Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 176: Không Đủ Chuyên Nghiệp?
54@-
Tạ Tinh và Lê Khả chia nhau hành động, gọi Nhậm Á Quang, Lý Ký, Phó Đạt và Lưu Phong quay lại.
Bảy người, hai xe, lao nhanh như chớp về phía khu đô thị.
Gần đến Ngự Cảnh Hoa Viên, Lý Ký nói: “Đây chẳng phải đường vào Ngự Cảnh Hoa Viên sao? Sáng nay tôi vừa đến đây. Trời ơi, đừng nói là Uông Hâm Dương nhé.”
Lê Khả hỏi: “Là một trong hai ông chủ mỏ khoáng ấy à?”
Lý Ký gật đầu: “Đúng rồi, anh ta giàu thật sự, nhà toàn vàng là vàng, như đồng nát sắt vụn ấy. Nhưng chiều nay đội trưởng Đàn đã báo cáo rồi, chúng tôi nghi nhà họ Uông và nhà họ Xa khai thác vàng trái phép.”
Tạ Tinh trầm xuống: “Nếu đúng là nhà họ Uông, buổi sáng các anh vừa đến, tối đã xảy ra chuyện, e là vụ này không đơn giản.”
Nhậm Á Quang nói: “Có lý, chỉ mong không phải hậu quả của vụ BBCN.”
BBCN, viết tắt của “búp bê cầu nắng”, là tên gọi của chuỗi vụ án liên quan đến Thẩm Ý.
Mà thường lo gì thì gặp nấy.
Xe của bọn họ đi theo sau một chiếc Santana dừng dưới nhà Uông Hâm Dương.
Lý Ký đẩy cửa xe: “Trời ơi, đúng là dưới nhà anh ta rồi, không, chắc chắn chính là nhà anh ta.”
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Tạ Tinh theo ánh mắt anh ta, thấy căn hộ tầng bốn ở phía tây của tòa nhà thứ hai sáng rực, rèm cửa còn không kéo.
Nhậm Á Quang nói: “Đi thôi, lên trên nào.”
Tạ Tinh khóa xe, cùng ba người còn lại nhanh chóng lên tầng bốn.
Cửa chính căn hộ phía tây tầng bốn mở toang, giọng của Đàn Dịch và Vương Tranh rõ ràng vọng ra, Vương Tranh trực ban, không tham gia tiệc tối.
“Gia đình phát hiện anh ta mất tích khi nào?”
“Sáu giờ mười phút tối, cô Uông gọi điện, nhưng điện thoại của Uông Hâm Dương tắt máy. Khoảng ba tiếng sau, trước cửa nhà xuất hiện một cái hộp, bên trong là một ngón tay của Uông Hâm Dương và một chiếc nhẫn vàng.”
“Đối phương yêu cầu cái gì?”
Nghe đến đây, Tạ Tinh biết chắc chắn kẻ chủ mưu vụ BBCN lại đang khiêu khích Đàn Dịch.
Đàn Dịch im lặng hồi lâu. Ép buộc một người đối mặt với cơn ác mộng hai lần là cực kỳ tàn nhẫn. Đối thủ biết rõ điểm yếu chí mạng của anh, ra tay là đánh thẳng vào đó.
Tạ Tinh theo sau Nhậm Á Quang vào phòng khách, thấy Đàn Dịch với sắc mặt tái nhợt đứng giữa phòng, không biết đang nghĩ gì.
Cô liếc quanh, căn hộ này là kiểu nhà lệch tầng. Tông màu trắng sữa phối vàng nhạt, vừa ấm áp vừa phô trương sự giàu có, nội thất phòng khách xa hoa hơn nhà họ Tạ nhiều, gần như không cùng đẳng cấp.
“Được.” Đàn Dịch cử động, ngồi xuống sofa: “Tiền chuộc giao thế nào, khi nào giao, tôi sẽ đi cùng người nhà họ Uông à?”
Vương Tranh đáp: “Đội trưởng Đàn đúng là thần. Họ yêu cầu trước mười hai giờ đêm nay giao tiền mặt đến ngã tư đường Tụ Nghĩa và đường Tinh Hải, bỏ vào thùng rác gần tiệm trà.”
“500 ngàn tiền mặt, đêm nay phải giao, Uông Hâm Dương muốn sống, điều này không có gì sai, nhưng gấp rút như vậy đúng là mất bình tĩnh.” Đàn Dịch hơi bực bội, anh nhìn cô Uông: “Trong nhà có 500 ngàn tiền mặt không?”
