Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 132: Tại Sao Không Giúp?

55@-

Mua rau thơm về, Tạ Tinh vốn định nhờ Tạ Thần lái xe đưa cô đi một vòng quanh khu để tìm căn biệt thự mà Tạ Huân đã nói đến.


Không ngờ, vừa nghiêng mắt nhìn sang phải một chút, cô đã thấy căn nhà hai tầng mang phong cách hoàn toàn khác biệt ấy.


Nếu thời đại này mà coi trọng cây xanh, thì mảnh đất đó hẳn là để làm cảnh quan, xây một cái đình hóng mát, trồng vài cây xanh, hoa cỏ.


Nhưng hiện tại, nó là một căn biệt thự nhỏ, nằm sát cạnh biệt thự sang trọng của Đàn Dịch, khoảng cách giữa hai bên không đến tám mét.


Biệt thự có hình thang, tường ngoài ốp đá cẩm thạch xám, thiết kế đơn giản mà cứng cáp, giống như mấy hộp diêm lớn xếp chồng lệch nhau. Mái bằng, có hàng rào sắt nghệ thuật, hẳn là sân thượng lớn.


Tạ Tinh xuống xe, xách túi ni lông đi vài bước về phía trước. Phía sau biệt thự là bức tường cao hơn ba mét, phải lên tầng hai mới thấy được biển.


Dù có hơi quê mùa, nhưng lại rất riêng tư, an toàn hơn hẳn loại hàng rào thông thường.


Tạ Tinh không thể không thừa nhận, căn nhà này có tính thực dụng cao, cô rất ưng ý.


Tạ Thần bước tới bên cạnh cô, đắc ý nói: “Đây là căn anh chọn cho em đấy, thích không?”


Tạ Tinh đáp: “Cảm ơn anh. Dù em không muốn sống quá gần sếp, nhưng em vẫn quyết định mua nó.”



Tạ Thần nói: “Khách sáo gì chứ. Mai anh lo thủ tục luôn, còn mặc cả chút nữa, chắc là có thể rẻ thêm đấy.”


“Này, anh em hai người ngơ ngác nhìn gì thế? Muốn ngắm biển thì phải lên tầng trên chứ.” Sài Dục chống nạnh đứng trước cửa biệt thự: “Tạ Quân vẫn đang chờ rau thơm đấy.”


“Chúc mừng năm mới, anh Sài!” Tạ Thần khoác vai Tạ Tinh, bước nhanh về phía nhà Đàn Dịch.


“Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.” Sài Dục nhận lấy chai rượu Mao Đài Tạ Thần mang tới, nói: “Cậu tặng thứ này cho Đàn Dịch thì phí của quá, chi bằng cho tôi.”


Tạ Thần cười: “Anh Sài cũng có phần, để ở cốp sau rồi, lát nữa lúc đi sẽ đưa cho anh.”


Sài Dục cười híp mắt, vỗ vai anh một cái: “Cảm ơn người anh em.”


Tạ Tinh cảm thấy, kiểu người như Sài Dục vốn chẳng mấy khi để tâm đến mấy thứ như rượu Mao Đài. Hành động hôm nay của anh ta có phần lạ thường.


Chẳng lẽ… anh ta vẫn chưa dứt ý định với Tạ Quân?


Hay là…


Tạ Tinh đang nghĩ ngợi thì ánh mắt Sài Dục lại chuyển sang cô.


Anh ta nói: “Nghe nói em với Đàn Dịch vừa phá được một vụ án vu oan? Giỏi thật đấy!”



Tạ Tinh đáp: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến em, toàn là công lao của đội trưởng Đàn.”


Ba người vừa nói vừa bước vào phòng khách.


Đàn Dịch mua loại biệt thự lớn, mỗi tầng ít nhất cũng hơn trăm mét vuông, phong cách phương Tây, màu sắc chủ đạo mang tông xám đen lạnh lẽo.


Phòng khách nối liền phòng ăn, diện tích ít nhất cũng hơn sáu mươi mét vuông. Phía đông có một phòng ngủ, góc tây bắc là bếp. Tạ Quân và Đàn Dịch đang bận rộn trong đó.


Cố Lăng ngồi trên sofa, đang nhặt một túi giá nhỏ. Thấy anh em Tạ Thần bước vào, anh khách sáo chào một câu, rồi lại cúi đầu tiếp tục vật lộn với đống giá.


