Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 7: Chỉ có thể ôm một lúc thôi
182@-
Nhưng hôm nay Ngô Tử Hiển còn có lịch trình, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bắt xe về nhà ba mẹ.
Ba hắn - Ngô Nguyên Tu là người đứng đầu công ty giải trí hàng đầu, người cầm lái duy nhất của "Tĩnh Thư Entertainment", nắm giữ thực quyền của sáu tập đoàn lớn, kinh doanh hơn trăm công ty. Cách đây không lâu, ông dẫn đầu xu hướng phim ngắn tập, với tầm nhìn xa trông rộng độc đáo đã khiến cả giới giải trí phải dè chừng.
Ông xuất thân từ Kim Lăng, lăn lộn nhiều năm trên thương trường ở Đế Đô, nhưng khi về già vẫn muốn trở về quê hương. Vì vậy, ông đã nhắm đến khu Chung Sơn Quốc Tế dưới chân núi Tử Kim Sơn, cho người xem qua, phong thủy cũng không tệ, liền tiện tay mua một căn nhà.
Ngô Tử Hiển bước vào phòng khách, đưa chiếc áo khoác gió dài màu đen tuyền cho dì Lưu. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa xung quanh hắn nhưng không thể làm tan chảy vẻ lạnh lùng bẩm sinh.
Ngô Nguyên Tu tuổi đã cao song tinh thần vẫn tốt, dáng ngồi ngay ngắn như cây tùng cây bách. Mẹ hắn - Thư Dung dựa vào tay vịn, vẻ tao nhã gần như cố ý. Bà không phải là mỹ nhân hàng đầu trong giới giải trí nhưng lại có đôi mắt lãng mạn biết kể chuyện.
Ngô Tử Hiển được thừa hưởng điểm này từ bà.
Ngô Tử Hiển khẽ gật đầu chào, nói nhỏ: "Ba, mẹ, con về rồi."
Nói xong, hắn đi thẳng đến chiếc ghế sofa đơn cách xa ba mẹ. Ngồi xuống gọn gàng, dựa lưng vào ghế, hai tay đặt thoải mái trên tay vịn, chẳng nhìn ai.
Ngô Nguyên Tu và Thư Dung bất lực nhìn nhau, thầm nghĩ không biết tính cách cao ngạo này giống ai.
Trong tưởng tượng của nhiều người, Ngô Tử Hiển sinh ra trong gia đình quyền quý như vậy, tuổi thơ chắc hẳn rất cô đơn. Giống như nhiều fan đã nói -- "Anh ấy không cần nhiều tiền, chỉ cần nhiều tình yêu".
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tuy công việc bận rộn nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ lơ là việc đồng hành và giáo dục Ngô Tử Hiển. Năm Ngô Tử Hiển tám tuổi, Thư Dung ban ngày đi thảm đỏ tại Liên hoan phim quốc tế Berlin, buổi tối còn phải bay về để chúc mừng sinh nhật con trai.
Có lẽ chính vì Ngô Tử Hiển muốn gì được nấy, cuộc đời thuận buồm xuôi gió nên khiến hắn tự cao tự đại, cho rằng tất cả thành tựu đều là do bản thân mình đạt được, khinh thường những mối quan hệ xã giao giả tạo.
"Mấy hôm trước cha có nói chuyện điện thoại với chú Mã của con." Ngô Nguyên Tu lên tiếng, "Thằng nhóc này, con từ chối bộ phim mới của chú ấy, chú ấy còn nói giữ lại vai đó cho con. Đợi con làm xong việc, đừng quên cảm ơn chú Mã, chú ấy quan tâm con lắm đấy."
Ngô Tử Hiển bình tĩnh đính chính: "Chú ấy giữ vai cho con là vì cần con để đảm bảo doanh thu phòng vé."
"Nói năng kiểu gì vậy?!" Ngô Nguyên Tu lập tức nhíu mày, quát lớn, "Người ta nâng đỡ con là nhờ ba con là Ngô Nguyên Tu, nếu không con là cái thá gì?"
"Con nắm bắt mọi cơ hội để vươn lên, không dựa vào bất kỳ ai cả."
