Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 8: Bản tình ca thầm kín
200@-
Editor: Gấu Gầy
Tối qua Dung Lãm mơ thấy ba mẹ.
Đã rất lâu rồi, kể từ khi họ qua đời bảy năm trước, hình như đây là lần đầu tiên. Họ dịu dàng sờ trán cậu, còn ôm cậu nữa.
Nếu đã chịu gặp cậu, có phải ba mẹ đã thấy được những nỗ lực của cậu trong những năm qua nên tha thứ cho cậu rồi không?
Dung Lãm vừa định hỏi cho rõ thì tỉnh giấc.
Ý thức của cậu còn chưa tỉnh táo, cổ họng đã lên tiếng trước. Cảm giác khô rát và đau đớn như có gai quấn quanh cổ họng khiến cậu vô thức co thắt.
"Nước..." Cậu khàn giọng nói. Ngay sau đó một cốc nước vừa vặn xuất hiện bên miệng, cậu lập tức uống cạn.
Dung Lãm thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đưa nước thì lập tức cứng đờ. Ngô Tử Hiển đang nhìn cậu từ trên cao xuống, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng đang cầm cốc thủy tinh.
Quả là một khuôn mặt động lòng người, dù Dung Lãm có nhìn bao nhiêu lần vẫn bị mê hoặc. Giới giải trí không thiếu những khuôn mặt đẹp, nhưng đẹp như vậy thì chỉ có một.
Khuôn mặt này không chê vào đâu được, không phải kiểu khuôn mặt AI hay người mẫu đại trà mà là kiểu hơi xa cách. Ánh mắt mang theo vẻ thương hại, giống như một bức tượng Phật bằng ngọc tỏa ra hơi lạnh.
Khi tầm mắt rơi xuống đôi môi trắng mềm của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cậu đỏ mặt, sờ gáy, không được tự nhiên dời mắt đi.
"Cảm thấy thế nào rồi?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh. Anh đừng lại gần em như vậy, lỡ lây cho anh thì sao."
"Vừa rồi bác sĩ gia đình của anh đã đến kê cho em thuốc đặc trị."
"Làm phiền anh rồi."
Sự im lặng ngột ngạt kéo dài vài giây, Ngô Tử Hiển đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Trên tường có gì à?"
Dung Lãm sững người, ngơ ngác quay lại: "Không có."
"Vậy tại sao không nhìn anh?"
Dung Lãm á khẩu, nhất thời không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh." Cậu ép mình nhìn thẳng vào Ngô Tử Hiển, nhưng chưa đầy vài giây, ánh mắt lại bắt đầu đảo đi chỗ khác.
Ngô Tử Hiển mất hứng, hắn cầm túi máy tính lên, thờ ơ nói: "Em nghỉ ngơi đi, tối gặp."
"Khoan đã." Dung Lãm đột nhiên gọi hắn lại, không được tự nhiên hỏi, "Tối nay anh cũng về đây ngủ à?"
"Có vấn đề gì sao?"
– Nếu Ngô Tử Hiển về đây ngủ, có khả năng anh ấy sẽ lại hôn... hôn... hôn mình không?
"Em bị bệnh, sợ lây cho anh. Bị sốt cũng khá khó chịu đấy, anh biết mà." Dung Lãm cười nói.
"Anh chưa từng bị sốt."
Dung Lãm hơi mở to mắt, hỏi một câu giống hệt đồng đội: "Hồi nhỏ cũng không bị à? Chưa từng bị một lần nào sao?"
"Không." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Anh chưa bao giờ bị bệnh."
Quả là siêu nhân. Dung Lãm thầm cảm thán trong lòng.
"Gần đây không phải anh đang viết luận văn sao? Em sợ làm phiền anh, hay là anh tìm chỗ nào yên tĩnh để ngủ đi." Dung Lãm lại đưa ra lý do khác.
"Sáng mai có lịch thu âm, chạy qua chạy lại không tiện."
"Nói thì nói vậy..."
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển đột nhiên khẽ gọi tên Dung Lãm, giọng nói như đang kìm nén điều gì đó, như dung nham sắp phun trào, Dung Lãm luôn bị hắn gọi bỗng thấy rùng mình.
"Em không muốn anh về đây ngủ à?"
"Không có đâu, anh Hiển, sao anh lại nghĩ vậy?" Dung Lãm cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng giải thích, "Em chỉ sợ..."
"Vậy thì tốt." Ngô Tử Hiển trực tiếp cắt ngang lời cậu, "Tối gặp."
