Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Chương 122: Đàn Dịch Đập Bàn
53@-
Tạ Tinh và Đỗ Chuẩn không có thu hoạch gì, còn Đàn Dịch thì lại tỉ mỉ chụp hết cả một cuộn phim.
Lúc quay về cục cảnh sát thành phố thì đã tám giờ tối.
Giờ này, tiệm chụp hình đã nghỉ, nhân viên kỹ thuật phụ trách buồng tối ở cục cảnh sát cũng đã tan ca rồi.
Đỗ Chuẩn ngồi trên bàn làm việc, vừa than thở: “Chụp được ảnh mà không rửa được, làm tôi ngứa ngáy hết cả người.”
Đàn Dịch nói: “Tôi biết rửa. Anh Đỗ tìm cách lấy chìa khóa buồng tối đi.”
Đỗ Chuẩn nhảy phắt xuống khỏi bàn: “Chuyện này là sở trường của tôi.” Nói rồi, anh ta xoay người đi ngay, chưa bao lâu đã xách chìa khóa quay về.
Tạ Tinh không có việc gì ở văn phòng pháp y, cũng đi theo Đàn Dịch và Đỗ Chuẩn vào buồng tối.
Đàn Dịch lấy cuộn phim ra, quấn vào bình tráng phim, rồi đổ dung dịch hiện hình mà kỹ thuật viên đã pha sẵn vào...
Động tác của anh rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là tay lão luyện. Chiếu hình, cố định, rửa ảnh, phóng to, phơi khô... Những tấm ảnh lần lượt được kẹp lên dây phơi, khẽ đung đưa trong không khí.
Đỗ Chuẩn học qua một lượt, không nhịn được mà cảm thán: “Không có bản lĩnh thì đúng là không làm được đội trưởng.”
Đàn Dịch nói: “Hồi đại học từng thích chụp ảnh, chơi một thời gian khá lâu.”
“Bảo sao lại thành thạo thế.” Tạ Tinh giúp dọn dẹp tàn cuộc, cười nói: “Chụp ảnh nghèo ba đời, DSLR hủy cả đời, chúc mừng đội trưởng Đàn quay đầu là bờ.”
Đỗ Chuẩn hơi mơ màng: “Sao chụp ảnh lại nghèo ba đời? DSLR là cái gì thế?”
Đàn Dịch treo tấm ảnh cuối cùng lên: “Tiểu Tạ nói rất chí lý. Ví dụ nhé, một người bạn cùng lớp của tôi, chiếc máy ảnh đầu tiên là do ông nội để lại, vừa cũ vừa xấu. Lên đại học, bố cậu ta tặng một chiếc máy ảnh tiêu cự 135mm cố định nhập khẩu. Dùng chưa được bao lâu đã thấy không đủ dùng, thế là mua thêm một ống kính góc rộng, một cái zoom, rồi một cái khẩu lớn. Sau lại thấy máy tiêu cự 120mm chụp tốt hơn, thế là lại mua thêm một cái Rolleiflex 120.”
Khi không tiện nói về bản thân, nhiều người sẽ lấy “bạn cùng lớp”, “em họ” để thay thế.
Tạ Tinh cảm thấy “bạn cùng lớp” mà Đàn Dịch nói, chắc chắn là chính anh.
“Trời đất ơi, tốn tiền thế cơ à?” Đỗ Chuẩn móc ra hai túi quần trống trơn, cảm thán: “Tôi hiểu rồi, ai mà túi sạch hơn mặt thì không xứng chơi máy ảnh.”
Tạ Tinh âm thầm gật đầu trong lòng, đây chính là lý do Đàn Dịch không muốn lấy bản thân làm ví dụ.
Không phải coi thường ai, mà là cố gắng tránh tạo ra những rào cản không cần thiết từ sự khác biệt cá nhân.
Sáng hôm sau, Tạ Tinh và Đàn Dịch cùng đến trại tạm giam. Vừa lên xe, Đỗ Chuẩn đã kẹp cặp chạy tới, mở cửa ngồi luôn vào hàng ghế sau: “Đội trưởng Đàn, tôi cũng muốn đi xem.”
Đàn Dịch hỏi: “Anh Đỗ không về ngủ chút à?”
