Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 126: Bắt Người
55@-
Xe còn chưa vào đến thị trấn thì xe cảnh sát của huyện Lịch Sơn đã chạy ra đón, hai bên dừng xe bên vệ đường.
Một người đàn ông trung niên từ chiếc xe đi đầu bước xuống, nhiệt tình chìa tay ra: “Chào đội trưởng Đàn, tôi là Lưu Kiệt, đội trưởng đội hình sự huyện Lịch Sơn. Mấy vị lãnh đạo đều về nhà ăn Tết cả rồi, không có mặt ở huyện, thất lễ quá.”
Hai người bắt tay.
Đàn Dịch đáp: “Đội trưởng Lưu nói gì vậy, hôm nay là giao thừa, rõ ràng là bọn tôi quấy rầy mới đúng.”
Lưu đội liếc nhìn mấy gã lực lưỡng bị áp giải lên xe cảnh sát, trên mặt lộ ra vài phần áy náy: “Quấy rầy gì chứ, làm đúng chức trách thôi. Chúng tôi đã làm các cô cậu kinh sợ mới phải. Đi nào, lên xe trước, về cục ăn chút gì nóng hổi đã.”
Đàn Dịch nói: “Đội trưởng Lưu, bắt người trước đã.”
Lưu Kiệt cười: “Đội trưởng Đàn yên tâm, người có người qua đó canh chừng rồi, đảm bảo không làm lỡ việc.”
Ở thập niên 90, các quán ăn không hoạt động linh hoạt như sau này, đa phần đều đóng cửa vào dịp Tết, muốn ăn chỉ có thể vào nhà ăn của công an huyện.
Có vẻ như Lưu Kiệt đã sắp xếp trước, khi Đàn Dịch và mọi người ngồi xuống, nước trà nóng và hai món ăn nguội đã được mang lên.
Lưu Kiệt nói: “Lúc lên thành phố học tập tôi chưa từng gặp qua hai đồng chí trẻ tuổi này, đội trưởng Đàn giới thiệu một chút nhé?”
Đàn Dịch quay sang Nhậm Á Quang: “Đây là đồng chí cảnh sát Nhậm Á Quang, tổ 2 của chúng tôi.”
Nhậm Á Quang đứng dậy: “Chào đội trưởng Lưu, tôi vào cục cảnh sát thành phố cách đây hai năm, vẫn còn là lính mới.”
“Cậu trai này nhìn lanh lợi đấy, nhìn là biết không tệ rồi.” Lưu Kiệt khách sáo khen mấy câu.
Đàn Dịch tiếp tục giới thiệu Tạ Tinh: “Vị này là pháp y Tạ, mới tốt nghiệp năm nay.”
“Pháp y?!” Đám cảnh sát hình sự huyện Lịch Sơn đồng thanh kinh ngạc một tiếng.
Lưu Kiệt trừng mắt nhìn đội viên của mình: “Sao, chưa từng thấy nữ pháp y à?”
“Thật sự là chưa thấy bao giờ, mà cũng chưa từng gặp nữ pháp y nào xinh như vậy.” Một cảnh sát ngồi cùng bàn rót trà cho mọi người, quay sang Tạ Tinh nói: “Pháp y Tạ, mạo muội rồi, tôi thay mặt anh em trong đội xin lỗi em.”
“Không sao ạ, nữ pháp y cũng không nhỏ nhen thế đâu.” Tạ Tinh mỉm cười, nói tiếp: “Pháp y là pháp y, nam nữ như nhau thôi, mọi người làm quen là được.”
Lưu Kiệt gật gù: “Pháp y Tạ thật rộng lượng, đúng là nữ anh hùng thời đại.”
Nghe năm chữ “nữ anh hùng thời đại”, Đàn Dịch quay sang nhìn Tạ Tinh, khóe môi hơi cong lên.
Có những người ít nói, nhưng niềm vui thì chẳng thiếu.
Tạ Tinh muốn lườm anh, lại sợ người bên huyện nghĩ cô “cậy sủng mà kiêu”, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đành phải âm thầm mắng trong lòng: [Đồ ống nhổ thối tha.]
Ngoài mặt thì mỉm cười nói với Lưu Kiệt: “Đội trưởng Lưu quá khen.”
