Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 130: Nghỉ Tết

42@-

Đàn Dịch rời An Hải mấy ngày nay, đã đi khắp những nơi mà Phó thị trưởng Thẩm Mạc Ngôn từng công tác, điều tra sâu về các chính vụ ông ta phụ trách năm xưa, cũng như các mối quan hệ phát sinh từ đó.


Danh tiếng quan chức của Thẩm Mạc Ngôn không tệ, cũng được coi là chính trực liêm khiết, đắc tội với một số người là chuyện đương nhiên.


Những người đó đa phần hoạt động trong giới chính trị và thương mại, bên ngoài thì bóng bẩy hào nhoáng, quyền lực trong tay, nếu chỉ đi công tác một chuyến mà đào được bí mật thì gần như không thể.


Điều duy nhất Đàn Dịch có thể làm là ghi lại tên tuổi, lý lịch, các mối quan hệ xã hội từ mọi mặt của những người này.


Sau đó sẽ tiến hành điều tra sâu hơn, để xác minh xem liệu họ có dính líu đến thế lực đen tối hay không. Nếu có, thì là loại thế lực nào, có liên quan gì đến vụ án của Thẩm Ý không. Nếu không có, thì liệu họ có dùng cách khác để thuê người trả thù, tấn công Thẩm Mạc Ngôn hay không.


Tất cả những điều này đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, chỉ có Đàn Dịch và một vài lãnh đạo cấp trên trực tiếp biết rõ tình hình. Dù sao thì việc này có phạm vi ảnh hưởng rất rộng, những người liên quan đều có thân phận đặc biệt, một khi bị tiết lộ sẽ gây chấn động lớn.


Còn về phía An Hải, Đàn Dịch mượn cớ mới nhận chức vụ, vừa vào cục cảnh sát thành phố không lâu đã điều tra qua một lượt.



Hiện tại cho thấy, băng nhóm tội phạm này hành sự kín kẽ, ẩn thân rất sâu, nếu xác nhận là cùng một nhóm với vụ bắt cóc năm xưa, thì e rằng kẻ đứng sau chúng có thế lực rất lớn.


Nhậm Á Quang gãi đầu húi cua của mình: “Hung thủ ẩn thân quá kỹ, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác sao?”


Tạ Tinh nói: “Loại tổ chức thế này thường sẽ không im hơi lặng tiếng quá lâu. Em nghĩ, một mặt chúng ta nên liên kết ngang hàng với các khu vực khác, tổng hợp những vụ án chưa phá tương tự, mặt khác, chờ đợi chúng mắc sai lầm. Nếu em đoán không nhầm, chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đội trưởng Đàn đâu. Đội trưởng Đàn, anh phải cẩn thận đấy.”


Đây là suy nghĩ của cô về vụ án Thẩm Ý, dù đang dịp Tết, cô vẫn thẳng thắn bày tỏ.


Đàn Dịch mỉm cười gật đầu: “Tốt, mọi người đều đang động não.”


Anh lấy bao thuốc ra từ túi, như thường lệ hỏi ý kiến Tạ Tinh, được cô đồng ý thì cùng Nhậm Á Quang mỗi người hút một điếu.


Anh nói: “Tôi đồng ý với quan điểm của Tiểu Tạ, chúng ta nên chú ý tới những vụ chưa phá mà nạn nhân có thân phận đặc biệt ở các nơi khác. Sau Tết, tôi sẽ báo cáo lên cục, để cục trình lên tỉnh xin phép, cố gắng thu thập càng nhiều trường hợp như vậy càng tốt, đến lúc đó sẽ tổng hợp phân tích.”


Dù anh đã nắm trong tay một phần tài liệu, nhưng đó là kết quả điều tra cá nhân, khó đưa ra sử dụng chính thức.



Nếu gom các vụ án lại với nhau, anh có thể đường hoàng lấy thêm thông tin từ nhiều nguồn khác nhau.


Ba người thảo luận quanh vụ án của Sử Phương, nói chuyện đến khi tiếng pháo đêm mùng 1 vang lên mới từng người đi về ký túc xá, tắm rửa dọn dẹp rồi tan ca đúng giờ.