Giọng điệu của Ngô Tử Hiển rất bình tĩnh, nhưng sự tự tin và tự cao tự đại ăn sâu vào máu đã bộc lộ rõ ràng trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này.
Ban đầu Ngô Tử Hiển ỷ vào tài năng xuất chúng của mình càng ngày càng độc lập, vì vậy Ngô Nguyên Tu đã ném hắn vào Forth để rèn luyện, không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ. Mục đích là để rèn luyện tinh thần đồng đội của hắn, để hắn hiểu rằng rất nhiều việc một mình không thể làm được.
Nhưng điều ông không ngờ tới là thằng nhóc này lại bỏ rơi Forth tự mình bay lên cao, quả thực là tát thẳng vào mặt Ngô Nguyên Tu.
Ngô Nguyên Tu hơi nhíu mày, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Gửi con vào giới giải trí bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất là muốn con có thêm chút hơi thở cuộc sống, kết quả bao nhiêu năm rồi chẳng tiến bộ chút nào. Giao công ty cho anh trai con quả là đúng đắn, tính cách của con không phù hợp để quản lý công ty."
"Phù hợp hay không cũng chỉ là lời nói của ba thôi." Ngô Tử Hiển ngẩng mắt lên, "Hơn nữa bây giờ con đã có công ty niêm yết của riêng mình, không nhất thiết phải cần công ty của ba."
Ngô Nguyên Tu đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp nhỏ ra nước.
Hai cha con nhìn nhau một lúc, cuối cùng là ông quay người bỏ đi: "Không quản được con nữa, ba đi xem bữa trưa làm xong chưa."
"Có thịt Đông Pha mà con thích không?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"Không có!" Ngô Nguyên Tu tức giận nói lớn.
Thư Dung bị chọc cười khúc khích. Những đường kim tuyến thêu trên tấm chăn lụa gấm lấp lánh ánh sáng xa hoa dưới ánh đèn. Mấy chiếc chuông nhỏ trang trí kêu leng keng.
"Con xem con kìa, cố tình chọc giận ba con làm gì? Lớn thế này rồi, không biết nói lời ngon tiếng ngọt à." Thư Dung mắng yêu, "Con cũng biết, anh trai con hơi kém cỏi. Về việc giao công ty cho ai, ba con vẫn còn đang do dự."
Ngô Tử Hiển vẫn còn ấm ức vì chuyện Ngô Nguyên Tu ném hắn vào giới giải trí mà không quan tâm đến, nhưng khi đối mặt với Thư Dung, thái độ đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Con không có giận dỗi, chỉ nói sự thật thôi."
"Mẹ không tin bao nhiêu năm rồi mà con không thay đổi chút nào. Nếu không thay đổi, tại sao lại từ chối phim của đạo diễn Mã, trở về Forth phát hành album, tổ chức concert?" Thư Dung hỏi dồn, "Trước đây con chưa từng làm những chuyện tốn công mà không được việc này."
Đôi mắt hạnh nhân dưới hàng mi của Ngô Tử Hiển chợt lóe lên, rồi lại tối sầm.
"Không có lý do gì cả." Hắn nói.
Thư Dung không chút do dự vạch trần hắn: "Trước đây chính con đã nói, bất kỳ ai làm bất cứ việc gì đều có lý do. Những người bảo không có lý do là vì lý do đó không thể nói ra miệng."
"..."
Ngô Tử Hiển nhớ lại buổi chiều hôm đó, quản lý thuận miệng nói với hắn: "Giải trí Thản Đồ muốn em trở lại Forth tham gia hoạt động, anh đã từ chối rồi, nửa cuối năm nay chúng ta bận muốn chết."
"Ừ." Ngô Tử Hiển đồng ý.
"Sếp Tôn này, chắc chắn là thấy hợp đồng sắp hết hạn, định vớt vát lần cuối từ cậu. Nghĩ cũng hay thật, năm đó chẳng giúp cậu được gì, chỉ toàn phòng bạo cậu thôi." Quản lý lẩm bẩm, "Không sao, dù sao khi giải ước gặp nhau lần cuối, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến Forth nữa."
