Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 127: Tiền Mẫu
67@-
Cô ngồi trong xe, trông thấy Đàn Dịch và Nhậm Á Quang dẫn một tổ nhỏ men theo đường nhỏ bên trái, rất nhanh đã tiếp cận dãy nhà thứ ba, quẹo phải là khuất dạng.
Vài giây sau, trong hẻm vọng ra tiếng kêu la inh ỏi.
“Cứu với, cảnh sát đánh người!”
“Trời ơi, Tết nhất cũng không để người ta yên, bắt tôi đi, bắt tôi đi, tôi chẳng muốn sống nữa!”
“Cha ơi, cha ơi, con muốn cha con!”
…
Tim Tạ Tinh như nhảy lên tận cổ họng, cô suy nghĩ một chút, rồi khởi động xe, lái về phía dãy nhà thứ ba.
Hai bên ngõ bắt đầu có người bước ra, nam nữ già trẻ đủ cả, may là không ai mang theo cuốc xẻng hay gậy gộc.
Tạ Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Một nhóm thiếu niên đẩy đẩy nhau, cuối cùng một cậu bé khoảng mười tuổi bước đến gần xe cô.
Cậu bé mặc áo cũ do anh lớn để lại, dáng vẻ rụt rè: “Chị ơi, các chị là ai, nhà họ Thường bị gì vậy ạ?”
Tạ Tinh lấy nửa túi kẹo Đại Bạch Thố còn lại từ trong ba lô, giữ lại vài viên, số còn lại cô đặt trước mặt cậu bé: “Bọn chị là cảnh sát, nhà họ Thường có người phạm pháp.”
“Kẹo… kẹo Đại Bạch Thố hả?” Mắt cậu bé sáng rực: “Cho em hết hả chị?”
Tạ Tinh gật đầu: “Ừ, tất cả đều cho em, Tết rồi, chị tặng em để thêm ngọt ngào.”
Một người phụ nữ trung niên chạy tới, giật lấy túi kẹo từ tay cậu bé: “Con trai, không được tùy tiện nhận đồ của người lạ!”
Tạ Tinh đưa ra thẻ cảnh sát: “Chị yên tâm, bọn tôi không phải người xấu.”
Người phụ nữ thở phào: “Ra là cảnh sát thật. Nhà họ Thường này, suốt ngày gây chuyện.” Bà xoa đầu cậu bé: “Mau cảm ơn chị cảnh sát đi con.”
Cậu bé lễ phép cảm ơn, ôm túi kẹo sữa chạy về, chia cho mấy đứa bạn mỗi đứa một viên.
Tạ Tinh cảm thấy ấm lòng, trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt.
Khoảng hơn mười phút sau, Đàn Dịch và Nhậm Á Quang mỗi người áp giải một người bước ra.
Một là nam giới cao lớn, tầm 185 cm, người còn lại là nữ, vóc dáng trung bình, nhìn một cái là nhận ra, chính là đồng nghiệp của Ngụy Phân Phương, tên Bạch Vân.
Lưu Kiệt và các cảnh sát huyện cũng áp giải thêm một người nữa, các cảnh sát hình sự thì ôm theo hũ sành, hộp gỗ...
Đàn Dịch đưa hai người bị bắt lên ghế sau, nói với Lưu Kiệt: “Đội trưởng Lưu, bọn tôi về thành phố trước nhé. Lúc nào các anh lên thành phố thì gọi tôi, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa.”
Lưu Kiệt đáp: “Nhất định rồi. Trên đường về cẩn thận nhé.”
“Được.” Đàn Dịch ngồi vào ghế sau, chen giữa hai nghi phạm.
Nhậm Á Quang lên ghế phụ.
Tạ Tinh thò đầu ra chào tạm biệt nhóm cảnh sát huyện, rồi lái xe rời khỏi con hẻm.
Khoảng bốn giờ chiều, Tạ Tinh lái xe đến nơi xảy ra sự cố lúc sáng.
Dãy núi Lịch Sơn chắn ngang, trời đã sẩm tối, đường xá vắng lặng, không một bóng người.
Đội trưởng Đàn nói với Tạ Tinh: “Dừng xe lại, xuống xem mặt đường.”
Nhậm Á Quang nói: “Đội trưởng Đàn anh minh!”
Tạ Tinh hiểu ý, đùa: “Đội trưởng Đàn cũng biết lấy lòng tiểu nhân đo lòng người sao?”
