Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 125: Đánh Nhau

51@-

“Xe mới nhỉ. Vậy xem các cậu thấy cái xe này đáng giá bao nhiêu.” Gã đầu trọc thấy giọng điệu Đàn Dịch không vừa, liền thay đổi sắc mặt, vung tay một cái, ba gã còn lại liền lăm lăm gậy gộc đi tới.


Nhậm Á Quang giật mình, quay đầu nhìn Tạ Tinh, gằn giọng hỏi: “Các anh định ăn cướp giữa ban ngày đấy à? Tết nhất mà làm vậy hả?”


Gã đầu trọc giả vờ ngây thơ: “Không dám, tụi tôi chỉ xin ít tiền tiêu Tết thôi mà.”


Đàn Dịch quay sang nói với Tạ Tinh: “Em cứ ngồi yên trong xe, để tôi ra nói chuyện với họ.”


Tạ Tinh hiểu ngay, những tên này không ra tay thì Đàn Dịch không có cớ xử lý chúng, vì vậy, anh định tự mình làm mồi nhử.


Cô khuyên: “Hay là cứ đưa tiền trước đi, rồi về tính.” Cô không quan tâm lắm, dù sao thì phép vua thua lệ làng, nếu một trong ba người bọn họ mà có chuyện gì, Đàn Dịch cũng khó mà giải thích với cục cảnh sát.


Đàn Dịch hít sâu, bình tĩnh lại: “Được, về rồi tính.” Anh lấy ví từ túi đeo bên hông: “Các anh muốn bao nhiêu?”


Gã đầu trọc tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt tham lam dán chặt lấy chiếc ví phồng căng của anh: “Ví to phết nhỉ, thôi tụi tôi không tham, để lại cho cậu một tờ.”


Nhậm Á Quang cũng nhìn thấy, trong ví của Đàn Dịch có ít nhất một ngàn đồng, “để lại một tờ” nghĩa là lấy đi 900 đồng.



Quá đáng thật!


Nhưng đối phương có bốn tên, còn họ chỉ có hai người là đánh được. Muốn làm anh hùng cũng phải cân nhắc không liên lụy đồng nghiệp.


Đàn Dịch rút hết tiền ra, chỉ giữ lại một tờ…


Nhưng đời mà, nào có chuyện đơn giản thế… Khi bạn nghĩ rằng nhịn một chút là xong, thì đối phương lại tưởng bạn nhát, và thế là đối phương lấn tới.


Một tên đứng cạnh cửa sau nhìn vào trong xe, bật cười: “Ồ, còn có em gái xinh xắn ở đây này. Ui chao, còn có điện thoại di động nữa, đúng là nhà giàu! Nào nào, cho anh mượn chơi vài ngày nhé?”


Vừa nói hắn vừa mở cửa xe, thò ngay tay heo vào, định sờ ngực Tạ Tinh…


Chuyện này thì không thể nhịn được!


Tạ Tinh nổi giận, một cú đấm thẳng vào sống mũi đối phương, sau đó chân trái đá mạnh vào đùi hắn, chân phải bật lên, thoắt cái đã xuống xe. Nhân lúc tên kia còn đang ôm mũi, cô áp sát, tiếp thêm một cú vật ngược qua vai.


Nhậm Á Quang phản ứng không chậm, lập tức mở cửa xe, húc thẳng vào tên đầu trọc, rồi ném sang cho Tạ Tinh một chiếc còng tay: “Bắt lấy!”


Tạ Tinh nghe tiếng liền ngẩng đầu, chụp gọn chiếc còng, “cạch cạch” hai tiếng đã khóa gọn tay tên kia, hạ giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát. Anh bị bắt vì tình nghi có hành vi cướp giật.”



Bên kia, Nhậm Á Quang và tên đầu trọc đã lao vào đánh nhau.


Đàn Dịch một mình đối phó với hai tên còn lại.


Tạ Tinh muốn giải quyết nhanh, nhặt ngay cây gậy dưới đất, bước hai bước dài xông tới, nhắm ngay chân một tên mà quật mạnh.


