Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 131: Đến Nhà Đàn Dịch
52@-
Cha con họ vừa đi dạo vừa về đến nhà, Trần Nguyệt Hoa và Tạ Thần với Tạ Quân vẫn còn đang ngủ say. Tạ Tinh vào bếp lục được mấy món ăn thừa, nấu nửa gói mì sợi, hai cha con ăn xong ai về phòng nấy.
Mùng 1 Tết của Tạ Tinh trôi qua trong giấc ngủ bù.
Mùng 2, đến nhà họ Trần.
Không rõ là ai đã nói chuyện trước, hay đơn giản là vì không muốn gây khó chịu trong mấy ngày Tết, mà bà cụ Trần hôm đó tỏ ra hòa nhã với Tạ Tinh, suốt buổi cho đến lúc chào tạm biệt về nhà, không khí vẫn rất ôn hòa.
Về đến nhà, Tạ Tinh lấy cớ đi vệ sinh để lẻn lên tầng, quay về phòng mình. Cô vừa định nằm xuống thì Tạ Thần gõ cửa bước vào.
Anh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn học: “Tinh Tinh có rảnh không?”
Tạ Tinh hỏi: “Dĩ nhiên rồi, anh muốn nói chuyện về miếng đất đó phải không?”
Tạ Thần giơ ngón cái lên: “Đúng vậy, anh đến là để bàn chuyện này với em.”
“Chỉ là trí nhớ của em tốt hơn chút thôi mà.” Tạ Tinh mỉm cười: “Anh tìm em bàn chuyện, là vì ba không đồng ý à?”
Tạ Thần nói: “Ba bảo khu đất đó không phát triển trong thời gian dài, bỏ tiền vào đó là chôn vốn, không cho anh mua.”
Tạ Tinh lấy từ trong túi ra một gói hạt dưa ngũ vị, đặt lên bàn: “Vậy anh nghĩ sao?”
Tạ Thần bốc một nắm hạt: “Anh muốn mua, nhưng cũng lo không có lời. Em biết đấy, anh chỉ có tiền tiêu vặt nhiều hơn em một chút, vốn lưu động chẳng đáng là bao.”
Anh ấy nói thế cũng đúng. Tiền trong tay đại thiếu gia nhà họ Tạ thực ra vẫn là tiến của Tạ Huân, nếu Tạ Huân không đồng ý, thì anh ấy sẽ chẳng thể nào mua được miếng đất đó.
Tạ Tinh thẳng thắn nói: “Nếu anh muốn, em có thể cho anh mượn 900 ngàn.”
Tạ Thần sững người đến mức làm rơi hạt dưa: “Em lấy đâu ra nhiều tiền thế!?”
Tạ Tinh mỉm cười thần bí: “Anh đoán xem?”
Tạ Thần phản ứng cũng nhanh: “Em đi chơi cổ phiếu hả?”
Tạ Tinh cũng giơ ngón cái với anh: “Quả nhiên là anh trai của em, IQ cao thật.”
“Hahaha…” Tạ Thần cười lớn: “Con bé này, trêu anh à.”
“Anh cả, Tinh Tinh.” Cửa mở, Tạ Quân ló đầu vào: “Hai người đang nói gì mà vui vậy?”
Tạ Thần hỏi: “Quân Quân, em thấy anh với Tinh Tinh ai thông minh hơn?”
Tạ Quân nhanh chóng liếc Tạ Tinh một cái: “Cả hai người đều thông minh hơn em.”
Tạ Thần cười lắc đầu: “Quân Quân khiêm tốn quá rồi, em mở phòng dạy nhảy, rồi lại lập công ty thời trang, anh với Tinh Tinh không bằng em đâu.”
Lời này là sự thật, nhưng cũng đúng là cả Tạ Thần và Tạ Tinh đều học rất giỏi, cả hai đều thi vào trường danh tiếng.
Tạ Quân từ nhỏ đã học múa, rất có năng khiếu nghệ thuật, nhưng lại không mấy hứng thú với việc học, cũng không thích nói ai thông minh hơn ai.
Cô cười gượng: “Chúng ta đều là con của ba mẹ, không ai ngu dốt cả. Hai người cứ trò chuyện đi, em về phòng luyện múa cơ bản đây.”
Lúc đi Tạ Quân không đóng cửa, lúc về phòng cũng để cửa mở.
Tạ Thần hơi nhíu mày, không nói tiếp chuyện miếng đất nữa, đổi qua vài câu chuyện linh tinh rồi cũng về phòng.
Tạ Tinh lúc đầu không hiểu vì sao, nghĩ một lát thì hiểu ra.
Hai ngày tiếp theo khá thú vị.
Tạ Quân đề phòng mọi mặt, nhưng sẽ không chủ động chọc vào Tạ Tinh.
