Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 63: Theo Dõi

46@-

Vừa lên xe, Đàn Dịch đã cầm điện thoại di động gọi vào một dãy số.


“Xin chào, tôi tìm Đội trưởng Lý.”


“Tôi đây, Đội trưởng Đàn cứ nói.”


“Đội trưởng Lý, lập tức cử một nhóm người đến nhà họ Miêu, giám sát chặt chẽ mọi hành động của họ.”


“Sao vậy? Có manh mối rồi à?”


“Có rồi, lát nữa rảnh tôi sẽ nói rõ. Nhớ cử thêm người, hung thủ có khả năng phản trinh sát rất mạnh.”


“Được, được, yên tâm đi.”


Đàn Dịch đặt điện thoại xuống, liếc nhìn vào con hẻm, thấy Miêu Tiểu Hồng và Lôi Quang chưa vào nhà, có vẻ đang chào tạm biệt hàng xóm.



Phó Đạt lên tiếng: “Đội trưởng Đàn đã xác định nhà họ Miêu rồi à?”


Lê Khả nhắc nhở: “Miêu Đại Xuân cao ít nhất 185cm.”


“Ừ.” Đàn Dịch khởi động xe, đạp ga lao ra khỏi con hẻm, chạy qua hai con hẻm rồi dừng lại. “Anh Lưu, anh Phó, làm phiền hai người, xem thử Miêu Tiểu Hồng có hành động gì không.”


Phó Đạt hơi ngẩn người: “Hả?”


“Được.” Lưu Phong kéo Phó Đạt xuống xe, nhanh chóng lẻn vào trong hẻm.


Lê Khả phấn chấn hẳn lên: “Đội trưởng Đàn, em làm gì?”


Đàn Dịch nói: “Em đi cùng tôi đến nhà Lôi Quang.”


Lê Khả không hiểu: “Lôi Quang không có ở nhà mà?”


Đàn Dịch đáp: “Nhưng tiền của nhà họ Lôi rất có thể vẫn còn ở đó.”



Lê Khả suy nghĩ rồi gật gù: “Ồ… Vừa rồi đội trưởng cố tình hé lộ tin tức cho Lôi Quang, nếu hắn chột dạ, có thể sẽ chuyển số tiền trộm được đi. Ấy? Không đúng, chân Lôi Quang bị thương, không thể là hắn! Cửa chính nhà họ Lôi không có dấu hiệu bị cạy, nhưng lại mất một đôi giày da, vậy nên đội trưởng nghi ngờ Miêu Tiểu Hồng đã lấy chìa khóa nhà họ Lôi đưa cho Miêu Đại Xuân, còn Miêu Đại Xuân cố ý mang giày của Lôi Viêm để tạo dấu chân, đánh lạc hướng chúng ta.”


Không hổ danh là sinh viên điều tra hình sự, phản ứng nhanh thật, chỉ cần vài manh mối đã có thể kết nối vụ án lại với nhau.


“Em hiểu rồi.” Lê Khả quay đầu lại, đắc ý nháy mắt với Tạ Tinh. “Thế còn Tinh Tinh? Cậu đi cùng bọn mình chứ?”


Tạ Tinh nói: “Vì phải theo dõi, không nên dùng xe cảnh sát, mình sẽ lái xe về đồn.”


Đàn Dịch mỉm cười, đúng là một cô gái thông minh, không tranh không đoạt, rõ ràng và dứt khoát.


Lê Khả lại kinh ngạc: “Cậu dám lái xe rồi đấy à?” Sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của Tạ Tinh, cô ấy lại nói: “Học lái ở trường thì mình còn lái được, nhưng chạy ra ngoài đường là căng thẳng ngay.”


Tạ Tinh dựa lưng vào ghế: “Không sao, cậu có nền tảng vững, luyện vài lần là quen thôi.”


Đàn Dịch kéo đề tài trở lại: “Lần này Lôi Miểu có bổ sung gì không?”