Cô Uông khóc nức nở: “Nhà chỉ có 150 ngàn, tôi đã báo cho bố chồng, ông ấy đang mang tiền từ huyện Tường An đến.”
Đường Tụ Nghĩa, đường Tinh Hải, tiệm trà, huyện Tường An.
Tạ Tinh lẩm nhẩm mấy địa danh vài lần.
Nghĩ kỹ lại, trong sách, Thẩm Thanh có mời Đàn Dịch đi ăn ở nhà hàng lẩu Xuyên Châu, nhưng vì không có chuyện cô lập công nhận thưởng, nên đáng ra hôm nay Đàn Dịch phải tham gia tiệc của Thẩm Thanh mới đúng.
Nhưng cô xuyên sách, hiệu ứng bươm bướm từ đôi cánh nhỏ của cô tuy làm rối tung cốt truyện liên quan đến bản thân cô và Đàn Dịch, nhưng phần cốt truyện của Tạ Quân vẫn diễn ra như cũ.
“Hu hu…” Đứa trẻ trong nhà tỉnh giấc, khóc lớn.
Tiếng khóc làm Tạ Tinh cảm thấy phiền não, cô lặng lẽ rút lui, xuống tầng một, ra khỏi khu chung cư để bình tĩnh lại.
…
Cùng lúc, Sài Dục, Tạ Quân và những người khác lên tầng hai quán karaoke Kim Quỹ.
Vừa gọi đồ uống xong, điện thoại của Cố Lăng reo lên, anh ta nghe vài câu rồi cúp, nhìn Sài Dục.
Sài Dục ngơ ngác: “Sao thế, Tổng giám đốc Cố?”
Cố Lăng nói: “Con trai của Uông Minh Khải bị bắt cóc, cục thành phố chỉ cử vài tay mơ đi, ông ta tìm bố tôi, muốn bố tôi giúp tìm vài hình sự lão luyện.”
Sài Dục hỏi: “Kinh doanh khai thác mỏ khoáng mà không có tí quan hệ sao được, nhưng sao lại tìm đến nhà họ Cố của cậu vậy?”
Cố Lăng nói: “Chỉ là khai thác mỏ khoáng thôi, tay họ với không tới cục cảnh sát thành phố đâu.”
Sài Dục nhướng mày: “Vậy ý Tổng giám đốc Cố là gì đây, cậu thấy Đàn Dịch không đủ chuyên nghiệp sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu ấy là cảnh sát giỏi nhất, nếu cậu ấy không cứu được, chắc chắn không ai cứu nổi…”
Nói đến đây, anh bỗng im bặt.
Cố Lăng thấy thế, tự cho là mình đã đoán được điều gì, bèn nói: “Xin lỗi Thư ký Sài, vụ bắt cóc cần đầu óc nhưng cũng cần kinh nghiệm, nhà họ Uông không yên tâm cũng là chuyện thường. Bố tôi đã lên tiếng, vụ này tôi phải giúp. Tôi sẽ gọi cho Phó cục trưởng Nghiêm, sau đó sẽ xin lỗi Đội trưởng Đàn.”
Sài Dục nói: “Tôi không ý kiến, cậu thích thì tìm người khác đi, dù Đàn Dịch có ý kiến, tôi cũng sẽ khiến cậu ấy không ý kiến. Nhưng cậu ấy chưa chắc chịu rút khỏi vụ này.”
Quan Dương Chi khó hiểu: “Sao thế?”
Sài Dục không đáp, ra hiệu Cố Lăng cứ làm việc của mình. Vụ bắt cóc, Đàn Dịch chắc chắn sẽ không rút. Nhưng anh lại mong Đàn Dịch rút lui, tránh bị ảnh hưởng từ vụ Đàn Dung, nóng vội mà đưa ra phán đoán sai lầm.
Cố Lăng gọi cho Phó cục trưởng Nghiêm, nói rõ tình hình rồi nhanh chóng cúp máy.
Anh ta nói: “Phó cục trưởng Nghiêm bảo Phó chi đội trưởng Hoàng đã đến hiện trường chỉ huy. Thư ký Sài, Phó chi đội trưởng Hoàng là cảnh sát hình sự lão luyện sao?”
Sài Dục châm điếu thuốc: “Phó chi đội trưởng, có kinh nghiệm hình sự 20 năm.”
