Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 177: Tin Tưởng

58@-

Sài Dục hút xong điếu thuốc, vẫn mang điện thoại ra ngoài, gọi cho Đàn Dịch.


Như dự đoán, bị Đàn Dịch cúp máy.


“Thằng nhóc thối, không thể phá lệ cho tôi một lần sao?” Sài Dục chửi một câu, tức giận quay lại phòng.


Thẩm Thanh lo lắng hỏi: “Thư ký Sài, Đội trưởng Đàn có nghe máy không?”


Sài Dục lắc đầu: “Nghe mới là lạ.”


Thẩm Thanh nói: “Đúng thế, chuyện sống chết, Đội trưởng Đàn là cảnh sát, không thể nghe điện thoại của người ngoài cuộc vào lúc này.”


Quan Dương Chi hỏi: “Đội trưởng Đàn năm nay bao nhiêu tuổi, 30 chưa?”


Sài Dục đáp: “Còn kém một năm.”


Quan Dương Chi nhấp ngụm rượu trái cây nhập khẩu: “Trẻ quá, khó trách.”


Sài Dục không thích nghe lời này: “Đừng lúc nào cũng đòi kinh nghiệm đầy mình này nọ, đầu óc của Đàn Dịch rất nhạy, không thì sao thăng tiến nhanh thế.”



Cố Lăng giải thích: “Thư ký Sài, không phải tôi không tin Đội trưởng Đàn, nhưng nhận lời nhờ vả, tôi cũng hết cách.”


Sài Dục nói: “Khai thác mỏ đồng thường có chút thủ đoạn mờ ám, nhà họ Cố các cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”


Cố Lăng cười nhạt, không để tâm.


Tạ Thần cũng cầm điện thoại bước ra ngoài, gọi cho Tạ Tinh.


“Tinh Tinh, pháp y các em cũng phải tham gia vụ án này à?”


“Anh, anh cũng biết rồi à?”


“Nhà Cố Lăng gọi điện cho anh ta, nhờ tìm vài cảnh sát hình sự kỳ cựu để xử lý vụ này.”


“Ồ… Em không cần tham gia, chỉ đưa người đến thôi. Lát nữa xem tình hình thế nào, nếu không có gì thì em về.”


“Vậy thì tốt.”


“Anh, anh đi chơi về sớm nhé, dù không về cũng đừng chơi đến quá khuya, nhất là phải nhớ…”


“Đừng dừng xe giữa đường, đúng không? Anh nhớ rồi.”



“Được, em cẩn thận nhé.”


“Khoan… Anh ơi, em còn một câu hỏi.”


“Nói đi.”


“Anh có quen thuộc ngã tư đường Tụ Nghĩa và đường Tinh Hải không?”


“Đường Tụ Nghĩa ở khu phát triển, đô thị hóa, nên được xây nhiều nhà mới lắm, mấy hôm trước anh đi xem đất, hay đi qua đó. Để anh nhớ xem, có chung cư Đào Viên, chung cư Hưng Hải, ngân hàng Công Thương, ngân hàng Nông Nghiệp, trường trung học số Tám, hình như còn một cái trường mẫu giáo nào đó… Anh nhớ được vậy thôi, có giúp được gì không?”


“Đương nhiên là có rồi, anh, nhớ giữ bí mật cho em nhé!”


“Tinh Tinh yên tâm.”


Tạ Tinh cúp máy.


Cô nhớ ra rồi.


Uông Hâm Dương bị treo cổ trong phòng học của một trường mẫu giáo, hai cô giáo phát hiện sợ đến phát điên, chuyện này gây ảnh hưởng cực kỳ xấu.


Nhà họ Uông vừa mất người vừa mất tiền, nổi trận lôi đình, chỉ trích cục cảnh sát thành phố cứu người thất bại. Cục cảnh sát tuy đã cố biện minh, nhưng Đàn Dịch vẫn phải chịu kỷ luật và đối mặt với thất bại lớn.