“Quá khen gì chứ, rõ ràng là xứng đáng!” Lưu Kiệt nâng chén trà lên: “Nào nào, trong lúc trực ban thì không được uống rượu, chúng ta lấy trà thay rượu, chúc đội trưởng Đàn công tác thuận lợi.”
“Cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của đội trưởng Lưu.” Đàn Dịch cụng nhẹ ly trà, uống cạn.
…
Uống trà xong, mấy món xào nóng hổi cũng được bưng lên.
Vì vẫn còn nhiệm vụ, mọi người không dám chần chừ, cầm bát lên ăn luôn. Chưa đầy mười lăm phút sau, Tạ Tinh cùng mọi người buông đũa.
Bên đội hình sự huyện Lịch Sơn vẫn chưa có tin tức gì.
Lưu Kiệt đặt chén trà xuống, nói: “Sau khi nhận được điện thoại của Phó chi đội trưởng Hoàng, chúng tôi đã đi điều tra sơ bộ tình hình gia đình của Thường Hữu Hâm. Anh cả hắn là Thường Hữu Án từng có tiền án, làm nghề đào mộ truyền từ đời cha ông, bị bắt mấy lần rồi. Cả nhà này không ai ra hồn cả.”
“Thảo nào dám giết người.” Đàn Dịch gật đầu nói: “Nhà họ Thường cách đây có xa không? Chúng ta ra xe đợi tin đi.”
Một vị cảnh sát nói: “Nhà họ ở vùng giáp ranh thị trấn, từ đây lái xe khoảng nửa tiếng là đến.”
Đàn Dịch đứng dậy: “Vậy thì xuất phát thôi.”
Anh đã lên tiếng, Lưu Kiệt đương nhiên không ngăn cản, cả nhóm lại tiếp tục lên xe.
Ba xe cảnh sát cộng thêm chiếc xe jeep hầm hố của Tạ Tinh, cùng lao nhanh về hướng tây huyện Lịch Sơn.
Đàn Dịch và Lưu Kiệt ngồi chung một xe. Khi xe sắp rời khỏi thị trấn, Lưu Kiệt cuối cùng cũng nhận được một thông tin từ máy nhắn tin: [Hai anh em đã về.]
Hai anh em, đương nhiên là chỉ anh em nhà họ Thường.
Lưu Kiệt nói với Đàn Dịch: “Không ở nhà ăn Tết cho tử tế, không biết là đi đào mộ hay là đi bán đồng tiền cổ nữa.”
Đàn Dịch đáp: “Đồng tiền cổ kia liên quan đến án mạng, tôi nghĩ khả năng đi đào mộ cao hơn.”
Lưu Kiệt có phần phấn khích: “Vậy thì vụ này do tụi tôi xử lý rồi.”
Đàn Dịch gật đầu.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở ngoài thị trấn.
Thị trấn khá lớn, dân cư đông, nhưng trên phố đã vắng hoe, chỉ còn tiếng pháo lách tách vang lên khắp nơi, không khí Tết rộn ràng.
Hai cảnh sát mặc thường phục bước đến, một người báo cáo: “Đội trưởng Lưu, nếu cùng hành động thì mục tiêu sẽ lộ rõ, có cần chờ thêm người không?”
Đàn Dịch hỏi: “Dân làng ở nơi này liệu có gan kéo đến cản trở không?”
Cảnh sát kia đáp: “Bọn họ không có gan đó đâu.”
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Nhà họ ở đâu?”
Anh ta chỉ tay về phía bắc: “Dãy thứ ba, căn thứ hai, chính là chỗ đó.”
Địa hình trong thị trấn cao thấp không đều, đường cái ở chỗ thấp nhất, càng đi về phía bắc càng cao, mái nhà dãy thứ ba có thể thấy rõ ràng.
Khoảng cách chưa tới trăm mét, đi chưa tới mười giây là đến nơi.
Đàn Dịch nói: “Vậy thì không chờ nữa, lúc này ngoài đường vắng người, một đội đi lối bên này, một đội đi lối kia, chia ra áp sát.”
Vài cảnh sát địa phương nhìn về phía Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt dứt khoát: “Chờ trời tối mới hành động thì không hợp lý, cứ nghe đội trưởng Đàn.”
