Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 69: Đột Phá
45@-
Trên cùng có một chiếc bàn thấp, sát tường là một chiếc đồng hồ treo tường màu đồng, bị úp ngược.
Nếu không có chiều cao nhất định, thì sẽ rất khó để ý thấy.
Đàn Dịch đeo găng tay, lấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, trèo lên, quan sát kỹ, bỗng bật cười: “Quá đỉnh.”
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Đỉnh ở chỗ nào?”
Đàn Dịch nói: “Có người còn để lại một sợi tóc.” Anh nhẹ nhàng kẹp hai bên đồng hồ, cẩn thận nhấc xuống.
Trọng lượng trong tay khiến anh chắc chắn, tiền đang ở đây.
Hoàng Chấn Nghĩa ghé lại gần, thấy trên mặt đồng hồ phủ một lớp bụi mỏng, không hề có dấu vết vân tay, bèn lắc đầu: “Không phải ở đây đâu.”
Đàn Dịch nhẹ nhàng đặt đồng hồ lên tủ nhỏ: “Ở bên trong. Không có dấu vân tay có thể là do nạn nhân Khổng Xuân Hương mắc chứng sạch sẽ, hung thủ khi đặt tiền vào tay vốn đã sạch. Nếu tôi mở ra, sợi tóc sẽ rơi mất, nên tôi sẽ không mở. Đội trưởng Hoàng có thể thử cảm nhận trọng lượng.”
Hai người đổi chỗ.
Hoàng Chấn Nghĩa đeo găng tay, thử nâng đồng hồ lên: “Loại đồng hồ này bên trong đúng là có một khoang nhỏ.” Trước đây, kiểu đồng hồ này rất phổ biến, hầu như nhà nào cũng có, nên ông không hề xa lạ.
Ông cầm theo cách của Đàn Dịch, khẽ nhấc lên, bỗng buột miệng chửi: “Mọe kiếp! Sao cậu có thể ngay lập tức khẳng định tiền ở đây chứ?”
Đàn Dịch đáp: “Tôi có chiều cao tương đương hung thủ, thói quen tư duy cũng có nét tương đồng. Phòng phía đông này gần như không liên quan trực tiếp đến vụ án, nhân viên giám định hiện trường sẽ không lục soát kỹ, càng không chú ý đến phía trên cao.”
“Ôi đệt!” Hoàng Chấn Nghĩa lại thốt lên: “Tên này đáng sợ quá, thông minh đến phát sợ.”
Đàn Dịch giải thích: “Lôi Miểu học đại học tài chính, Lôi Viêm làm rất tốt trong công ty thu mua phế liệu, chỉ số IQ của người nhà họ Lôi không hề thấp.”
Hoàng Chấn Nghĩa cười: “Cậu và Tiểu Tạ cũng đâu kém gì.”
Ông thực sự khâm phục, rõ ràng chỉ là một đống tủ cũ, hộp rách, quần áo nát, mà người ta chỉ cần liếc mắt đã đoán trúng nơi giấu tiền.
Đàn Dịch đứng trên ghế, cẩn thận đặt lại đồng hồ. Khi điều chỉnh về đúng vị trí ban đầu, anh chợt phát hiện bên góc phải của đồng hồ có một vệt đen nhỏ, chỉ to bằng hạt mè.
Anh lại nhấc đồng hồ lên.
Tuyệt vời, bên dưới còn có dấu vết.
Anh chậm rãi mang đồng hồ xuống.
Đàn Dịch nói: “Đội trưởng Hoàng, chỗ này có thể là vết máu. Trong xe tôi có tăm bông, chìa khóa ở túi bên phải của tôi.”
Hoàng Chấn Nghĩa lập tức phấn chấn, lấy chìa khóa chạy ra ngoài. Vài phút sau, ông trở lại với hai cây tăm bông ẩm, nhẹ nhàng lau lên vệt bẩn.
Từng sợi máu đỏ thẫm dần thấm vào đầu tăm bông trắng.
Hoàng Chấn Nghĩa khẽ nói: “Lần này chắc chắn rồi.”
Đàn Dịch đặt đồng hồ trở lại, cẩn thận chỉnh lại vị trí của sợi tóc, không để nó bị xê dịch.
Sau đó, anh lau sạch dấu giày trên ghế, rồi rắc đều một lớp bụi đất từ bồn hoa lên trên…
Hai người mang theo tăm bông lên xe.
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Hung thủ cẩn thận như vậy, không để lại một dấu vân tay nào, cũng không có dấu chân thật sự nào tại hiện trường, sao lại để lại vết máu của nạn nhân ở đó chứ?”
Đàn Dịch vào số một, đạp ga, xe từ từ lăn bánh.
