Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 72: Thẩm Vấn 3
32@-
Nói đến đây, cảm xúc của Lôi Quang trở nên kích động.
“Hai ông bà già khốn kiếp đó lập tức từ chối thẳng thừng, nói rằng trước kia đã bỏ không ít tiền mua nhà cho tôi ở Phượng Sơn rồi. Số tiền đó là của chị dâu, họ không có quyền quyết định. Xạo chó! Sao lại không có quyền? Chị dâu tôi xưa nay vẫn nghe theo anh trai tôi, chẳng qua là họ không muốn cho tôi mượn mà thôi. Không cho chứ gì? Không cho thì cướp! Miêu Đại Xuân là một khẩu súng tốt, đã từng giết lợn, cắt cổ cừu, gan to, chỉ đâu đánh đó.”
“Thế là tôi bàn bạc với Miêu Đại Xuân, lên một kế hoạch tương đối chu toàn.”
“Chiều ngày 29 tháng 9, tôi gọi điện cho Lôi Viêm, nói rằng tôi bị gãy chân, đang kẹt tiền, nhờ hắn cho vay ít. Hắn bảo để mai rồi tính, vì đã hẹn uống rượu với người khác. Các người thấy đấy, cái chân của tôi còn không quan trọng bằng một bữa nhậu của hắn. Hắn đã phung phí cơ hội sống cuối cùng mà tôi dành cho hắn. Vì thế, lúc đó tôi liền bảo vợ về nhà một chuyến, nhắn với Miêu Đại Xuân rằng nhà đồng nghiệp tôi có con lợn béo, định mổ vào mồng Một tháng Mười, hỏi hắn có đi không.”
“Đây là ám hiệu giữa chúng tôi, Miêu Đại Xuân nghe là hiểu ngay. Chuyện này các người đừng có không tin, tôi vẫn còn hai đứa con, vốn không định để vợ tôi dính vào. Thật đấy, xảy ra chuyện rồi, cô ấy đoán được tôi cũng bó tay, nhưng các người nhất định phải tin tôi.”
“Theo kế hoạch của tôi, Miêu Đại Xuân mở khóa vào nhà, còn tháo giày ra. Nhưng hắn không ngờ lại bị hai ông bà già tóm được ngay tại trận. Ban đầu hắn cũng sợ, quay đầu định chạy, nhưng lão già đó lại muốn chết, nhận ra hắn ngay tại chỗ. Miêu Đại Xuân hoảng quá, đâm liên tiếp mấy nhát, g**t ch*t lão…”
“Tôi cứ tưởng kế hoạch của mình kín kẽ, không có sơ hở, nhưng không ngờ cuối cùng lại bại lộ vì tiền. Tôi rất tò mò, làm sao các người đoán được tôi để lại tiền trong nhà họ Lôi mà không mang đi?”
Đàn Dịch đáp: “Trên đời này luôn có người thông minh hơn chúng ta. Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Cũng đúng.” Lôi Quang cười chua chát: “Trộm gà không được còn mất nắm gạo… Nhưng cũng tốt, cùng sống cùng chết, cũng xem như chỉnh tề cả nhà.”
Đàn Dịch lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ không nghĩ vậy đâu. Họ chỉ mong anh dưới địa ngục đời đời không được siêu sinh.”
Trong lời kể của Lôi Quang, hắn ta từ bỏ việc học, giúp bố mẹ nuôi anh cả ăn học, đi làm, cưới vợ sinh con, rất vị tha.
Nhưng trong lời kể của Miêu Tiểu Hồng, cảnh sát thẩm vấn nhìn thấy một Lôi Quang hoàn toàn khác.
Sau khi đối chiếu cả hai lời kể, người ngoài cuộc có thể nhìn thấy nhiều sự thật hơn.
Miêu Tiểu Hồng nói rằng Lôi Quang là người khôn khéo nhưng lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán thiệt hơn, nhưng đối với cô và gia đình mẹ đẻ của cô thì lại khá tốt, có thể nói là có cầu tất ứng.