Động tác viết chữ của Ngô Tử Hiển khựng lại. Hắn vô thức ngẩng đầu lên, không biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên một hình bóng.
"Không còn liên quan gì nữa?"
"Chắc là không gặp lại nữa đâu, hai~, nhóm quá mờ nhạt. Ba người đồng đội của cậu bây giờ cũng chẳng có mấy công việc tử tế." Quản lý thở dài.
Một cảm giác xé rách kỳ lạ khẽ lướt qua trái tim hắn rồi lại biến mất như chuồn chuồn lướt nước.
Ngô Tử Hiển im lặng hồi lâu.
"Đừng vội trả lời." Cuối cùng, hắn nói với quản lý, "Để tôi suy nghĩ đã."
Quản lý ngạc nhiên mở to mắt.
Thực ra Ngô Tử Hiển cũng không biết mình trở lại Forth để làm gì. Là muốn gặp người đó sao? Có cần thiết phải gặp nữa không?
Người đó từng là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn duy nhất của Ngô Tử Hiển. Nhưng khi hai người xảy ra xung đột lợi ích, đối phương lại không chút do dự phản bội hắn, quay sang dựa dẫm vào người khác.
Rõ ràng đã nhìn thấu bản chất của người đó, nhưng cứ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, Ngô Tử Hiển lại vô cớ cảm thấy bồn chồn.
Hắn phải tìm hiểu xem sự bồn chồn này là gì.
Thấy Ngô Tử Hiển không nói gì, Thư Dung bất lực cười hỏi: "Ngẩn người cái gì, mẹ hỏi con đấy?"
"Con sẽ nói với mẹ." Ngô Tử Hiển thản nhiên trả lời, "Sau khi con hiểu rõ, quyết định của mình rốt cuộc có đáng giá hay không."
Dừng một chút, hắn lại hỏi ngược: "Mẹ nói xem, tại sao người với người lại xa cách nhau?"
"Có rất nhiều lý do." Thư Dung không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này, bà suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Nhưng dù là lý do gì cũng không phải là trách nhiệm của một người, mà là do cả hai người gây ra."
Nói đến đây, mấy người giúp việc bưng bảy tám món ăn đến. Món ăn Hoài Dương không nhiều nhưng lại tinh tế.
Trong đó có món thịt Đông Pha mà Ngô Tử Hiển muốn ăn.
Hai ngày sau, Ngô Tử Hiển trở về ký túc xá Forth.
Hắn vừa quét vân tay đẩy cửa bước vào đã thấy Đường Diên Chi và Tần Hữu đang ồn ào trên ghế sofa ở phòng khách.
Tần Hữu bị Đường Diên Chi đè xuống thọc lét đến mức chảy cả nước mắt. Anh vừa vặn vẹo vừa cười lớn: "Anh chịu thua, anh thật sự chịu thua!"
Đường Diên Chi véo má anh hỏi: "Còn nói y học cổ truyền là mê tín lạc hậu nữa không?"
"Không nói nữa, xin lỗi Diên Chi, à không, anh Diên Chi, ba ơi ơi! Ba đừng thọc lét con nữa..." Cười đến mức mệt người, giọng Tần Hữu trở nên yếu ớt.
Nhận thấy ánh mắt của Ngô Tử Hiển, hai người đột nhiên dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
"Sao cậu lại về?" Đường Diên Chi hỏi.
"Về lấy đồ." Nói xong hắn đi thẳng về phía phòng ngủ nhưng bị Tần Hữu lao đến chặn lại.
Tần Hữu kéo tay áo hắn la lên: "Đừng vào, nhóm trưởng dặn rồi, không cho em vào."
"Tại sao?"
"Cậu ấy bị sốt, sáng nay mới đi bệnh viện, sợ lây cho cậu."
Đường Diên Chi cũng nhắc nhở: "Gần đây cậu còn có buổi tổng duyệt cho Gala chào xuân, lỡ bị bệnh thì sao?"
"Bị sốt thì không thể tổng duyệt à?" Ngô Tử Hiển hỏi.
Câu hỏi này khiến hai người á khẩu, họ nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Bị sốt thì tổng duyệt kiểu gì? Cậu chưa từng bị sốt à?"