Đàn Dịch đáp: “Cẩn thận vẫn hơn.”
Tạ Tinh bật đèn pha, cùng Nhậm Á Quang xuống xe, đứng đúng góc nhìn, soi kỹ mặt đường phía trước. Quả nhiên, họ thấy khoảng hai chục cái đinh nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Nhậm Á Quang chửi thề: “Lũ lưu manh này, nên tóm hết vào tù!”
Tạ Tinh nói: “Một đám ô hợp, huyện Lịch Sơn chắc cũng hết cách rồi.”
Hai người chống chọi với gió Tây Bắc lạnh buốt, nhặt từng chiếc đinh lên.
Xem chừng trong thôn nghèo thật, đinh cũng không nhiều, gom hết chỗ này rồi thì không thấy cái nào nữa.
Đàn Dịch lập tức đưa vào phòng thẩm vấn.
Tạ Tinh vừa ăn quýt, vừa ngồi nghe bên ngoài.
Do bắt tại trận, vật chứng đầy đủ, không còn gì để chối.
Ngay khi Đàn Dịch bước vào, Thường Hữu Hâm đã khai hết.
“Đồng tiền cổ này là đồng tiền buộc trên dây đèn nhà Ngụy Phân Phương, đúng không?”
“Đúng, là đồ nhà cô ấy.”
“Là Bạch Vân nói cho anh biết à?”
“Đúng.”
“Anh trèo vào sân nhà họ Lữ bằng cách nào?”
“Tôi đã đi thám thính mấy lần, biết trong ngõ có chồng gạch, kê vài viên lên là trèo qua được, sau đó nhảy từ bể than xuống.”
“Bạch Vân nghĩ đồng tiền này đáng giá?”
“Đúng, là tôi dạy cô ấy, đây là một đồng tiền mẫu điêu khắc, cực kỳ quý hiếm.”
“Vậy sao hai người không mua lại, hoặc tìm cách lừa Ngụy Phân Phương?”
“Bạch Vân từng hỏi về món cổ vật đó, nhưng vừa nhắc đến chuyện mua bán, cô ấy đã sinh nghi, biết ngay là đồ có giá.”
“Vậy thì cướp thôi cũng được, sao lại giết người?”
“Tôi không định giết người! Lúc tôi vừa tháo đồng tiền xuống, đang định thay bằng con ốc, thì cô ấy đi ra. Tôi hoảng quá, kéo dây đèn, đèn sáng lên, cô ấy nhận ra tôi. Tôi hoảng loạn, nên đã nhặt con dao trên bàn bếp lên… hu hu hu… tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý mà!”
Thường Hữu Hâm khóc rất lâu.
Ngay khi Tạ Tinh tưởng cuộc thẩm vấn đã kết thúc, chuẩn bị rời đi, thì Đàn Dịch lại lên tiếng.
Anh nói: “Anh học nghề chưa tới nơi tới chốn, đồng tiền này không phải tiền mẫu, mà chỉ là một bản đúc.”
Thường Hữu Hâm lập tức phát điên: “Anh thì biết cái gì! Đồng này không có vết đúc, dày hơn mẫu thường, điêu khắc tinh xảo chắc chắn là tiền mẫu!”
Đàn Dịch bình tĩnh nói: “Rửa sạch cặn dầu bám bên ngoài, anh sẽ thấy chữ trên đồng tiền không hề có phần đầu to chân nhỏ, cảm giác lập thể cũng kém hơn nhiều.”
Thường Hữu Hâm gào lên: “Xạo chó! Anh xạo chó! Anh lừa tôi! Tôi làm ngành này 15 năm rồi, tiền mẫu hay tiền đúc tôi không phân biệt được chắc? Anh muốn tôi hối hận thêm hả? Tôi đã hối hận đến xanh ruột rồi, anh còn muốn sao nữa? A a a a a a!!!”
Thường Hữu Hâm hoàn toàn sụp đổ.
Đàn Dịch thản nhiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tạ Tinh giơ ngón cái lên: “Đội trưởng Đàn lợi hại thật.”
Đàn Dịch làm vẻ vô tội: “Tôi đâu có lừa anh ta, đồng đó thật sự không phải tiền mẫu, không tin thì có thể tìm chuyên gia giám định.”