Anh nói: “Hung thủ mang theo hai đôi găng tay. Sau khi gây án, hắn nhét đôi găng tay dính máu vào túi. Lôi Quang không cao đến mức đó, nếu hắn là kẻ chủ mưu, nghĩ ra được chuyện giấu tiền ở chỗ này, vậy chắc hẳn đã nhìn thấy đồng hồ treo tường, mà đồng hồ treo tường thường nằm ở mép trên cao. Vì vậy, hung thủ không cần kê ghế, chỉ cần đưa tay nhấc đồng hồ xuống. Khi găng tay trơn trượt, hắn vô thức ôm lấy đồng hồ, có thể lúc đó vết máu đã dính vào.”
Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu liên tục: “Chính xác! Dù có gan lớn đến đâu thì vẫn không tránh khỏi căng thẳng, để lộ sơ hở là điều khó tránh.”
…
Chẳng bao lâu sau, Phòng Kỹ Thuật đã kiểm tra mẫu tăm bông và xác nhận có bốn nhóm máu, hoàn toàn khớp với bốn người nhà họ Lôi.
Đến bước này, không cần đến xét nghiệm ADN cũng đủ để chứng minh vết máu trên đồng hồ treo tường là do hung thủ để lại.
Tức là, số tiền không phải do nạn nhân giấu mà là do hung thủ giấu.
Vụ án tưởng như đã có bước tiến triển, nhưng cảnh sát mới chỉ xác định được nơi cất giấu tiền, vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp buộc tội hung thủ.
Sau khi bàn bạc với Đội trưởng Hoàng, Đàn Dịch quyết định giữ nguyên hiện trạng, để Phó Đạt, Đội trưởng Lý và những người khác tiếp tục điều tra.
Dưới sự dẫn dắt của hai người, cảnh sát đã tập trung lại sự chú ý vào Lôi Thắng.
Muốn diễn thì phải diễn cho trọn, cuộc điều tra kéo dài suốt tám ngày.
Ngày 14 tháng 10, Lôi Thắng chính thức bị bắt tạm giam, đưa vào trại giam.
Tạ Tinh nhận thi thể của bốn người nhà họ Lôi từ tủ đông, bàn giao lại cho Lôi Quang, Lôi Miểu.
Dù là người thân, nhưng ai nấy đều sợ hãi.
Lôi Miểu khóc thảm thiết, nhưng cũng chỉ dám nhìn thoáng qua rồi bị Miêu Tiểu Hồng kéo ra sau lưng.
Lôi Quang thì ngã xuống đất, “bịch bịch bịch” dập đầu mấy cái thật mạnh.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Trên cùng có một chiếc bàn thấp, sát tường là một chiếc đồng hồ treo tường màu đồng, bị úp ngược.
Nếu không có chiều cao nhất định, thì sẽ rất khó để ý thấy.
Đàn Dịch đeo găng tay, lấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, trèo lên, quan sát kỹ, bỗng bật cười: “Quá đỉnh.”
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Đỉnh ở chỗ nào?”
Đàn Dịch nói: “Có người còn để lại một sợi tóc.” Anh nhẹ nhàng kẹp hai bên đồng hồ, cẩn thận nhấc xuống.
Trọng lượng trong tay khiến anh chắc chắn, tiền đang ở đây.
Hoàng Chấn Nghĩa ghé lại gần, thấy trên mặt đồng hồ phủ một lớp bụi mỏng, không hề có dấu vết vân tay, bèn lắc đầu: “Không phải ở đây đâu.”
Đàn Dịch nhẹ nhàng đặt đồng hồ lên tủ nhỏ: “Ở bên trong. Không có dấu vân tay có thể là do nạn nhân Khổng Xuân Hương mắc chứng sạch sẽ, hung thủ khi đặt tiền vào tay vốn đã sạch. Nếu tôi mở ra, sợi tóc sẽ rơi mất, nên tôi sẽ không mở. Đội trưởng Hoàng có thể thử cảm nhận trọng lượng.”
Hai người đổi chỗ.
Hoàng Chấn Nghĩa đeo găng tay, thử nâng đồng hồ lên: “Loại đồng hồ này bên trong đúng là có một khoang nhỏ.” Trước đây, kiểu đồng hồ này rất phổ biến, hầu như nhà nào cũng có, nên ông không hề xa lạ.
Ông cầm theo cách của Đàn Dịch, khẽ nhấc lên, bỗng buột miệng chửi: “Mọe kiếp! Sao cậu có thể ngay lập tức khẳng định tiền ở đây chứ?”
Đàn Dịch đáp: “Tôi có chiều cao tương đương hung thủ, thói quen tư duy cũng có nét tương đồng. Phòng phía đông này gần như không liên quan trực tiếp đến vụ án, nhân viên giám định hiện trường sẽ không lục soát kỹ, càng không chú ý đến phía trên cao.”
“Ôi đệt!” Hoàng Chấn Nghĩa lại thốt lên: “Tên này đáng sợ quá, thông minh đến phát sợ.”