Ngô Tử Hiển lắc đầu.
"Lúc dịch Covid cũng không bị à? Chưa từng bị một lần nào sao?"
Ngô Tử Hiển lại lắc đầu.
Quả là siêu nhân. Tần Hữu và Đường Diên Chi đồng thanh cảm thán.
"Laptop của tôi ở trong phòng ngủ, nhất định phải vào." Bên trong có bài báo cáo giữa kỳ mà Ngô Tử Hiển đã viết được một nửa. Gần đây giáo sư giục rất gấp, mấy hôm nữa phải nộp rồi.
Việc học trở thành giấy thông hành của Ngô Tử Hiển, hắn được phép vào phòng.
Vừa bước vào, hắn đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như cao hơn bình thường một chút. Dung Lãm đang nằm ngủ trên giường, chăn cuộn thành một cục lớn.
Ngô Tử Hiển đi thẳng đến bàn học bỏ laptop và sạc vào túi, khi chuẩn bị rời đi hắn mới nhớ đến việc phải xem Dung Lãm một chút nên quay lại đầu giường Dung Lãm.
Dung Lãm nhắm chặt mắt, người co rúm lại như một chú chó hoang cuộn tròn thành một cục nhỏ. Hai má đỏ au bất thường, cậu hơi nhíu mày lẩm bẩm.
Ngô Tử Hiển không nghe rõ nên nửa quỳ xuống ghé sát vào cổ cậu. Cuối cùng hắn cũng nghe rõ Dung Lãm đang nói gì –
Cậu nghẹn ngào gọi "ba, mẹ".
Ngô Tử Hiển không ngờ khi bị bệnh Dung Lãm lại gọi ba mẹ để tìm kiếm sự an ủi. Trong lòng hắn, cậu rất độc lập, rất kiên cường, là kiểu người dù trời có sập xuống cũng không than khóc một câu mà còn quay sang an ủi người khác. Nhưng bây giờ nhìn cậu yếu ớt như vậy, quả thực giống như chưa trưởng thành.
Nghĩ kỹ lại, nói cậu chưa trưởng thành cũng đúng. Mới 21 tuổi, đối với người bình thường vẫn là cái tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học. Thế nhưng cậu đã lăn lộn trong giới giải trí năm năm.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu? Ngô Tử Hiển vẫn không nhìn thấu cậu.
Ngô Tử Hiển đưa tay sờ khăn trên trán Dung Lãm, nóng hổi. Hắn mang khăn đến bồn rửa giặt lại, vắt khô nước, rồi lại đặt lên trán cậu.
Động tĩnh nhỏ này dường như đã đánh thức Dung Lãm. Cậu mơ màng mở mắt ra, khóe mắt đỏ hoe. Đôi mắt bị cơn sốt cao thiêu đốt phủ một lớp màng ẩm ướt.
Ngô Tử Hiển vừa định hỏi Dung Lãm có uống thuốc chưa thì cậu đã dang tay ra trước rồi ngoan ngoãn hỏi: "Hôm nay cũng muốn ôm sao?"
Ôm gì? Ngô Tử Hiển đứng yên tại chỗ.
Thấy hắn mãi không có động tĩnh gì, Dung Lãm đột nhiên ngồi dậy ôm lấy hắn, áp mặt hắn vào ngực mình. Ngô Tử Hiển mất thăng bằng, hai tay vô thức chống lên giường, cứ như vậy vây Dung Lãm vào không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh tay.
Có lẽ vì Dung Lãm bị ốm nên không có sức, lồng ngực áp vào má Ngô Tử Hiển cũng mềm hơn. Nhiệt độ cơ thể quá cao đã xua tan đi cái lạnh trên người Ngô Tử Hiển, như đang hầm máu trong cơ thể hắn bằng ngọn lửa nhỏ liu riu.
"Hôm nay em hơi khó chịu." Dung Lãm nói nhỏ bên tai Ngô Tử Hiển, hơi thở nóng ẩm phả vào tai hắn, va vào màng nhĩ, "Cho nên chỉ có thể ôm một lát thôi."