Về đến chung cư Ngọa Long, Tạ Tinh đỗ xe ngoài cổng, vừa định bước vào thì thấy Tạ Huân mặc đồ thể thao từ trong đi ra.


Tạ Tinh chào một tiếng: “Ba, con về rồi.”


“Ừ.” Ánh mắt Tạ Huân lộ rõ ý cười: “Vừa nhìn đã biết cả đêm không ngủ, mắt thâm đen cả rồi, mau về ngủ đi.”


Tạ Tinh đáp: “Con cũng chưa đến mức buồn ngủ lắm, con đi dạo với ba một lát nhé.”


Tạ Huân do dự chốc lát: “Được, hai cha con mình cũng lâu rồi chưa gặp, trò chuyện chút cũng tốt.”


Mặt trời còn chưa mọc nhưng trời đã sáng, những tầng mây xếp chồng lên nhau trên mặt biển, vô cùng hùng vĩ.



Khi gần vào lại chung cư, Tạ Huân chuyển từ chạy sang đi bộ, bắt đầu trò chuyện với Tạ Tinh.


Ông nói: “Căn nhà con muốn, ba đã tìm được rồi. Ở bên Túy Long có căn biệt thự khá ổn, hai tầng lầu một tầng hầm, tổng cộng 158 mét vuông, kích thước đúng theo yêu cầu của con, giá một mét vuông là 1680 đồng, chưa tới 270 ngàn. Mọi thứ đều ổn, chỉ là vị trí không được vuông vắn, sân hơi méo mó, diện tích cũng không lớn lắm. Con rảnh thì đi xem thử, thích thì mua, không thích thì thôi.”


Lại là khu biệt thự Túy Long!


Đàn Dịch sống ở đó, Tạ Quân cũng sẽ đến, Tạ Tinh không muốn, dù Đàn Dịch không có ý gì với Tạ Quân, nhưng anh ta dù sao cũng là nam phụ, cô không muốn dính dáng gì trong đời sống thật.


Tuy nhiên, Túy Long là khu nhà biển, cũng là khu chung cư biệt thự cao cấp ở An Hải.


Nhà nơi đó bán chậm không phải vì chất lượng kém, mà vì giá quá cao, hơn 1600 đồng một mét vuông, không phải người dân bình thường có thể mua nổi.


Nếu Tạ Huân từng khảo sát, thì chắc chắn đây là căn có tỷ lệ giá trị tốt nhất, tiềm năng tăng giá cao nhất, nếu không thì nữ chính như Tạ Quân sao có thể mua?


Tạ Tinh nghĩ một lát: “Ba cũng định mua một căn ở Túy Long à?”



Tạ Huân nói: “Mua hai căn được giảm giá, ba để ý một căn thông tầng, định mua căn áp mái.” (penhouse)


“Dạ…” Tạ Tinh đáp, cô nghĩ, ai ở thì ở, mọi người ai lo việc nấy, không qua lại là được chứ gì? Cô đâu cần vì người không liên quan mà từ bỏ nhà biển, từ bỏ căn nhà đúng ý mình?


Tạ Huân tưởng cô còn lưỡng lự: “Đội trưởng Đàn chẳng phải sống ở chung cư Túy Long sao, mùng 5 con đi xem thử rồi quyết định.”


Tạ Tinh đã quyết: “Được, nếu con thấy ổn thì phiền ba lo liệu giúp con nhé.”


Tạ Huân nói: “Được. Nghe Quân Quân nói, hai mẫu thiết kế quần áo của con đã bắt đầu mở bán rồi, tình hình khả quan lắm, chắc tiền hoa hồng cũng đủ mua nhà lẫn sửa sang.”


Tạ Tinh vui mừng: “Thế thì tuyệt quá, lúc ba tìm người sửa nhà, có thể làm phần cứng tốt một chút, phần mềm con tự lo sau.”


Tạ Huân không hiểu: “Phần cứng là gì?”


Tạ Tinh đáp: “Phần cứng là sàn nhà, tường… những phần khó thay đổi, còn phần mềm là nội thất, đèn, các món đồ trang trí linh tinh.”


Tạ Huân cười nói: “Cách dùng từ này thú vị thật.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 130: Nghỉ Tết
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...