Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 65: Tình Cờ Gặp

47@-

Tạ Tinh hiểu ra, chắc chắn anh ấy đã làm công tác tư tưởng cho mọi người. Trần Nguyệt Hoa dù không thích việc cô làm pháp y, nhưng có lẽ cũng không muốn cứ căng thẳng mãi, nên đã nhượng bộ phần nào.


Mẹ và chị đã cân nhắc đến tính chất công việc của cô, mua toàn đồ phong cách thoải mái, một chiếc áo khoác dạ màu be và một bộ đồ jeans của một thương hiệu Mỹ, kiểu dáng đơn giản, không quá sặc sỡ.


Để thể hiện sự trân trọng, cô lập tức mặc thử.


Tạ Thần gật đầu: “Không tệ, kiểu dáng chiếc áo khoác này rất gọn gàng, hợp với Tinh Tinh lắm.”


Tạ Tinh cũng nói: “Đẹp thật, em rất thích.”


Trần Nguyệt Hoa cười hài lòng: “Đúng không, mắt nhìn của mẹ chuẩn lắm đấy, nhìn một cái là biết hợp. Nhưng mà con tuyệt đối đừng mặc nó đi làm… Thôi, không nói nữa, mẹ đi tắm rồi nghỉ một chút đây.”


Vừa nhắc đến công việc, sắc mặt bà lại trầm xuống, rồi đứng dậy vào phòng ngủ.


Tạ Quân mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi: “Em cũng đi tắm đây.” Nói rồi, cô ta xách mấy túi đồ lên lầu.



Tạ Thần cười cười: “Em không đi cùng nên đồ mua cho em ít hơn, nhưng không sao, trang sức mà anh mua cho em là đắt nhất.”


Tạ Tinh hiểu ra, không chỉ giúp mẹ và chị gái thay đổi thái độ, anh còn cố gắng cân bằng về mặt vật chất nữa.


“Cảm ơn anh.” Tạ Tinh mở hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc vòng vàng rồng phượng cực kỳ to và nặng.


Một món trang sức đậm chất hoài cổ như vậy thật sự là mua cho cô sao?


Tạ Tinh nghi hoặc nhìn Tạ Thần.


Tạ Thần ung dung nói: “Em làm pháp y, đâu có đeo trang sức được, nên anh mua cái nặng luôn, để dành giữ giá trị.”


Tạ Tinh bật cười, gật đầu: “Cảm ơn anh, hợp ý em lắm.”


Vừa rồi bầu không khí hòa hợp như vậy, công lao của Tạ Thần không hề nhỏ.


Nếu không nhờ anh, với sự thiên vị và định kiến của Trần Nguyệt Hoa, cùng sự đề phòng và cảnh giác của Tạ Quân, e rằng chỉ nói với nhau được vài câu là đã cãi nhau rồi.



Chỉ cần Trần Nguyệt Hoa và Tạ Quân có thể duy trì một sự tôn trọng tối thiểu trong gia đình, Tạ Tinh vẫn rất hoan nghênh.


Dù sao thì bầu không khí hòa thuận cũng giúp căn nhà tạm bợ này trở nên dễ chịu hơn mà.


Sau khi Tạ Huân trở về, cả nhà cùng đi bộ đến một quán hải sản bình dân gần đó để ăn tối.


Vừa mới yên vị trong phòng riêng, Sài Dục và Đàn Dịch đã cùng nhau bước vào.


Sài Dục niềm nở chìa tay ra: “Chào bác, từ xa cháu đã nhìn thấy mọi người rồi.”


Tạ Huân bắt tay anh ta: “Thì ra là thư ký Sài, hai cậu đi cùng nhau à? Qua đây ăn chung đi.”


Sài Dục xua tay: “Thôi ạ, bọn cháu còn hẹn mấy người bạn nữa, không quấy rầy bữa cơm gia đình của bác đâu ạ.”


Tạ Thần cũng lên tiếng: “Hôm khác hẹn riêng hai cậu vậy. Đội trưởng Đàn, em gái tôi nhờ cậu chăm sóc nhé.”


Đàn Dịch nói: “Khách sáo quá, tôi chỉ là lính mới thôi. Tiểu Tạ làm việc rất chuyên nghiệp, đầu óc sáng suốt, có khi cô ấy chăm sóc tôi thì đúng hơn.”



Đàn Dịch đáp: “Bác yên tâm, Tiểu Tạ rất được đồng nghiệp quý mến, ai cũng thích cô ấy cả.”


Có lẽ do ấn tượng trước đây quá khác biệt, Tạ Quân và Trần Nguyệt Hoa đồng loạt quay sang nhìn Tạ Tinh, ánh mắt đầy kinh ngạc.


Tạ Tinh bình tĩnh nói: “Cảm ơn Đội trưởng Đàn đã nói tốt cho em.”


Đàn Dịch khẽ mỉm cười, gật đầu nhẹ: “Bác trai, bác gái, vậy bọn cháu xin phép qua đó trước.”


Tạ Huân nói: “Đi đi, kẻo bạn bè đợi lâu.”


Rời khỏi phòng bao riêng của nhà họ Tạ, hai người đi về phía cầu thang.


Sài Dục nhỏ giọng nói: “Nói gì thì nói, tôi thật sự không thể liên hệ cô nhóc này với một pháp y suốt ngày giải phẫu thi thể. Đúng là ngoại hình có thể đánh lừa người ta mà.”


Đàn Dịch chỉ “ừm” một tiếng.


Sài Dục chép miệng: “Còn cậu nữa đấy, suốt ngày đeo cái gọng kính cũ rích ra vẻ trầm tư, sợ người khác để ý đến mình hay sao? Nói thật lòng đi, có cô nào muốn lấy cảnh sát không hả? Đừng tự luyến quá!”



Đàn Dịch hờ hững: “Tôi tự luyến bao giờ?”


“Cậu… Thôi bỏ đi.” Sài Dục đổi chủ đề: “Cậu nói vụ án này hơi khó giải quyết, rốt cuộc là chuyện gì? Vẫn là vụ của Thẩm Ý sao?”


Đây là lần đầu tiên từ khi nhậm chức, Đàn Dịch đồng ý đi ăn cùng Sài Dục. Trước đó, anh luôn lấy lý do công việc bận rộn để từ chối.


Hôm nay, thực ra anh cũng định từ chối, nhưng vụ án nhà họ Lôi tạm thời rơi vào bế tắc, muốn đổi không khí một chút nên mới nhận lời.


Đàn Dịch đáp: “Không phải, một vụ án khác, tạm thời không nhắc đến nữa, khó lắm mới thoát khỏi nó.”


“Chậc, cũng chỉ có tôi mới chịu nhường nhịn cậu.” Sài Dục lại chuyển đề tài: “Nói đi, hai chị em nhà họ Tạ, cậu thấy ai xinh hơn? Nếu tôi theo đuổi Tạ Quân, có cơ hội không?”


Đàn Dịch nhàn nhạt nói: “Không phải cậu thích Tạ Tinh sao? Sao thế, cậu kỳ thị pháp y à?”


“Đâu có!” Sài Dục vội phủ nhận: “Nhưng mà cô nhóc đó đến tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời, thái độ quá rõ ràng rồi, tôi mà cứ mặt dày bám theo thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”


Đàn Dịch nhướng mày: “Tạ Quân không phải thích Cố Lăng à?”


Sài Dục im bặt.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 65: Tình Cờ Gặp
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...