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Nhưng hôm nay Ngô Tử Hiển còn có lịch trình, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bắt xe về nhà ba mẹ.
Ba hắn - Ngô Nguyên Tu là người đứng đầu công ty giải trí hàng đầu, người cầm lái duy nhất của "Tĩnh Thư Entertainment", nắm giữ thực quyền của sáu tập đoàn lớn, kinh doanh hơn trăm công ty. Cách đây không lâu, ông dẫn đầu xu hướng phim ngắn tập, với tầm nhìn xa trông rộng độc đáo đã khiến cả giới giải trí phải dè chừng.
Ông xuất thân từ Kim Lăng, lăn lộn nhiều năm trên thương trường ở Đế Đô, nhưng khi về già vẫn muốn trở về quê hương. Vì vậy, ông đã nhắm đến khu Chung Sơn Quốc Tế dưới chân núi Tử Kim Sơn, cho người xem qua, phong thủy cũng không tệ, liền tiện tay mua một căn nhà.
Ngô Tử Hiển bước vào phòng khách, đưa chiếc áo khoác gió dài màu đen tuyền cho dì Lưu. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa xung quanh hắn nhưng không thể làm tan chảy vẻ lạnh lùng bẩm sinh.
Ngô Nguyên Tu tuổi đã cao song tinh thần vẫn tốt, dáng ngồi ngay ngắn như cây tùng cây bách. Mẹ hắn - Thư Dung dựa vào tay vịn, vẻ tao nhã gần như cố ý. Bà không phải là mỹ nhân hàng đầu trong giới giải trí nhưng lại có đôi mắt lãng mạn biết kể chuyện.
Ngô Tử Hiển được thừa hưởng điểm này từ bà.
Ngô Tử Hiển khẽ gật đầu chào, nói nhỏ: "Ba, mẹ, con về rồi."
Nói xong, hắn đi thẳng đến chiếc ghế sofa đơn cách xa ba mẹ. Ngồi xuống gọn gàng, dựa lưng vào ghế, hai tay đặt thoải mái trên tay vịn, chẳng nhìn ai.
Ngô Nguyên Tu và Thư Dung bất lực nhìn nhau, thầm nghĩ không biết tính cách cao ngạo này giống ai.
Trong tưởng tượng của nhiều người, Ngô Tử Hiển sinh ra trong gia đình quyền quý như vậy, tuổi thơ chắc hẳn rất cô đơn. Giống như nhiều fan đã nói -- "Anh ấy không cần nhiều tiền, chỉ cần nhiều tình yêu".
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tuy công việc bận rộn nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ lơ là việc đồng hành và giáo dục Ngô Tử Hiển. Năm Ngô Tử Hiển tám tuổi, Thư Dung ban ngày đi thảm đỏ tại Liên hoan phim quốc tế Berlin, buổi tối còn phải bay về để chúc mừng sinh nhật con trai.
Có lẽ chính vì Ngô Tử Hiển muốn gì được nấy, cuộc đời thuận buồm xuôi gió nên khiến hắn tự cao tự đại, cho rằng tất cả thành tựu đều là do bản thân mình đạt được, khinh thường những mối quan hệ xã giao giả tạo.
"Mấy hôm trước cha có nói chuyện điện thoại với chú Mã của con." Ngô Nguyên Tu lên tiếng, "Thằng nhóc này, con từ chối bộ phim mới của chú ấy, chú ấy còn nói giữ lại vai đó cho con. Đợi con làm xong việc, đừng quên cảm ơn chú Mã, chú ấy quan tâm con lắm đấy."
Ngô Tử Hiển bình tĩnh đính chính: "Chú ấy giữ vai cho con là vì cần con để đảm bảo doanh thu phòng vé."
"Nói năng kiểu gì vậy?!" Ngô Nguyên Tu lập tức nhíu mày, quát lớn, "Người ta nâng đỡ con là nhờ ba con là Ngô Nguyên Tu, nếu không con là cái thá gì?"
"Con nắm bắt mọi cơ hội để vươn lên, không dựa vào bất kỳ ai cả."
Giọng điệu của Ngô Tử Hiển rất bình tĩnh, nhưng sự tự tin và tự cao tự đại ăn sâu vào máu đã bộc lộ rõ ràng trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này.
