Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 123: Bạch Vân

55@-

Phòng gặp phạm nhân yên lặng vài giây.


Tạ Tinh mở lời: “Anh đừng hoảng, để tôi giúp anh nhớ lại. Trong nhà anh có vật gì nhỏ nhỏ không? Như bình sứ, vò đất, lọ đựng thuốc, tranh cũ, tô chén lớn, tượng Phật, nghiên mực, ống nhổ, đèn dầu, chân đèn nến, tranh sứ, tiền cổ...”


Lữ Kinh bỗng thẳng lưng ngồi dậy, nhào lên bàn, hoảng hốt lật tìm giữa đống ảnh.


Đàn Dịch lấy ra một tấm từ bên cạnh: “Anh đang tìm cái này à?”


Đó là ảnh chụp trước cửa phòng ngủ phía đông, dây kéo công tắc của đèn sợi đốt trong nhà chính rủ xuống bên cạnh cửa.


Lữ Kinh giật lấy, nhìn kỹ: “Ủa? Tôi nhớ là dưới sợi dây đó buộc một đồng tiền lớn mà, sao giờ lại thành cái ốc vít rồi? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?”


Đỗ Chuẩn sáng mắt, ghé vào nhìn: “Nếu đây là do hung thủ đổi, thì đúng là dụng tâm kín kẽ. Còn có vết rỉ sét nữa. Tôi tìm mấy lần mà cũng không chú ý tới cái này.”


Tạ Tinh nhớ lại lúc cùng Tào Hải Sinh tái hiện hiện trường, đúng là có thấy cảnh này.


Cô hỏi: “Dao thái rau nhà anh thường để đâu?”


Lữ Kinh suy nghĩ một lúc: “Khó nói lắm. Cô ấy tan làm về trông con, nấu cơm, thỉnh thoảng còn đan áo kiếm thêm, đồ đạc đặt lung tung.”



Nghĩa là con dao khả năng cao để ngay ở bếp cạnh phòng ngủ phía đông.


Về lại xe, Đỗ Chuẩn giơ ngón tay đếm: “Hung thủ có các đặc điểm sau: một, hiểu tiền cổ. Hai, từng đến nhà họ Lữ. Ba, cao to, sức khỏe tốt. Bốn, có khả năng phản điều tra. Năm, cẩn thận. Chỉ cần điều tra lại tất cả người từng đến nhà họ Lữ, cơ bản là xong vụ này.”


Đàn Dịch nói: “Lát nữa điều tra lại lý lịch đồng nghiệp và bạn học của Ngụy Phân Phương.”


Đỗ Chuẩn vuốt râu cằm lởm chởm: “Hay là tôi quay lại thêm chuyến nữa?”


Đàn Dịch lắc đầu: “Anh Đỗ nghỉ ngơi đi, nếu nghi phạm muốn trốn thì đã trốn từ lâu rồi, không vội thêm một hai hôm.”


Đỗ Chuẩn ngả người ra ghế: “Cũng phải. Xem ra có thể ăn Tết yên ổn rồi, đã quá!”


Tạ Tinh lôi ra vài viên kẹo sữa hiệu Đại Bạch Thố từ ba lô, đưa cho Đỗ Chuẩn: “Hôm nay là giao thừa, anh Đỗ ăn viên kẹo lấy may nhé.”


“Đại Bạch Thố!” Đỗ Chuẩn nhận lấy, bóc vỏ bỏ vào miệng nhai vài cái: “Cái này ngon, mà không ngọt gắt.”


Tạ Tinh cũng bóc một viên, cho vào miệng.


Đàn Dịch quay đầu nhìn cô một chút.


Tạ Tinh ban đầu không để ý, nhưng anh nhìn hơi lâu, cô liền hiểu ra, vội lấy thêm một viên, bóc vỏ đưa sang: “Đội trưởng Đàn cũng ăn một viên nhé?”



Đàn Dịch buông tay khỏi vô-lăng, nhận lấy cho vào miệng: “Tôi thật ra không thích ăn kẹo, nhưng hôm nay là Tết, phá lệ một lần.”


Tạ Tinh: “…”


“Ha ha ha…” Đỗ Chuẩn cười to: “Tiểu Tạ làm vậy là không ổn rồi, sao lại quên mất đội trưởng Đàn chứ.”


