Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 164: Chủ Quán

46@-

Tạ Tinh không có nhiều phân tích chuyên môn, nhưng về những suy đoán vô thưởng vô phạt thì cô lại có cả tá.


Cô nhấp một ngụm trà, nói: “Em nói linh tinh thôi, mọi người cứ coi như nghe cho vui là được.”


Đỗ Chuẩn bảo: “Thế sao được, vụ án Hoàng Kỳ cô cũng bảo là nói bừa, thế mà trúng phóc, đúng không mọi người?”


Nói vậy thì hơi quá rồi.


Đàn Dịch đưa cho Đỗ Chuẩn một điếu thuốc: “Anh Đỗ, hút một điếu đi. Tôi đã xem qua hồ sơ vụ Hoàng Kỳ, Tiểu Tạ phá được án đúng là có phần may mắn. Phác họa chân dung tội phạm hiện nay vẫn chưa hoàn thiện, ngay cả các chuyên gia phác họa quốc tế cũng chỉ đưa ra dự đoán dựa trên các biến số nhân khẩu học, thông tin chính xác thì thường không có. Chúng ta không thể quá phụ thuộc vào nó.”


Tạ Tinh gật đầu, trong cuộc họp cô cũng chỉ đưa ra một dự đoán như vậy.


Mọi người hơi bất ngờ khi thấy Đàn Dịch thẳng thắn phủ nhận thành tích trước đây của Tạ Tinh.


Đỗ Chuẩn bối rối gãi đầu, áy náy nhìn Tạ Tinh.



Ngay khi anh ta định nói gì đó để xoa dịu không khí, Đàn Dịch lại lên tiếng: “Nhưng mà, suy đoán vô thưởng vô phạt thì vẫn được. Tôi cũng muốn nghe thử ý tưởng của Tiểu Tạ.”


Hài thật sự…


Anh lại vòng về rồi.


Mọi người lập tức hiểu ra, Đàn Dịch vừa nhắc nhở mọi người đừng quá phụ thuộc, vừa lên tiếng bảo vệ Tạ Tinh.


Phó Đạt nói: “Đội trưởng Đàn nói đúng, Tiểu Tạ, cô nói đi.”


“Vậy em nói nhé!” Tạ Tinh đặt mạnh cốc trà xuống: “Tập trước đã kể, Trương Phi cưỡi ngựa đến trước trại Tào Tháo…”


“Hahaha…” Cả đám cười ầm lên.


Đỗ Chuẩn cười: “Trước giờ chỉ biết Tiểu Lê hay đùa, không ngờ Tiểu Tạ cũng nghịch ngợm thế này.”


“Sai rồi, sai rồi.” Tạ Tinh xua tay: “Chủ yếu là một chút nhạc dạo, khuấy động không khí, kẻo mọi người kỳ vọng vào em quá thôi.”



Đàn Dịch thấy cô hiểu ý mình, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.


Tạ Tinh nói: “Đầu tiên, các nạn nhân nữ khá trẻ, đều ở độ tuổi 20 đến 30. Nếu họ là gái m** d*m, thì độ tuổi của hung thủ sẽ khớp với dự đoán của Đội trưởng Đàn, từ 20 đến 40. Nếu họ không phải đều là gái m** d*m, thì xét việc hung thủ có xe, em nghĩ hắn có thể là người có tiền, hoặc là một anh chàng đẹp trai. Cá nhân em thấy khả năng có tiền khó hơn, nhưng khả năng sau thì có thể.”


“Thứ hai, những kẻ giết người hàng loạt thường chia thành năm loại: kiểu ảo tưởng, kiểu định hướng nhiệm vụ, kiểu hưởng thụ, kiểu tìm kiếm sự công nhận, và kiểu nhu cầu vật chất. Em nghĩ hắn thuộc loại thứ tư, vì cần sự công nhận, nên mới có nhu cầu với thi thể nữ, đạt được mục đích thì dừng tay.”


Lê Khả hỏi: “Ý của Tinh Tinh là, hung thủ là con trai, tìm kiếm sự công nhận từ bố mình?”