Ban đầu Ngô Tử Hiển ỷ vào tài năng xuất chúng của mình càng ngày càng độc lập, vì vậy Ngô Nguyên Tu đã ném hắn vào Forth để rèn luyện, không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ. Mục đích là để rèn luyện tinh thần đồng đội của hắn, để hắn hiểu rằng rất nhiều việc một mình không thể làm được.
Nhưng điều ông không ngờ tới là thằng nhóc này lại bỏ rơi Forth tự mình bay lên cao, quả thực là tát thẳng vào mặt Ngô Nguyên Tu.
Ngô Nguyên Tu hơi nhíu mày, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Gửi con vào giới giải trí bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất là muốn con có thêm chút hơi thở cuộc sống, kết quả bao nhiêu năm rồi chẳng tiến bộ chút nào. Giao công ty cho anh trai con quả là đúng đắn, tính cách của con không phù hợp để quản lý công ty."
"Phù hợp hay không cũng chỉ là lời nói của ba thôi." Ngô Tử Hiển ngẩng mắt lên, "Hơn nữa bây giờ con đã có công ty niêm yết của riêng mình, không nhất thiết phải cần công ty của ba."
Ngô Nguyên Tu đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp nhỏ ra nước.
Hai cha con nhìn nhau một lúc, cuối cùng là ông quay người bỏ đi: "Không quản được con nữa, ba đi xem bữa trưa làm xong chưa."
"Có thịt Đông Pha mà con thích không?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"Không có!" Ngô Nguyên Tu tức giận nói lớn.
Thư Dung bị chọc cười khúc khích. Những đường kim tuyến thêu trên tấm chăn lụa gấm lấp lánh ánh sáng xa hoa dưới ánh đèn. Mấy chiếc chuông nhỏ trang trí kêu leng keng.
"Con xem con kìa, cố tình chọc giận ba con làm gì? Lớn thế này rồi, không biết nói lời ngon tiếng ngọt à." Thư Dung mắng yêu, "Con cũng biết, anh trai con hơi kém cỏi. Về việc giao công ty cho ai, ba con vẫn còn đang do dự."
Ngô Tử Hiển vẫn còn ấm ức vì chuyện Ngô Nguyên Tu ném hắn vào giới giải trí mà không quan tâm đến, nhưng khi đối mặt với Thư Dung, thái độ đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Con không có giận dỗi, chỉ nói sự thật thôi."
"Mẹ không tin bao nhiêu năm rồi mà con không thay đổi chút nào. Nếu không thay đổi, tại sao lại từ chối phim của đạo diễn Mã, trở về Forth phát hành album, tổ chức concert?" Thư Dung hỏi dồn, "Trước đây con chưa từng làm những chuyện tốn công mà không được việc này."
Đôi mắt hạnh nhân dưới hàng mi của Ngô Tử Hiển chợt lóe lên, rồi lại tối sầm.
"Không có lý do gì cả." Hắn nói.
Thư Dung không chút do dự vạch trần hắn: "Trước đây chính con đã nói, bất kỳ ai làm bất cứ việc gì đều có lý do. Những người bảo không có lý do là vì lý do đó không thể nói ra miệng."
"..."
Ngô Tử Hiển nhớ lại buổi chiều hôm đó, quản lý thuận miệng nói với hắn: "Giải trí Thản Đồ muốn em trở lại Forth tham gia hoạt động, anh đã từ chối rồi, nửa cuối năm nay chúng ta bận muốn chết."
"Ừ." Ngô Tử Hiển đồng ý.
"Sếp Tôn này, chắc chắn là thấy hợp đồng sắp hết hạn, định vớt vát lần cuối từ cậu. Nghĩ cũng hay thật, năm đó chẳng giúp cậu được gì, chỉ toàn phòng bạo cậu thôi." Quản lý lẩm bẩm, "Không sao, dù sao khi giải ước gặp nhau lần cuối, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến Forth nữa."
Động tác viết chữ của Ngô Tử Hiển khựng lại. Hắn vô thức ngẩng đầu lên, không biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên một hình bóng.
