Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 171: Bắt Người

58@-

Lên xe, chạy ra đường lớn, Đàn Dịch gọi điện cho đội hai: “Phó Đạt, rút hết người về, tập trung toàn lực tìm Diêm Nặc, chồng của Xa Tú, em gái Xa Triết. Tìm được thì giám sát chặt chẽ, không được để hắn rời khỏi An Hải.”


Phó Đạt ngạc nhiên: “Đội trưởng Đàn, chuyện này là sao?”


Đàn Dịch nói: “Gặp nhau rồi tôi sẽ nói chi tiết cho nghe. Diêm Nặc kinh doanh thời trang, chắc là các thương hiệu lớn trong và ngoài nước, cậu đến trung tâm thương mại hỏi thăm là biết ngay.”


Phó Đạt hỏi: “Đội trưởng Đàn, chúng ta có chứng cứ không?”


Đàn Dịch đáp: “Cứ làm trước, xong rồi tính!”


Phó Đạt đành nói: “Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”


Lý Ký đã hiểu ý Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn suy nghĩ nhanh thật. Xét thông tin bối cảnh của Diêm Nặc, hắn đúng là rất khớp với những thông tin phác thảo về hung thủ, nhưng chúng ta không có chứng cứ, nếu hắn không nhận thì làm sao?”


Đàn Dịch nói: “Vì thế mới chỉ giám sát chặt chẽ, chứ không bắt ngay.”


Lý Ký gật gù: “Hiểu rồi. Tiếp theo chúng ta đi đâu?”


Đàn Dịch đáp: “Huyện Tường An, tìm cửa hàng của Diêm Nặc, xem hắn có ở đó không.”



Hơn nửa tiếng sau, xe vào con phố thương mại chính của huyện Tường An.


Xe dừng ở bãi đỗ của Bách Hóa Tường An, hai người xuống xe, đi thẳng lên tầng bốn, tìm gặp quản lý trung tâm thương mại. Họ nhanh chóng biết được các thương hiệu mà Diêm Nặc đang làm đại lý: Thời Trang Nữ Hoa Dung, Vest Nam Thanh Dương, Và Trang Phục Quân Ngọc.


Quản lý trung tâm không biết tung tích Diêm Nặc, nên hai người xuống lầu hỏi nhân viên các quầy.


Quầy Trang Phục Quân Ngọc nằm ở sảnh lớn ngay đối diện cầu thang tầng hai, vị trí đẹp, khách cũng đông.


Mấy vị khách nam đang thử những bộ vest giống kiểu Tạ Tinh làm cho Tạ Thần.


Phải công nhận, kiểu dáng này đúng là ôm sát người hơn các bộ vest khác.


Đàn Dịch lấy một bộ cỡ XXXL từ giá treo, cởi áo khoác, thử mặc.


Bộ đồ màu tím đậm, anh da trắng, vai rộng hông hẹp, mặc vào trông rất vừa vặn.


Lý Ký nói: “Bộ này đẹp thật, tiếc là chúng ta chẳng có dịp mặc, không thì tôi cũng thử một bộ.”


Một nhân viên bán hàng niềm nở bước tới: “Anh này mặc đẹp hơn cả người mẫu.”


Đàn Dịch nói: “Tôi quen ông chủ các cô, giảm giá chút đi?”



Đàn Dịch bảo: “Mấy món đồ đắt thế này thường có giảm giá, cô đi hỏi ông chủ xem, giá ổn là tôi mua ngay.”


Nhân viên liếc nhìn Lý Ký, người đang mặc chiếc áo khoác cotton màu xanh navy đã phai màu, trông hơi xuề xòa.


Ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh khỉnh: “Ông chủ bọn em ở An Hải, không ở Tường An, với lại quần áo bên em còn không đủ bán.”


Ý tứ rõ ràng, muốn giảm giá thì đừng hòng.


Đàn Dịch cởi chiếc áo vest ra, dẫn Lý Ký sang quầy vest nam Thanh Dương…


Hỏi qua cả ba chỗ, xác nhận Diêm Nặc không có ở Tường An.