Theo lẽ thường, Tạ Tinh nên vào bếp giúp một tay, nhưng cô và Tạ Quân không phải kiểu quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, thế nên cô ngồi xuống ghế sofa dài bên cạnh Cố Lăng, kéo túi ni lông lại gần: “Anh Cố nghỉ tay đi, để em nhặt.”


Tạ Thần và Sài Dục cùng vào bếp, một lúc sau quay lại với cối giã tỏi, cùng các loại nguyên liệu đã sơ chế như ớt, tiêu hoa.


Tạ Tinh nhìn qua là đoán được, Tạ Quân chuẩn bị làm món cá hoặc thịt bò nấu cay, hai món từng rất thời thượng vào nửa cuối thập niên 90.


Sài Dục thì cứ như ông tướng nằm phè trên sofa, chỉ huy Tạ Thần giã ớt. Lúc thì nói lực yếu, lúc lại bảo mạnh tay quá, cả phòng khách toàn là tiếng của anh ta.


Tạ Thần là công tử nhà giàu, chưa từng đụng việc nhà, nhưng lần này làm lại rất hào hứng, hoàn toàn không để ý đến sự sai bảo của Sài Dục.


Hai người đàn ông đều bận, Cố Lăng ngồi không cũng thấy ngại, bèn đứng dậy vào bếp giúp đỡ.



Tạ Quân đang thái thịt thăn, thấy Cố Lăng vào tay không, liền hỏi: “Anh Cố, nhặt xong giá chưa ạ?”


Hai người vẫn chưa là người yêu, mới ở giai đoạn tình cảm nhen nhóm, cách xưng hô vẫn khách khí, chuẩn mực.


Cố Lăng đáp: “Em gái em nhận làm rồi. Giờ cần anh làm gì không?”


Tạ Quân đảo mắt một vòng: “Vậy phiền anh rửa dưa chuột giúp em nhé.”


Cố Lăng xắn tay áo, nhặt dưa chuột dưới đất lên, đem ra chậu nước rửa kỹ.


Đàn Dịch tháo kính, phía trước đeo một chiếc tạp dề màu nâu, đang xử lý một con cá trắm cỏ nặng khoảng năm, sáu ký. Cạo vảy, bỏ mang, moi ruột, tay nghề tuy không thuần thục, nhưng thao tác rất đúng cách.


Tạ Quân tò mò hỏi: “Đội trưởng Đàn biết nấu cá à?”


Đàn Dịch đáp: “Không biết nấu, nhưng sơ chế thì biết một chút.”


Cố Lăng hơi ngạc nhiên: “Xử lý cá cũng là kỹ thuật đó. Đội trưởng Đàn từng làm việc nhà sao?” Cái bếp này không mất mười ngàn để trang hoàng thì không xong, anh không tin một người như Đàn Dịch lại không thuê giúp việc.


Đàn Dịch xử lý xong lớp vảy cá, đặt sang một bên: “Hồi nhỏ sống với ông nội, việc nhà ít nhiều vẫn phải làm.”


Thế là hợp lý rồi.



Tạ Quân hỏi: “Đội trưởng Đàn có món tủ nào không?”


Đàn Dịch suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: “Trứng chiên, trứng hấp, cà chua xào trứng, tôi làm đều không tệ.”


“Ha ha!” Tạ Quân không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Bảo sao trong tủ lạnh của Đội trưởng Đàn lại có nhiều trứng đến thế.”


Đàn Dịch bắt đầu dọn thớt: “Công việc bận rộn, ba bữa cơm thường ăn ở nhà ăn, trứng là để phòng khi cần dùng gấp.”


Cố Lăng rửa xong dưa leo, đặt vào một cái thau sạch: “Làm cảnh sát thật sự rất vất vả.”


Đàn Dịch nhìn sang Tạ Quân: “Pháp y cũng vậy, như thầy của Tiểu Tạ, pháp y Tào, bị thoái hóa cơ thắt lưng, nhiều khi không cúi người được.”


Tạ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đêm Giao Thừa Tinh Tinh trực ban, mùng 1 ngủ mê man cả ngày.”


Câu này nghe ra cũng giống như lời của một người chị quan tâm đến em gái.


Đàn Dịch ngoái đầu nhìn ra phòng khách, cô nàng mê ăn vặt giỏi nấu nướng ấy vẫn đang từ tốn nhặt giá đỗ, hoàn toàn không có ý định vào bếp giúp một tay.


Tại sao không giúp? Câu trả lời đã quá rõ ràng!


Anh thuận miệng phụ họa một câu, mở vòi nước, rửa cá trước rồi đến thớt, chuẩn bị thái đồ chín.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 132: Tại Sao Không Giúp?
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...