Đỗ Chuẩn đáp: “Xong việc rồi về ngủ cũng được. Đừng nhìn tôi lớn tuổi mà coi thường, tôi lúc nào cũng tò mò. Muốn biết rốt cuộc nhà họ Lữ mất cái gì, có đáng tiền không, đáng bao nhiêu.”
Tạ Tinh mỉm cười nhẹ, đúng kiểu tâm lý ăn dưa hóng chuyện, vừa hay, cô cũng có.
Đỗ Chuẩn thức trắng cả đêm, vừa lên xe không bao lâu đã ngáy khò khò.
Tạ Tinh ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh tiêu điều ven đường. Thành phố An Hải thời điểm này đâu đâu cũng là những khu nhà thấp chừng hai ba tầng, ba bốn tầng cũ kỹ, ít cây xanh, cơ sở vật chất lạc hậu. So với thời đại của cô, đúng là một trời một vực.
Đàn Dịch chợt lên tiếng: “Tết không về nhà, bác Tạ sẽ không giận chứ?”
Tạ Tinh khẽ cười: “Thế đội trưởng Đàn thì sao?”
Đàn Dịch ngừng một lát: “Tôi thấy không về thì hơn.”
Tạ Tinh gật đầu: “Em cũng vậy.”
Cả hai nhìn nhau, ăn ý mà cười một tiếng.
Là một cán bộ công chức, Tạ Tinh không muốn chia sẻ mâu thuẫn gia đình vào môi trường làm việc. Cô không thích người ngoài bàn tán chuyện riêng tư của mình, càng không thích bị chỉ trích hay đạo đức hóa về nguyên tắc sống của bản thân.
Công việc là công việc, đời sống là đời sống.
Tại trại tạm giam thành phố An Hải.
Ba người vào phòng gặp và gặp được Lữ Kinh.
Lữ Kinh biết vụ án đã được điều tra lại, tinh thần phấn chấn hẳn, vừa thấy Đàn Dịch liền sốt ruột hỏi: “Cảnh sát, có phát hiện gì chưa?”
Đàn Dịch đáp: “Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định có phát hiện.”
Lữ Kinh mặt như đưa đám.
Tạ Tinh bổ sung một câu: “Có phát hiện hay không, còn phải xem anh có làm việc nhà không.”
Lữ Kinh mặt mếu máo: “Tôi làm một ca là mười hai tiếng, về nhà chỉ ăn với ngủ, thì phát hiện được cái gì?”
Nước mắt Lữ Kinh “tách tách” rơi xuống: “Tôi là đồ khốn, tôi không phải người, tôi có lỗi với cô ấy, có lỗi với con trai tôi, sau này nhất định tôi sẽ sửa đổi.”
Sau khi xảy ra vụ án, con trai Lữ Kinh được người nhà họ Lữ đón về. Đứa bé mới năm tuổi, nghe nói bị hoảng sợ nặng, Đàn Dịch và đồng nghiệp không tiện đến quấy rầy.
“Được rồi được rồi.” Đỗ Chuẩn sốt ruột nói: “Người chết rồi, khóc thì có ích gì? Mèo khóc chuột, giả từ bi.”
“Thôi thì còn nước còn tát đi.” Đàn Dịch lấy xấp ảnh ra, trải lên bàn: “Anh nhìn kỹ đi, trong nhà có món nào nhỏ nhặt mà biến mất không?”
Lữ Kinh nhận khăn giấy Tạ Tinh đưa, lau nước mắt, cố gắng lấy lại tinh thần nhìn đống ảnh.
Đàn Dịch để anh ta xem từng phòng một: sân, bếp, phòng ngủ phía đông, phòng ngủ phía tây...
Nửa tiếng trôi qua, Lữ Kinh vẫn không nhớ ra gì, mồ hôi ướt đẫm trán, tuyệt vọng òa khóc...
Đỗ Chuẩn cũng thất vọng: “Anh đúng là đầu đất, vợ anh lấy phải anh đúng là xui xẻo, chúng ta đi thôi, cho anh ta tự gánh lấy hậu quả.”
Đàn Dịch đập bàn: “Đủ rồi! Khóc lóc thì giải quyết được gì?”
Tạ Tinh và Đỗ Chuẩn lần đầu thấy Đàn Dịch nổi giận, đều giật nảy mình.