“Không, cô bé chỉ lo khóc thôi.” Lê Khả nói: “Em cảm thấy, không phải là cô ấy yếu đuối, mà là cô ấy thật sự chỉ biết học, hoàn toàn không hay biết chuyện gia đình. Càng không biết lại càng cảm thấy tội lỗi, mà càng thấy tội lỗi thì càng khó thoát ra.”



Đàn Dịch lại hỏi: “Hàng xóm nhà họ Lôi có bổ sung gì không?”


Lê Khả đáp: “Bà ấy nói mẹ của Lôi Miểu có quan hệ rất tốt với bố mẹ chồng, bình thường hiếm khi nói xấu họ, nên bà ấy cũng không biết nhiều chuyện riêng tư của nhà họ Lôi. Chỉ biết rằng sau khi tiền bồi thường giải tỏa của mẹ Lôi Miểu sắp về, nhà Lôi Quang đến thăm nhiều hơn hẳn.”


Đàn Dịch liếc nhìn cô một cái: “Nói ngay trước mặt Miêu Tiểu Hồng à?”


Lê Khả nói: “Đương nhiên là không rồi, nguyên văn của bà ấy như sau: Này, em gái à, dạo này nhà em chẳng phải thường xuyên đến đây sao? Không thấy gì lạ à? Họ không nói gì với mấy đứa à? Sau đó Miêu Tiểu Hồng đáp: Chị à, chị còn không biết sao? Chị dâu em kín miệng lắm, nếu không có chuyện xảy ra, bọn em cũng chẳng biết gì về khoản bồi thường giải tỏa đâu.”


Cô nàng vừa nói vừa nhập vai, bắt chước giọng điệu của hai bà thím một cách cực kỳ sinh động, đáng yêu mà cũng buồn cười.


Tạ Tinh nhận xét: “Không tệ, có cảm giác như đang xem phim luôn, hình tượng bà cô trung niên của Lê Khả hiện lên rõ mồn một.”


Lê Khả lập tức phản ứng: “Biến đi, mình có về già cũng không thế đâu.”


Đàn Dịch lại bật cười.


Có lẽ vì vụ án đã dần sáng tỏ nên ai cũng thoải mái hơn, vừa thảo luận vừa tiến đến khu dân cư nhà họ Lôi lúc nào không hay.



Đàn Dịch xuống xe nhưng chưa vội rời đi, cẩn thận quan sát phần đuôi xe cảnh sát một lúc.


Lê Khả thắc mắc: “Đội trưởng Đàn đang chờ gì thế?”


Đàn Dịch đáp: “Tôi nhớ lúc nãy em nói rằng Tiểu Tạ chưa có nhiều kinh nghiệm chạy xe ngoài thực tế.”


“À đúng ha…” Lê Khả lè lưỡi, rồi lại trấn an: “Không sao đâu, cô ấy lái khá vững đấy, đúng không?”


Tạ Tinh nhìn thấy hai người cứ đứng bất động qua gương chiếu hậu, ban đầu cũng thấy lạ, nhưng nghĩ đến phản ứng của Tạ Huân lúc trước, cô lập tức hiểu ra vấn đề.


Sau khi trở về đồn, ai nấy lại bận rộn cả buổi chiều. Đến tối, khi xuống nhà ăn ăn cơm, vẫn chưa thấy Lê Khả và mọi người quay lại.


Ở bàn bên cạnh, Đỗ Chuẩn khẽ lẩm bẩm: “Ê, bên Phong An nói đội mình có người cứ lo lắng không đâu?”


Vương Tranh đáp: “Anh Đỗ, đừng có nghe họ nói bậy, mới theo dõi được mấy tiếng mà? Toàn ba hoa thôi.”


Đỗ Chuẩn gật gù: “Ờ ha! Chuyện này mà không ngồi rình ba ngày ba đêm thì còn lâu mới tính là theo dõi.”


Tạ Tinh chỉ biết lắc đầu bất lực, cái anh Đỗ Chuẩn này…


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 63: Theo Dõi
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...