Tạ Tinh đáp: “Đúng vậy, mình nghĩ thế. Giả sử một người cha kỳ vọng rất nhiều vào con trai, nhưng con trai lại không đáp ứng được. Tuy nhiên, hắn không nghĩ mình kém cỏi, nên tìm mọi cách chứng minh bản thân. Các anh xem, hắn có xe, không chỉ cưới được vợ đẹp, mà còn giúp ông bố góa vợ nửa đời cưới được tám cô vợ bé. Thế chẳng phải cũng là một kiểu thành công sao?”


“Trời ạ, nghe hợp lý phết đấy!”


“Tôi cũng thấy thế.”


“Thôi, thôi, Tiểu Tạ bảo rồi, chỉ là kể chuyện thôi.”


“Đúng đấy, không được nghiêm túc quá, kiểu chuyện này tôi cũng kể được.”



“Thôi đi. Chuyện Tiểu Tạ kể hợp logic, lại phù hợp với tình hình thực tế của nơi giấu xác, không có câu nào là nói bừa cả.”


Tạ Tinh nghiêm túc đáp: “Em đúng là không nói bừa, nhưng chưa chắc đã đúng. Có rất nhiều khả năng, ví dụ, hung thủ chôn thi thể nam dưới gốc cây hòe già chỉ là tiện tay, chẳng có lý do gì. Hoặc giả, hung thủ giết người đầu tiên, trong lòng áy náy, nên chọn một chỗ tốt để chôn, sau đó giết quen tay thì chẳng quan tâm nữa, chôn đại đâu đó. Tất cả đều có thể xảy ra.”


Phó Đạt hỏi: “Đội trưởng Đàn thấy câu chuyện của Tiểu Tạ thế nào?”


Đàn Dịch nói: “Đúng là hợp logic, nhưng hung thủ chưa chắc hành động theo logic. Mọi người khi điều tra có thể ghi nhớ chuyện này, nhưng không được coi như kim chỉ nam.”


Cả nhóm đồng loạt gật đầu.


Lúc này, ông chủ quán bê một phần mặt lợn nướng mới gọi và một bình rượu bước vào: “Mọi người đến từ thành phố An Hải, đúng không? Thế nào, món ăn nhà tôi có hợp khẩu vị không?”


Đỗ Chuẩn đáp: “Chúng tôi ăn tối xong mới đến, vậy mà vẫn gọi bốn phần. Tay nghề ông chủ không tệ đâu.”


Ông chủ cười tít mắt: “Haha, thích là được, thích là được.”


Chủ quán chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình mũm mĩm, đầu to cổ rụt, trông như Phật Di Lặc, nhìn là thấy vui mắt.



Đàn Dịch nói: “Ông chủ, cho tôi hỏi chút chuyện.”


Ông chủ đáp: “Cậu cứ nói.”


Đàn Dịch hỏi: “Ở Tường An có nhóm nào hay tụ tập đi leo núi không?”


Ông chủ chỉ tay vào anh: “Cậu hỏi đúng người rồi. Không ít người thích leo núi hay tụ tập ở quán tôi, không chỉ dân trong huyện mà còn có cả người từ thành phố. Tối thứ Bảy nào quán tôi cũng chật kín.”


Nghe câu này, cả bảy người còn lại đồng loạt ngẩng đầu lên.


Ông chủ giật mình: “Sao thế, có chuyện gì à?”


Đàn Dịch đưa cho ông một điếu thuốc: “Không có gì, tôi hỏi vu vơ thôi. Họ thường leo ngọn núi nào?”


Ông chủ nhìn đầu lọc thuốc: “Thuốc xịn đấy, cảm ơn cậu.” Ông ngậm điếu thuốc, châm lửa từ bật lửa của Phó Đạt, rít một hơi: “Núi Lạc Ưng ở huyện Tường An nổi tiếng nhất, núi lớn, phong cảnh đẹp, cũng khá nổi tiếng gần xa.”


Đàn Dịch hỏi: “Có ai đi núi Hổ Nha không?”


“Núi Hổ Nha à…” Ông chủ gãi đầu: “Đó là núi hoang, không đủ cao, không đủ hiểm trở, cũng chẳng có cảnh đẹp gì. Tôi chưa nghe ai nhắc đến việc đi núi đó cả.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 164: Chủ Quán
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...