Lữ Kinh cũng run lên.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Tạ Tinh và Đỗ Chuẩn không có thu hoạch gì, còn Đàn Dịch thì lại tỉ mỉ chụp hết cả một cuộn phim.
Lúc quay về cục cảnh sát thành phố thì đã tám giờ tối.
Giờ này, tiệm chụp hình đã nghỉ, nhân viên kỹ thuật phụ trách buồng tối ở cục cảnh sát cũng đã tan ca rồi.
Đỗ Chuẩn ngồi trên bàn làm việc, vừa than thở: “Chụp được ảnh mà không rửa được, làm tôi ngứa ngáy hết cả người.”
Đàn Dịch nói: “Tôi biết rửa. Anh Đỗ tìm cách lấy chìa khóa buồng tối đi.”
Đỗ Chuẩn nhảy phắt xuống khỏi bàn: “Chuyện này là sở trường của tôi.” Nói rồi, anh ta xoay người đi ngay, chưa bao lâu đã xách chìa khóa quay về.
Tạ Tinh không có việc gì ở văn phòng pháp y, cũng đi theo Đàn Dịch và Đỗ Chuẩn vào buồng tối.
Đàn Dịch lấy cuộn phim ra, quấn vào bình tráng phim, rồi đổ dung dịch hiện hình mà kỹ thuật viên đã pha sẵn vào...
Động tác của anh rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là tay lão luyện. Chiếu hình, cố định, rửa ảnh, phóng to, phơi khô... Những tấm ảnh lần lượt được kẹp lên dây phơi, khẽ đung đưa trong không khí.
Đỗ Chuẩn học qua một lượt, không nhịn được mà cảm thán: “Không có bản lĩnh thì đúng là không làm được đội trưởng.”
Đàn Dịch nói: “Hồi đại học từng thích chụp ảnh, chơi một thời gian khá lâu.”
“Bảo sao lại thành thạo thế.” Tạ Tinh giúp dọn dẹp tàn cuộc, cười nói: “Chụp ảnh nghèo ba đời, DSLR hủy cả đời, chúc mừng đội trưởng Đàn quay đầu là bờ.”
Đỗ Chuẩn hơi mơ màng: “Sao chụp ảnh lại nghèo ba đời? DSLR là cái gì thế?”
Đàn Dịch treo tấm ảnh cuối cùng lên: “Tiểu Tạ nói rất chí lý. Ví dụ nhé, một người bạn cùng lớp của tôi, chiếc máy ảnh đầu tiên là do ông nội để lại, vừa cũ vừa xấu. Lên đại học, bố cậu ta tặng một chiếc máy ảnh tiêu cự 135mm cố định nhập khẩu. Dùng chưa được bao lâu đã thấy không đủ dùng, thế là mua thêm một ống kính góc rộng, một cái zoom, rồi một cái khẩu lớn. Sau lại thấy máy tiêu cự 120mm chụp tốt hơn, thế là lại mua thêm một cái Rolleiflex 120.”
Khi không tiện nói về bản thân, nhiều người sẽ lấy “bạn cùng lớp”, “em họ” để thay thế.
Tạ Tinh cảm thấy “bạn cùng lớp” mà Đàn Dịch nói, chắc chắn là chính anh.
“Trời đất ơi, tốn tiền thế cơ à?” Đỗ Chuẩn móc ra hai túi quần trống trơn, cảm thán: “Tôi hiểu rồi, ai mà túi sạch hơn mặt thì không xứng chơi máy ảnh.”
Tạ Tinh âm thầm gật đầu trong lòng, đây chính là lý do Đàn Dịch không muốn lấy bản thân làm ví dụ.
Không phải coi thường ai, mà là cố gắng tránh tạo ra những rào cản không cần thiết từ sự khác biệt cá nhân.
Sáng hôm sau, Tạ Tinh và Đàn Dịch cùng đến trại tạm giam. Vừa lên xe, Đỗ Chuẩn đã kẹp cặp chạy tới, mở cửa ngồi luôn vào hàng ghế sau: “Đội trưởng Đàn, tôi cũng muốn đi xem.”
Đàn Dịch hỏi: “Anh Đỗ không về ngủ chút à?”
Đỗ Chuẩn đáp: “Xong việc rồi về ngủ cũng được. Đừng nhìn tôi lớn tuổi mà coi thường, tôi lúc nào cũng tò mò. Muốn biết rốt cuộc nhà họ Lữ mất cái gì, có đáng tiền không, đáng bao nhiêu.”