Tạ Tinh thì đề phòng Trần Nguyệt Hoa, thậm chí chủ động nhường bước.
Nhờ sự nỗ lực của mọi người, mấy ngày Tết trôi qua rất yên ổn.
Sáng mùng 5, chín giờ, ba anh em nhà họ Tạ tới chung cư Túy Long theo lời hẹn của Đàn Dịch.
Xe vừa đỗ, Đàn Dịch đã từ biệt thự bước ra đón.
Tạ Thần đùa: “Đội trưởng Đàn định ra ngoài sao?”
Đàn Dịch gật đầu: “Quên mua rau thơm rồi, Sài Dục đang ở trong, mọi người cứ vào trước, tôi đi chợ một chuyến.”
Tạ Tinh chủ động xin đi: “Đội trưởng Đàn, để em đi mua nhé, xe của anh trai em vẫn chưa tắt máy.” Chung cư Túy Long cách chợ hơi xa, muốn đi nhanh thì phải có xe.
Cô là cấp dưới của Đàn Dịch, đi mua đồ vặt một chuyến cũng hợp lý.
Đàn Dịch còn đang do dự thì chiếc Audi của Cố Lăng tới nơi.
Anh đành nói: “Được, vậy em đi đi, đi đường cẩn thận.”
Tạ Thần lên ngồi vào ghế lái: “Tôi đi với Tinh Tinh, đội trưởng Đàn cứ lo việc trong nhà.”
Tạ Quân nói: “Em vào bếp phụ một tay nhé.”
Hai anh em lái xe đến khu chợ gần nhất.
Tạ Thần nói: “Miếng đất đó bán một triệu hai, nếu Tinh Tinh có thể góp 900 ngàn, thì anh không cần xin phép ba nữa.”
Tạ Tinh gật đầu: “Anh cứ mua đi, chắc chắn không lỗ đâu.”
900 ngàn ở thời điểm này không phải con số nhỏ.
Việc Tạ Tinh dám cho Tạ Thần vay số tiền đó cũng đồng nghĩa với niềm tin tuyệt đối vào anh.
Tạ Thần nghiêm túc nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, công việc của em không cho phép đầu tư, nên coi như anh vay em, sẽ viết giấy nợ rõ ràng, nhưng em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu.”
Tạ Tinh cười: “Không cần giấy nợ đâu, đến lúc đó anh chia cho em mấy căn nhà là được.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Cha con họ vừa đi dạo vừa về đến nhà, Trần Nguyệt Hoa và Tạ Thần với Tạ Quân vẫn còn đang ngủ say. Tạ Tinh vào bếp lục được mấy món ăn thừa, nấu nửa gói mì sợi, hai cha con ăn xong ai về phòng nấy.
Mùng 1 Tết của Tạ Tinh trôi qua trong giấc ngủ bù.
Mùng 2, đến nhà họ Trần.
Không rõ là ai đã nói chuyện trước, hay đơn giản là vì không muốn gây khó chịu trong mấy ngày Tết, mà bà cụ Trần hôm đó tỏ ra hòa nhã với Tạ Tinh, suốt buổi cho đến lúc chào tạm biệt về nhà, không khí vẫn rất ôn hòa.
Về đến nhà, Tạ Tinh lấy cớ đi vệ sinh để lẻn lên tầng, quay về phòng mình. Cô vừa định nằm xuống thì Tạ Thần gõ cửa bước vào.
Anh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn học: “Tinh Tinh có rảnh không?”
Tạ Tinh hỏi: “Dĩ nhiên rồi, anh muốn nói chuyện về miếng đất đó phải không?”
Tạ Thần giơ ngón cái lên: “Đúng vậy, anh đến là để bàn chuyện này với em.”
“Chỉ là trí nhớ của em tốt hơn chút thôi mà.” Tạ Tinh mỉm cười: “Anh tìm em bàn chuyện, là vì ba không đồng ý à?”
Tạ Thần nói: “Ba bảo khu đất đó không phát triển trong thời gian dài, bỏ tiền vào đó là chôn vốn, không cho anh mua.”
Tạ Tinh lấy từ trong túi ra một gói hạt dưa ngũ vị, đặt lên bàn: “Vậy anh nghĩ sao?”
Tạ Thần bốc một nắm hạt: “Anh muốn mua, nhưng cũng lo không có lời. Em biết đấy, anh chỉ có tiền tiêu vặt nhiều hơn em một chút, vốn lưu động chẳng đáng là bao.”
Anh ấy nói thế cũng đúng. Tiền trong tay đại thiếu gia nhà họ Tạ thực ra vẫn là tiến của Tạ Huân, nếu Tạ Huân không đồng ý, thì anh ấy sẽ chẳng thể nào mua được miếng đất đó.
Tạ Tinh thẳng thắn nói: “Nếu anh muốn, em có thể cho anh mượn 900 ngàn.”
