Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 6: Đừng hôn em

216@-

"Giáng sinh vui vẻ." Khi Dung Lãm xách hộp bánh gừng và sô cô la bước vào phòng tập, các em gái ban đầu sững người, sau đó bắt đầu la hét.


 


Mấy người gần cậu nhất ríu rít như chim sâu chạy đến kéo cậu vào phòng.


 


"Anh Lãm, sao anh lại đến đây?"


 


"Lâu rồi không gặp anh Tiểu Lãm."


 


"Biết mấy đứa Giáng sinh không ra ngoài được nên mang chút quà đến." Dung Lãm mỉm cười, cởi áo khoác ngoài ra vắt lên khuỷu tay, phân phát hộp quà cho mọi người, "Tập luyện vất vả rồi, ăn chút đồ ngọt sẽ vui hơn."


 


"Cảm ơn anh Lãm!"


 


"Không vất vả đâu, ai mà chẳng phải trải qua như vậy."


 


Trên quà có tên của từng người, còn có lời chúc Giáng sinh. Một em gái bóc một miếng bánh gừng, cắn rôm rốp. Vị ngọt của quế hòa quyện với vị gừng thoang thoảng thơm lừng.


 


"Nhìn anh Lãm đi, vậy mà còn biết nghĩ đến chúng ta, anh Hữu và anh Diên Chi đâu rồi?"


 


Dung Lãm giải thích: "Anh Hữu và anh Diên Chi trách tặng quà cho bên nam, quà là tụi anh cùng nhau mua."


 


Em gái vẫn giả vờ giận dỗi, quay mặt đi.


 


Dung Lãm hiểu ra, đây là đang chờ được dỗ, liền nói đùa: "Anh sẽ về mắng hai người đó, làm anh kiểu gì vậy, lần sau sẽ mua quà riêng để tạ lỗi với Tâm Nhiễm của chúng ta."


 


Mọi người đều cười nói vui vẻ.


 


Đây là những món quà cuối cùng, thấy không bận gì nữa, sau khi tặng quà xong Dung Lãm bèn trò chuyện với các đàn em một lúc. Trò chuyện một hồi, cậu đột nhiên chú ý đến một cuốn tạp chí trên tủ giày, là ấn bản đặc biệt Giáng sinh của một trong năm tạp chí thời trang lớn.


 


Ảnh bìa là của Ngô Tử Hiển, hắn nằm nghiêng trên ghế sofa, mặc áo len Giáng sinh màu xanh lá cây đậm, người quấn đầy đèn nháy, bên cạnh chất đầy quà. Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai đó dù không biểu cảm gì cũng toát lên vẻ sang trọng.


 


"Của ai thế? Vậy mà lại mua được số này." Dung Lãm nhướng mày nói.


 


"Của em." Tâm Nhiễm giơ tay lên, rồi nghi ngờ hỏi, "Anh Lãm, sao anh biết số này khó mua?"


 


Dung Lãm đột nhiên nhận ra mình đã lộ tẩy, nhưng biểu cảm của cậu không hề thay đổi, chỉ thản nhiên mỉm cười: "Nghe nói, số lượng giới hạn hai trăm nghìn bản bán hết trong vòng vài giây, nền tảng bị sập hơn hai phút."


 


Tất nhiên, bản thân Dung Lãm cũng không mua được.


 


"Hehe, tốc độ tay của em người thường không sánh bằng đâu. Bài phỏng vấn của anh Tử Hiển còn nhắc đến Forth nữa, em vừa mới đọc xong."


 


"Nhắc đến tụi anh?" Dung Lãm hơi sững người.


 



"Anh Tử Hiển không nói với mấy anh sao?" Sau khi hỏi xong, Tâm Nhiễm đột nhiên nhận ra mình lỡ lời. Bây giờ Ngô Tử Hiển và những người khác trong Forth đã khác biệt một trời một vực, có lẽ không thân thiết như cô tưởng tượng.


 


Vì vậy, cô vội vàng nói: "Anh Lãm, em tặng anh cuốn này, anh mang về đọc đi."


 


Dung Lãm kiên quyết từ chối: "Không cần đâu, cuốn này bây giờ bị thổi giá lên khá cao đúng không?"


 


Nhưng cậu không thể lay chuyển được sự kiên trì của Tâm Nhiễm, cuối cùng đành phải nhận lấy.


 


Trở về ký túc xá, vừa hay Tần Hữu và Đường Tiên Chi cũng đang ở đó, Dung Lãm liền gọi họ đến cùng xem bài phỏng vấn của Ngô Tử Hiển.


