cảnh sát, lên chiếc xe của Miêu Tiểu Hồng.
Lôi Miểu hoang mang mở miệng: “Chị cảnh sát ơi, tại sao lại bắt bọn em?”
“À thì…” Lê Khả thương cảm cô bé đáng thương này, cố tình hạ giọng dịu dàng: “Đừng sợ, chỉ đưa các em đi lấy lời khai thôi, xong là về ngay.”
“Dì Hai, thật không ạ?” Lôi Miểu run rẩy hỏi, rồi quay đầu nhìn Miêu Tiểu Hồng ngồi hàng ghế sau.
Miêu Tiểu Hồng không nói, cúi đầu, một tay nắm chặt tay hai đứa con, như thể buông ra là không gặp lại được nữa.
Lôi Miểu lại hỏi: “Dì Hai, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giọng cô bé cao lên, cứng rắn hơn, ánh mắt chứa đầy mong chờ, phẫn nộ, nhưng nhiều hơn cả là sự bất an.
Cậu con trai lớn cũng cất tiếng: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ! Ba con với cậu bị sao vậy? Họ phạm pháp thật à?”
Miêu Tiểu Hồng run lên một chút: “Không sao đâu…” Giọng cô ta khàn đặc: “Không sao, không dính đến chúng ta, chắc là chuyện của bác con có manh mối rồi.”
Có câu đầu sẽ có câu thứ hai, sau khi nói xong hai câu, cô ta đã trấn tĩnh lại, nói với Lôi Miểu: “Không sao đâu, chú Hai của con không hổ thẹn với ba con.”
Lê Khả há hốc miệng. Trời ạ, chồng cô ta giết cả nhà người ta rồi mà còn bảo không hổ thẹn sao?!
“Thật không ạ?” Lôi Miểu như đang hỏi Miêu Tiểu Hồng, lại như đang hỏi chính mình.
Miêu Tiểu Hồng không trả lời nữa, chỉ ôm chặt đứa con út đang sụt sịt, không ngừng dỗ dành.
Khi đến cục cảnh sát, toàn bộ nghi phạm bị áp giải vào các phòng thẩm vấn riêng biệt.
Đàn Dịch đích thân thẩm vấn Lôi Quang.
Lôi Quang ngồi trên xe lăn, trầm mặc nhìn Đàn Dịch, như đang cân nhắc thực lực đối phương.
Anh ngậm một điếu, bật lửa “tách” một tiếng, ngọn lửa lóe lên.
Hít một hơi, anh chậm rãi nhả khói, hỏi: “Nói đi, tại sao anh lại sát hại cha mẹ, tại sao sát hại anh trai và chị dâu?”
Lôi Quang chẳng hề phản ứng với những danh xưng ấy, đáp: “Tôi không giết họ. Tiền là họ giấu, là do mấy người chưa tìm được hung thủ thôi. Anh không thể thấy tôi có tiền rồi khẳng định tôi giết họ được, tôi không có bản lĩnh đó đâu.”
Hắn cử động chân một chút, ngầm nhắc Đàn Dịch rằng mình bị thương, không thể gây án.
Đàn Dịch nói: “Có lẽ anh chưa biết, khi Miêu Đại Xuân giấu tiền, máu của họ đã dính lên chiếc đồng hồ treo tường. Anh là người thông minh, tôi không cần nhắc nhở thêm đâu nhỉ?”
Ý anh là: Chỉ có hung thủ mới biết chỗ giấu tiền, nên Lôi Quang và Miêu Đại Xuân chính là hung thủ.
Lôi Quang trầm mặc.
Đàn Dịch biết, hắn đang chờ Miêu Tiểu Hồng và Miêu Đại Xuân. Chỉ cần họ không khai, hắn cũng tuyệt đối không khai. Bọn họ là một khối vững chắc.
Anh đứng dậy: “Không phải ai cũng giữ được bình tĩnh như anh đâu. Nếu không tin, chúng ta cứ chờ xem.”
Nghe vậy, thân hình Lôi Quang khẽ lay động, ánh mắt rơi xuống đầu gối, không còn nhìn Đàn Dịch nữa.
Đàn Dịch khẽ cười chế giễu, mở cửa bước ra ngoài.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 70: Thẩm Vấn 1
10.0/10 từ 23 lượt.