Cố Lăng cảm ơn, rồi gọi lại cho bố mình.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh và Lê Khả chia nhau hành động, gọi Nhậm Á Quang, Lý Ký, Phó Đạt và Lưu Phong quay lại.
Bảy người, hai xe, lao nhanh như chớp về phía khu đô thị.
Gần đến Ngự Cảnh Hoa Viên, Lý Ký nói: “Đây chẳng phải đường vào Ngự Cảnh Hoa Viên sao? Sáng nay tôi vừa đến đây. Trời ơi, đừng nói là Uông Hâm Dương nhé.”
Lê Khả hỏi: “Là một trong hai ông chủ mỏ khoáng ấy à?”
Lý Ký gật đầu: “Đúng rồi, anh ta giàu thật sự, nhà toàn vàng là vàng, như đồng nát sắt vụn ấy. Nhưng chiều nay đội trưởng Đàn đã báo cáo rồi, chúng tôi nghi nhà họ Uông và nhà họ Xa khai thác vàng trái phép.”
Tạ Tinh trầm xuống: “Nếu đúng là nhà họ Uông, buổi sáng các anh vừa đến, tối đã xảy ra chuyện, e là vụ này không đơn giản.”
Nhậm Á Quang nói: “Có lý, chỉ mong không phải hậu quả của vụ BBCN.”
BBCN, viết tắt của “búp bê cầu nắng”, là tên gọi của chuỗi vụ án liên quan đến Thẩm Ý.
Mà thường lo gì thì gặp nấy.
Xe của bọn họ đi theo sau một chiếc Santana dừng dưới nhà Uông Hâm Dương.
Lý Ký đẩy cửa xe: “Trời ơi, đúng là dưới nhà anh ta rồi, không, chắc chắn chính là nhà anh ta.”
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Tạ Tinh theo ánh mắt anh ta, thấy căn hộ tầng bốn ở phía tây của tòa nhà thứ hai sáng rực, rèm cửa còn không kéo.
Nhậm Á Quang nói: “Đi thôi, lên trên nào.”
Tạ Tinh khóa xe, cùng ba người còn lại nhanh chóng lên tầng bốn.
Cửa chính căn hộ phía tây tầng bốn mở toang, giọng của Đàn Dịch và Vương Tranh rõ ràng vọng ra, Vương Tranh trực ban, không tham gia tiệc tối.
“Gia đình phát hiện anh ta mất tích khi nào?”
“Sáu giờ mười phút tối, cô Uông gọi điện, nhưng điện thoại của Uông Hâm Dương tắt máy. Khoảng ba tiếng sau, trước cửa nhà xuất hiện một cái hộp, bên trong là một ngón tay của Uông Hâm Dương và một chiếc nhẫn vàng.”
“Đối phương yêu cầu cái gì?”
Nghe đến đây, Tạ Tinh biết chắc chắn kẻ chủ mưu vụ BBCN lại đang khiêu khích Đàn Dịch.
Đàn Dịch im lặng hồi lâu. Ép buộc một người đối mặt với cơn ác mộng hai lần là cực kỳ tàn nhẫn. Đối thủ biết rõ điểm yếu chí mạng của anh, ra tay là đánh thẳng vào đó.
Tạ Tinh theo sau Nhậm Á Quang vào phòng khách, thấy Đàn Dịch với sắc mặt tái nhợt đứng giữa phòng, không biết đang nghĩ gì.
Cô liếc quanh, căn hộ này là kiểu nhà lệch tầng. Tông màu trắng sữa phối vàng nhạt, vừa ấm áp vừa phô trương sự giàu có, nội thất phòng khách xa hoa hơn nhà họ Tạ nhiều, gần như không cùng đẳng cấp.
“Được.” Đàn Dịch cử động, ngồi xuống sofa: “Tiền chuộc giao thế nào, khi nào giao, tôi sẽ đi cùng người nhà họ Uông à?”
Vương Tranh đáp: “Đội trưởng Đàn đúng là thần. Họ yêu cầu trước mười hai giờ đêm nay giao tiền mặt đến ngã tư đường Tụ Nghĩa và đường Tinh Hải, bỏ vào thùng rác gần tiệm trà.”
“500 ngàn tiền mặt, đêm nay phải giao, Uông Hâm Dương muốn sống, điều này không có gì sai, nhưng gấp rút như vậy đúng là mất bình tĩnh.” Đàn Dịch hơi bực bội, anh nhìn cô Uông: “Trong nhà có 500 ngàn tiền mặt không?”