 


Nhìn lại toàn bộ bài phỏng vấn, cuộc đời của Ngô Tử Hiển có thể nói là "như được buff". Mẹ là Ảnh hậu* nổi tiếng, bản thân hắn từ nhỏ cũng là học sinh giỏi toàn diện, thi đại học vào khoa Kinh tế của Đại học T.


 


*Tương đương với nữ diễn viên xuất sắc.


 


Sau đó, vì bất đồng quan điểm với ba, hắn bị ném vào giới giải trí để "vi hành" rèn luyện, kết quả dựa vào bản thân mà nổi tiếng chỉ sau một đêm. Từ đó về sau, show giải trí, phim điện ảnh, phim truyền hình... làm gì cũng nổi tiếng, vì vậy hắn càng tùy hứng hơn, khiến cho ba mình tức chết.


 


Cũng tức chết còn có Đường Diên Chi, y ghen tị đến mức nghiến răng ken két. Sau khi Dung Lãm hài hước an ủi đồng đội, ba người cuối cùng cũng đọc đến phần nhắc đến Forth.


 


Q: Tại sao lại chọn thời điểm này để trở lại Forth? Có cân nhắc gì không?


 


A: Ký ức quá khứ rất quý giá, hợp tác với giải trí Thản Đồ cũng rất vui vẻ. Tôi làm việc thích có đầu có cuối, hy vọng có thể cho nhau và cho người hâm mộ một câu trả lời thoả đáng.


 


Quả nhiên. Lý do cũng gần giống như Dung Lãm nghĩ. Câu trả lời này rất khéo léo, rất giống phong cách của Ngô Tử Hiển.


 


Q: Mối quan hệ với các đồng đội thế nào? Có thể miêu tả ngắn gọn tính cách của từng người không?


 


A: Mối quan hệ giữa các đồng đội rất tốt, chúng tôi đã cùng nhau trải qua sóng gió, tách ra vẫn là bạn bè. Anh Tần Hữu tính tình hoạt bát, cũng rất nhiệt tình; Diên Chi thì cá tính hơn, làm việc rất có chủ kiến; em út suy nghĩ sâu sắc, khéo léo mọi mặt.


 


Dung Lãm hơi sững người.


 


Suy nghĩ sâu sắc và khéo léo mọi mặt cũng không phải là từ ngữ mang nghĩa tiêu cực, nhưng trong ngữ cảnh này, sao lại cứ cảm thấy Ngô Tử Hiển có ý gì đó...


 


Nhưng sau tiếng "what the f*ck" của Tần Hữu, suy nghĩ của cậu lại bị câu hỏi tiếp theo thu hút.


 


Q: Trong nhóm thân thiết với ai nhất?


 


A: Anh Tần Hữu. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.


 


Dung Lãm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ba chữ đó, không chớp mắt.


 


"Trời ơi, không ngờ lại là anh! Cảm động quá, trong lòng Tử Hiển có anh, hu hu hu anh phải đi trốn khóc một lát!" Tần Hữu giả vờ lau nước mắt.


 


Tuy nước mắt là giả nhưng niềm vui là thật. Anh không giao tiếp nhiều với Ngô Tử Hiển, không ngờ trong lòng Ngô Tử Hiển, hai người lại thân thiết nhất.



 


Đường Diên Chi cũng rất ngạc nhiên, y sững người một lúc mới nhìn về phía Dung Lãm: "Anh cứ tưởng sẽ là nhóm trưởng em chứ... Dù sao hồi còn là thực tập sinh, em là người dẫn dắt cậu ấy, sau này cũng ở chung phòng."


 


Dung Lãm ngẩn người một lúc nhưng rất nhanh đã tự an ủi mình. Ngô Tử Hiển không thích cậu lắm, mối quan hệ của họ thậm chí còn không bằng những người xa lạ, vì vậy chọn anh Hữu là chuyện bình thường, không có gì đáng để so đo.


 


"Đúng rồi, buồn quá đi." Dung Lãm thản nhiên nói đùa, "Ngày đêm bên nhau mà cũng không bằng sức hút của anh Hữu."


 


"Hai~, nhóm trưởng vẫn cần phải cố gắng hơn." Tần Hữu cũng nói đùa theo.


 


Ba người đột nhiên lại nhớ đến chuyện khác, vừa trò chuyện vừa nhanh chóng quên đi chuyện này.


 


Đến đêm Giáng sinh, Ngô Tử Hiển vẫn chưa về ký túc xá, xem ra là không định về ngủ.