Đàn Dịch giải thích: “Lôi Miểu học đại học tài chính, Lôi Viêm làm rất tốt trong công ty thu mua phế liệu, chỉ số IQ của người nhà họ Lôi không hề thấp.”
Hoàng Chấn Nghĩa cười: “Cậu và Tiểu Tạ cũng đâu kém gì.”
Ông thực sự khâm phục, rõ ràng chỉ là một đống tủ cũ, hộp rách, quần áo nát, mà người ta chỉ cần liếc mắt đã đoán trúng nơi giấu tiền.
Đàn Dịch đứng trên ghế, cẩn thận đặt lại đồng hồ. Khi điều chỉnh về đúng vị trí ban đầu, anh chợt phát hiện bên góc phải của đồng hồ có một vệt đen nhỏ, chỉ to bằng hạt mè.
Anh lại nhấc đồng hồ lên.
Tuyệt vời, bên dưới còn có dấu vết.
Anh chậm rãi mang đồng hồ xuống.
Đàn Dịch nói: “Đội trưởng Hoàng, chỗ này có thể là vết máu. Trong xe tôi có tăm bông, chìa khóa ở túi bên phải của tôi.”
Hoàng Chấn Nghĩa lập tức phấn chấn, lấy chìa khóa chạy ra ngoài. Vài phút sau, ông trở lại với hai cây tăm bông ẩm, nhẹ nhàng lau lên vệt bẩn.
Từng sợi máu đỏ thẫm dần thấm vào đầu tăm bông trắng.
Hoàng Chấn Nghĩa khẽ nói: “Lần này chắc chắn rồi.”
Đàn Dịch đặt đồng hồ trở lại, cẩn thận chỉnh lại vị trí của sợi tóc, không để nó bị xê dịch.
Sau đó, anh lau sạch dấu giày trên ghế, rồi rắc đều một lớp bụi đất từ bồn hoa lên trên…
Hai người mang theo tăm bông lên xe.
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Hung thủ cẩn thận như vậy, không để lại một dấu vân tay nào, cũng không có dấu chân thật sự nào tại hiện trường, sao lại để lại vết máu của nạn nhân ở đó chứ?”
Đàn Dịch vào số một, đạp ga, xe từ từ lăn bánh.
Anh nói: “Hung thủ mang theo hai đôi găng tay. Sau khi gây án, hắn nhét đôi găng tay dính máu vào túi. Lôi Quang không cao đến mức đó, nếu hắn là kẻ chủ mưu, nghĩ ra được chuyện giấu tiền ở chỗ này, vậy chắc hẳn đã nhìn thấy đồng hồ treo tường, mà đồng hồ treo tường thường nằm ở mép trên cao. Vì vậy, hung thủ không cần kê ghế, chỉ cần đưa tay nhấc đồng hồ xuống. Khi găng tay trơn trượt, hắn vô thức ôm lấy đồng hồ, có thể lúc đó vết máu đã dính vào.”
Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu liên tục: “Chính xác! Dù có gan lớn đến đâu thì vẫn không tránh khỏi căng thẳng, để lộ sơ hở là điều khó tránh.”
…
Chẳng bao lâu sau, Phòng Kỹ Thuật đã kiểm tra mẫu tăm bông và xác nhận có bốn nhóm máu, hoàn toàn khớp với bốn người nhà họ Lôi.
Đến bước này, không cần đến xét nghiệm ADN cũng đủ để chứng minh vết máu trên đồng hồ treo tường là do hung thủ để lại.
Tức là, số tiền không phải do nạn nhân giấu mà là do hung thủ giấu.
Vụ án tưởng như đã có bước tiến triển, nhưng cảnh sát mới chỉ xác định được nơi cất giấu tiền, vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp buộc tội hung thủ.
Sau khi bàn bạc với Đội trưởng Hoàng, Đàn Dịch quyết định giữ nguyên hiện trạng, để Phó Đạt, Đội trưởng Lý và những người khác tiếp tục điều tra.
Dưới sự dẫn dắt của hai người, cảnh sát đã tập trung lại sự chú ý vào Lôi Thắng.
Muốn diễn thì phải diễn cho trọn, cuộc điều tra kéo dài suốt tám ngày.
Ngày 14 tháng 10, Lôi Thắng chính thức bị bắt tạm giam, đưa vào trại giam.
Tạ Tinh nhận thi thể của bốn người nhà họ Lôi từ tủ đông, bàn giao lại cho Lôi Quang, Lôi Miểu.
Dù là người thân, nhưng ai nấy đều sợ hãi.
Lôi Miểu khóc thảm thiết, nhưng cũng chỉ dám nhìn thoáng qua rồi bị Miêu Tiểu Hồng kéo ra sau lưng.
Lôi Quang thì ngã xuống đất, “bịch bịch bịch” dập đầu mấy cái thật mạnh.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 69: Đột Phá
10.0/10 từ 23 lượt.