Nói xong, hắn rời đi không ngoảnh đầu lại.
Đợi Ngô Tử Hiển đi một lúc, Dung Lãm mới cảm thấy máu dồn lên đầu, hơi choáng váng. Cậu loạng choạng ngồi xuống giường, day day thái dương.
Không ổn rồi.
Có nên nói cho anh Hiển biết chuyện mộng du không?
Qua thời gian Dung Lãm quan sát, chứng mộng du của Ngô Tử Hiển có lẽ liên quan đến thuốc ngủ của hắn. Có vài lần lịch tập luyện quá dày đặc, Ngô Tử Hiển không uống thuốc mà ngủ luôn, mấy hôm đó hắn không bị mộng du.
Nhưng vì sự tham lam của mình, bây giờ Dung Lãm đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói với Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển chắc chắn sẽ nghi ngờ, tại sao bây giờ cậu mới nói cho hắn biết? Mấy đêm tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Ngoài hôn nhau ra còn có hành động nào khác không?
Tâm tư bẩn thỉu của cậu đối với Ngô Tử Hiển gần như đã bị phơi bày.
Cậu không muốn Ngô Tử Hiển cảm thấy ghê tởm.
Cho dù cậu biết hai người không có khả năng.
Thôi vậy, Dung Lãm tự an ủi mình. Hôm ấy có thể là ngoài ý muốn, Ngô Tử Hiển chưa chắc sẽ hôn cậu nữa, cứ đi từng bước một đã.
Đêm đó, khi bị Ngô Tử Hiển ấn vào tường, Dung Lãm hối hận nghĩ: Mình nên biết từ sớm, mọi chuyện thường không diễn ra theo hướng mình mong muốn.
"Khoan đã, anh Hiển!"
Ngô Tử Hiển giữ cổ Dung Lãm, ép cậu ngẩng cao đầu, tạo thành tư thế mời gọi nụ hôn. Hắn hôn từ trán xuống khóe miệng Dung Lãm, rất nhẹ nhàng, ngón tay trêu chọc ấn nhẹ lên yết hầu cậu.
Dung Lãm vô thức nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy răng bị cọ vào nên lại lo lắng mở mắt ra.
Khi hôn, Ngô Tử Hiển thay đổi dáng vẻ. Hắn mạnh mẽ đuổi theo, c**n l** đ** l*** đang né tránh của Dung Lãm kéo vào miệng mình, không cho Dung Lãm trốn thoát, giống như trừng phạt mà m*t mát phần thịt mềm đầy dây thần kinh của cậu.
Giống như một loài động vật ăn thịt hung dữ nào đó.
Trong hơi thở gấp gáp, Ngô Tử Hiển khẽ hỏi Dung Lãm: "Khó chịu à?"
"Không phải, nhưng cho em nghỉ... đợi đã, thở..." Chưa nói hết câu, những chữ còn lại đã bị Ngô Tử Hiển nuốt vào. Dung Lãm nắm chặt quần áo sau lưng Ngô Tử Hiển kéo ra ngoài, nhưng không có tác dụng.
Từ năm mười lăm tuổi, Dung Lãm đã bắt đầu bươn chải kiếm sống, cho nên cậu không có thời gian để ý đến chuyện tình cảm. Cậu còn chưa từng nắm tay con gái chứ đừng nói đến việc bị người ta hôn.
Cậu không biết cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến cậu run rẩy cả người. Giữa những hơi thở đan xen, sâu trong bụng dưới có một cảm giác tê dại.
Chết mất.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, việc đầu tiên Dung Lãm làm là nhìn về phía Ngô Tử Hiển.
May mắn thay, chiếc giường đối diện đã trống không.
Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tóc mình. Cậu chột dạ, bây giờ cậu không dám nhìn mặt Ngô Tử Hiển.
Cậu nghĩ, nếu sau này Ngô Tử Hiển còn về đây ngủ, cậu vẫn nên lén ngủ ở phòng khách vào ban đêm.
Nếu không, cậu chắc chắn sẽ lại không nhịn được mà thỏa hiệp.
Tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, cuối cùng Dung Lãm vẫn gặp Ngô Tử Hiển ở phòng thu. May mà trong phòng thu có nhiều người, Dung Lãm chỉ khẽ gật đầu chào Ngô Tử Hiển. Hắn còn chưa trả lời, cậu đã dời mắt đi rồi chạy đến chỗ Tần Hữu và mọi người.