 


Có thể là đang làm việc, đang ở nhà, hoặc cũng có thể là... có hẹn với ai đó. Dù trường hợp nào, Dung Lãm cũng không có tư cách hỏi han.


 


Cậu lấy hộp quà nhỏ luôn để trong túi ra đặt lên đầu giường Ngô Tử Hiển. Đây là quà Giáng sinh, Tần Hữu và Đường Diên Chi đều có phần, dù thế nào cũng không thể thiếu phần của Ngô Tử Hiển.


 


Chỉ là, Dung Lãm vẫn hy vọng có thể tự tay đưa cho hắn.


 


Cậu đang nhìn chằm chằm vào hộp quà, tay nghịch chuỗi hạt thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng động nhỏ. Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng Ngô Tử Hiển trong ánh sáng trông có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn cao lớn và lạnh lùng. Hắn ngẩng mắt lên, ánh mắt giao nhau với Dung Lãm giữa không trung, căn phòng chìm trong im lặng.


 


"Giáng sinh vui vẻ." Cuối cùng, Ngô Tử Hiển là người lên tiếng trước.


 


"Giáng sinh vui vẻ." Dung Lãm hoàn hồn, cậu tiến lên đón, "Sao hôm nay anh lại về?"


 


"Ngày mai về nhà đón Giáng sinh, quên mang thuốc ngủ, ở đây có thuốc dự phòng." Ngô Tử Hiển thờ ơ nói.


 


"Em biết rồi."


 


Dung Lãm hơi do dự, nhưng vẫn cầm món quà trên tủ đầu giường lên đi đến trước mặt Ngô Tử Hiển, mỉm cười nói: "Giáng sinh vui vẻ nha anh Hiển, đây là chút tâm ý của em."


 


Ngô Tử Hiển không ngờ tới, hắn cúi đầu nhìn hộp quà một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy. Hộp quà được gói rất cẩn thận, trên đó có đính kèm một tấm thiệp, nét chữ mạnh mẽ: "Chúc anh Hiển luôn vui vẻ, công việc thuận lợi".


 


"Không phải đồ gì quý giá đâu, chỉ là một chai nước hoa." Sợ Ngô Tử Hiển không nhận, Dung Lãm giải thích, "Anh Hữu và anh Diên Chi cũng có phần."


 


"Hà... Tôi cũng nghĩ vậy." Ngô Tử Hiển cười một tiếng khó hiểu.


 


Rất nhanh, hắn kìm nén cảm xúc bị lộ ra, bình tĩnh nói với Dung Lãm: "Xin lỗi, hôm nay anh không chuẩn bị, mấy hôm nữa sẽ tặng lại cho em."


 


Dung Lãm cười gượng: "Không cần đâu, đừng khách sáo như vậy."


 


"Cần."


 



Ngô Tử Hiển cứ nhất quyết khách sáo với cậu, cậu không còn cách nào khác, đành bất lực đồng ý. Nhưng dù sao cũng đã tự tay tặng quà rồi, cậu cảm thấy như đã hoàn thành một tâm nguyện.


 


Sau khi hai người rửa mặt xong nằm xuống, Dung Lãm vẫn còn đang suy nghĩ về nội dung bài phỏng vấn trên tạp chí.


 


Mặc dù lý trí không đặt bất kỳ kỳ vọng nào vào Ngô Tử Hiển, nhưng về mặt cảm xúc, cậu vẫn để tâm đến những chuyện vụn vặt này.


 


Dù sao cậu cũng là người bình thường.


 


Người bình thường hiểu rất nhiều đạo lý và sự thật, nhưng vẫn sống không tốt.


 


Sau khi uống thuốc, Ngô Tử Hiển ngủ rất nhanh. Một lúc lâu sau, thấy bên giường kia vẫn không có động tĩnh gì, Dung Lãm hít sâu một hơi rồi trở mình chuẩn bị ngủ.


 


Đang mơ màng, có người khẽ lay vai cậu, đánh thức cậu dậy.


 


Dung Lãm mơ màng mở mắt ra, thấy đối phương đang cúi xuống sát người mình. Đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai nữa, cậu đã quen rồi, vừa ngáp vừa hỏi: "Hôm nay cũng muốn ôm à?"


 


Đối phương không trả lời, trong phòng im lặng.


 


Dung Lãm bất lực, thành thạo dang tay ra: "Đến đây."


 


Ngô Tử Hiển như nhận được mệnh lệnh, đột nhiên ôm chặt lấy cậu, siết chặt eo cậu. Hắn như muốn hòa tan cậu vào máu thịt của mình, siết đến mức cậu không thở nổi.


