Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 165: Núi Hổ Nha
59@-
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Chú có nghe truyền thuyết gì về núi Hổ Nha không? Có người leo núi nào từng đề nghị đến đó không?”
Ông chủ rít một hơi thuốc dài: “Núi đó thì có truyền thuyết gì đâu, không có, không có! Hình như có người từng đề cập, không thì chúng tôi cũng chẳng biết đến ngọn núi đó, nhưng như tôi nói, chẳng ai muốn đi cả.”
Đàn Dịch hỏi: “Thế chú còn nhớ ai đã đề cập không?”
“Trời ơi…” Ông chủ lại gãi đầu: “Khó rồi, lâu quá mà người đến người đi lẫn lộn, không nhớ nổi.”
Đàn Dịch lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi, xé một tờ giấy, viết số điện thoại lên: “Nếu chú nhớ ra gì, nhớ gọi vào số này, cảm ơn chú nhé.”
Ông chủ hơi nghi ngờ: “Mấy cô cậu là…”
Đàn Dịch lấy thẻ cảnh sát ra cho ông ấy xem.
Ông chủ lập tức tỏ ra kính nể: “Hóa ra là vậy. Trên núi Hổ Nha có vụ án gì à?”
Đàn Dịch nói: “Chi tiết vụ án tạm thời chưa thể tiết lộ, mong chú thông cảm.”
Ông chủ đáp: “Hiểu mà, hiểu mà.”
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Chú quen biết nhiều người thích leo núi, vậy chú có tên và cách liên lạc của họ không?”
Ông chủ ngập ngừng.
Đàn Dịch giải thích: “Chúng tôi sẽ không để lộ thông tin, vả lại, những người leo núi thường liên lạc với nhau, ai lại nghĩ đến quán của chú chứ?”
Ông chủ gật đầu: “Cũng đúng, các cậu chờ chút, để tôi đi lấy sổ điện thoại.”
“Cảm ơn chủ quán.” Đàn Dịch đưa thêm cho ông ta một điếu thuốc: “Lý Ký, cậu đi cùng chú ấy, đỡ mất công chú ấy phải đi qua đi lại.”
Ông chủ chớp mắt, cuối cùng dẫn Lý Ký đi ra ngoài.
Phó Đạt cười tươi: “Đội trưởng Đàn đúng là Đội trưởng Đàn, kín kẽ không chút sơ hở.”
Đỗ Chuẩn, Lưu Phong và mấy vị cảnh sát kỳ cựu khác gật đầu.
Lê Khả không hiểu, thì thầm hỏi Tạ Tinh: “Chuyện gì vậy, sao mình không hiểu?”
Tạ Tinh giải thích: “Đội trưởng Đàn lo ông chủ sẽ giấu diếm, có thể loại bỏ thông tin của mấy khách quen thân thiết. Hung thủ gây án nhiều năm như vậy, nếu thực sự hay đi leo núi, rất có thể quen biết với ông chủ.”
Lê Khả “chậc” một tiếng: “Đúng là thế thật, đây đều là kinh nghiệm cả.”
Đàn Dịch đưa sổ và bút qua: “Chép hai bản, một bản cho huyện Tường An, một bản để cho chúng ta.”
Lý Ký nhận lấy, hí hoáy chép nhanh.
Đỗ Chuẩn nhấp một ngụm rượu gạo: “Ông chủ làm vậy cũng bình thường. Nếu là tôi, tôi cũng chẳng muốn tiết lộ số điện thoại của bạn thân cho người ngoài. Những vụ có cảnh sát nhúng tay vào, làm gì có chuyện tốt lành.”
“Đặc biệt là cục của chúng ta, toàn nhận mấy vụ án giết người hay phóng hỏa, chẳng có vụ nào là án nhỏ cả.”
“Đúng thế. Không giấu các anh, có một hai năm, cứ nghe chuông điện thoại trong văn phòng là tôi sợ.”
“Đây cũng là một loại thử thách.”
“Tiểu Lê, thôi đi. Thử thách hai ngày hai tháng thì được, chứ kéo dài mãi ai chịu nổi!”
“Đúng là vậy.”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Nhà khách buồn chán, cả nhóm ngồi nán lại quán nhỏ, vừa trò chuyện vừa uống rượu, bàn về vụ án đến tận mười rưỡi mới quay về.
Mặt trăng bị tầng mây dày che khuất, gió lạnh buốt như báo trước thời tiết ngày mai.
Tắm rửa xong, Tạ Tinh lên giường, chỉnh đèn ngủ tối đi.
Lê Khả nói: “Không ngờ Đội trưởng Đàn chu đáo thật.”
Tạ Tinh hỏi: “Sao thế?”
“Đường có vài bước mà anh ấy vẫn kiên quyết gọi xe, không phải chu đáo thì là gì?”
“Cậu có thể nghĩ là anh ấy cũng lạnh, mà lại có tiền.”