Tạ Tinh suy nghĩ: [Nếu mình là chủ mưu vụ “búp bê cầu nắng”, chắc chắn sẽ cảnh cáo Đàn Dịch, không được giở trò, chỉ cần sai một ly, Uông Hâm Dương chỉ có đường chết.


Từ góc độ cảnh sát, lúc này họ ở thế kẹt, chỉ có thể làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc, đích thân mang tiền đến điểm chỉ định, đồng thời cố quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết của kẻ bắt cóc.


Nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Có người nhà họ Uông giám sát, dù là Đàn Dịch cũng không dám hành động liều lĩnh, nếu không, người chết thì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cục thành phố.


Chủ mưu vụ này từ đầu đã định sẵn cái kết cho Đàn Dịch: chúng lấy tiền bỏ đi, Đàn Dịch thất bại thảm hại.


Hơn nữa, nếu chủ mưu trong lúc liên lạc với nhà họ Uông nói rằng Đàn Dịch có thù oán với Uông Hâm Dương, thì cái xô nước bẩn này chắc chắn sẽ đổ lên đầu anh.


Giờ nghĩ lại, buổi sáng Đàn Dịch phát hiện nhà họ Uông khai thác vàng trái phép, nhưng đến chiều mới báo cáo, có lẽ cũng là nước đi khôn ngoan. Nếu có thù, Đàn Dịch đã báo cáo ngay sáng hôm đó, sao phải cho nhà họ Uông thời gian thở?]


Tạ Tinh sắp xếp rõ ràng đầu đuôi, giờ phải nghĩ cách tìm ra con tin.


Cô cũng đâu thể nói thẳng với Đàn Dịch rằng cô nhớ ra tình tiết trong sách, nên biết con tin ở đâu được?


Tạ Tinh đi lòng vòng dưới lầu mấy vòng, vẫn không nghĩ ra cách nào hay hơn.


[Hay là tự mình đi cứu?]


[Không được.]



Tạ Tinh nghĩ đến đau đầu…


Một chiếc taxi dừng lại, Hoàng Chấn Nghĩa bước ra: “Tiểu Tạ, sao cô ở đây?”


Tạ Tinh đáp: “Phó chi đội trưởng Hoàng, em không giúp được gì, nhưng cũng không muốn về, nên đứng đây một lúc.”


“Muộn rồi, về sớm đi, nếu có việc thì cục sẽ gọi cô.” Hoàng Chấn Nghĩa dặn một câu, rồi bước nhanh vào tòa nhà.


Hoàng Chấn Nghĩa đến, Đàn Dịch không còn là người chịu trách nhiệm chính nữa.


Tạ Tinh cắn răng, quyết định liều một phen, lấy điện thoại ra gọi cho Đàn Dịch. Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ rối, đây là cơ hội tốt nhất để triệt phá vụ “búp bê cầu nắng”, cũng là cơ hội cuối cùng để cứu Uông Hâm Dương.


Cô nghĩ, nếu Đàn Dịch không nghe máy, cô sẽ lên tận nơi tìm anh.


Nhưng bất ngờ là Đàn Dịch bắt máy: “Có chuyện gì?”


Anh cố ý không gọi tên, chắc là vì có đồng nghiệp bên cạnh, tránh gây ảnh hưởng xấu.


Tạ Tinh hiểu, đáng ra anh không nên nghe điện thoại, nhưng đã bắt máy, nghĩa là anh chọn tin tưởng cô.


Cô yên tâm hơn: “Đội trưởng Đàn, đừng để lộ tin tức, tôi biết Uông Hâm Dương ở đâu, anh xuống tầng hai, tôi nói cho anh nghe.”


Nói xong, cô không cho Đàn Dịch thời gian ngạc nhiên hay suy nghĩ, lập tức cúp máy.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 177: Tin Tưởng
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...