 


Chỉ cần Ngô Tử Hiển uống thuốc ngủ, sau khi ngủ sẽ tìm Dung Lãm để tìm kiếm chút hơi ấm ngắn ngủi này.


 


Ban đêm họ ôm nhau chặt chẽ, như những người yêu hòa quyện thể xác; ban ngày lại gần như không nói chuyện, ánh mắt và hành động đều toát lên vẻ xa lạ và lạnh nhạt.


 


Sự đối lập này khiến Dung Lãm cảm thấy buồn cười.


 


Nhưng cậu không gọi Ngô Tử Hiển dậy, hoặc là nói không muốn gọi dậy. Sự thân mật không thuộc về mình này đã khiến cậu nghiện rồi.


 


Ôm nhau một lúc lâu, Ngô Tử Hiển đột nhiên buông Dung Lãm ra, giữ một khoảng cách với cậu, hai người nhìn nhau.


 


Kết thúc rồi sao? Dung Lãm tò mò nghĩ.


 


Đúng lúc này, môi cậu bỗng dưng chạm vào thứ gì đó ấm áp, giống như chuồn chuồn lướt nước. Đợi cậu nhận ra đó là gì, dây thần kinh đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo! Cậu mở to mắt, lùi lại, cả người đập mạnh vào tường!


 


Dung Lãm sờ môi, kinh ngạc nhìn Ngô Tử Hiển: "Anh... anh vừa..."


 


Ánh mắt Ngô Tử Hiển vẫn trống rỗng, cả người không có chút ý thức nào. Nhưng đầu gối phải của hắn đang quỳ trên giường Dung Lãm, cả người nghiêng về phía trước. Dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn, vẫn còn muốn hôn thêm.


 


Dung Lãm theo bản năng dùng lòng bàn tay che môi hắn.


 


Một tia sét đánh ngang trời rơi xuống đầu Dung Lãm. Cậu nhìn Ngô Tử Hiển chằm chằm, vừa choáng váng vừa sững sờ, cả người nổi da gà.



 


– Ngô Tử Hiển vừa mới hôn mình sao?!


 


– Không được, chuyện này quá vô lý!


 


– Nếu chỉ là ôm thì Ngô Tử Hiển cũng không mất mát gì. Nhưng nếu hôn, thậm chí là tiến xa hơn thì bản chất đã hoàn toàn khác.


 


– Mình đang thừa nước đục thả câu, đang giải tỏa h*m m**n bẩn thỉu của mình lên một người vô thức.


 


– Nếu một ngày nào đó Ngô Tử Hiển biết được...


 


Dung Lãm không dám nghĩ tiếp.


 


"Anh Hiển, đủ rồi đấy." Cậu nói không chút do dự rồi quay người muốn rời đi, nhưng đột nhiên bị Ngô Tử Hiển nắm lấy cổ tay, ấn mạnh vào tường.


 


Dung Lãm nhận ra hắn muốn làm gì, nhưng cả người không thể cử động được. Cậu lo lắng đến mức ngực phập phồng dữ dội, gọi lớn tên Ngô Tử Hiển, nhưng hắn vẫn không hề tỉnh.


 


"Thêm một lần nữa." Ngô Tử Hiển nói.


 


Giây tiếp theo, khuôn mặt hoàn mỹ của Ngô Tử Hiển phóng to, đôi môi ấm áp lại một lần nữa áp lên môi cậu.


 


...


 


Sáng hôm sau, Ngô Tử Hiển mở mắt ra.


 


Từ khi uống thuốc ngủ đúng giờ, chất lượng giấc ngủ của Ngô Tử Hiển rất tốt. Buổi sáng thức dậy, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.


 


Đột nhiên cảm thấy trong phòng thiếu thứ gì đó, hắn quay đầu nhìn giường Dung Lãm, vậy mà lại trống không.


 


Điều này thật hiếm thấy, hắn thường dậy sớm hơn Dung Lãm, hôm nay cậu có việc gì à? Nhưng hắn cảm thấy không liên quan đến mình nên rất nhanh không nghĩ đến nữa.


 


Ngô Tử Hiển ngồi dậy, vừa định xuống giường, đột nhiên cả người khựng lại.


 


Hắn đưa tay sờ giường, rồi hơi nhíu mày.


 


Kỳ lạ thật.


 


Tại sao ngủ cả đêm mà chăn vẫn lạnh như vậy?


 


—---


 


Lời Gấu Gầy: nhớ cmt tiếp thêm động lực cho t nha mấy bà 


 


------


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 6: Đừng hôn em
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...