Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 173: Em Không Ghen Tỵ À?
65@-
Lê Khả nói: “Đội trưởng Đàn định khao cả đội à?”
Tạ Tinh cảm thán: “Món mặt lợn của quán đó ngon thật, ăn xong dư vị mấy ngày.”
Lê Khả hít hà: “Ông chủ nên mở một quán ở An Hải, chắc chắn đông khách.”
“Cái gì ngon?” Lý Ký từ phía sau chạy lên.
Lê Khả đáp: “Mặt lợn nướng, em đang bảo nếu ông chủ mở quán ở An Hải, kiểu gì cũng đông.”
Lý Ký trầm ngâm: “Mở quán ăn tuy hơi cực, nhưng mà kiếm được không ít tiền.”
Tạ Tinh nói: “Mua mặt lợn nướng làm sẵn, cực gì đâu. Nhưng Tường An xa quá, ông chủ cũng không giống người có tham vọng. Nếu nhà anh Ký có ý định, em gợi ý làm món thịt ba chỉ chiên.”
Lý Ký hào hứng: “Thịt ba chỉ chiên? Ngon không?”
Tạ Tinh đáp: “Tất nhiên, khi nào rảnh em làm thử, anh ăn rồi nhận xét xem.”
Lê Khả hỏi: “Sao, anh định làm ăn nhỏ thật à?”
Lý Ký thở dài: “Nhà máy của ba tôi sắp phá sản, trong nhà ai cũng lo. Tôi thì nuôi được gia đình, nhưng ba tôi còn trẻ, ở nhà không làm gì cũng không ổn. Không giấu gì hai người, lúc đội trưởng Đàn mua mặt lợn nướng, tôi cũng có ý định mở quán, nhưng như Tiểu Tạ nói, đội trưởng mua nhiều mà ông chủ còn không vui, chắc nói chuyện hợp tác cũng khó.”
Lê Khả bĩu môi: “Có tiền mà không muốn kiếm, ông chủ này đúng là lạ thật.”
Lý Ký hỏi Tạ Tinh: “Tiểu Tạ, món thịt ba chỉ chiên cô nói khó làm không?”
Tạ Tinh đáp: “Chỉ cần muốn làm thì chẳng có gì khó. Anh về hỏi xem, nếu nhà anh muốn làm, em sẽ chỉ. Ngoài ra, miền Nam có nhiều món ngon, nếu chú Lý thích món nào khác, có thể đi một chuyến nghiên cứu thử rồi quyết định sau.”
Lý Ký lắc đầu: “Đi một chuyến tốn kém lắm, tôi sẽ hỏi lại chuyện thịt ba chỉ. Tiểu Tạ, yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ chia phần cho em.”
Tạ Tinh lườm anh: “Anh muốn em bị kỷ luật à?”
Lý Ký nói: “Không thể để em giúp không được.”
Tạ Tinh gật đầu: “Thế này đi, nếu nhà anh mở quán bán, em đến ăn miễn phí được không?”
Chuyện lợi dụng trắng trợn thế này, Lý Ký sao có thể đồng ý?
Anh kiên quyết lắc đầu.
Tạ Tinh nói: “Anh cứ về hỏi trước đi, chuyện khác để sau.” Ở thế giới ngoài đời, video dạy nấu ăn trên mạng đầy rẫy, cô cũng chỉ học theo, sao có thể mặt dày nhận tiền được.
Ba người vào nhà ăn, lần lượt gọi món, ngồi ở chiếc bàn nhỏ tận cùng bên trong.
Lê Khả ngồi xuống cạnh Tạ Tinh, hỏi: “Hôm nay sao yên ắng thế?”
Lý Ký hất cằm về phía trước bên phải: “Cục trưởng Hạ và Phó cục trưởng Nghiêm đều ở kia kìa.”
Cục trưởng Hạ là lãnh đạo cao nhất, một trong những người đứng đầu thành phố, hiếm khi xuất hiện ở nhà ăn.
Lê Khả ngoảnh lại nhìn, thấy khoảng cách chưa đến hai mét, vội ngậm chặt miệng.
Cả ba vừa ăn được một lúc, đầu bếp đã mang mặt lợn nướng được chia sẵn lên, mỗi bàn một đĩa, không thiên vị ai.
Cuộc trò chuyện từ bàn bên cạnh vọng sang rõ mồn một.
“Này, món này đúng chuẩn, trước đây tôi từng ăn một lần ở Tường An.”
“Tôi đến Tường An không ít lần, vậy mà chưa nghe tới, cục trưởng Hạ đúng là người có kiến thức uyên thâm.”