“Cũng đúng, chắc mình nghĩ nhiều rồi. Nếu nghĩ như cậu, mình sẽ không tô vẽ đàn ông quá.”
Tạ Tinh ngẩn ra, cô chỉ nói vu vơ, không định nâng cao ý nghĩa.
Nhưng không thể phủ nhận, con gái hay tưởng tượng quá đà trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không phải điều tốt.
Cô hỏi: “Cậu vẫn để ý Đội trưởng Đàn à?”
Lê Khả nhìn lên trần nhà: “Để ý gì chứ, mình là loại người đó sao? Mình chỉ… ừm, thỉnh thoảng ngưỡng mộ chút thôi. À Tinh Tinh, cậu không thích Đội trưởng Đàn à?”
Thích Đàn Dịch?
Ở thế giới ngoài đời, cô từng đi xem mắt mấy lần, nhưng đều chẳng đi đến đâu.
Trước khi xuyên vào sách, cô còn gặp một anh cảnh sát hình sự ở chi cục, hai người để lại ấn tượng tốt, thêm WeChat, nhưng chưa kịp nảy sinh tình cảm thì cô đã xuyên vào đây.
Cô không quá ám ảnh với tình yêu, cứ để mọi thứ tự nhiên. Lý do đi xem mắt chỉ vì bạn bè và đồng nghiệp quá nhiệt tình.
Từ chối thì họ bảo cô không biết điều.
Không từ chối thì cứ kéo dài mãi.
Cô thực sự đã phải khó xử một thời gian dài.
Giờ thì thoải mái hơn, gia cảnh khá giả khiến không ít người e dè, như một chiếc ô lớn che chở cho cô.
Thấy cô không đáp, Lê Khả hỏi: “Cậu ngủ rồi à?”
“Chưa ngủ!” Tạ Tinh nói: “Với mình, Đội trưởng Đàn chỉ là một đồng nghiệp xuất sắc, một lãnh đạo giỏi, còn lại mình chưa nghĩ tới.”
Lê Khả bảo: “Giờ nghĩ thử đi.”
Tạ Tinh đáp: “Chuyện này đừng tự ám thị thì hơn. Ngủ đi, chờ tin từ cục, các cậu sẽ phải đi các chi cục điều tra, còn nhiều việc phải làm lắm.”
“Được rồi.” Lê Khả tắt đèn: “Cậu nói đúng, ngủ thôi!”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Chú có nghe truyền thuyết gì về núi Hổ Nha không? Có người leo núi nào từng đề nghị đến đó không?”
Ông chủ rít một hơi thuốc dài: “Núi đó thì có truyền thuyết gì đâu, không có, không có! Hình như có người từng đề cập, không thì chúng tôi cũng chẳng biết đến ngọn núi đó, nhưng như tôi nói, chẳng ai muốn đi cả.”
Đàn Dịch hỏi: “Thế chú còn nhớ ai đã đề cập không?”
“Trời ơi…” Ông chủ lại gãi đầu: “Khó rồi, lâu quá mà người đến người đi lẫn lộn, không nhớ nổi.”
Đàn Dịch lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi, xé một tờ giấy, viết số điện thoại lên: “Nếu chú nhớ ra gì, nhớ gọi vào số này, cảm ơn chú nhé.”
Ông chủ hơi nghi ngờ: “Mấy cô cậu là…”
Đàn Dịch lấy thẻ cảnh sát ra cho ông ấy xem.
Ông chủ lập tức tỏ ra kính nể: “Hóa ra là vậy. Trên núi Hổ Nha có vụ án gì à?”
Đàn Dịch nói: “Chi tiết vụ án tạm thời chưa thể tiết lộ, mong chú thông cảm.”
Ông chủ đáp: “Hiểu mà, hiểu mà.”
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Chú quen biết nhiều người thích leo núi, vậy chú có tên và cách liên lạc của họ không?”
Ông chủ ngập ngừng.
Đàn Dịch giải thích: “Chúng tôi sẽ không để lộ thông tin, vả lại, những người leo núi thường liên lạc với nhau, ai lại nghĩ đến quán của chú chứ?”
Ông chủ gật đầu: “Cũng đúng, các cậu chờ chút, để tôi đi lấy sổ điện thoại.”
“Cảm ơn chủ quán.” Đàn Dịch đưa thêm cho ông ta một điếu thuốc: “Lý Ký, cậu đi cùng chú ấy, đỡ mất công chú ấy phải đi qua đi lại.”
Ông chủ chớp mắt, cuối cùng dẫn Lý Ký đi ra ngoài.
Phó Đạt cười tươi: “Đội trưởng Đàn đúng là Đội trưởng Đàn, kín kẽ không chút sơ hở.”
Đỗ Chuẩn, Lưu Phong và mấy vị cảnh sát kỳ cựu khác gật đầu.