Hôm nay là buổi thu âm trước cho một bài hát phụ trong album, công ty đã mời PD chuyên nghiệp đến hướng dẫn họ.
Bài hát này miêu tả mối tình đơn phương chua xót, đối với Forth theo đuổi sức mạnh và sự bùng nổ, cũng coi như là một lần thử nghiệm táo bạo. Đặc biệt hơn nữa là, đây là lần đầu tiên Dung Lãm phụ trách viết lời và soạn nhạc cho album.
Thực ra công ty cũng đã tìm những nhạc sĩ khác viết bài hát, nhưng khi đặt mấy bản demo lại với nhau để chọn bài, giọng hát dày dặn, kỹ thuật điêu luyện, cùng với cách thể hiện cảm xúc vừa gần vừa xa của Dung Lãm đã ngay lập tức nổi bật.
Ngay cả PD Dương phụ trách thu âm hôm nay cũng đánh giá: "Bài hát kiểu này anh đã nghe qua không phải một vạn thì cũng mấy nghìn bài, bây giờ rất ít bài hát nào có thể cho anh một cảm giác đặc biệt, nhưng bài hát này đã làm được. Sau khi nghe xong, lòng anh bồi hồi, anh nhớ lại lúc mình theo đuổi vợ hahahahaha!"
Dung Lãm chỉ bình thản mỉm cười: "Cảm ơn PD Dương."
Bốn người đã phân chia phần hát từ lâu, cũng được giáo viên thanh nhạc hướng dẫn luyện tập rất lâu rồi.
Theo thứ tự lời bài hát, Tần Hữu hát trước, tiếp theo là Đường Diên Chi. Hai người hát rất tốt, vượt xa mong đợi của PD Dương. Nhưng vẫn có những vấn đề riêng, anh ta đều chỉ ra một cách thẳng thắn.
"Tần Hữu, há miệng rộng hơn nữa, lấy hơi lên, giọng hát mỏng quá."
"Diên Chi, phát âm bằng răng hàm rộng hơn một chút."
Đến lượt Ngô Tử Hiển, PD Dương có thể cảm nhận rõ ràng, chất giọng của hắn vô cùng xuất sắc, cách nắm bắt giai điệu cũng cao hơn người khác một bậc. Hắn hát như một cỗ máy chính xác, không chê vào đâu được, kiểu có thể mang lên lớp để mọi người học tập.
Đáng tiếc, cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
"Kỹ thuật thì không chê vào đâu được." PD Dương chân thành khen ngợi. Anh ta im lặng một lúc rồi dùng bút gõ lên lời bài hát, "Chỉ là Tử Hiển, em có thể thêm một chút... sức hút không? Em hát quá chắc chắn rồi, nhưng em thử nghĩ xem, khi em thầm mến một người sẽ vừa muốn lại gần vừa muốn xa cách, đó là một cảm xúc rất tinh tế."
Nghe vậy, Ngô Tử Hiển đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài phòng thu.
Chỉ một cái nhìn này, các nhân viên như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười đầy ẩn ý.
"Chưa từng thầm mến ai, đúng không?" PD Dương dở khóc dở cười hỏi.
"Đúng vậy." Ngô Tử Hiển cũng thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu anh có khuôn mặt này, anh cũng không thầm mến ai. Đâu cần anh theo đuổi, vợ anh phải ôm chặt anh không buông."
Mọi người đều bị chọc cười ha hả.
Dung Lãm cũng cười theo, cậu cảm thấy Ngô Tử Hiển thật đáng yêu.
"Chưa từng thầm mến ai... Vậy thì khó rồi đây, phải diễn tả thế nào nhỉ?" PD Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Tiểu Lãm, em đến làm mẫu đi."
"Em?" Bị gọi tên đột ngột, Dung Lãm đặt chuỗi hạt trong tay xuống, "Đây không phải là phần của em."
"Bài hát do em viết mà còn hát không tốt à? Lúc em viết bài hát này nghĩ đến cô gái nào? Hãy thể hiện cảm xúc đó vào bài hát."
Dung Lãm không thể từ chối, đành khó xử bước vào phòng thu, nhận tai nghe từ tay Ngô Tử Hiển.
Khoảnh khắc đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, lòng cậu khẽ rung động như ngàn gợn sóng lan ra. Còn Ngô Tử Hiển thì không có cảm giác gì, trong nháy mắt đã đi xa.