Tạ Tinh: “…”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Cô ngồi trong xe, trông thấy Đàn Dịch và Nhậm Á Quang dẫn một tổ nhỏ men theo đường nhỏ bên trái, rất nhanh đã tiếp cận dãy nhà thứ ba, quẹo phải là khuất dạng.
Vài giây sau, trong hẻm vọng ra tiếng kêu la inh ỏi.
“Cứu với, cảnh sát đánh người!”
“Trời ơi, Tết nhất cũng không để người ta yên, bắt tôi đi, bắt tôi đi, tôi chẳng muốn sống nữa!”
“Cha ơi, cha ơi, con muốn cha con!”
…
Tim Tạ Tinh như nhảy lên tận cổ họng, cô suy nghĩ một chút, rồi khởi động xe, lái về phía dãy nhà thứ ba.
Hai bên ngõ bắt đầu có người bước ra, nam nữ già trẻ đủ cả, may là không ai mang theo cuốc xẻng hay gậy gộc.
Tạ Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Một nhóm thiếu niên đẩy đẩy nhau, cuối cùng một cậu bé khoảng mười tuổi bước đến gần xe cô.
Cậu bé mặc áo cũ do anh lớn để lại, dáng vẻ rụt rè: “Chị ơi, các chị là ai, nhà họ Thường bị gì vậy ạ?”
Tạ Tinh lấy nửa túi kẹo Đại Bạch Thố còn lại từ trong ba lô, giữ lại vài viên, số còn lại cô đặt trước mặt cậu bé: “Bọn chị là cảnh sát, nhà họ Thường có người phạm pháp.”
“Kẹo… kẹo Đại Bạch Thố hả?” Mắt cậu bé sáng rực: “Cho em hết hả chị?”
Tạ Tinh gật đầu: “Ừ, tất cả đều cho em, Tết rồi, chị tặng em để thêm ngọt ngào.”
Một người phụ nữ trung niên chạy tới, giật lấy túi kẹo từ tay cậu bé: “Con trai, không được tùy tiện nhận đồ của người lạ!”
Tạ Tinh đưa ra thẻ cảnh sát: “Chị yên tâm, bọn tôi không phải người xấu.”
Người phụ nữ thở phào: “Ra là cảnh sát thật. Nhà họ Thường này, suốt ngày gây chuyện.” Bà xoa đầu cậu bé: “Mau cảm ơn chị cảnh sát đi con.”
Cậu bé lễ phép cảm ơn, ôm túi kẹo sữa chạy về, chia cho mấy đứa bạn mỗi đứa một viên.
Tạ Tinh cảm thấy ấm lòng, trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt.
Khoảng hơn mười phút sau, Đàn Dịch và Nhậm Á Quang mỗi người áp giải một người bước ra.
Một là nam giới cao lớn, tầm 185 cm, người còn lại là nữ, vóc dáng trung bình, nhìn một cái là nhận ra, chính là đồng nghiệp của Ngụy Phân Phương, tên Bạch Vân.
Lưu Kiệt và các cảnh sát huyện cũng áp giải thêm một người nữa, các cảnh sát hình sự thì ôm theo hũ sành, hộp gỗ...
Đàn Dịch đưa hai người bị bắt lên ghế sau, nói với Lưu Kiệt: “Đội trưởng Lưu, bọn tôi về thành phố trước nhé. Lúc nào các anh lên thành phố thì gọi tôi, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa.”
Lưu Kiệt đáp: “Nhất định rồi. Trên đường về cẩn thận nhé.”
“Được.” Đàn Dịch ngồi vào ghế sau, chen giữa hai nghi phạm.
Nhậm Á Quang lên ghế phụ.
Tạ Tinh thò đầu ra chào tạm biệt nhóm cảnh sát huyện, rồi lái xe rời khỏi con hẻm.
Khoảng bốn giờ chiều, Tạ Tinh lái xe đến nơi xảy ra sự cố lúc sáng.
Dãy núi Lịch Sơn chắn ngang, trời đã sẩm tối, đường xá vắng lặng, không một bóng người.
Đội trưởng Đàn nói với Tạ Tinh: “Dừng xe lại, xuống xem mặt đường.”
Nhậm Á Quang nói: “Đội trưởng Đàn anh minh!”
Tạ Tinh hiểu ý, đùa: “Đội trưởng Đàn cũng biết lấy lòng tiểu nhân đo lòng người sao?”
