Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 129: Đêm Giao Thừa Ở Cục Cảnh Sát

53@-

Gần mười một giờ, bột cũng ủ xong, mọi người bắt đầu gói sủi cảo.


Nhờ Tạ Tinh nhào bột khéo, các viên bột chia ra đều nhau, vỏ bánh cán ra cũng có độ dày vừa phải, mềm cứng hợp lý.


Chỉ là tay nghề đám đàn ông hơi yếu, cái thì to đùng, cái thì bé tẹo, cái thì méo mó dị hợm.


May mà ai cũng chắc tay, nắn chặt vỏ bánh, luộc lên không cái nào bị vỡ.


Trước giao thừa, khi MC trên sân khấu bắt đầu đếm ngược, thì sủi cảo cũng chín tới.


Nhậm Á Quang chẳng màng nóng, vội ăn thử một cái, rồi khen ngay: “Không hổ là chuyên gia ẩm thực, nhân thơm, mọng nước, ngon hơn cả mẹ tôi làm.”


Tạ Tinh vớt bánh ra, chia vào vài đĩa lớn: “May mà làm đủ nhiều, không thì chắc phải tranh nhau.”


Triệu Hữu Quang nói: “Cảm ơn pháp y Tiểu Tạ, cảm ơn Đội trưởng Đàn, tối nay đúng là có phúc ăn ngon rồi.”


Đàn Dịch đỡ một đĩa bánh: “Cảm ơn cái gì anh Triệu khách sáo quá.”



“Vẫn phải cảm ơn chứ ạ.” Tạ Tinh làm bộ nghiêm túc: “Cảm ơn anh Triệu đã gói sủi cảo.”


“Ha ha ha…” Triệu Hữu Quang bật cười: “Con bé này biết ăn nói ghê.”


Đàn Dịch cũng không nhịn được, khẽ cười, tay bưng dĩa bánh đi chỗ khác.


Công việc dưới bếp xong xuôi.


Mọi người quây quần bên bàn, vừa ăn vừa xem các tiết mục ca múa của các nghệ sĩ.


Tuy sủi cảo gói không đẹp, nhưng nhân thịt thơm lừng, vỏ bánh dai ngon.


Đàn Dịch nhìn dáng vẻ của Tạ Tinh là biết cô biết nấu nướng, nhưng không ngờ cô lại giỏi đến mức này, tay nghề hoàn toàn không thua gì đầu bếp trong nhà hàng lớn ở thủ đô.


Anh phải thừa nhận rằng mình đã bị bất ngờ.


Một bữa cơm kết thúc, sủi cảo bị ăn sạch sành sanh, ai nấy đều ăn đến no căng bụng, kể cả Tạ Tinh.


Đến lúc chương trình giao thừa trên truyền hình kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà ăn, sau đó cùng rời đi.



Đây là một thời đại được tự do đốt pháo hoa.


Tạ Tinh có hơi tiếc nuối, lúc đi ngang quầy pháo hoa, sao cô không nghĩ đến chuyện mua một ít về đốt chứ?


Thấy cô thất thần, Đàn Dịch hỏi: “Em thích pháo hoa à?”


Tạ Tinh gật đầu: “Vâng, thích.”


Nhậm Á Quang cũng nói: “Tôi cũng thích, sáng mai về quê là có thể đốt rồi, làm hẳn hai tràng pháo, vừa vang vừa vui.”


Đợi bông pháo hoa cuối cùng tắt ngấm, Tạ Tinh xoay người: “Đi lên lầu thôi, hai người ngủ luôn hay thức đêm canh giao thừa?”


Nhậm Á Quang liếc Đàn Dịch một cái, nói: “Tôi tranh thủ sắp xếp lại hồ sơ vụ Lữ Kinh, tội nghiệp, tên đó giờ vẫn ngẩn ngơ trong trại giam.”


