Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 133: Nấu Ăn

66@-

Tạ Quân học nấu ăn, không phải vì muốn chiều chuộng người đàn ông nào đó, mà đơn giản chỉ là nghĩ rằng nếu biết vài món tủ, lúc mời khách ở nhà sẽ không bị lúng túng.


Ít nhất cũng không phải như Đàn Dịch, phải nhờ đầu bếp chuyên nghiệp làm sẵn đồ kho, cất trong tủ lạnh, khi có khách thì mang ra rã đông, hấp sơ, thái lát là có thể lên mâm.


Cô thái xong thịt thăn, chuẩn bị nguyên liệu, vừa định xử lý tôm thì thấy Tạ Thần mang ớt tươi và tiêu tê đã giã nhuyễn bước vào, theo sau là Sài Dục, xách theo giá và rau thơm.


Sài Dục xung phong: “Tôi biết làm tôm luộc, cua hấp, hai món này để tôi lo.”


Cố Lăng cười lắc đầu, đùa: “Tôi nói này thư ký Sài, ai mà không biết luộc với hấp chứ.”


Sài Dục cười hề hề: “Vậy thì để Tổng giám đốc Cố làm hai món đó đi, tôi chờ ăn thôi.”


Tạ Quân hỏi: “Tinh Tinh đâu?”


Sài Dục liếc nhìn phòng khách: “Chắc đi rửa tay rồi. Cô ấy nói mình rất giỏi trộn dưa leo, nên dưa leo để lại cho cô ấy.”


Tạ Quân nói: “Được, ở chỗ Đội trưởng Đàn có bông bí khô, tôi đã ngâm nước rồi, thư ký Sài giúp một tay, nhờ Tinh Tinh nhặt sạch bông bí nhé.”


Tạ Tinh chỉ nói là muốn trộn dưa leo, vậy mà Tạ Quân không hỏi ý kiến, đã tự tiện chỉ định công việc vặt, có gì đó hơi lạ.


“Được thôi, bọn tôi sẽ nhặt trước, nếu Tạ Tinh làm không xong thì để cô ấy trộn dưa leo cho có vậy.” Sài Dục tìm cái thau đựng bông bí, nhanh nhẹn rời khỏi bếp.


Tạ Quân có hơi bất ngờ, quan hệ giữa bọn họ thân thiết như vậy từ bao giờ?



Tạ Tinh rửa tay xong quay lại, bật tivi lên, vừa ngồi trên sofa vừa xem phát lại chương trình Gala mừng xuân, vừa nhặt rau.


Sài Dục ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng cũng với lấy một cọng, phụ giúp nhặt cùng.


Tiểu phẩm lúc này xem đi xem lại vẫn không chán, chẳng mấy chốc trong phòng khách đã vang lên tiếng cười khúc khích của hai người.


Tạ Quân không ngờ, mình bận rộn chạy tới chạy lui như con hầu ở dưới bếp, còn người ta thì coi mình như khách quý, ung dung hưởng thụ.


Cô cảm thấy không vui, nhưng cũng không nói gì, cho tôm và cua vào nồi, bật bếp đổ dầu, bắt đầu làm món sườn xào chua ngọt.


Tôm nõn sốt trứng và sườn xào chua ngọt là hai món tủ của cô, giờ món đầu tiên khỏi phải làm nữa thì món thứ hai phải chăm chút một chút.


Chiên sơ, thắng đường lấy màu, pha nước sốt, cho thêm tương cà… một làn hương chua chua thơm ngậy của thịt lan tỏa khắp nơi.


Tạ Tinh nói: “Sườn xào chua ngọt, món này Quân Quân làm ngon lắm, em thích.”


Sài Dục gật đầu: “Tôi cũng thích, chứ Tổng giám đốc Cố với Đàn Dịch không thích đồ ngọt lắm đâu.”


Tạ Tinh giật lấy mớ bông bí mà anh sắp ném vào thùng rác: “Khả năng quan sát của anh Sài quan giỏi đấy, chỉ là năng lực hành động hơi kém.”


Lúc này Sài Dục mới phát hiện mình đã lỡ vứt nhầm mấy cọng bông bí, đem cả cuống già cần bỏ vào thau bông bí đã nhặt xong.


Thế là anh ta bật cười ha hả.


“Ui da!”



“Làm sao vậy?”


“Chảy máu rồi!”


“Mau đi lấy cồn iốt!”


Vừa nói, Cố Lăng vừa đỡ Tạ Quân rời khỏi bếp, hai người ngồi xuống bên bàn ăn.


Đàn Dịch đi tìm hộp thuốc.


Tạ Thần, Tạ Tinh và Sài Dục cùng xúm lại…


Vết cắt không sâu, nhưng đầu ngón tay của Tạ Quân vốn nhỏ nhắn trắng ngần, nay lại rỉ máu, nhìn qua đã thấy rợn người.


Đàn Dịch mang hộp thuốc đến, lấy ra cồn iốt và bông y tế: “Không sao đâu, vết thương khá gọn, chỉ cần không nhiễm trùng thì vài hôm sẽ khỏi.”


Sài Dục dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Cậu nói chuyện vậy đó hả? Vết thương của con gái đều là chuyện lớn, huống hồ người ta là vũ công.”