Tạ Tinh được giao ở lại xe.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Xe còn chưa vào đến thị trấn thì xe cảnh sát của huyện Lịch Sơn đã chạy ra đón, hai bên dừng xe bên vệ đường.
Một người đàn ông trung niên từ chiếc xe đi đầu bước xuống, nhiệt tình chìa tay ra: “Chào đội trưởng Đàn, tôi là Lưu Kiệt, đội trưởng đội hình sự huyện Lịch Sơn. Mấy vị lãnh đạo đều về nhà ăn Tết cả rồi, không có mặt ở huyện, thất lễ quá.”
Hai người bắt tay.
Đàn Dịch đáp: “Đội trưởng Lưu nói gì vậy, hôm nay là giao thừa, rõ ràng là bọn tôi quấy rầy mới đúng.”
Lưu đội liếc nhìn mấy gã lực lưỡng bị áp giải lên xe cảnh sát, trên mặt lộ ra vài phần áy náy: “Quấy rầy gì chứ, làm đúng chức trách thôi. Chúng tôi đã làm các cô cậu kinh sợ mới phải. Đi nào, lên xe trước, về cục ăn chút gì nóng hổi đã.”
Đàn Dịch nói: “Đội trưởng Lưu, bắt người trước đã.”
Lưu Kiệt cười: “Đội trưởng Đàn yên tâm, người có người qua đó canh chừng rồi, đảm bảo không làm lỡ việc.”
Ở thập niên 90, các quán ăn không hoạt động linh hoạt như sau này, đa phần đều đóng cửa vào dịp Tết, muốn ăn chỉ có thể vào nhà ăn của công an huyện.
Có vẻ như Lưu Kiệt đã sắp xếp trước, khi Đàn Dịch và mọi người ngồi xuống, nước trà nóng và hai món ăn nguội đã được mang lên.
Lưu Kiệt nói: “Lúc lên thành phố học tập tôi chưa từng gặp qua hai đồng chí trẻ tuổi này, đội trưởng Đàn giới thiệu một chút nhé?”
Đàn Dịch quay sang Nhậm Á Quang: “Đây là đồng chí cảnh sát Nhậm Á Quang, tổ 2 của chúng tôi.”
Nhậm Á Quang đứng dậy: “Chào đội trưởng Lưu, tôi vào cục cảnh sát thành phố cách đây hai năm, vẫn còn là lính mới.”
“Cậu trai này nhìn lanh lợi đấy, nhìn là biết không tệ rồi.” Lưu Kiệt khách sáo khen mấy câu.
Đàn Dịch tiếp tục giới thiệu Tạ Tinh: “Vị này là pháp y Tạ, mới tốt nghiệp năm nay.”
“Pháp y?!” Đám cảnh sát hình sự huyện Lịch Sơn đồng thanh kinh ngạc một tiếng.
Lưu Kiệt trừng mắt nhìn đội viên của mình: “Sao, chưa từng thấy nữ pháp y à?”
“Thật sự là chưa thấy bao giờ, mà cũng chưa từng gặp nữ pháp y nào xinh như vậy.” Một cảnh sát ngồi cùng bàn rót trà cho mọi người, quay sang Tạ Tinh nói: “Pháp y Tạ, mạo muội rồi, tôi thay mặt anh em trong đội xin lỗi em.”
“Không sao ạ, nữ pháp y cũng không nhỏ nhen thế đâu.” Tạ Tinh mỉm cười, nói tiếp: “Pháp y là pháp y, nam nữ như nhau thôi, mọi người làm quen là được.”
Lưu Kiệt gật gù: “Pháp y Tạ thật rộng lượng, đúng là nữ anh hùng thời đại.”
Nghe năm chữ “nữ anh hùng thời đại”, Đàn Dịch quay sang nhìn Tạ Tinh, khóe môi hơi cong lên.
Có những người ít nói, nhưng niềm vui thì chẳng thiếu.
Tạ Tinh muốn lườm anh, lại sợ người bên huyện nghĩ cô “cậy sủng mà kiêu”, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đành phải âm thầm mắng trong lòng: [Đồ ống nhổ thối tha.]
Ngoài mặt thì mỉm cười nói với Lưu Kiệt: “Đội trưởng Lưu quá khen.”
“Quá khen gì chứ, rõ ràng là xứng đáng!” Lưu Kiệt nâng chén trà lên: “Nào nào, trong lúc trực ban thì không được uống rượu, chúng ta lấy trà thay rượu, chúc đội trưởng Đàn công tác thuận lợi.”
“Cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của đội trưởng Lưu.” Đàn Dịch cụng nhẹ ly trà, uống cạn.
…
Uống trà xong, mấy món xào nóng hổi cũng được bưng lên.
Vì vẫn còn nhiệm vụ, mọi người không dám chần chừ, cầm bát lên ăn luôn. Chưa đầy mười lăm phút sau, Tạ Tinh cùng mọi người buông đũa.
Bên đội hình sự huyện Lịch Sơn vẫn chưa có tin tức gì.
Lưu Kiệt đặt chén trà xuống, nói: “Sau khi nhận được điện thoại của Phó chi đội trưởng Hoàng, chúng tôi đã đi điều tra sơ bộ tình hình gia đình của Thường Hữu Hâm. Anh cả hắn là Thường Hữu Án từng có tiền án, làm nghề đào mộ truyền từ đời cha ông, bị bắt mấy lần rồi. Cả nhà này không ai ra hồn cả.”
“Thảo nào dám giết người.” Đàn Dịch gật đầu nói: “Nhà họ Thường cách đây có xa không? Chúng ta ra xe đợi tin đi.”
Một vị cảnh sát nói: “Nhà họ ở vùng giáp ranh thị trấn, từ đây lái xe khoảng nửa tiếng là đến.”
Đàn Dịch đứng dậy: “Vậy thì xuất phát thôi.”
Anh đã lên tiếng, Lưu Kiệt đương nhiên không ngăn cản, cả nhóm lại tiếp tục lên xe.
Ba xe cảnh sát cộng thêm chiếc xe jeep hầm hố của Tạ Tinh, cùng lao nhanh về hướng tây huyện Lịch Sơn.
Đàn Dịch và Lưu Kiệt ngồi chung một xe. Khi xe sắp rời khỏi thị trấn, Lưu Kiệt cuối cùng cũng nhận được một thông tin từ máy nhắn tin: [Hai anh em đã về.]
Hai anh em, đương nhiên là chỉ anh em nhà họ Thường.
Lưu Kiệt nói với Đàn Dịch: “Không ở nhà ăn Tết cho tử tế, không biết là đi đào mộ hay là đi bán đồng tiền cổ nữa.”
Đàn Dịch đáp: “Đồng tiền cổ kia liên quan đến án mạng, tôi nghĩ khả năng đi đào mộ cao hơn.”
Lưu Kiệt có phần phấn khích: “Vậy thì vụ này do tụi tôi xử lý rồi.”
Đàn Dịch gật đầu.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở ngoài thị trấn.
Thị trấn khá lớn, dân cư đông, nhưng trên phố đã vắng hoe, chỉ còn tiếng pháo lách tách vang lên khắp nơi, không khí Tết rộn ràng.
Hai cảnh sát mặc thường phục bước đến, một người báo cáo: “Đội trưởng Lưu, nếu cùng hành động thì mục tiêu sẽ lộ rõ, có cần chờ thêm người không?”
Đàn Dịch hỏi: “Dân làng ở nơi này liệu có gan kéo đến cản trở không?”
Cảnh sát kia đáp: “Bọn họ không có gan đó đâu.”
Đàn Dịch hỏi tiếp: “Nhà họ ở đâu?”
Anh ta chỉ tay về phía bắc: “Dãy thứ ba, căn thứ hai, chính là chỗ đó.”
Địa hình trong thị trấn cao thấp không đều, đường cái ở chỗ thấp nhất, càng đi về phía bắc càng cao, mái nhà dãy thứ ba có thể thấy rõ ràng.
Khoảng cách chưa tới trăm mét, đi chưa tới mười giây là đến nơi.
Đàn Dịch nói: “Vậy thì không chờ nữa, lúc này ngoài đường vắng người, một đội đi lối bên này, một đội đi lối kia, chia ra áp sát.”
Vài cảnh sát địa phương nhìn về phía Lưu Kiệt.
Lưu Kiệt dứt khoát: “Chờ trời tối mới hành động thì không hợp lý, cứ nghe đội trưởng Đàn.”
Tạ Tinh được giao ở lại xe.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 126: Bắt Người
10.0/10 từ 23 lượt.