Tạ Thần sững người đến mức làm rơi hạt dưa: “Em lấy đâu ra nhiều tiền thế!?”
Tạ Tinh mỉm cười thần bí: “Anh đoán xem?”
Tạ Thần phản ứng cũng nhanh: “Em đi chơi cổ phiếu hả?”
Tạ Tinh cũng giơ ngón cái với anh: “Quả nhiên là anh trai của em, IQ cao thật.”
“Hahaha…” Tạ Thần cười lớn: “Con bé này, trêu anh à.”
“Anh cả, Tinh Tinh.” Cửa mở, Tạ Quân ló đầu vào: “Hai người đang nói gì mà vui vậy?”
Tạ Thần hỏi: “Quân Quân, em thấy anh với Tinh Tinh ai thông minh hơn?”
Tạ Quân nhanh chóng liếc Tạ Tinh một cái: “Cả hai người đều thông minh hơn em.”
Tạ Thần cười lắc đầu: “Quân Quân khiêm tốn quá rồi, em mở phòng dạy nhảy, rồi lại lập công ty thời trang, anh với Tinh Tinh không bằng em đâu.”
Lời này là sự thật, nhưng cũng đúng là cả Tạ Thần và Tạ Tinh đều học rất giỏi, cả hai đều thi vào trường danh tiếng.
Tạ Quân từ nhỏ đã học múa, rất có năng khiếu nghệ thuật, nhưng lại không mấy hứng thú với việc học, cũng không thích nói ai thông minh hơn ai.
Cô cười gượng: “Chúng ta đều là con của ba mẹ, không ai ngu dốt cả. Hai người cứ trò chuyện đi, em về phòng luyện múa cơ bản đây.”
Lúc đi Tạ Quân không đóng cửa, lúc về phòng cũng để cửa mở.
Tạ Thần hơi nhíu mày, không nói tiếp chuyện miếng đất nữa, đổi qua vài câu chuyện linh tinh rồi cũng về phòng.
Tạ Tinh lúc đầu không hiểu vì sao, nghĩ một lát thì hiểu ra.
Hai ngày tiếp theo khá thú vị.
Tạ Quân đề phòng mọi mặt, nhưng sẽ không chủ động chọc vào Tạ Tinh.
Tạ Tinh thì đề phòng Trần Nguyệt Hoa, thậm chí chủ động nhường bước.
Nhờ sự nỗ lực của mọi người, mấy ngày Tết trôi qua rất yên ổn.
Sáng mùng 5, chín giờ, ba anh em nhà họ Tạ tới chung cư Túy Long theo lời hẹn của Đàn Dịch.
Xe vừa đỗ, Đàn Dịch đã từ biệt thự bước ra đón.
Tạ Thần đùa: “Đội trưởng Đàn định ra ngoài sao?”
Đàn Dịch gật đầu: “Quên mua rau thơm rồi, Sài Dục đang ở trong, mọi người cứ vào trước, tôi đi chợ một chuyến.”
Tạ Tinh chủ động xin đi: “Đội trưởng Đàn, để em đi mua nhé, xe của anh trai em vẫn chưa tắt máy.” Chung cư Túy Long cách chợ hơi xa, muốn đi nhanh thì phải có xe.
Cô là cấp dưới của Đàn Dịch, đi mua đồ vặt một chuyến cũng hợp lý.
Đàn Dịch còn đang do dự thì chiếc Audi của Cố Lăng tới nơi.
Anh đành nói: “Được, vậy em đi đi, đi đường cẩn thận.”
Tạ Thần lên ngồi vào ghế lái: “Tôi đi với Tinh Tinh, đội trưởng Đàn cứ lo việc trong nhà.”
Tạ Quân nói: “Em vào bếp phụ một tay nhé.”
Hai anh em lái xe đến khu chợ gần nhất.
Tạ Thần nói: “Miếng đất đó bán một triệu hai, nếu Tinh Tinh có thể góp 900 ngàn, thì anh không cần xin phép ba nữa.”
Tạ Tinh gật đầu: “Anh cứ mua đi, chắc chắn không lỗ đâu.”
900 ngàn ở thời điểm này không phải con số nhỏ.
Việc Tạ Tinh dám cho Tạ Thần vay số tiền đó cũng đồng nghĩa với niềm tin tuyệt đối vào anh.
Tạ Thần nghiêm túc nói: “Anh nghĩ kỹ rồi, công việc của em không cho phép đầu tư, nên coi như anh vay em, sẽ viết giấy nợ rõ ràng, nhưng em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu.”
Tạ Tinh cười: “Không cần giấy nợ đâu, đến lúc đó anh chia cho em mấy căn nhà là được.”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 131: Đến Nhà Đàn Dịch
10.0/10 từ 23 lượt.