Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 67: Rà Soát Lại

43@-

Phòng họp tầng hai.


Đàn Dịch nhíu mày ngồi ở đầu bàn, hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã cháy được nửa.


Thấy Tạ Tinh và Lê Khả bước vào, anh chủ động dụi thuốc đi: “Được rồi, mọi người có mặt đủ, bắt đầu họp.”


Tiếng xì xào trong phòng lập tức im bặt.


Đàn Dịch chỉnh lại tư thế ngồi: “Vụ nhà họ Lôi kéo dài đã nhiều ngày, nếu không phá được sớm, Đại đội 2 chúng ta sẽ bị khiển trách…”


“Bị khiển trách không đáng ngại, quan trọng là không thể để mất lòng tin của quần chúng nhân dân.” Hoàng Chấn Nghĩa bước vào: “Đội trưởng Đàn, tôi dự thính có được không?”


Đàn Dịch lập tức đứng dậy: “Phó chi đội Hoàng khách sáo, có anh tham gia thì càng tốt, mời anh ngồi.”



Hoàng Chấn Nghĩa ngồi xuống ghế bên cạnh anh: “Cậu cứ tiếp tục, tôi nghe.”


“Vâng.” Đàn Dịch tiếp tục: “Chúng ta đã rà soát các manh mối nhiều lần, tôi vẫn giữ quan điểm trước đây, Lôi Quang và những người liên quan có khả năng phạm tội rất cao. Nhưng nghi phạm vẫn án binh bất động, điều này chỉ ra hai vấn đề: một là tâm lý của họ rất vững, hai là chúng ta chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó. Mục đích cuộc họp hôm nay là cùng nhau suy nghĩ, tìm ra điểm mà chúng ta đã bỏ lỡ.”


Vừa dứt lời, phòng họp rơi vào im lặng trong giây lát.


Hoàng Chấn Nghĩa nhìn quanh, cười trêu: “Tôi vừa đến mà mọi người đã dè dặt vậy sao? Một đám đàn ông thô kệch lại biến thành tiểu thư khuê các rồi à?”


“Thế cũng tốt, khỏi cần đầu thai lại!”


“Bớt đi, nếu phụ nữ mà giống cậu thì e là cả đời chẳng ai thèm lấy.”


Mấy vị cảnh sát lâu năm nể mặt cười hì hì hai tiếng.


Phó Đạt lên tiếng: “Đội trưởng Đàn, Phó chi đội trưởng Hoàng, tôi đang nghĩ, có khi nào chúng ta đang nhắm sai mục tiêu không?”



Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: “Vậy cậu nghĩ nghi phạm là ai?”


Phó Đạt châm điếu thuốc, trầm giọng: “Vụ này không đơn giản, nhìn ai cũng thấy giống hung thủ, nhưng vì không đủ bằng chứng nên chẳng ai bị kết tội cả. Phó chi đội trưởng Hoàng, có khi nào đây là một vụ thuê giết người không?”


“Nhảm nhí!” Hoàng Chấn Nghĩa quát một câu: “Chỉ chút tiền đó, đáng để thuê sát thủ à? Giả sử hắn thật sự thuê người, thì trả bao nhiêu? Nếu sát thủ không hài lòng, giết người xong lấy hết thì sao? Hoặc lúc đó thấy đủ, sau này lại thấy ít, quay lại tống tiền thì sao?”


Phó Đạt cười khì: “Tôi chỉ nghĩ linh tinh thôi, hai sếp cứ coi như nghe chơi.”


Hoàng Chấn Nghĩa lại nhìn sang Đỗ Chuẩn: “Anh Đỗ, bình thường cậu nhiều lời nhất, họp hành cũng không thể thiếu tiếng cậu, nói thử xem nào.”


Lão Đỗ cười híp mắt: “Phó chi đội trưởng Hoàng còn lạ gì tôi nữa? Bắt người với theo dõi thì được, chứ động não thì thôi tha cho tôi đi.”


Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu, quay sang Đàn Dịch: “Xem ra vẫn phải rà soát lại, bắt đầu lại từ đầu thôi.”


Ông cũng gián tiếp bác bỏ nghi ngờ với Lôi Quang và Miêu Đại Xuân.



Tạ Tinh thầm nghĩ, chẳng lẽ cô và Đàn Dịch đã sai rồi? Nếu vì suy đoán của cô về dấu chân dính máu mà vô tình làm cản trở vụ án, có khi nào sẽ khiến nó đi vào ngõ cụt không?


Đó là bốn mạng người đấy.


Nghĩ đến đây, trán cô túa ra lớp mồ hôi mịn.


Đàn Dịch trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu: “Được, anh Phó, anh sắp xếp lại đi, chúng ta sẽ rà soát lại vụ án.”


Phó Đạt đáp: “Ok, anh em, theo tôi.”


Chớp mắt, bảy tám cảnh sát hình sự đã rời khỏi phòng họp.


Trong phòng chỉ còn lại Tạ Tinh, Đàn Dịch và Hoàng Chấn Nghĩa.


Hoàng Chấn Nghĩa không để ý Tạ Tinh vẫn còn ở đó, lên tiếng: “Tiểu Đàn, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, phá án là vậy, hiếm khi nào thuận buồm xuôi gió. Nếu cậu vẫn giữ nguyên quan điểm, thì cứ quay lại hiện trường lần nữa, dù không tìm thêm được manh mối, cũng có thể gợi mở cho cậu chút linh cảm.”



Tạ Tinh vừa bước đến cửa, nghe câu này của Đàn Dịch, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, rất nhanh, nhanh đến mức cô chưa kịp nắm bắt.


Hoàng Chấn Nghĩa thấy cô, liền cười nói: “Được thôi, tôi cũng có ý đó. Tiểu Tạ đi cùng chứ? Cô nhóc này nhiều sáng kiến lắm.”


Tạ Tinh đáp: “Phó chi đội trưởng Hoàng, thầy em với pháp y Trần đều không có ở đây.”


Phó chi đội trưởng Hoàng cầm lấy túi đồ: “Phải rồi, đội cảnh sát giao thông có một vụ giám định thương tích khá phức tạp. Vậy thôi, cô về đi.”


Tạ Tinh chào tạm biệt rồi một mình quay về văn phòng.


Cô vào nhà vệ sinh, nhúng ướt cây lau, vừa lau sàn vừa nghiền ngẫm lại lời của Đàn Dịch: “Càng quen thuộc với hiện trường càng tốt. Nhưng hung thủ cũng rất quen thuộc với hiện trường, nên sơ hở để lại rất ít… Càng quen thuộc với hiện trường càng tốt. Nhưng hung thủ cũng rất quen thuộc với hiện trường, nên sơ hở để lại rất…”


Văn phòng không lớn, chưa đến ba phút đã lau xong.


Tạ Tinh rửa tay, tiếp tục phân tích câu nói của Đàn Dịch: “Càng quen thuộc với hiện trường càng tốt. Nhưng hung thủ cũng rất quen thuộc với hiện trường, nên sơ hở để lại rất ít. Mình hiểu rồi!”


Cuối cùng cô cũng tìm lại được suy nghĩ vụt qua ban nãy, Lôi Quang cũng quen thuộc với nhà Lôi Viêm. Vậy thì, có khi nào bọn họ giấu tiền ngay trong nhà Lôi Viêm không? Gần ngay trước mắt! Dù cảnh sát có cố tình đánh động, bọn họ cũng sẽ giữ bình tĩnh, tuyệt đối không đến lấy tiền. Chỉ cần chờ sự việc lắng xuống, đám tang kết thúc, là có thể âm thầm mang tiền đi mà không ai hay biết.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 67: Rà Soát Lại
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...