Tạ Tinh mỉm cười nhẹ, đúng kiểu tâm lý ăn dưa hóng chuyện, vừa hay, cô cũng có.
Đỗ Chuẩn thức trắng cả đêm, vừa lên xe không bao lâu đã ngáy khò khò.
Tạ Tinh ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh tiêu điều ven đường. Thành phố An Hải thời điểm này đâu đâu cũng là những khu nhà thấp chừng hai ba tầng, ba bốn tầng cũ kỹ, ít cây xanh, cơ sở vật chất lạc hậu. So với thời đại của cô, đúng là một trời một vực.
Đàn Dịch chợt lên tiếng: “Tết không về nhà, bác Tạ sẽ không giận chứ?”
Tạ Tinh khẽ cười: “Thế đội trưởng Đàn thì sao?”
Đàn Dịch ngừng một lát: “Tôi thấy không về thì hơn.”
Tạ Tinh gật đầu: “Em cũng vậy.”
Cả hai nhìn nhau, ăn ý mà cười một tiếng.
Là một cán bộ công chức, Tạ Tinh không muốn chia sẻ mâu thuẫn gia đình vào môi trường làm việc. Cô không thích người ngoài bàn tán chuyện riêng tư của mình, càng không thích bị chỉ trích hay đạo đức hóa về nguyên tắc sống của bản thân.
Công việc là công việc, đời sống là đời sống.
Tại trại tạm giam thành phố An Hải.
Ba người vào phòng gặp và gặp được Lữ Kinh.
Lữ Kinh biết vụ án đã được điều tra lại, tinh thần phấn chấn hẳn, vừa thấy Đàn Dịch liền sốt ruột hỏi: “Cảnh sát, có phát hiện gì chưa?”
Đàn Dịch đáp: “Hiện tại vẫn chưa thể khẳng định có phát hiện.”
Lữ Kinh mặt như đưa đám.
Tạ Tinh bổ sung một câu: “Có phát hiện hay không, còn phải xem anh có làm việc nhà không.”
Lữ Kinh mặt mếu máo: “Tôi làm một ca là mười hai tiếng, về nhà chỉ ăn với ngủ, thì phát hiện được cái gì?”
Nước mắt Lữ Kinh “tách tách” rơi xuống: “Tôi là đồ khốn, tôi không phải người, tôi có lỗi với cô ấy, có lỗi với con trai tôi, sau này nhất định tôi sẽ sửa đổi.”
Sau khi xảy ra vụ án, con trai Lữ Kinh được người nhà họ Lữ đón về. Đứa bé mới năm tuổi, nghe nói bị hoảng sợ nặng, Đàn Dịch và đồng nghiệp không tiện đến quấy rầy.
“Được rồi được rồi.” Đỗ Chuẩn sốt ruột nói: “Người chết rồi, khóc thì có ích gì? Mèo khóc chuột, giả từ bi.”
“Thôi thì còn nước còn tát đi.” Đàn Dịch lấy xấp ảnh ra, trải lên bàn: “Anh nhìn kỹ đi, trong nhà có món nào nhỏ nhặt mà biến mất không?”
Lữ Kinh nhận khăn giấy Tạ Tinh đưa, lau nước mắt, cố gắng lấy lại tinh thần nhìn đống ảnh.
Đàn Dịch để anh ta xem từng phòng một: sân, bếp, phòng ngủ phía đông, phòng ngủ phía tây...
Nửa tiếng trôi qua, Lữ Kinh vẫn không nhớ ra gì, mồ hôi ướt đẫm trán, tuyệt vọng òa khóc...
Đỗ Chuẩn cũng thất vọng: “Anh đúng là đầu đất, vợ anh lấy phải anh đúng là xui xẻo, chúng ta đi thôi, cho anh ta tự gánh lấy hậu quả.”
Đàn Dịch đập bàn: “Đủ rồi! Khóc lóc thì giải quyết được gì?”
Tạ Tinh và Đỗ Chuẩn lần đầu thấy Đàn Dịch nổi giận, đều giật nảy mình.
Lữ Kinh cũng run lên.
Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Đánh giá:
Truyện Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ
Story
Chương 122: Đàn Dịch Đập Bàn
10.0/10 từ 23 lượt.