Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 172: Không Nhận Tội

62@-

Đàn Dịch giơ tay ngăn Phó Đạt, người đang định đập bàn.


Diêm Nặc không ngốc, hắn biết rõ đây là cục thành phố, các vụ trấn áp m** d*m thường do chi cục tổ chức quy mô lớn, việc họ bắt một mình hắn đã khiến hắn cảnh giác.


Nếu hung thủ thật sự là hắn, có thể giết liên tiếp tám, chín người mà không bị phát hiện, điều đó cho thấy hắn không chỉ cẩn thận mà còn rất tinh ranh.


Đàn Dịch đưa cuộc thẩm vấn trở lại đúng hướng.


“Họ tên.”


“Diêm Nặc.”


“Tuổi, quê quán, học vấn.”


“30 tuổi, thôn Diêm Gia, huyện Tường An, tốt nghiệp trung học.”


“Cưới khi nào?”


“22 tuổi.”


“Cha mẹ làm gì?”



“Họ đều mất rồi.”


“Mất khi nào?”


“Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, bố tôi mất cách đây mười năm.”


Phó Đạt và Lý Ký trao đổi ánh mắt, thông tin gia đình cơ bản trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân nam.


Đàn Dịch hỏi: “Trước khi cưới anh sống bằng gì, sau khi cưới làm việc ở đâu, làm gì?”


Diêm Nặc bồn chồn nhúc nhích: “Trước khi cưới, tôi từng kéo đá vụn ở mỏ. Sau khi cưới… tôi làm ở văn phòng, lo mấy việc lặt vặt.”


Hắn rõ ràng ngập ngừng, cố tình nói tránh về công việc văn phòng.


Đàn Dịch chắc chắn chính là hắn.


Anh hỏi: “Anh mua dâm bao lâu rồi, trước đây từng bị bắt chưa? Đừng nói dối, cục thành phố muốn tra mấy chuyện này không khó.”


Diêm Nặc tỉnh táo lại: “Anh cảnh sát, tôi chưa bao giờ mua dâm, lần này là lần đầu, lần duy nhất. Anh cho tôi cơ hội đi, tôi sẽ nghiêm túc sửa đổi.”


Đàn Dịch gật đầu.


Mắt Diêm Nặc lóe lên vẻ mừng rỡ.



Nhưng Đàn Dịch bất ngờ tung ra một câu hỏi nặng ký: “Khi làm việc ở văn phòng, anh có tiếp xúc với hóa chất hydro xyanua không?”


Đồng tử Diêm Nặc đột nhiên co lại, hai ba giây sau, hắn hít sâu một hơi, môi mỏng cong lên, khéo léo kiểm soát biểu cảm trên mặt: “Chưa từng tiếp xúc. Tôi hay vào kho, nhưng mỏ chúng tôi tuyệt đối không có thứ đó.”


Đàn Dịch mỉm cười: “Anh nghe nói về vụ án núi Hổ Nha chưa?”


Diêm Nặc tái mặt, mắt cá chân run rẩy dữ dội: “Chưa, núi Hổ Nha là núi gì?”


Đàn Dịch nói: “Nhưng anh rể anh bảo từng nhắc với anh về ngọn núi này, ngay trong huyện Tường An.”


Diêm Nặc lại khựng lại: “Có thể lắm, tôi quên rồi. Anh rể tôi thích nói chuyện leo núi lắm, anh ấy kể đủ thứ, tôi nghe tai này ra tai kia.”


Đàn Dịch châm một điếu thuốc.


Người này quả không đơn giản, trong mười năm qua, chắc hẳn hắn ta đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nên mới bình tĩnh được trong tình huống sống còn thế này.


Xem ra, phải làm xét nghiệm DNA thôi.


Đàn Dịch nhả một hơi khói: “Vụ án núi Hổ Nha, chúng tôi tìm thấy một thi thể nam, tám thi thể nữ, hung thủ cực kỳ tàn nhẫn và xảo quyệt. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ thông qua những kỹ thuật tiên tiến nhất.”


Nói đến đây, anh gạt tàn thuốc: “Nếu anh nhận tội, mọi người đều nhẹ nhõm. Còn nếu không nhận, chúng tôi chỉ phải mất công hơn chút thôi…”


Phó Đạt chen vào: “Nếu chúng tôi mở quan tài khám nghiệm tử thi cho bố anh, anh đoán sẽ thế nào?”



