Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 128: Thánh Ăn

62@-

Thẩm vấn xong tên chủ mưu Thường Hữu Hâm, tiếp theo là đến Bạch Vân.


Dù đã rất mệt, Tạ Tinh vẫn cố gắng nghe hết bản ghi âm cuộc thẩm vấn của Bạch Vân.


Bạch Vân thừa nhận mình nổi lòng tham, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hại chết Ngụy Phân Phương, điểm này đã được xác nhận trong lời khai của Thường Hữu Hâm, lại càng không nghĩ sẽ hủy hoại cả cuộc đời mình.


Không nghĩ tới, nhưng chuyện vẫn xảy ra, nên giờ cô ta vô cùng hối hận.


Vì hối hận, Bạch Vân vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, thậm chí bắt đầu lý sự cùn.


Cô ta nói, nếu lúc đó không “tốt bụng” đi lấy quần cho Ngụy Phân Phương thì tốt rồi.


Không đến lấy quần, thì đã không thấy đồng tiền mẫu kia.


Không thấy đồng tiền, thì đã không gọi Thường Hữu Hâm đến ăn trộm. Nếu Thường Hữu Hâm không đến, Ngụy Phân Phương đã không chết. Nếu cô ấy không chết, hai người họ đã không phạm tội nghiêm trọng như vậy.


Vì thế, theo cô ta, Ngụy Phân Phương cũng phải chịu một nửa trách nhiệm cho cái chết oan của mình.


Tạ Tinh thấy thật mỉa mai.


Lúc chưa bị bắt, vẫn còn vui vẻ ăn Tết, bị bắt rồi mới biết hối hận. Nhưng e rằng, đó không phải là sự hối hận thật sự. Cô ta chỉ đang cố làm bản thân dễ chịu hơn, cố tình quên đi rằng chính lòng tham của mình đã dẫn đến bi kịch, rồi đem hết lỗi lầm đổ cho người khác.



Thật là một “chủ nghĩa ích kỷ tinh vi” điển hình!


Một đồng tiền cổ, hủy hoại cả tương lai của ba con người.


Dù phá được án, Tạ Tinh cũng không thấy vui. Cô khoác áo bông đi dạo loanh quanh trong sân suốt một lúc, cho đến khi điện thoại đổ chuông.


Cô lục tìm điện thoại trong ba lô, ấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, đội trưởng Đàn.”


Giọng Đàn Dịch vang lên: “Bọn tôi đang gói sủi cảo và xem Gala Tết ở nhà ăn, em có muốn qua không?” Giọng anh giữa đêm đông lạnh lẽo có hơi lạnh, nhưng lời nói lại ấm áp, nhẹ nhàng.


“Được, em qua ngay.”


“Đến nhanh nhé.”


Tạ Tinh hướng về phía nhà ăn bước đi.


Từ huyện Lịch Sơn trở về là bắt đầu thẩm vấn, cô chỉ ăn được vài miếng bánh mì khô trên đường đi, hiện tại đã đói đến lả người.


Bụng kêu ọc ọc kháng nghị, Tạ Tinh lấy từ túi áo ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố bỏ vào miệng: “Tết đến rồi, ăn kẹo cho ngọt miệng.”


“Reng reng reng…”


Điện thoại di động lại vang lên. Tạ Tinh bắt máy.



“Tinh Tinh à?”


“Anh cả, em về rồi.”


“Thế nào rồi, bắt được người chưa?”


“Dạ bắt được rồi, vừa mới thẩm vấn xong. Chỉ vì một đồng tiền cổ, mà khiến hai người mất cả tương lai.”


“Tết nhất nói mấy chuyện này làm gì…”


Có lẽ Tạ Thần đang bật loa ngoài, giọng của Trần Nguyệt Hoa loáng thoáng vang lên từ xa xa.


Tạ Tinh không để tâm đến lời mỉa móc của bà ấy, tiếp tục nói: “Lúc đi, bọn em bị chặn cướp ở ngoài huyện Lịch Sơn, lúc về thì đường lại bị rải đinh. Anh à, lòng người khó đoán, sau này mọi chuyện cứ khiêm tốn và cẩn trọng một chút vẫn hơn.”


Tạ Thần đáp: “Anh biết rồi, sau này nhất định sẽ cẩn thận. Tinh Tinh, anh vừa gói sủi cảo, để anh mang cho em nhé.”


Tạ Tinh nghe vậy lòng chợt ấm lên: “Không cần đâu anh, nhà ăn chỗ bọn em cũng đang gói nè. Đội trưởng Đàn gọi em qua phụ một tay. Mọi người ăn đi, em không đói đâu.”