Lê Khả không hiểu, thì thầm hỏi Tạ Tinh: “Chuyện gì vậy, sao mình không hiểu?”
Tạ Tinh giải thích: “Đội trưởng Đàn lo ông chủ sẽ giấu diếm, có thể loại bỏ thông tin của mấy khách quen thân thiết. Hung thủ gây án nhiều năm như vậy, nếu thực sự hay đi leo núi, rất có thể quen biết với ông chủ.”
Lê Khả “chậc” một tiếng: “Đúng là thế thật, đây đều là kinh nghiệm cả.”
Đàn Dịch đưa sổ và bút qua: “Chép hai bản, một bản cho huyện Tường An, một bản để cho chúng ta.”
Lý Ký nhận lấy, hí hoáy chép nhanh.
Đỗ Chuẩn nhấp một ngụm rượu gạo: “Ông chủ làm vậy cũng bình thường. Nếu là tôi, tôi cũng chẳng muốn tiết lộ số điện thoại của bạn thân cho người ngoài. Những vụ có cảnh sát nhúng tay vào, làm gì có chuyện tốt lành.”
“Đặc biệt là cục của chúng ta, toàn nhận mấy vụ án giết người hay phóng hỏa, chẳng có vụ nào là án nhỏ cả.”
“Đúng thế. Không giấu các anh, có một hai năm, cứ nghe chuông điện thoại trong văn phòng là tôi sợ.”
“Đây cũng là một loại thử thách.”
“Tiểu Lê, thôi đi. Thử thách hai ngày hai tháng thì được, chứ kéo dài mãi ai chịu nổi!”
“Đúng là vậy.”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Nhà khách buồn chán, cả nhóm ngồi nán lại quán nhỏ, vừa trò chuyện vừa uống rượu, bàn về vụ án đến tận mười rưỡi mới quay về.
Mặt trăng bị tầng mây dày che khuất, gió lạnh buốt như báo trước thời tiết ngày mai.
Tắm rửa xong, Tạ Tinh lên giường, chỉnh đèn ngủ tối đi.
Lê Khả nói: “Không ngờ Đội trưởng Đàn chu đáo thật.”
Tạ Tinh hỏi: “Sao thế?”
“Đường có vài bước mà anh ấy vẫn kiên quyết gọi xe, không phải chu đáo thì là gì?”
“Cậu có thể nghĩ là anh ấy cũng lạnh, mà lại có tiền.”
“Cũng đúng, chắc mình nghĩ nhiều rồi. Nếu nghĩ như cậu, mình sẽ không tô vẽ đàn ông quá.”
Tạ Tinh ngẩn ra, cô chỉ nói vu vơ, không định nâng cao ý nghĩa.
Nhưng không thể phủ nhận, con gái hay tưởng tượng quá đà trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không phải điều tốt.
Cô hỏi: “Cậu vẫn để ý Đội trưởng Đàn à?”
Lê Khả nhìn lên trần nhà: “Để ý gì chứ, mình là loại người đó sao? Mình chỉ… ừm, thỉnh thoảng ngưỡng mộ chút thôi. À Tinh Tinh, cậu không thích Đội trưởng Đàn à?”
Thích Đàn Dịch?
Ở thế giới ngoài đời, cô từng đi xem mắt mấy lần, nhưng đều chẳng đi đến đâu.
Trước khi xuyên vào sách, cô còn gặp một anh cảnh sát hình sự ở chi cục, hai người để lại ấn tượng tốt, thêm WeChat, nhưng chưa kịp nảy sinh tình cảm thì cô đã xuyên vào đây.
Cô không quá ám ảnh với tình yêu, cứ để mọi thứ tự nhiên. Lý do đi xem mắt chỉ vì bạn bè và đồng nghiệp quá nhiệt tình.
Từ chối thì họ bảo cô không biết điều.
Không từ chối thì cứ kéo dài mãi.
Cô thực sự đã phải khó xử một thời gian dài.
Giờ thì thoải mái hơn, gia cảnh khá giả khiến không ít người e dè, như một chiếc ô lớn che chở cho cô.
Thấy cô không đáp, Lê Khả hỏi: “Cậu ngủ rồi à?”
“Chưa ngủ!” Tạ Tinh nói: “Với mình, Đội trưởng Đàn chỉ là một đồng nghiệp xuất sắc, một lãnh đạo giỏi, còn lại mình chưa nghĩ tới.”
Lê Khả bảo: “Giờ nghĩ thử đi.”
Tạ Tinh đáp: “Chuyện này đừng tự ám thị thì hơn. Ngủ đi, chờ tin từ cục, các cậu sẽ phải đi các chi cục điều tra, còn nhiều việc phải làm lắm.”
“Được rồi.” Lê Khả tắt đèn: “Cậu nói đúng, ngủ thôi!”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 165: Núi Hổ Nha
10.0/10 từ 23 lượt.