Tạ Tinh vốn thấy đưa kẹo cấp trên hơi mờ ám nên cố tình lờ đi, không ngờ Đàn Dịch cũng muốn ăn.


Cô bèn chữa lại: “Em chủ yếu là vừa chợt nhớ tới phòng hộ tịch. Nếu họ có thể tra giúp ta một tay, thì có khi giải quyết được vụ này trước bữa tối.”


Cô khéo léo đổi chủ đề.


Quả nhiên Đỗ Chuẩn mắc câu: “Cũng đúng, chỉ cần tra được hồ sơ, thì cơ bản không sai đâu.”


Đàn Dịch nói: “Yên tâm, tôi đã báo với cấp trên rồi, về là có thể tra ngay.”


Đỗ Chuẩn do dự một lúc: “Thôi, tôi về nhà nghỉ. Tiểu Tạ, lúc nào cần thì gọi tôi.”


Tạ Tinh đáp: “Được, anh Đỗ yên tâm.”


Đàn Dịch đưa Đỗ Chuẩn về tận cửa, rồi chở Tạ Tinh quay về cục.



Hai người cầm hồ sơ, cùng đến phòng hộ tịch, Tạ Tinh còn mang theo kẹo và hạt dưa cho các đồng nghiệp.


Ngụy Phân Phương có năm người bạn học, bốn người làm ở nhà máy bia.


Nhân viên phòng hộ tịch hỏi tra ai trước.


Đàn Dịch nói: “Tra Bạch Vân trước.”


Bạch Vân là đồng nghiệp đi lấy quần cho Ngụy Phân Phương.


Người này 34 tuổi, dân bản địa, đã lập gia đình. Chồng là Thường Hữu Hâm, 35 tuổi, quê ở huyện Lịch, thành phố An Hải. Hai vợ chồng có một trai một gái, sống tại số 527 đường Cổ Kiều.


Cả hai vợ chồng đều không có tiền án.


Sau khi cảm ơn đồng nghiệp ở phòng hộ tịch, hai người xuống lầu, vừa vặn gặp Nhậm Á Quang.


Nhậm Á Quang hỏi: “Đội trưởng Đàn, hôm nay tôi trực, có nhiệm vụ gì không?”


Đàn Dịch đáp: “Cùng đi đường Cổ Kiều nhé.”


Ba người đến đường Cổ Kiều, tìm được số 527, Nhậm Á Quang đỗ xe trước một tiệm tạp hóa.



Anh ta xuống xe, lượn lờ trong tiệm vài phút rồi xách một túi bánh mì cũ kỹ quay lại, hớn hở nói: “Đội trưởng Đàn, Thường Hữu Hâm thất nghiệp, là dân lêu lổng, suốt ngày khoe mình làm ăn lớn, kiểu ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm, chẳng phải đang nói đến đồ cổ sao? Nhưng anh ta không có ở nhà, trước Tết đã đưa vợ con về quê rồi. Bà chủ tiệm bảo, cao hơn tôi chút, người cũng to hơn chút. Không sai được, chắc chắn là hắn!”


Đàn Dịch nói: “Xem ra không cần tra thêm ai nữa.”


Anh lục sổ tay, tìm số điện thoại của Hoàng Chấn Nghĩa, báo cáo sơ lược vụ án.


Ngắt máy xong, anh nói với Nhậm Á Quang: “Đi thôi, ta lập tức lên đường tới Lịch Sơn.”


Nhậm Á Quang nói: “Đội trưởng, đường lên Lịch Sơn có đoạn đèo, xe này e là không ổn.”


Tạ Tinh đề nghị: “Hay về cục đổi sang xe của em nhé?”


Đàn Dịch nói: “Cục mình không phải còn một chiếc xe việt dã sao?”


Nhậm Á Quang đáp: “Vẫn đang được bảo trì ở xưởng.”


Đàn Dịch quay sang nhìn Tạ Tinh với vẻ áy náy: “Tôi sẽ bảo cục thanh toán tiền xăng cho em.”


Tạ Tinh cười: “Không sao đâu, coi như em đi chơi ngắm cảnh.”


Với cô, chẳng có gì vui hơn là được làm nhiệm vụ trong ca trực cả.


Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ Story Chương 123: Bạch Vân
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...