Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 124: Cướp Đường

64@-

Nhậm Á Quang thông thuộc đường sá, nên anh là người cầm lái.


Đàn Dịch ngồi ghế phụ, còn Tạ Tinh một mình hưởng trọn hàng ghế sau, thảnh thơi ngắm cảnh.


Huyện Lịch Sơn nằm ở phía nam thành phố An Hải, chỉ cần chạy dọc theo tuyến đường ven biển là tới. Hai bên đường toàn là đồi núi và biển lớn, phong cảnh hùng vĩ hơn hẳn nội thành.


Biển xanh trời biếc, đầm lầy trải rộng những rặng lau sậy ngả vàng, gió Tây Bắc thổi qua khiến cả cánh đồng gợn sóng như biển lúa chín.


Đúng lúc Tạ Tinh đang nghĩ mình nên mua một chiếc máy ảnh, thì nhận được điện thoại của Tạ Thần.


“Anh cả, chúc mừng năm mới.”


“Tinh Tinh, em đang ở cục cảnh sát à?”


“Không, em đang trên đường đến huyện Lịch Sơn.”


“Em trực mà, sao lại đi công tác rồi?”


“Bên đó có nghi phạm, cần lập tức đến bắt giữ.”


“Vất vả thật đấy.”



“Cũng tạm, ngồi xe ngắm cảnh, cũng thú vị.”


“Giao thừa mà ngắm cảnh gì?”


“Anh à, có câu thế này: Làm gì có chuyện gì dễ dàng, chẳng qua là có người thay mình gánh vác phần nặng mà thôi.”


Thật ra hôm nay Tạ Tinh chỉ theo người ta đi vòng vòng, chẳng gọi là gánh vác gì, câu này cô nói ra chỉ là để dành lời khen cho Đàn Dịch, Nhậm Á Quang và cả tập thể cảnh sát.


Nhưng Tạ Thần lại lặng lẽ ghi nhớ. Anh trầm mặc vài giây rồi nói: “Cũng đúng... Em gái anh cũng là người đang gánh vác thay người khác... Ba nói em nhớ giữ an toàn.”


“Vâng, bảo ba yên tâm, có đội trưởng Đàn và các đồng nghiệp ở đây mà.”


“Đội trưởng Đàn không về ăn Tết à? Đưa điện thoại cho anh ấy, anh muốn nói vài câu.”


“Vâng, anh đợi chút.”


Tạ Tinh chuyển điện thoại sang cho Đàn Dịch.


Hai người chúc Tết nhau mấy câu, rồi Đàn Dịch liên tục nói “không cần”, có vẻ như đang từ chối lời mời ăn cơm của Tạ Thần. Cuối cùng, anh nói một câu: “Sài Dục nói sẽ về sớm, tối mùng năm mời các cậu sang nhà tôi chơi. Thế nhé.” Rồi kết thúc cuộc gọi.


Tạ Thần chắc là đã đồng ý.


Đàn Dịch đưa điện thoại trả lại, nói: “Tiểu Tạ ăn nói cũng giỏi đấy.”



Tạ Tinh lục ba lô lấy ra ba quả quýt, lột vỏ từng quả rồi đưa hai quả cho hai người phía trước: “Lúc còn học đại học, chỉ thấy nghề cảnh sát rất ngầu. Làm rồi mới biết, thực tế tàn khốc thế nào.”


“Ồ, còn có cả quýt nữa. Đi công tác với đồng nghiệp nữ đúng là sướng. Cảm ơn nhé.” Nhậm Á Quang nhận lấy một quả, cảm thán: “Haiz, làm cảnh sát lâu rồi, sẽ bắt đầu nghĩ rằng bản tính con người vốn là xấu. Khó mà tin tưởng ai dễ dàng. Dắt con đi chơi mà có ai lạ lại gần, là tôi cảnh giác ngay, cứ thấy giống người buôn người…”


Nhậm Á Quang nói chuyện rất cởi mở, anh vừa mở miệng là không khí trong xe trở nên rôm rả hẳn.


Một tiếng rưỡi sau, đường bắt đầu xấu đi. Qua một khúc cua, xe đã tới đoạn đường khó đi nhất.


Nhậm Á Quang nhắc: “Đội trưởng Đàn, Tiểu Tạ, hai người bám chắc tay vịn nhé.”