Đàn Dịch cười lạnh: “Cũng không cần gấp vậy đâu. Loại người như hắn, để hắn ngồi trong trại vài ngày kiểm điểm bản thân cũng chẳng phải chuyện xấu.”


Nhậm Á Quang nhắc nhở: “Đội trưởng Đàn, chi cục Phượng Sơn vẫn còn cứng miệng lắm.”


Đàn Dịch thản nhiên: “Chúng ta đã bắt người về rồi, cậu còn sợ họ không rõ sự tình sao?”



Tạ Tinh nghe vậy thầm gật đầu, đúng là ông cụ non, kiên định vững vàng như núi.


Ba người cùng nhau lên lầu.


“Tiểu Tạ, đừng về văn phòng của em nữa, lên tầng hai với tụi anh, nghiên cứu vụ án của Sử Phương.” Nhậm Á Quang gọi khi thấy Tạ Tinh đang định bước lên tầng ba.


Tạ Tinh dừng lại: “Hôm nay giao thừa đó, anh không ngại thật à?”


Nhậm Á Quang vẫy tay: “Ôi trời, ngại gì chứ, năm ngoái giao thừa còn có vụ án mạng nữa là, làm cảnh sát mà, mấy chuyện này không tránh được đâu.”


Anh không ngại, Tạ Tinh lại càng không ngại. Thức trắng một đêm, mai về ngủ cả ngày, còn tránh phải đối mặt với Trần Nguyệt Hoa, quá hoàn hảo.


Vụ án của Sử Phương có liên hệ mật thiết với vụ Thẩm Ý và Mao Giáp Nhất.


Nhậm Á Quang cũng là người trong tổ chuyên án, anh lấy luôn hồ sơ của cả ba vụ ra để tiện tra cứu.


Vừa sắp xếp xong, Đàn Dịch cũng bước ra, tay cầm theo một túi cam và hai gói hạt trái cây sấy khô: “Ăn chút đồ vặt cho đỡ buồn ngủ.”


Nhậm Á Quang không khách sáo, bốc một nắm hạt dưa: “Tiểu Tạ, em có cảm thấy người thuê trọ chung với Sử Phương cũng chính là người đã gửi thư cho tòa soạn không?”



Nhậm Á Quang hỏi: “Sao em nghĩ vậy?”


Tạ Tinh đáp: “Người viết thư có trình độ học thức nhất định, lời lẽ và hành động khác hẳn một người lao động chăn nuôi bình thường, nhưng chủ cho thuê nhà lại chưa bao giờ nhắc đến điểm này. Nếu không phải đối phương giấu nghề quá giỏi, thì chắc chắn không phải cùng một người.”


Đàn Dịch ngồi xuống đối diện họ: “Vậy em đoán ai là chủ mưu?”


Tổ chuyên án từng họp và thảo luận, kẻ chủ mưu có thể là một con nghiện, một tay buôn m* t**, hoặc một người hiểu rõ về morphine.


Mà loại người thứ ba có thể mở rộng phạm vi nghi phạm khá nhiều.


Tạ Tinh suy nghĩ một lúc: “Kết hợp nét chữ và tình tiết vụ Thẩm Ý, em không chắc lắm, nhưng cảm giác như đối phương từng học y, trình độ học vấn không thấp.”


Đàn Dịch gật đầu: “Gần đây tôi cũng đoán vậy. Tôi đã đi một vòng khắp các thành phố liên quan, nhưng vẫn chưa tìm được ai đáng nghi.”


[Gần đây…]


Tạ Tinh ngẫm đi ngẫm lại từ này trong lòng. Nói vậy, cái chết của anh trai Đàn Dịch không liên quan đến morphine.


Nhậm Á Quang hỏi: “Liệu có khi nào là người An Hải chúng ta không?”


Đàn Dịch mỉm cười: “Tôi đã điều tra thành phố An Hải rồi, không tìm ra được chút manh mối nào cả.”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 129: Đêm Giao Thừa Ở Cục Cảnh Sát
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...