"Không còn liên quan gì nữa?"
"Chắc là không gặp lại nữa đâu, hai~, nhóm quá mờ nhạt. Ba người đồng đội của cậu bây giờ cũng chẳng có mấy công việc tử tế." Quản lý thở dài.
Một cảm giác xé rách kỳ lạ khẽ lướt qua trái tim hắn rồi lại biến mất như chuồn chuồn lướt nước.
Ngô Tử Hiển im lặng hồi lâu.
"Đừng vội trả lời." Cuối cùng, hắn nói với quản lý, "Để tôi suy nghĩ đã."
Quản lý ngạc nhiên mở to mắt.
Thực ra Ngô Tử Hiển cũng không biết mình trở lại Forth để làm gì. Là muốn gặp người đó sao? Có cần thiết phải gặp nữa không?
Người đó từng là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn duy nhất của Ngô Tử Hiển. Nhưng khi hai người xảy ra xung đột lợi ích, đối phương lại không chút do dự phản bội hắn, quay sang dựa dẫm vào người khác.
Rõ ràng đã nhìn thấu bản chất của người đó, nhưng cứ nghĩ đến việc sau này sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, Ngô Tử Hiển lại vô cớ cảm thấy bồn chồn.
Hắn phải tìm hiểu xem sự bồn chồn này là gì.
Thấy Ngô Tử Hiển không nói gì, Thư Dung bất lực cười hỏi: "Ngẩn người cái gì, mẹ hỏi con đấy?"
"Con sẽ nói với mẹ." Ngô Tử Hiển thản nhiên trả lời, "Sau khi con hiểu rõ, quyết định của mình rốt cuộc có đáng giá hay không."
Dừng một chút, hắn lại hỏi ngược: "Mẹ nói xem, tại sao người với người lại xa cách nhau?"
"Có rất nhiều lý do." Thư Dung không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu này, bà suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Nhưng dù là lý do gì cũng không phải là trách nhiệm của một người, mà là do cả hai người gây ra."
Nói đến đây, mấy người giúp việc bưng bảy tám món ăn đến. Món ăn Hoài Dương không nhiều nhưng lại tinh tế.
Trong đó có món thịt Đông Pha mà Ngô Tử Hiển muốn ăn.
Hai ngày sau, Ngô Tử Hiển trở về ký túc xá Forth.
Hắn vừa quét vân tay đẩy cửa bước vào đã thấy Đường Diên Chi và Tần Hữu đang ồn ào trên ghế sofa ở phòng khách.
Tần Hữu bị Đường Diên Chi đè xuống thọc lét đến mức chảy cả nước mắt. Anh vừa vặn vẹo vừa cười lớn: "Anh chịu thua, anh thật sự chịu thua!"
Đường Diên Chi véo má anh hỏi: "Còn nói y học cổ truyền là mê tín lạc hậu nữa không?"
"Không nói nữa, xin lỗi Diên Chi, à không, anh Diên Chi, ba ơi ơi! Ba đừng thọc lét con nữa..." Cười đến mức mệt người, giọng Tần Hữu trở nên yếu ớt.
Nhận thấy ánh mắt của Ngô Tử Hiển, hai người đột nhiên dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
"Sao cậu lại về?" Đường Diên Chi hỏi.
"Về lấy đồ." Nói xong hắn đi thẳng về phía phòng ngủ nhưng bị Tần Hữu lao đến chặn lại.
Tần Hữu kéo tay áo hắn la lên: "Đừng vào, nhóm trưởng dặn rồi, không cho em vào."
"Tại sao?"
"Cậu ấy bị sốt, sáng nay mới đi bệnh viện, sợ lây cho cậu."
Đường Diên Chi cũng nhắc nhở: "Gần đây cậu còn có buổi tổng duyệt cho Gala chào xuân, lỡ bị bệnh thì sao?"
"Bị sốt thì không thể tổng duyệt à?" Ngô Tử Hiển hỏi.
Câu hỏi này khiến hai người á khẩu, họ nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Bị sốt thì tổng duyệt kiểu gì? Cậu chưa từng bị sốt à?"
Ngô Tử Hiển lắc đầu.