“Vậy thì anh yên tâm rồi.” Tạ Thần nhẹ nhõm: “Mùng 5 này, Đàn Dịch mời anh đến nhà cậu ấy ăn cơm. Anh đã nhận lời rồi, lúc đó em cũng phải đi nhé.”


Tạ Tinh hơi do dự: “Để em xem đã… anh đưa điện thoại cho ba đi, em chúc Tết ba một tiếng.”


Tạ Thần đáp: “Được rồi, chờ chút.”



Khi Tạ Tinh đến nhà ăn thì đã gần mười giờ. Đàn Dịch và Nhậm Á Quang cùng mấy người khác đã băm xong thịt và hành, một chậu lớn bột mì trắng cũng đã được đong đầy, đang chuẩn bị nhồi bột.


Nhậm Á Quang đứng lưỡng lự trước chậu bột, vừa thấy Tạ Tinh vào liền vẫy tay: “Tiểu Tạ, em biết nhồi bột không?”


Với cảnh sát thì tăng ca là chuyện thường ngày, nhưng chuyện thường ngày như nấu cơm nhồi bột thì thực sự thì lại ít làm, chỉ đơn giản là vì không có thời gian.


Tạ Tinh xắn tay áo lên: “Nếu mọi người không ngại em là pháp y, thì việc trộn nhân, nhồi bột cứ để cho em.”


Đội trưởng Triệu Hữu Quang của đội 1 nói ngay: “Ôi dào, đều là đồng nghiệp cả, ai mà để ý chuyện đó. Nếu Tiểu Tạ biết làm thì mau làm đi.”


“Chuẩn luôn.”


“Tiểu Tạ làm bột, tiểu phẩm trên tivi hài quá, mình vừa xem vừa làm thôi.”


Mấy anh cảnh sát lớn tuổi đều lên tiếng.


“Nào.” Nhậm Á Quang lập tức chuyển chậu bột và nước sang cho cô.


Tạ Tinh đặt ba lô xuống, đi rửa tay kỹ càng mấy lượt, rồi quay lại, một tay cầm đũa, một tay rót nước, từ từ trộn bột… Nhào đến khi bột mịn, chậu sạch, xong cô lấy khăn ẩm phủ lên, để bột nghỉ.


Sau đó là làm nhân: dầu, ngũ vị hương, nước tương, muối, nước ngâm hoa tiêu…


Chưa đến nửa tiếng, cô đã làm xong hết mọi việc.



“Tiểu Tạ giỏi thật.”


“Đúng vậy, bây giờ con gái biết làm việc nhà không nhiều đâu.”


“Câu này không đúng. Người biết làm thì vẫn nhiều, chẳng qua không ngờ Tiểu Tạ giỏi vậy thôi.”


“Ờ, câu này mới đúng nè…”


Mọi người thi nhau khen ngợi.


Tạ Tinh không khách sáo, nhận hết lời khen và kết luận một câu: “Chỉ cần là một thánh ăn hàng đích thực thì đa phần đều sẽ là một đầu bếp không tồi.”


Đàn Dịch gật đầu: “Thế nên, lý do chúng ta không biết nấu ăn… đơn giản là do chưa đủ tham ăn.”


“Ha ha ha…” Cả đám cười rộ lên.


Đợi tiếng cười lắng xuống, Tạ Tinh nói tiếp: “Đội trưởng Đàn nói chưa đúng lắm. Tham ăn chỉ là biểu hiện nông cạn bên ngoài, còn thánh ăn hàng là một loại lý tưởng, một sự quyết tâm. Ví như một người mê sủi cảo, vì để ăn được sủi cảo ngon, cô ấy có thể đi học hỏi từ thầy giỏi để biết đủ kiểu gói. Nếu mê món mì bò chính tông thì sẽ không ngại vượt ngàn cây số ra tận Tây Bắc chỉ để thưởng thức mỹ vị. Người như vậy mới là thánh ăn hàng thực thụ.”


Mọi người vốn nghĩ Đàn Dịch chỉ đùa chút thôi, không ngờ lại bị Tạ Tinh bắt bẻ một tràng lý luận nghiêm túc như thế.


Cả đám lập tức quay đầu nhìn về phía Đàn Dịch.


Đàn Dịch nghiêm nghị: “Nói có lý lắm, tôi được khai sáng rồi. Thánh ăn, ở một mức độ nào đó, chính là chuyên gia ẩm thực.”


Tạ Tinh mỉm cười: “Em chấp nhận ví von này.” Trong lòng thì mắng thầm: [Đồ dưa muối, coi như anh biết điều.]


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 128: Thánh Ăn
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...