Phó Đạt chớp mắt, nhìn Đàn Dịch đầy áy náy.


Đàn Dịch từ tốn dập thuốc, quay sang Lý Ký: “Làm xong biên bản thì cho anh ta ký, cứ xử lý theo quy trình mua dâm trước.”


Lý Ký đáp: “Vâng.”


Anh vừa mở miệng, Diêm Nặc lập tức im lặng, rõ ràng đang lắng nghe, đến câu cuối thì nắm chặt tay.


Ra khỏi phòng thẩm vấn đã là buổi chiều tà.


Gió từ hướng nhà ăn thổi tới mang theo mùi thịt thơm nồng, khiến Đàn Dịch nhớ đến món mặt lợn nướng trong cốp xe…


Trên đường đến nhà ăn, Tạ Tinh gặp Lê Khả, cô nàng chạy vài bước đuổi theo, vui vẻ ôm lấy tay Tạ Tinh: “Tinh Tinh, vụ án có tiến triển rồi.”


Tạ Tinh ngạc nhiên: “Nhanh thế à?”


Lê Khả đáp: “Ừ, nhanh vậy đấy. Lý Ký nói, anh ấy với đội trưởng Đàn đi đến mỏ nhà họ Xa một chuyến, ban đầu nghĩ Xa Triết không có gì khả nghi, nhưng khi sắp rời đi thì họ gặp một người phụ nữ, thế là đội trưởng Đàn bảo Lý Ký dừng xe ngay lúc sắp ra khỏi khu mỏ. Tinh Tinh, cậu có đoán được vì sao không?”


Tạ Tinh nghĩ một lúc: “Mỏ tư nhân thực chất là xưởng gia đình, thứ Xa Triết lấy được thì con gái hay rể của nhà họ Xa cũng có thể lấy. Nhưng đường núi xa xôi, phụ nữ không đủ sức, nên đội trưởng Đàn nghi ngờ con rể nhà họ Xa, phải không?”


Lê Khả gật gù: “Giỏi, thật sự quá giỏi. Người con rể thứ hai đã bị bắt về rồi, đẹp trai khỏi nói, gần như khớp hoàn toàn với những gì cậu từng nói.”


Tạ Tinh hỏi: “Vẫn phải chờ xét nghiệm DNA đúng không? Đội trưởng Đàn lấy cớ gì để bắt người?”



Lê Khả đáp: “Bọn mình gặp may mắn, hắn ta vừa vui vẻ với gái trong trung tâm tắm hơi xong, đội trưởng Đàn lấy danh nghĩa mua dâm đưa người về, tiện thể giam nửa tháng.”


Tạ Tinh kéo lại quai ba lô đang trượt xuống: “Tốt quá, mười năm rồi, hắn cũng nên trả giá.”


Lê Khả gật đầu lia lịa: “Tám nạn nhân nữ, đúng là Đ* c*m th*.”


“Đúng vậy!” Tạ Tinh nói: “Biết đâu hắn còn làm chuyện đó trước rồi mới ra tay. Bởi thế, nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem nội tâm nữa.”


“Đội trưởng Đàn!” Lê Khả không tiếp lời mà chào Đàn Dịch đang tiến lại gần.


“Ừ!” Đàn Dịch đáp, anh nhìn Tạ Tinh: “Tiểu Tạ có sự cảnh giác này là tốt, nhưng nhớ đừng vơ đũa cả nắm.”


“Hahaha…” Lê Khả cười đến nghiêng ngả.


Xấu hổ chết mất.


Tạ Tinh ngượng ngùng nói: “Đội trưởng Đàn nói đúng, đúng là em đã thiếu thận trọng.”


Không nhìn xung quanh mà dám nói bừa, đúng là toang.


Thấy cô lúng túng, Đàn Dịch đổi chủ đề, giơ hai túi nhựa trong tay: “Em lại lập công rồi, tôi mời em ăn mặt lợn nướng.”


Tạ Tinh nghe nhắc đến mỏ liền biết Đàn Dịch tin vào giả thuyết hydro xyanua, cười nói: “Cảm ơn đội trưởng Đàn, đúng lúc em đang thèm.”


“Được, tôi mang đến nhà ăn hâm nóng.” Đàn Dịch vượt qua hai cô gái, sải bước đi trước.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 172: Không Nhận Tội
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...