Lôi Quang căm ghét cha mẹ mình, nhưng hắn là người thâm sâu, nên trước giờ chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lôi Viêm và Lôi Quang chỉ cách nhau hai tuổi.
Năm đầu tiên Lôi Viêm thi trượt đại học, học lại một năm, nên chỉ hơn Lôi Quang một khóa.
Nhà họ Lôi nghèo, ông bà nội của Lôi Quang sức khỏe không tốt, không thể thiếu thuốc men, cả nhà chỉ có ông Lôi kiếm tiền, không thể gánh nổi chi phí cho hai sinh viên đại học, học phí thì không mất tiền, nhưng sinh hoạt phí thì không thể không có, ăn mặc, đi lại, thứ gì cũng cần tiền.
Vì vậy, sau khi Lôi Viêm đỗ đại học, ông Lôi đã nói chuyện với Lôi Quang, bảo rằng Cục điện lực đang thiếu công nhân, tuyển dụng học sinh tốt nghiệp cấp ba, nếu hắn đã thi trượt năm đầu thì không được học lại nữa.
Ông nội của Lôi Quang từng làm việc ở Cục điện lực và có suất giới thiệu, vào đó sẽ có người quen nâng đỡ, học được một tay nghề, sau này dù làm ở đâu cũng không tệ.
Lôi Quang lúc đó mềm lòng, hơn nữa thực lực của hắn đúng là không bằng Lôi Viêm, đề thi đại học quá khó, điểm số của hắn không cao, đến cả trường trung cấp cũng không đỗ, thế là cam tâm tình nguyện vào Cục điện lực làm việc.
Ban đầu, hắn làm việc khá vui vẻ, sau khi nộp tiền sinh hoạt cho gia đình, vẫn thường xuyên tụ tập ăn uống với đám bạn, còn có chút tiền tiêu vặt trong tay.
Nhưng rồi Lôi Viêm tốt nghiệp, được phân công việc, lương khởi điểm đã cao hơn cả Lôi Quang dù hắn đã làm việc ba năm, công việc nhàn hạ, tương lai xán lạn.
Lôi Quang bắt đầu cảm thấy bất công, nghĩ rằng nếu năm đó mình học lại và đỗ một trường đại học tốt, chắc chắn sẽ không kém cạnh gì Lôi Viêm.
Từ lúc đó, Lôi Quang không đưa tiền về nhà nữa, giữ lại tiền lương cho riêng mình, thỉnh thoảng còn tìm cách moi tiền từ bố mẹ.
Về sau, Lôi Viêm kết hôn, ông Lôi nhờ người giới thiệu, tìm được Khổng Xuân Hương. Khổng Xuân Hương tốt nghiệp cấp ba, có nhan sắc, gia cảnh cũng khá, nhưng sính lễ lại cao, khiến nhà họ Lôi phải tiêu tốn một khoản không nhỏ.
Lôi Quang là nhân viên chính thức của Cục điện lực, ngoại hình cũng không tệ, nên Miêu Tiểu Hồng, một cô gái cũng làm việc tại Cục điện lực, đã để mắt đến hắn.
Miêu Tiểu Hồng thích ăn diện, dung mạo xinh đẹp, chỉ cần vài ánh mắt đưa tình là khiến Lôi Quang mê mẩn.
Gia đình Miêu Tiểu Hồng nghèo, không có của hồi môn, nên không dám đòi hỏi sính lễ quá cao.
Vì vậy, trong chuyện hôn nhân, vợ chồng già nhà họ Lôi quả thực đã có phần thiệt thòi với Lôi Quang.
Cũng chính vì thế mà về sau, Lôi Quang ép buộc vợ chồng Lôi Viêm và cha mẹ cùng góp tiền mua nhà cho hắn.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Nói đến đây, cảm xúc của Lôi Quang trở nên kích động.