"Lúc dịch Covid cũng không bị à? Chưa từng bị một lần nào sao?"
Ngô Tử Hiển lại lắc đầu.
Quả là siêu nhân. Tần Hữu và Đường Diên Chi đồng thanh cảm thán.
"Laptop của tôi ở trong phòng ngủ, nhất định phải vào." Bên trong có bài báo cáo giữa kỳ mà Ngô Tử Hiển đã viết được một nửa. Gần đây giáo sư giục rất gấp, mấy hôm nữa phải nộp rồi.
Việc học trở thành giấy thông hành của Ngô Tử Hiển, hắn được phép vào phòng.
Vừa bước vào, hắn đã cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như cao hơn bình thường một chút. Dung Lãm đang nằm ngủ trên giường, chăn cuộn thành một cục lớn.
Ngô Tử Hiển đi thẳng đến bàn học bỏ laptop và sạc vào túi, khi chuẩn bị rời đi hắn mới nhớ đến việc phải xem Dung Lãm một chút nên quay lại đầu giường Dung Lãm.
Dung Lãm nhắm chặt mắt, người co rúm lại như một chú chó hoang cuộn tròn thành một cục nhỏ. Hai má đỏ au bất thường, cậu hơi nhíu mày lẩm bẩm.
Ngô Tử Hiển không nghe rõ nên nửa quỳ xuống ghé sát vào cổ cậu. Cuối cùng hắn cũng nghe rõ Dung Lãm đang nói gì –
Cậu nghẹn ngào gọi "ba, mẹ".
Ngô Tử Hiển không ngờ khi bị bệnh Dung Lãm lại gọi ba mẹ để tìm kiếm sự an ủi. Trong lòng hắn, cậu rất độc lập, rất kiên cường, là kiểu người dù trời có sập xuống cũng không than khóc một câu mà còn quay sang an ủi người khác. Nhưng bây giờ nhìn cậu yếu ớt như vậy, quả thực giống như chưa trưởng thành.
Nghĩ kỹ lại, nói cậu chưa trưởng thành cũng đúng. Mới 21 tuổi, đối với người bình thường vẫn là cái tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học. Thế nhưng cậu đã lăn lộn trong giới giải trí năm năm.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu? Ngô Tử Hiển vẫn không nhìn thấu cậu.
Ngô Tử Hiển đưa tay sờ khăn trên trán Dung Lãm, nóng hổi. Hắn mang khăn đến bồn rửa giặt lại, vắt khô nước, rồi lại đặt lên trán cậu.
Động tĩnh nhỏ này dường như đã đánh thức Dung Lãm. Cậu mơ màng mở mắt ra, khóe mắt đỏ hoe. Đôi mắt bị cơn sốt cao thiêu đốt phủ một lớp màng ẩm ướt.
Ngô Tử Hiển vừa định hỏi Dung Lãm có uống thuốc chưa thì cậu đã dang tay ra trước rồi ngoan ngoãn hỏi: "Hôm nay cũng muốn ôm sao?"
Ôm gì? Ngô Tử Hiển đứng yên tại chỗ.
Thấy hắn mãi không có động tĩnh gì, Dung Lãm đột nhiên ngồi dậy ôm lấy hắn, áp mặt hắn vào ngực mình. Ngô Tử Hiển mất thăng bằng, hai tay vô thức chống lên giường, cứ như vậy vây Dung Lãm vào không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh tay.
Có lẽ vì Dung Lãm bị ốm nên không có sức, lồng ngực áp vào má Ngô Tử Hiển cũng mềm hơn. Nhiệt độ cơ thể quá cao đã xua tan đi cái lạnh trên người Ngô Tử Hiển, như đang hầm máu trong cơ thể hắn bằng ngọn lửa nhỏ liu riu.
"Hôm nay em hơi khó chịu." Dung Lãm nói nhỏ bên tai Ngô Tử Hiển, hơi thở nóng ẩm phả vào tai hắn, va vào màng nhĩ, "Cho nên chỉ có thể ôm một lát thôi."
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 7: Chỉ có thể ôm một lúc thôi
10.0/10 từ 27 lượt.