Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 64: Quà

47@-

Cuối cùng, họ phải theo dõi suốt cả đêm. Mãi đến nửa đêm, Tạ Tinh mới thấy Lê Khả được thay ca trở về.


Cô gái nhỏ ủ rũ bước vào văn phòng, bĩu môi than thở: “Mình không bao giờ muốn đi làm nhiệm vụ với Đội trưởng Đàn nữa.”


Tạ Tinh rót cho cô một cốc nước ấm, lại đưa thêm một túi bánh quy sữa: “Sao thế?”


Lê Khả xé gói bánh, tức tối cắn một miếng: “Nhàm chán, mọt sách, thích phê bình người khác.”


Tạ Tinh: “…”


Lê Khả bĩu môi tiếp: “Mình chỉ nói nhiều hơn một chút thôi mà, anh ta liền bảo mình phải chú ý kỷ luật khi theo dõi, còn hỏi mình giáo viên đại học đã dạy thế nào? Hừ, liên quan gì đến anh ta, thầy mình dạy tốt lắm ấy chứ.”


Tạ Tinh: “…”


Lê Khả tu một hơi nước lớn: “Chẳng phải chỉ đẹp trai một chút thôi sao, có gì ghê gớm chứ. Ngồi theo dõi cả ngày rồi, chẳng phải vẫn chẳng phát hiện được gì sao?”



Tạ Tinh: “…”


Tạ Tinh đã nghe danh Đàn Dịch từ lúc còn ở sở cảnh sát tỉnh. Anh có biệt danh là “Sherlock Holmes Đàn”, bảy năm làm việc chưa từng có vụ án nào bị xếp vào diện chưa phá được.


Về vụ nhà họ Lôi, cô cũng đồng tình với quan điểm của Đàn Dịch, cũng như cách điều tra hình sự theo kiểu đánh rắn động cỏ khiến hung thủ tự đưa chứng cứ ra trước mắt.


Nhưng cô cảm thấy Lê Khả chỉ là tự ái thôi, chứ không thực sự tức giận, mắng chửi cũng chỉ mắng qua loa vậy thôi, không thật sự để bụng, chẳng qua cô ấy xem cô như thùng rác tâm sự, nói xong là nhẹ lòng ngay.


Sự thật cũng đúng như vậy, uống hết nước, ăn hết bánh quy, cô gái nhỏ liền buồn ngủ.


Lê Khả vừa ngáp vừa nói: “Nói xong thấy thoải mái hơn hẳn. Cậu có cần mình ở chung không? Nếu cần, mình sẽ qua đêm ở đây.”


Tạ Tinh đáp: “Không cần đâu, Đại đội 2, Đại đội 1 đều có người trực ban, mình không sợ, cậu đi ngủ đi.”


Lê Khả rời đi, Tạ Tinh cũng leo lên giường xếp.


Cả đêm yên ắng không có chuyện gì xảy ra.



Sáng hôm sau, lúc ăn sáng trong nhà ăn, Tạ Tinh tình cờ gặp Đàn Dịch.


Lần đầu tiên, anh chủ động ngồi xuống chỗ đối diện cô. Trên khay của anh có hai quả trứng, một ly sữa, bốn lát bánh mì nướng và một bát hoành thánh.


Tạ Tinh lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng, Đội trưởng Đàn.”


“Chào buổi sáng.” Đàn Dịch vào thẳng vấn đề: “Cho đến giờ, cả hai phía đều không có động tĩnh, tôi nghi ngờ có sơ hở nào đó.”


Tạ Tinh gật đầu: “Em đồng ý với đội trưởng Đàn. Chúng ta cùng suy luận kỹ lại nhé?”


Đàn Dịch nói: “Tôi cũng đang định vậy.”


Hai người trao đổi ngắn gọn ý kiến rồi không nói thêm gì nữa, im lặng ăn sáng, im lặng rời đi.


Tạ Tinh giặt tấm ga giường dã chiến đầy mùi đàn ông, thu dọn phòng ngủ rồi về nhà.


Trong nhà không có ai, cô tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ, cho đến khi bị tiếng cười nói bên dưới làm thức giấc.



Tạ Tinh để đầu óc thả lỏng thêm một lát, đến khi buồn tiểu quá mới chịu mặc đồ bước xuống giường.


Có lẽ tiếng nước xả bồn cầu đã làm kinh động tầng dưới.


Bên dưới im lặng trong chốc lát, sau đó có tiếng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang: “Ai ở đó vậy?”


Tạ Tinh mở cửa ra: “Anh, em ở nhà đây. Hôm qua trực ca đêm, vừa mới thức dậy. Mọi người về từ lúc nào thế?”


Tạ Thần áy náy nói: “Anh làm em thức giấc à? Anh không biết em có ở nhà.”


Tạ Tinh đáp: “Không sao đâu, em cũng ngủ được sáu, bảy tiếng rồi, đủ giấc nên vừa tỉnh lại thôi.”


Tạ Thần thở phào: “Vậy thì tốt. Mau xuống đây, bọn anh có quà cho em này, có cả đồ ăn, thức uống, quần áo, trang sức luôn.”


Tạ Tinh vuốt lại tóc qua loa, buộc thành một búi nhỏ, rồi theo sau Tạ Thần đi xuống nhà.


Cô lịch sự chào hỏi mọi người.



Trần Nguyệt Hoa hôm nay tâm trạng tốt, hiếm khi nở nụ cười: “Mẹ với chị con chọn cho con hai bộ quần áo, anh con còn mua trang sức nữa, mau thử xem nào.”


Tạ Quân cũng nói: “Dạo này em thay đổi nhiều, bọn chị không biết em thích gì, nên cứ theo mắt thẩm mỹ của chị và mẹ mà mua hai bộ.”


Vừa nói, cô ta vừa lục tìm trong đống túi, lấy ra một túi quần áo và một hộp nhỏ, cùng đưa cho Tạ Tinh.


“Cảm ơn mẹ, cảm ơn Quân Quân.” Tạ Tinh nhận lấy, cười nói: “Mắt thẩm mỹ của hai người tốt như vậy, chắc chắn sẽ hợp với con.”


Trần Nguyệt Hoa liếc cô: “Không có lễ phép, phải gọi là chị.”


Tạ Quân cười cười: “Mẹ, gọi tên cũng được mà, bọn con sinh cùng một ngày mà, con không thích làm chị đâu.”


Trần Nguyệt Hoa trừng mắt: “Cái con bé này, lớn hơn một giây cũng là lớn, làm chị có gì không tốt?”


Tạ Thần xen vào: “Cái này con có quyền lên tiếng, làm anh thì phải chăm em gái, từ bé con đã nghe câu này đến mức chai cả tai rồi. Quân Quân với Tinh Tinh bằng tuổi, mấy phút chênh lệch có gì mà nhất định phải phân ra lớn nhỏ? Nhà mình có ngai vàng để thừa kế đâu.”


Trần Nguyệt Hoa cầm túi giấy rỗng ném qua: “Thằng nhóc thối tha, không chọc mẹ một ngày là ngứa ngáy khó chịu đúng không?”


Tạ Thần cười hì hì, giơ tay bắt lấy.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 64: Quà
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...