“Hai ông bà già khốn kiếp đó lập tức từ chối thẳng thừng, nói rằng trước kia đã bỏ không ít tiền mua nhà cho tôi ở Phượng Sơn rồi. Số tiền đó là của chị dâu, họ không có quyền quyết định. Xạo chó! Sao lại không có quyền? Chị dâu tôi xưa nay vẫn nghe theo anh trai tôi, chẳng qua là họ không muốn cho tôi mượn mà thôi. Không cho chứ gì? Không cho thì cướp! Miêu Đại Xuân là một khẩu súng tốt, đã từng giết lợn, cắt cổ cừu, gan to, chỉ đâu đánh đó.”
“Thế là tôi bàn bạc với Miêu Đại Xuân, lên một kế hoạch tương đối chu toàn.”
“Chiều ngày 29 tháng 9, tôi gọi điện cho Lôi Viêm, nói rằng tôi bị gãy chân, đang kẹt tiền, nhờ hắn cho vay ít. Hắn bảo để mai rồi tính, vì đã hẹn uống rượu với người khác. Các người thấy đấy, cái chân của tôi còn không quan trọng bằng một bữa nhậu của hắn. Hắn đã phung phí cơ hội sống cuối cùng mà tôi dành cho hắn. Vì thế, lúc đó tôi liền bảo vợ về nhà một chuyến, nhắn với Miêu Đại Xuân rằng nhà đồng nghiệp tôi có con lợn béo, định mổ vào mồng Một tháng Mười, hỏi hắn có đi không.”
“Đây là ám hiệu giữa chúng tôi, Miêu Đại Xuân nghe là hiểu ngay. Chuyện này các người đừng có không tin, tôi vẫn còn hai đứa con, vốn không định để vợ tôi dính vào. Thật đấy, xảy ra chuyện rồi, cô ấy đoán được tôi cũng bó tay, nhưng các người nhất định phải tin tôi.”
“Theo kế hoạch của tôi, Miêu Đại Xuân mở khóa vào nhà, còn tháo giày ra. Nhưng hắn không ngờ lại bị hai ông bà già tóm được ngay tại trận. Ban đầu hắn cũng sợ, quay đầu định chạy, nhưng lão già đó lại muốn chết, nhận ra hắn ngay tại chỗ. Miêu Đại Xuân hoảng quá, đâm liên tiếp mấy nhát, g**t ch*t lão…”
“Tôi cứ tưởng kế hoạch của mình kín kẽ, không có sơ hở, nhưng không ngờ cuối cùng lại bại lộ vì tiền. Tôi rất tò mò, làm sao các người đoán được tôi để lại tiền trong nhà họ Lôi mà không mang đi?”
Đàn Dịch đáp: “Trên đời này luôn có người thông minh hơn chúng ta. Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”
“Cũng đúng.” Lôi Quang cười chua chát: “Trộm gà không được còn mất nắm gạo… Nhưng cũng tốt, cùng sống cùng chết, cũng xem như chỉnh tề cả nhà.”
Đàn Dịch lạnh lùng nói: “Bọn họ sẽ không nghĩ vậy đâu. Họ chỉ mong anh dưới địa ngục đời đời không được siêu sinh.”
Trong lời kể của Lôi Quang, hắn ta từ bỏ việc học, giúp bố mẹ nuôi anh cả ăn học, đi làm, cưới vợ sinh con, rất vị tha.
Nhưng trong lời kể của Miêu Tiểu Hồng, cảnh sát thẩm vấn nhìn thấy một Lôi Quang hoàn toàn khác.
Sau khi đối chiếu cả hai lời kể, người ngoài cuộc có thể nhìn thấy nhiều sự thật hơn.
Miêu Tiểu Hồng nói rằng Lôi Quang là người khôn khéo nhưng lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán thiệt hơn, nhưng đối với cô và gia đình mẹ đẻ của cô thì lại khá tốt, có thể nói là có cầu tất ứng.