“Haha, thưởng thức món ngon cũng là một phần ý nghĩa của cuộc sống mà.”
“Cục trưởng Hạ nói chí lý.”
“Món mặt lợn này là Tiểu Đàn mua à?”
“Đúng thế, mấy hôm trước đi công tác, pháp y Tiểu Tạ dẫn chúng tôi đi ăn một lần, hôm nay tiện mua về khao mọi người.”
“Haha, hôm nay tôi có lộc ăn rồi. Tôi đã nghe nói về vụ án ở Tường An, ảnh hưởng rất xấu, đội 2 các cậu cố gắng thêm, tranh thủ phá án sớm.”
“Tiểu Tạ đưa ra giả thuyết trúng độc hydro xyanua, nên chúng tôi mới chạy qua Tường An. Cục trưởng Hạ, vụ này chỉ còn chờ kết quả xét nghiệm DNA nữa thôi.”
“Nhanh thế sao, kể tôi nghe xem.”
Đàn Dịch kể lại toàn bộ sự việc.
Cục trưởng Hạ nói: “Tốt lắm, tuy có yếu tố may mắn, nhưng logic rất hợp lý, các cậu thông minh đấy. Tiểu Tạ đâu rồi, cô bé này không đơn giản, giúp cục phá được mấy vụ rồi đúng không?”
“Cô ấy ở kia kìa.”
“Tiểu Tạ, Cục trưởng Hạ gọi cô kìa.”
“Mau qua đi.”
Tạ Tinh đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, bước nhanh tới, chào theo kiểu nhà binh: “Cục trưởng Hạ, Phó cục trưởng Nghiêm, Phó chi đội trưởng Hoàng, Đội trưởng Đàn.”
Cục trưởng Hạ hài lòng nhìn cô: “Tiểu Tạ vào cục cũng được nửa năm rồi nhỉ?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ, gần nửa năm rồi ạ.”
Cục trưởng Hạ gật đầu, quay sang Phó cục trưởng Nghiêm: “Tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, cô bé này đầu óc nhạy bén, chúng ta phải bồi dưỡng tốt.”
Haha.
Tạ Tinh thầm cười trong bụng: [Hiểu thế cũng được, đầu óc của nguyên chủ cũng thật sự nhạy bén, chỉ là phối hợp thêm một chút kinh nghiệm và cá tính của mình thôi.]
Dù vậy, một lãnh đạo lớn như thế mà nhớ được học vấn của một pháp y nhỏ bé như cô, đúng là cấp trên rất để tâm.
Phó cục trưởng Nghiêm nói nhỏ: “Tiểu Tạ lập công đầu trong chuyên án trấn áp nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em, tỉnh đã phê duyệt huân chương hạng nhì.”
Cục trưởng Hạ nói: “Ừ, chuyện này cố gắng đừng để lan ra ngoài. Chúng ta không khuyến khích cách lập công như vậy, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của các đồng chí.”
Cục phó Nghiêm đáp: “Vâng, Cục trưởng Hạ yên tâm.”
Cục trưởng Hạ nói với Tạ Tinh: “Tiểu Tạ, cô hiểu ý tôi chứ?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ, hiểu ạ.”
Cục trưởng Hạ mỉm cười hài lòng, rồi quay sang Đàn Dịch: “Đừng thấy Tiểu Tạ trẻ mà coi thường, chuyên môn của cô ấy rất vững, các cậu phải phối hợp tốt.”
Đàn Dịch đáp: “Vâng, thưa Cục trưởng Hạ, chúng tôi sẽ làm tốt.”
Cục trưởng Hạ nói: “Tiểu Tạ, cô về ăn cơm đi, sáng mai đến văn phòng tôi một chuyến.”
Ý là ông ấy sẽ đích thân trao thưởng.
Phó cục trưởng Nghiêm giơ ngón cái với Tạ Tinh, mắt Đàn Dịch cũng ánh lên ý cười rõ rệt.
Tạ Tinh chào lần nữa, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Lý Ký thì thào: “Tiểu Tạ của chúng ta đúng là đỉnh của chóp.”
Lê Khả cũng nói: “Không phục không được.”
Lý Ký trêu cô: “Hai người bằng tuổi nhau, em không ghen tị à?”
Lê Khả nghiêm túc: “Ba em bảo, công trạng của cảnh sát là dùng mạng sống đổi lấy, không phải ghen tị mà có. Với lại, em biết khả năng của mình, không được thì là không được. Em ngưỡng mộ Tinh Tinh, nhưng chưa từng ghen tị.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Lê Khả nói: “Đội trưởng Đàn định khao cả đội à?”