Đàn Dịch đáp: “Cẩn thận vẫn hơn.”
Tạ Tinh bật đèn pha, cùng Nhậm Á Quang xuống xe, đứng đúng góc nhìn, soi kỹ mặt đường phía trước. Quả nhiên, họ thấy khoảng hai chục cái đinh nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Nhậm Á Quang chửi thề: “Lũ lưu manh này, nên tóm hết vào tù!”
Tạ Tinh nói: “Một đám ô hợp, huyện Lịch Sơn chắc cũng hết cách rồi.”
Hai người chống chọi với gió Tây Bắc lạnh buốt, nhặt từng chiếc đinh lên.
Xem chừng trong thôn nghèo thật, đinh cũng không nhiều, gom hết chỗ này rồi thì không thấy cái nào nữa.
Đàn Dịch lập tức đưa vào phòng thẩm vấn.
Tạ Tinh vừa ăn quýt, vừa ngồi nghe bên ngoài.
Do bắt tại trận, vật chứng đầy đủ, không còn gì để chối.
Ngay khi Đàn Dịch bước vào, Thường Hữu Hâm đã khai hết.
“Đồng tiền cổ này là đồng tiền buộc trên dây đèn nhà Ngụy Phân Phương, đúng không?”
“Đúng, là đồ nhà cô ấy.”
“Là Bạch Vân nói cho anh biết à?”
“Đúng.”
“Anh trèo vào sân nhà họ Lữ bằng cách nào?”
“Tôi đã đi thám thính mấy lần, biết trong ngõ có chồng gạch, kê vài viên lên là trèo qua được, sau đó nhảy từ bể than xuống.”
“Bạch Vân nghĩ đồng tiền này đáng giá?”
“Đúng, là tôi dạy cô ấy, đây là một đồng tiền mẫu điêu khắc, cực kỳ quý hiếm.”
“Vậy sao hai người không mua lại, hoặc tìm cách lừa Ngụy Phân Phương?”
“Bạch Vân từng hỏi về món cổ vật đó, nhưng vừa nhắc đến chuyện mua bán, cô ấy đã sinh nghi, biết ngay là đồ có giá.”
“Vậy thì cướp thôi cũng được, sao lại giết người?”
“Tôi không định giết người! Lúc tôi vừa tháo đồng tiền xuống, đang định thay bằng con ốc, thì cô ấy đi ra. Tôi hoảng quá, kéo dây đèn, đèn sáng lên, cô ấy nhận ra tôi. Tôi hoảng loạn, nên đã nhặt con dao trên bàn bếp lên… hu hu hu… tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý mà!”
Thường Hữu Hâm khóc rất lâu.
Ngay khi Tạ Tinh tưởng cuộc thẩm vấn đã kết thúc, chuẩn bị rời đi, thì Đàn Dịch lại lên tiếng.
Anh nói: “Anh học nghề chưa tới nơi tới chốn, đồng tiền này không phải tiền mẫu, mà chỉ là một bản đúc.”
Thường Hữu Hâm lập tức phát điên: “Anh thì biết cái gì! Đồng này không có vết đúc, dày hơn mẫu thường, điêu khắc tinh xảo chắc chắn là tiền mẫu!”
Đàn Dịch bình tĩnh nói: “Rửa sạch cặn dầu bám bên ngoài, anh sẽ thấy chữ trên đồng tiền không hề có phần đầu to chân nhỏ, cảm giác lập thể cũng kém hơn nhiều.”
Thường Hữu Hâm gào lên: “Xạo chó! Anh xạo chó! Anh lừa tôi! Tôi làm ngành này 15 năm rồi, tiền mẫu hay tiền đúc tôi không phân biệt được chắc? Anh muốn tôi hối hận thêm hả? Tôi đã hối hận đến xanh ruột rồi, anh còn muốn sao nữa? A a a a a a!!!”
Thường Hữu Hâm hoàn toàn sụp đổ.
Đàn Dịch thản nhiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tạ Tinh giơ ngón cái lên: “Đội trưởng Đàn lợi hại thật.”
Đàn Dịch làm vẻ vô tội: “Tôi đâu có lừa anh ta, đồng đó thật sự không phải tiền mẫu, không tin thì có thể tìm chuyên gia giám định.”
Tạ Tinh: “…”
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 127: Tiền Mẫu
10.0/10 từ 23 lượt.