Cô Uông khóc nức nở: “Nhà chỉ có 150 ngàn, tôi đã báo cho bố chồng, ông ấy đang mang tiền từ huyện Tường An đến.”
Đường Tụ Nghĩa, đường Tinh Hải, tiệm trà, huyện Tường An.
Tạ Tinh lẩm nhẩm mấy địa danh vài lần.
Nghĩ kỹ lại, trong sách, Thẩm Thanh có mời Đàn Dịch đi ăn ở nhà hàng lẩu Xuyên Châu, nhưng vì không có chuyện cô lập công nhận thưởng, nên đáng ra hôm nay Đàn Dịch phải tham gia tiệc của Thẩm Thanh mới đúng.
Nhưng cô xuyên sách, hiệu ứng bươm bướm từ đôi cánh nhỏ của cô tuy làm rối tung cốt truyện liên quan đến bản thân cô và Đàn Dịch, nhưng phần cốt truyện của Tạ Quân vẫn diễn ra như cũ.
“Hu hu…” Đứa trẻ trong nhà tỉnh giấc, khóc lớn.
Tiếng khóc làm Tạ Tinh cảm thấy phiền não, cô lặng lẽ rút lui, xuống tầng một, ra khỏi khu chung cư để bình tĩnh lại.
…
Cùng lúc, Sài Dục, Tạ Quân và những người khác lên tầng hai quán karaoke Kim Quỹ.
Vừa gọi đồ uống xong, điện thoại của Cố Lăng reo lên, anh ta nghe vài câu rồi cúp, nhìn Sài Dục.
Sài Dục ngơ ngác: “Sao thế, Tổng giám đốc Cố?”
Cố Lăng nói: “Con trai của Uông Minh Khải bị bắt cóc, cục thành phố chỉ cử vài tay mơ đi, ông ta tìm bố tôi, muốn bố tôi giúp tìm vài hình sự lão luyện.”
Sài Dục hỏi: “Kinh doanh khai thác mỏ khoáng mà không có tí quan hệ sao được, nhưng sao lại tìm đến nhà họ Cố của cậu vậy?”
Cố Lăng nói: “Chỉ là khai thác mỏ khoáng thôi, tay họ với không tới cục cảnh sát thành phố đâu.”
Sài Dục nhướng mày: “Vậy ý Tổng giám đốc Cố là gì đây, cậu thấy Đàn Dịch không đủ chuyên nghiệp sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu ấy là cảnh sát giỏi nhất, nếu cậu ấy không cứu được, chắc chắn không ai cứu nổi…”
Nói đến đây, anh bỗng im bặt.
Cố Lăng thấy thế, tự cho là mình đã đoán được điều gì, bèn nói: “Xin lỗi Thư ký Sài, vụ bắt cóc cần đầu óc nhưng cũng cần kinh nghiệm, nhà họ Uông không yên tâm cũng là chuyện thường. Bố tôi đã lên tiếng, vụ này tôi phải giúp. Tôi sẽ gọi cho Phó cục trưởng Nghiêm, sau đó sẽ xin lỗi Đội trưởng Đàn.”
Sài Dục nói: “Tôi không ý kiến, cậu thích thì tìm người khác đi, dù Đàn Dịch có ý kiến, tôi cũng sẽ khiến cậu ấy không ý kiến. Nhưng cậu ấy chưa chắc chịu rút khỏi vụ này.”
Quan Dương Chi khó hiểu: “Sao thế?”
Sài Dục không đáp, ra hiệu Cố Lăng cứ làm việc của mình. Vụ bắt cóc, Đàn Dịch chắc chắn sẽ không rút. Nhưng anh lại mong Đàn Dịch rút lui, tránh bị ảnh hưởng từ vụ Đàn Dung, nóng vội mà đưa ra phán đoán sai lầm.
Cố Lăng gọi cho Phó cục trưởng Nghiêm, nói rõ tình hình rồi nhanh chóng cúp máy.
Anh ta nói: “Phó cục trưởng Nghiêm bảo Phó chi đội trưởng Hoàng đã đến hiện trường chỉ huy. Thư ký Sài, Phó chi đội trưởng Hoàng là cảnh sát hình sự lão luyện sao?”
Sài Dục châm điếu thuốc: “Phó chi đội trưởng, có kinh nghiệm hình sự 20 năm.”
Cố Lăng cảm ơn, rồi gọi lại cho bố mình.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 176: Không Đủ Chuyên Nghiệp?
10.0/10 từ 23 lượt.