Tạ Tinh cảm thán: “Món mặt lợn của quán đó ngon thật, ăn xong dư vị mấy ngày.”
Lê Khả hít hà: “Ông chủ nên mở một quán ở An Hải, chắc chắn đông khách.”
“Cái gì ngon?” Lý Ký từ phía sau chạy lên.
Lê Khả đáp: “Mặt lợn nướng, em đang bảo nếu ông chủ mở quán ở An Hải, kiểu gì cũng đông.”
Lý Ký trầm ngâm: “Mở quán ăn tuy hơi cực, nhưng mà kiếm được không ít tiền.”
Tạ Tinh nói: “Mua mặt lợn nướng làm sẵn, cực gì đâu. Nhưng Tường An xa quá, ông chủ cũng không giống người có tham vọng. Nếu nhà anh Ký có ý định, em gợi ý làm món thịt ba chỉ chiên.”
Lý Ký hào hứng: “Thịt ba chỉ chiên? Ngon không?”
Tạ Tinh đáp: “Tất nhiên, khi nào rảnh em làm thử, anh ăn rồi nhận xét xem.”
Lê Khả hỏi: “Sao, anh định làm ăn nhỏ thật à?”
Lý Ký thở dài: “Nhà máy của ba tôi sắp phá sản, trong nhà ai cũng lo. Tôi thì nuôi được gia đình, nhưng ba tôi còn trẻ, ở nhà không làm gì cũng không ổn. Không giấu gì hai người, lúc đội trưởng Đàn mua mặt lợn nướng, tôi cũng có ý định mở quán, nhưng như Tiểu Tạ nói, đội trưởng mua nhiều mà ông chủ còn không vui, chắc nói chuyện hợp tác cũng khó.”
Lê Khả bĩu môi: “Có tiền mà không muốn kiếm, ông chủ này đúng là lạ thật.”
Lý Ký hỏi Tạ Tinh: “Tiểu Tạ, món thịt ba chỉ chiên cô nói khó làm không?”
Tạ Tinh đáp: “Chỉ cần muốn làm thì chẳng có gì khó. Anh về hỏi xem, nếu nhà anh muốn làm, em sẽ chỉ. Ngoài ra, miền Nam có nhiều món ngon, nếu chú Lý thích món nào khác, có thể đi một chuyến nghiên cứu thử rồi quyết định sau.”
Lý Ký lắc đầu: “Đi một chuyến tốn kém lắm, tôi sẽ hỏi lại chuyện thịt ba chỉ. Tiểu Tạ, yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ chia phần cho em.”
Tạ Tinh lườm anh: “Anh muốn em bị kỷ luật à?”
Lý Ký nói: “Không thể để em giúp không được.”
Tạ Tinh gật đầu: “Thế này đi, nếu nhà anh mở quán bán, em đến ăn miễn phí được không?”
Chuyện lợi dụng trắng trợn thế này, Lý Ký sao có thể đồng ý?
Anh kiên quyết lắc đầu.
Tạ Tinh nói: “Anh cứ về hỏi trước đi, chuyện khác để sau.” Ở thế giới ngoài đời, video dạy nấu ăn trên mạng đầy rẫy, cô cũng chỉ học theo, sao có thể mặt dày nhận tiền được.
Ba người vào nhà ăn, lần lượt gọi món, ngồi ở chiếc bàn nhỏ tận cùng bên trong.
Lê Khả ngồi xuống cạnh Tạ Tinh, hỏi: “Hôm nay sao yên ắng thế?”
Lý Ký hất cằm về phía trước bên phải: “Cục trưởng Hạ và Phó cục trưởng Nghiêm đều ở kia kìa.”
Cục trưởng Hạ là lãnh đạo cao nhất, một trong những người đứng đầu thành phố, hiếm khi xuất hiện ở nhà ăn.
Lê Khả ngoảnh lại nhìn, thấy khoảng cách chưa đến hai mét, vội ngậm chặt miệng.
Cả ba vừa ăn được một lúc, đầu bếp đã mang mặt lợn nướng được chia sẵn lên, mỗi bàn một đĩa, không thiên vị ai.
Cuộc trò chuyện từ bàn bên cạnh vọng sang rõ mồn một.
“Này, món này đúng chuẩn, trước đây tôi từng ăn một lần ở Tường An.”
“Tôi đến Tường An không ít lần, vậy mà chưa nghe tới, cục trưởng Hạ đúng là người có kiến thức uyên thâm.”
“Haha, thưởng thức món ngon cũng là một phần ý nghĩa của cuộc sống mà.”