Đàn Dịch phản bác: “Tôi là cảnh sát, không nói dối. Tôi muốn nghe thư ký Sài phát biểu thế nào.”


Sài Dục nghiêm túc đáp: “Vết thương không lớn, khả năng để lại sẹo cũng thấp, mà kể cả có để sẹo cũng chẳng ảnh hưởng gì đến một phần vạn vẻ đẹp của Quân Quân đâu.”


Tạ Quân bị anh chọc cười: “Vết thương nhỏ thôi, không sao cả, chỉ là liên lụy mọi người không được ăn cá chưng cay rồi.”


Cố Lăng nói: “Thiếu một món cũng không sao.”



Đàn Dịch cũng tiếp lời: “Trong tủ còn đồ ăn, hải sản cũng còn nhiều, tôi đi làm món cà chua xào trứng, Tạ Tinh trộn dưa leo là được.”


Tạ Thần gật đầu: “Quân Quân và Tổng giám đốc Cố nghỉ ngơi đi, để tôi vào phụ.”


Ba người cùng vào bếp.


Tạ Tinh nhìn con cá trắm cỏ đã được phi-lê gần một phần ba: “Loại cá này ăn lúc còn tươi mới ngon, để em làm cho.”


Tạ Thần hơi ngạc nhiên: “Tinh Tinh cũng biết nấu à?”


Tạ Tinh đáp: “Em đã từng học với bếp trưởng ở nhà ăn của tụi em.”


Tạ Thần tỏ ra tự hào: “Tinh Tinh nhà chúng ta đúng là thông minh.”


Tạ Tinh thầm nghĩ: [Không chỉ thông minh, mà em còn giỏi nói dối nữa đấy anh ạ.]


Kỹ thuật dùng dao của cô không tệ, xử lý phần cá còn lại thoăn thoắt, băm cá, rắc muối, ướp rượu nấu ăn, bột bắp, lòng trắng trứng… trộn đều tay.


Trong lúc ướp cá, cô tranh thủ trụng bông bí, chần cà chua, cắt dưa leo thành sợi, rồi dùng phần dầu còn lại từ món của Tạ Quân để chiên một ít đậu phộng.


Tạ Thần dùng nước lạnh trụng bông bí, vắt ráo nước, bỏ vào thau đựng dưa leo sợi.


Tạ Tinh nêm nếm gia vị, đổ đậu phộng vào, rồi bảo anh ra ngoài trộn đều, chuẩn bị ăn cơm.


Cô đã làm xong một món, còn Đàn Dịch thì vẫn loay hoay bóc vỏ cà chua.



Tạ Tinh nói: “Đội trưởng Đàn, để em làm cho nhé?”


Đàn Dịch vội vàng đưa cho cô: “Tôi không có móng tay, bóc chậm thật. Để tôi đi đánh trứng.”


Tạ Tinh đặt nồi hầm xương cá lên bếp, liếc mắt sang thấy Đàn Dịch đánh trứng cũng không ra dáng, chỉ quấy quấy mà thôi, đúng là không ra làm sao.


Đàn Dịch thấy cô chau mày, liền hỏi: “Sao, tôi đánh trứng không đúng cách à?”


Tạ Tinh đã lột xong cà chua, cắt thành miếng nhỏ, nhận lấy tô trứng, thêm một chút nước lọc, mạnh tay đánh đều. Đến khi mặt trứng nổi đầy bọt trắng, cô bảo Đàn Dịch đun nóng chảo dầu, rồi mới đổ trứng vào…


Tạ Tinh xào xong, Đàn Dịch phụ trách múc ra đĩa, trong lòng thầm nghĩ: [May mà mình chưa hùng hồn nói món tủ của mình là cà chua xào trứng trước mặt Tạ Tinh và Sài Dục, nếu không chắc phải nghe lải nhải nửa đời còn lại mất.]


Món cá chưng cay với xương cá làm nước dùng vốn là món đơn giản với Tạ Tinh, Đàn Dịch vừa ra ngoài chưa lâu, cô đã rưới dầu nóng lên món cá, mùi cay nồng lan khắp nơi, khiến Tạ Thần, Sài Dục, Đàn Dịch, Cố Lăng lần lượt bước vào, tranh nhau khen ngợi.


Món chính vừa được bưng lên thì món khai vị đã nguội gần hết.


Tạ Quân áy náy nói: “Em không có kinh nghiệm làm bếp, làm sai thứ tự, nên món mới nguội nhanh như vậy.”


Câu này là sự thật, lại nói ra rất khéo léo, đến mức cả Cố Lăng và Tạ Thần đều không nghe ra chút ý gì khác.


Cố Lăng nói: “Chung cư này có hệ thống sưởi tốt, đâu có nguội gì.”


Tạ Thần cũng nói: “Đúng đó, món chính lên sau, thứ tự vậy là đúng rồi.”


Món chính do Tạ Tinh nấu, màu sắc lại hấp dẫn, mùi vị tuyệt vời, khiến sắc mặt Tạ Quân càng thêm khó xử.


Đàn Dịch và Sài Dục liếc nhau, trong mắt đều thấp thoáng ý cười.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 133: Nấu Ăn
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...