Vừa dứt lời, xe leo lên một con dốc khá cao, lên đến đỉnh rồi lại xuống dốc. Đường đầy ổ gà, đá dăm rải khắp, đi lại rất khó khăn.


Phía trước có một chiếc xe ba bánh chở hàng Tết lắc lư đi xuống.


Nhậm Á Quang lái theo sau, giữ tốc độ ổn định, tay siết chặt vô lăng, cả người lái xe như một bà cụ chân yếu tay run, nhích từng bước một cách cẩn trọng.


Xuống dốc là một đoạn đường băng qua sông, mặt đường hư hỏng nặng, đất mềm, nhiều bùn cát, rất dễ bị sa lầy.


Chiếc xe Charade phía trước được một xe ba bánh lớn kéo qua.


Hai người đàn ông lực lưỡng tháo dây kéo, một người đầu trọc thu tiền, phối hợp cực kỳ ăn ý.


Tài xế Charade đưa vài tờ tiền qua cửa xe, đạp ga rời đi.



Nhậm Á Quang “chậc” một tiếng: “Đúng là không giống người tốt thật.”


Lời còn chưa dứt, chiếc ba bánh vừa thuận lợi đi qua đoạn đường vừa rồi cũng bị mấy người kia chặn lại. Khoảng cách không xa, có thể nghe rõ đoạn đối thoại.


“Anh bạn, đi đâu đấy?”


“Về thôn Dương.”


“Thôn Dương à, trông anh khá lắm, hàng Tết cũng đầy đủ ghê. Nhà tôi đang thiếu hai dây pháo đấy, pháo của anh có bán không?”


“Không bán đâu. Hàng xóm với nhau, các anh cứ lấy dùng đi.”


“Ha ha, anh bạn nghĩa khí ghê. Cảm ơn nhé, chúc phát tài!”


Chiếc xe ba bánh tiếp tục rời đi.


Đàn Dịch nói: “Đám này lợi dụng dịp Tết, ai cũng ngại sinh chuyện, mà làm mấy trò lấp lửng cướp giật.”


Nhậm Á Quang tiếp lời: “Cũng khôn đấy. Dù chúng ta biết rõ sự thật, e là cũng chẳng làm gì được chúng.”


Đàn Dịch nói: “Để xem tình hình như nào đã.”


Nhậm Á Quang gạt cần số về số hai, chuẩn bị đạp mạnh ga, thì bị Đàn Dịch đưa tay chặn lại.



Nhậm Á Quang hỏi: “Vậy có cần lộ thân phận không?”


Đàn Dịch nghĩ một lát, đáp: “Chưa vội, xem thử chúng dám làm tới mức nào.”


“Rõ.” Nhậm Á Quang buông chân ga, giữ tốc độ bình thường, cho xe chạy chậm qua.


Tài xế xe ba bánh cũng đã xuống xe.


Bốn gã lực lưỡng đứng chặn ngay giữa đường, không nhúc nhích, tỏ rõ thái độ “không tránh đó, có giỏi thì đâm chết tao đi.”


Nhậm Á Quang hạ kính xe xuống: “Các anh ơi, các anh làm thế là có ý gì đấy ạ?”


Gã đầu trọc khoanh tay trước ngực, cười híp mắt lại gần: “Tết nhất rồi, nhà nghèo không có tiền mua thịt, mấy cậu hào phóng cho ít tiền lẻ đi.”


Nhậm Á Quang quay đầu nhìn Đàn Dịch.


Đàn Dịch hỏi: “Muốn bao nhiêu?”


“Ồ, giọng lạ nhỉ, dân ngoài tỉnh à, chắc giàu lắm.” Gã đầu trọc bám sát cửa xe, giọng giễu cợt: “Chúc mừng phát tài, hào phóng tí đi.”


Nhậm Á Quang đáp: “Anh bạn, biển số xe đăng ký ở An Hải, sao lại bảo bọn tôi không phải người An Hải được, chỉ là có người thân từ ngoài tỉnh về chơi nên mới bị lây giọng thôi.”


Gã đầu trọc xoa lên kính xe một cái: “Người thành phố An Hải thì cũng không phải dân huyện Lịch Sơn.”


Đàn Dịch cười lạnh: “Đúng, không phải dân Lịch Sơn. Vậy anh thấy nên thu bao nhiêu?”


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 124: Cướp Đường
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...