Tên đó đau đến mức hét toáng, nhưng lại bị kích động thêm, gào lên một tiếng rồi lao thẳng vào cô.


Tạ Tinh né trái tránh phải, xoay người tung một cú đá ngang, hắn lập tức ngã sấp mặt xuống đất.


Cô lập tức bước lên, dùng đầu gối ghì chặt lưng hắn lại.


Bên phía Nhậm Á Quang và Đàn Dịch cũng đã giải quyết xong.


Một chiếc còng trói hai tên, tên còn lại thì bị Đàn Dịch dùng dây thừng trong túi trói gọn.


Đàn Dịch gọi điện liên hệ với đồn công an huyện Lịch Sơn.


Nhậm Á Quang nhìn Tạ Tinh đầy thán phục: “Không ngờ pháp y Tạ lại lợi hại đến thế, sớm biết thế thì khỏi cần phí lời với bọn họ làm gì.”



Tạ Tinh xoa xoa cổ tay phải bị phản lực làm đau: “Chẳng qua không nghĩ tên Thợ Săn Hói này lại gà mờ đến thế.”


“Thợ Săn Hói? Ừ, gà mờ thật!” Nhậm Á Quang cười phá lên: “Buồn cười chết mất!”


Dù “Thợ Săn Hói” là một nhân vật hoạt hình mãi sau này mới có, nhưng với cái đầu bóng lưỡng đang nằm sấp kia, gọi thế cũng chẳng sai chút nào.


Đàn Dịch đang gọi điện cũng bật cười, anh tháo kính xuống, đôi mắt đào hoa không bị kính che phủ càng thêm sáng rực.


Anh vừa dứt cuộc gọi, mấy chiếc xe phía sau cũng đã lục tục vượt được con dốc kia.


“Ha ha, quá tốt, cuối cùng cũng có báo ứng rồi!”


“Mẹ kiếp, đi qua đây lần nào bị chặn đường lần đó, chỉ mười ngày đã mất hơn 200 đồng, giờ coi như hả giận rồi!”


“Tôi khinh!”


Đàn Dịch giơ thẻ ngành, đi đến chặn một chiếc xe tải nhỏ: “Chúng tôi là cảnh sát, cần trưng dụng xe.”


Tài xế giật mình: “Ý gì?”



Tạ Tinh hiểu ngay, nói với Nhậm Á Quang: “Mau, áp giải chúng lên xe!”


Nhậm Á Quang phối hợp với Đàn Dịch lôi mấy tên kia lên xe tải, rồi hai người cùng ngồi lên sau xe.


Tạ Tinh lái xe của cô bám theo phía sau.


Vừa mới tăng tốc, từ một lối nhỏ phía trước, một đám dân làng ùa ra, người cầm cuốc, kẻ cầm xẻng.


Nhậm Á Quang nhìn thấy thì hiểu ngay, rủa: “Má nó, đám người này điên thật rồi, muốn tạo phản hay gì?”


Đàn Dịch giải thích: “Bên đồn cảnh sát huyện nói dân vùng này hung hãn, bảo chúng ta dẫn người rời khỏi đây ngay lập tức.”


“May mà chạy kịp.” Nhậm Á Quang giơ nắm đấm với tên đầu trọc: “Nếu không phải là cảnh sát, thì tôi đã cho anh một trận nên thân rồi.”


“Cút mẹ mày đi!” Tên đầu trọc ngẩng cổ chửi to: “Nếu biết tụi mày là cảnh sát thì tao đã không làm! Hôm nay tao chịu thiệt, nhưng tụi mày đợi đấy, đợi tao ra tù, tao cho chết cả lũ!”


Đàn Dịch liếc xéo hắn một cái: “Tài cán chẳng ra gì, miệng lưỡi lại không vừa nhỉ. Được thôi, tôi cũng muốn xem là anh ăn đạn trước, hay tôi ăn dao trước.”


Tên đầu trọc không dám hé lời.


Bốn gã lực lưỡng bị một nữ cảnh sát đánh gục hai tên, còn nói gì được nữa?


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 125: Đánh Nhau
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...