Rời trung tâm thương mại, Đàn Dịch ghé qua Chi cục Tường An, xin Cục trưởng Dương một ít mẫu xương từ chín bộ hài cốt để làm xét nghiệm DNA, rồi ghé vào quán mặt lợn nướng hôm trước, mua mười cân mặt lợn nướng.


Xe vừa rời huyện Tường An, Phó Đạt gọi lại: “Đội trưởng Đàn, tìm được người rồi, cứ giám sát thế này thôi à?”


Đàn Dịch đáp: “Cứ giám sát trước, tôi về ngay.”


Cúp máy, Lý Ký nói: “Đội trưởng Đàn, hay là chúng ta đi tìm mộ bố Diêm Nặc? Chỉ cần không tìm thấy thi thể, hắn chạy không thoát đâu.”


Đàn Dịch lườm anh ta: “Không có chứng cứ mà đi đào mộ nhà người ta? Cậu lấy gan đâu ra thế!”



“À, ừ nhỉ.” Lý Ký vỗ vào tay lái: “Vậy chỉ còn cách chờ kết quả xét nghiệm DNA thôi.”


Không phải anh ta chậm hiểu, mà xét nghiệm DNA thì lâu, ít nhất một tuần mới có kết quả, điều này đúng là thử thách với các cảnh sát hình sự.


Khi về thành phố, đã là hai giờ chiều, hai người không kịp ăn trưa, lập tức lao đi gặp Phó Đạt.


Xe của Phó Đạt đỗ trước một trung tâm tắm hơi.


Đàn Dịch lên xe của anh ta.


Phó Đạt nói: “Đội trưởng Đàn, người vừa vào trong vui vẻ rồi, có cần vào xem không?”


Đàn Dịch suy nghĩ một lát: “Cậu với anh Đỗ vào đó, cố gắng lấy được mẫu xét nghiệm DNA.”


Phó Đạt lập tức phấn khởi: “Đội trưởng Đàn tìm ra manh mối rồi à?”


Đàn Dịch đáp: “Có một chút.”


“Trời ơi! Nhanh thế!” Phó Đạt hớn hở xuống xe: “Chắc bên Tường An vẫn đang rối như tơ vò.”


Anh ta cùng Đỗ Chuẩn vào trung tâm tắm hơi, chưa đầy mười phút đã quay ra.



Đàn Dịch nghĩ ngợi: “Bắt, nhốt hắn ta mười lăm ngày là sẽ moi được gì đó thôi.”


Phó Đạt đáp: “Được thôi!”


Anh ta và Đỗ Chuẩn quay lại, chẳng mấy chốc đã áp giải một người đàn ông khoảng 28, 29 tuổi ra ngoài.


Người này cao khoảng 185cm, mày kiếm, mắt dài, mũi cao, đúng là một mỹ nam hiếm có.


Đàn Dịch xuống xe, nhường chỗ cho Diêm Nặc.


Diêm Nặc hét lên với anh: “Cảnh sát mà muốn bắt ai thì bắt à? Tôi phạm tội gì? Tôi cũng là người có danh tiếng, các anh đến trung tâm thương mại Hữu Nghị hỏi thử xem, ai mà không biết Diêm Nặc tôi!”


Đỗ Chuẩn ấn đầu đối phương vào xe: “Gào cái gì mà gào, anh vừa từ giường gái bán hoa chui ra, chúng tôi đã có bằng chứng. Nếu thấy oan, anh cứ đi kiện bọn tôi.”


Diêm Nặc im bặt, nhưng sắc mặt cũng trầm xuống.


Về đến cục thành phố, Đàn Dịch, Phó Đạt và Lý Ký cùng vào phòng thẩm vấn.


Diêm Nặc ngồi trên ghế, hai chân run rẩy không yên.


Đàn Dịch hỏi: “Diêm Nặc, anh biết mình phạm tội gì chưa?”


Diêm Nặc đổi giọng, nịnh nọt: “Anh cảnh sát, chỉ là mua dâm thôi mà, phạt tiền không được sao, phạm tội gì chứ!”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 171: Bắt Người
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...