“Cục trưởng Hạ nói chí lý.”
“Món mặt lợn này là Tiểu Đàn mua à?”
“Đúng thế, mấy hôm trước đi công tác, pháp y Tiểu Tạ dẫn chúng tôi đi ăn một lần, hôm nay tiện mua về khao mọi người.”
“Haha, hôm nay tôi có lộc ăn rồi. Tôi đã nghe nói về vụ án ở Tường An, ảnh hưởng rất xấu, đội 2 các cậu cố gắng thêm, tranh thủ phá án sớm.”
“Tiểu Tạ đưa ra giả thuyết trúng độc hydro xyanua, nên chúng tôi mới chạy qua Tường An. Cục trưởng Hạ, vụ này chỉ còn chờ kết quả xét nghiệm DNA nữa thôi.”
“Nhanh thế sao, kể tôi nghe xem.”
Đàn Dịch kể lại toàn bộ sự việc.
Cục trưởng Hạ nói: “Tốt lắm, tuy có yếu tố may mắn, nhưng logic rất hợp lý, các cậu thông minh đấy. Tiểu Tạ đâu rồi, cô bé này không đơn giản, giúp cục phá được mấy vụ rồi đúng không?”
“Cô ấy ở kia kìa.”
“Tiểu Tạ, Cục trưởng Hạ gọi cô kìa.”
“Mau qua đi.”
Tạ Tinh đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, bước nhanh tới, chào theo kiểu nhà binh: “Cục trưởng Hạ, Phó cục trưởng Nghiêm, Phó chi đội trưởng Hoàng, Đội trưởng Đàn.”
Cục trưởng Hạ hài lòng nhìn cô: “Tiểu Tạ vào cục cũng được nửa năm rồi nhỉ?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ, gần nửa năm rồi ạ.”
Cục trưởng Hạ gật đầu, quay sang Phó cục trưởng Nghiêm: “Tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, cô bé này đầu óc nhạy bén, chúng ta phải bồi dưỡng tốt.”
Haha.
Tạ Tinh thầm cười trong bụng: [Hiểu thế cũng được, đầu óc của nguyên chủ cũng thật sự nhạy bén, chỉ là phối hợp thêm một chút kinh nghiệm và cá tính của mình thôi.]
Dù vậy, một lãnh đạo lớn như thế mà nhớ được học vấn của một pháp y nhỏ bé như cô, đúng là cấp trên rất để tâm.
Phó cục trưởng Nghiêm nói nhỏ: “Tiểu Tạ lập công đầu trong chuyên án trấn áp nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em, tỉnh đã phê duyệt huân chương hạng nhì.”
Cục trưởng Hạ nói: “Ừ, chuyện này cố gắng đừng để lan ra ngoài. Chúng ta không khuyến khích cách lập công như vậy, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của các đồng chí.”
Cục phó Nghiêm đáp: “Vâng, Cục trưởng Hạ yên tâm.”
Cục trưởng Hạ nói với Tạ Tinh: “Tiểu Tạ, cô hiểu ý tôi chứ?”
Tạ Tinh đáp: “Dạ, hiểu ạ.”
Cục trưởng Hạ mỉm cười hài lòng, rồi quay sang Đàn Dịch: “Đừng thấy Tiểu Tạ trẻ mà coi thường, chuyên môn của cô ấy rất vững, các cậu phải phối hợp tốt.”
Đàn Dịch đáp: “Vâng, thưa Cục trưởng Hạ, chúng tôi sẽ làm tốt.”
Cục trưởng Hạ nói: “Tiểu Tạ, cô về ăn cơm đi, sáng mai đến văn phòng tôi một chuyến.”
Ý là ông ấy sẽ đích thân trao thưởng.
Phó cục trưởng Nghiêm giơ ngón cái với Tạ Tinh, mắt Đàn Dịch cũng ánh lên ý cười rõ rệt.
Tạ Tinh chào lần nữa, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Lý Ký thì thào: “Tiểu Tạ của chúng ta đúng là đỉnh của chóp.”
Lê Khả cũng nói: “Không phục không được.”
Lý Ký trêu cô: “Hai người bằng tuổi nhau, em không ghen tị à?”
Lê Khả nghiêm túc: “Ba em bảo, công trạng của cảnh sát là dùng mạng sống đổi lấy, không phải ghen tị mà có. Với lại, em biết khả năng của mình, không được thì là không được. Em ngưỡng mộ Tinh Tinh, nhưng chưa từng ghen tị.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 173: Em Không Ghen Tỵ À?
10.0/10 từ 23 lượt.