Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 166: Chẳng Để Bụng

52@-

Tạ Tinh bỗng choàng tỉnh. Cả đêm qua cô đã mơ rất nhiều, phần lớn thời gian là chạy trốn khỏi một kẻ sát nhân không nhìn rõ mặt, chạy không ngừng, chạy mãi.


Mở mắt, cô nhìn về phía rèm cửa…


Trời đã sáng. Tấm rèm nhung màu tím đỏ hắt lên một vầng sáng đỏ ấm, khiến cả căn phòng chìm trong một lớp ánh sáng mờ ảo.


Tạ Tinh thò tay lấy chiếc đồng hồ từ dưới gối, đưa sát lại xem, sáu giờ rưỡi.


Lê Khả cũng thức dậy: “Mấy giờ rồi?”


Tạ Tinh vươn vai, ngồi dậy: “Sáu rưỡi. Cậu cứ nằm thêm chút, mình đi vệ sinh trước.”


Lê Khả nói: “Ừ, mình ngủ thêm tí. Xong gọi mình nhé.”


Nửa tiếng sau, hai người bước vào nhà ăn.


Các đồng nghiệp nam đã ngồi vào bàn, mọi người chào hỏi nhau.



Đàn Dịch nói: “Bọn tôi vừa gọi xong, hai em ăn gì?”


Tạ Tinh nghĩ một lát: “Em ăn mì bò.”


Lê Khả nói: “Em cũng vậy.”


Đàn Dịch quay sang nhân viên phục vụ bên cạnh: “Ba bát.”


Mì bò của nhà khách nấu rất ngon, sợi mì dai và trơn, thịt bò mềm nhừ, ngấm vị, thêm chút dầu ớt và giấm thì lại càng đậm đà, ngon miệng.


Ăn xong, mọi người lập tức đến cục cảnh sát huyện.


Phòng họp của cục cảnh sát huyện.


Vẻ mặt của phó cục trưởng Dương có phần nghiêm trọng, ông nói: “Phòng kỹ thuật đã có kết quả. Không phát hiện chất độc nào. Đã xét nghiệm vài đống tro, cơ bản đều là tro của vải bông cháy, có một ít thành phần của chất liệu hóa học, nhưng đều rất phổ thông. Hơn nữa…” 


Ông nhìn sang pháp y Trương và pháp y La: “Kết hợp với kết quả xét nghiệm của phòng kỹ thuật, hai vị pháp y đã nghiên cứu suốt đêm, có thể xác định nạn nhân đầu tiên có khả năng chết do ngạt thở, ví dụ như chết đuối. Nhưng những hài cốt còn lại vẫn chưa thể xác định nguyên nhân tử vong.”


Các pháp y âm thầm nghiên cứu, không gọi Tạ Tinh tham gia, đó là biểu hiện rõ ràng của sự thiếu tin tưởng.



Đàn Dịch liếc nhìn Tạ Tinh, cô thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, rõ ràng chẳng để bụng.


Anh bỗng thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.


Tạ Tinh đương nhiên không để bụng. Hôm qua cô đã lật tung đống hài cốt, nếu có manh mối thì đã phát hiện từ lâu rồi.


Có những việc, không phải cứ bỏ thời gian ra là sẽ có kết quả.


Trên địa bàn huyện Tường An, pháp y Trương và pháp y La chịu khó một chút, lãnh đạo sẽ ghi nhận. Còn cô thì không cần thiết phải làm vậy.


Đàn Dịch nói: “Điều kiện của những di thể này vốn đã rất khó nhằn, hai vị pháp y không cần tự trách. Chúng ta sẽ điều tra từ góc độ hình sự. Hôm qua, chúng tôi đã tìm được một số số điện thoại của người yêu thích leo núi. Những người ở huyện Tường An sẽ giao cho các anh, còn các khu vực khác thì do cục thành phố chúng tôi phụ trách.”


Phó cục trưởng Dương có phần phấn chấn: “Đội trưởng Đàn làm việc nhanh thật.”


Đàn Dịch nói: “Chỉ là trùng hợp thôi. Việc điều tra người mất tích, cục thành phố đã bắt đầu làm rồi, chắc sẽ sớm có kết quả. Chúng tôi lát nữa sẽ quay về, khi nào có tin sẽ liên lạc qua điện thoại.”