Lôi Quang căm ghét cha mẹ mình, nhưng hắn là người thâm sâu, nên trước giờ chưa từng thể hiện ra ngoài.
Lôi Viêm và Lôi Quang chỉ cách nhau hai tuổi.
Năm đầu tiên Lôi Viêm thi trượt đại học, học lại một năm, nên chỉ hơn Lôi Quang một khóa.
Nhà họ Lôi nghèo, ông bà nội của Lôi Quang sức khỏe không tốt, không thể thiếu thuốc men, cả nhà chỉ có ông Lôi kiếm tiền, không thể gánh nổi chi phí cho hai sinh viên đại học, học phí thì không mất tiền, nhưng sinh hoạt phí thì không thể không có, ăn mặc, đi lại, thứ gì cũng cần tiền.
Vì vậy, sau khi Lôi Viêm đỗ đại học, ông Lôi đã nói chuyện với Lôi Quang, bảo rằng Cục điện lực đang thiếu công nhân, tuyển dụng học sinh tốt nghiệp cấp ba, nếu hắn đã thi trượt năm đầu thì không được học lại nữa.
Ông nội của Lôi Quang từng làm việc ở Cục điện lực và có suất giới thiệu, vào đó sẽ có người quen nâng đỡ, học được một tay nghề, sau này dù làm ở đâu cũng không tệ.
Lôi Quang lúc đó mềm lòng, hơn nữa thực lực của hắn đúng là không bằng Lôi Viêm, đề thi đại học quá khó, điểm số của hắn không cao, đến cả trường trung cấp cũng không đỗ, thế là cam tâm tình nguyện vào Cục điện lực làm việc.
Ban đầu, hắn làm việc khá vui vẻ, sau khi nộp tiền sinh hoạt cho gia đình, vẫn thường xuyên tụ tập ăn uống với đám bạn, còn có chút tiền tiêu vặt trong tay.
Nhưng rồi Lôi Viêm tốt nghiệp, được phân công việc, lương khởi điểm đã cao hơn cả Lôi Quang dù hắn đã làm việc ba năm, công việc nhàn hạ, tương lai xán lạn.
Lôi Quang bắt đầu cảm thấy bất công, nghĩ rằng nếu năm đó mình học lại và đỗ một trường đại học tốt, chắc chắn sẽ không kém cạnh gì Lôi Viêm.
Từ lúc đó, Lôi Quang không đưa tiền về nhà nữa, giữ lại tiền lương cho riêng mình, thỉnh thoảng còn tìm cách moi tiền từ bố mẹ.
Về sau, Lôi Viêm kết hôn, ông Lôi nhờ người giới thiệu, tìm được Khổng Xuân Hương. Khổng Xuân Hương tốt nghiệp cấp ba, có nhan sắc, gia cảnh cũng khá, nhưng sính lễ lại cao, khiến nhà họ Lôi phải tiêu tốn một khoản không nhỏ.
Lôi Quang là nhân viên chính thức của Cục điện lực, ngoại hình cũng không tệ, nên Miêu Tiểu Hồng, một cô gái cũng làm việc tại Cục điện lực, đã để mắt đến hắn.
Miêu Tiểu Hồng thích ăn diện, dung mạo xinh đẹp, chỉ cần vài ánh mắt đưa tình là khiến Lôi Quang mê mẩn.
Gia đình Miêu Tiểu Hồng nghèo, không có của hồi môn, nên không dám đòi hỏi sính lễ quá cao.
Vì vậy, trong chuyện hôn nhân, vợ chồng già nhà họ Lôi quả thực đã có phần thiệt thòi với Lôi Quang.
Cũng chính vì thế mà về sau, Lôi Quang ép buộc vợ chồng Lôi Viêm và cha mẹ cùng góp tiền mua nhà cho hắn.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 72: Thẩm Vấn 3
10.0/10 từ 23 lượt.