Thấy anh dứt khoát, Dương Quảng Kiến cũng không dài dòng, đứng dậy bắt tay anh: “Được, chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại nhé.”


Cuộc họp sắp kết thúc, nhưng Tạ Tinh mới xem được một nửa báo cáo khám nghiệm tử thi và báo cáo của phòng kỹ thuật do huyện Tường An cung cấp.



Cục trưởng Dương nhìn sang pháp y Trương.


Pháp y Trương nói: “Đây là bản sao, cô có thể mang đi. Vừa hay đưa cho pháp y Tào xem.”


“Thật là tốt quá.”


Tạ Tinh cảm ơn, cất báo cáo vào túi, cùng các đồng nghiệp lên đường trở về.


Khoảng mười giờ, Tạ Tinh bước vào văn phòng của mình.


Tào Hải Sinh đang trực, thấy cô vào thì cười hỏi: “Huyện Tường An có vụ gì mà đi đông thế?”


Tạ Tinh đặt ba lô xuống, lấy báo cáo ra đưa cho Tào Hải Sinh: “Nói chung là một khu rừng hoang, chín bộ hài cốt, chưa rõ nguyên nhân tử vong.”


Tào Hải Sinh giật mình: “Nghiêm trọng vậy à? Tiểu Tạ hẳn là chịu thiệt thòi rồi.”


Tạ Tinh hơi bất ngờ: “Sao thầy biết… Thật ra cũng không tính là thiệt thòi gì.”


Tào Hải Sinh nói: “Thầy làm việc với họ hơn ba năm rồi, cũng hiểu chút ít. Em đừng để bụng.”



“Vâng.” Tạ Tinh ngồi xuống đối diện ông: “Dù sao em cũng còn trẻ, họ thì đang sốt ruột phá án, em có thể hiểu được tâm trạng của họ.”


Tào Hải Sinh gật đầu hài lòng, lấy từ ngăn tủ dưới ra một túi nhựa: “Thầy xem báo cáo này một chút. Em đi rửa tay đi, cô có làm vài cái bánh bao nhân đậu đỏ, bảo em ăn thử.”


“Tuyệt quá!” Tạ Tinh hí hửng cầm xà phòng đi ra ngoài.


Rửa tay xong quay lại, Tào Hải Sinh vẫn đang xem báo cáo. Tạ Tinh không làm phiền, tự mình lấy một cái bánh bao nhỏ ra ăn.


Tay nghề làm bánh của cô Trịnh, vợ Tào Hải Sinh, rất tốt, bánh bao mềm, nhân đậu ngọt mà không ngấy, không bị bung ra, ăn xong một cái là muốn ăn cái thứ hai.


Nếu không phải còn đang nghĩ đến đồ ăn ở căng tin, Tạ Tinh thấy mình có thể ăn ba bốn cái liền.


Khoảng nửa tiếng sau, Tào Hải Sinh đặt báo cáo khám nghiệm xuống: “Trong tình huống này, pháp y lão luyện ở tỉnh có đến cũng chẳng giúp được gì. Nhưng báo cáo của phòng kỹ thuật thì lại cho thấy một vài điểm đáng chú ý. Tiểu Tạ, em đã xem chưa?”


Tạ Tinh nói: “Là phần tìm ra nguyên nhân tử vong đúng không ạ? Là nạn nhân đầu tiên. Em vừa lấy được báo cáo là về ngay, trên đường em lái xe nên chưa kịp suy nghĩ.”


Tào Hải Sinh nói: “Đúng vậy. Hung thủ khiến nạn nhân đầu tiên chết ngạt, đến nạn nhân thứ hai thì lại thay đổi cách thức. Trong khoảng thời gian đó, liệu có điều gì đã xảy ra?”


Tạ Tinh gật đầu: “Thầy nói rất đúng, đáng để suy nghĩ thêm.”


Tào Hải Sinh đặt báo cáo xuống: “Dù biết vậy thì cũng chưa chắc có ích. Chi bằng dựa vào đó để đối chiếu với người mất tích, tìm ra danh tính nạn nhân.” Nói đến đây, ông thở dài một tiếng: “Tám người phụ nữ, khối lượng công việc này không nhỏ đâu.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 166: Chẳng Để Bụng
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...