Dạy người mình thầm mến thế nào là thầm mến, đây là chuyện gì vậy chứ. Dung Lãm dở khóc dở cười.
Nhưng có nhiều người đang nhìn, cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Cậu liếc nhìn lời bài hát rồi cất giọng.
Tiếng hát du dương như một làn gió xuyên qua năm tháng. Giọng ca đầy cảm xúc của Dung Lãm mang theo chút tình ý dịu dàng như sợi tơ quấn quanh tai. Cậu ngân nga hát, khơi gợi những tâm tư thầm kín trong lòng.
Mọi người đều đang say sưa lắng nghe. Nhưng sẽ không ai biết, đoạn lời bài hát này thực ra miêu tả cảnh tượng Dung Lãm lần đầu tiên gặp Ngô Tử Hiển.
Hôm đó, Dung Lãm mua chiếc máy ảnh đầu tiên trong đời. Cậu vô cùng phấn khích nên đi khắp nơi trong khu vườn dưới tòa nhà công ty để chụp ảnh.
Vừa hay hoa hồng trong bồn hoa đang nở rộ, rực rỡ và tươi tắn. Cậu điều chỉnh khẩu độ và tiêu cự, đang định ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này thì đột nhiên bị một đàn anh đi ngang qua làm gián đoạn.
Dung Lãm chào hỏi đàn anh vài câu. Khi quay đầu lại nhìn vào ống ngắm lần nữa, cậu đột nhiên sững người, quên cả thở.
Hoa hồng vậy mà lại biến thành mỹ nhân.
Không, phải nói là, người đẹp hơn hoa, đoá hoa trước mặt người đó cũng trở nên nhạt nhòa.
Ngô Tử Hiển đang ngắm hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính. Chỉ một cái nhìn, vạn vật trên thế gian bỗng hóa hư vô, tựa như một cơn gió mạnh ập đến, lao vào lồng ngực Dung Lãm.
Cậu ngẩn người nhấn nút chụp.
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Editor: Gấu Gầy
Tối qua Dung Lãm mơ thấy ba mẹ.
Đã rất lâu rồi, kể từ khi họ qua đời bảy năm trước, hình như đây là lần đầu tiên. Họ dịu dàng sờ trán cậu, còn ôm cậu nữa.
Nếu đã chịu gặp cậu, có phải ba mẹ đã thấy được những nỗ lực của cậu trong những năm qua nên tha thứ cho cậu rồi không?
Dung Lãm vừa định hỏi cho rõ thì tỉnh giấc.
Ý thức của cậu còn chưa tỉnh táo, cổ họng đã lên tiếng trước. Cảm giác khô rát và đau đớn như có gai quấn quanh cổ họng khiến cậu vô thức co thắt.
"Nước..." Cậu khàn giọng nói. Ngay sau đó một cốc nước vừa vặn xuất hiện bên miệng, cậu lập tức uống cạn.
Dung Lãm thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đưa nước thì lập tức cứng đờ. Ngô Tử Hiển đang nhìn cậu từ trên cao xuống, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng đang cầm cốc thủy tinh.
Quả là một khuôn mặt động lòng người, dù Dung Lãm có nhìn bao nhiêu lần vẫn bị mê hoặc. Giới giải trí không thiếu những khuôn mặt đẹp, nhưng đẹp như vậy thì chỉ có một.
Khuôn mặt này không chê vào đâu được, không phải kiểu khuôn mặt AI hay người mẫu đại trà mà là kiểu hơi xa cách. Ánh mắt mang theo vẻ thương hại, giống như một bức tượng Phật bằng ngọc tỏa ra hơi lạnh.
Khi tầm mắt rơi xuống đôi môi trắng mềm của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cậu đỏ mặt, sờ gáy, không được tự nhiên dời mắt đi.
"Cảm thấy thế nào rồi?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh. Anh đừng lại gần em như vậy, lỡ lây cho anh thì sao."
"Vừa rồi bác sĩ gia đình của anh đã đến kê cho em thuốc đặc trị."
"Làm phiền anh rồi."
Sự im lặng ngột ngạt kéo dài vài giây, Ngô Tử Hiển đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Trên tường có gì à?"
Dung Lãm sững người, ngơ ngác quay lại: "Không có."
"Vậy tại sao không nhìn anh?"
Dung Lãm á khẩu, nhất thời không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh." Cậu ép mình nhìn thẳng vào Ngô Tử Hiển, nhưng chưa đầy vài giây, ánh mắt lại bắt đầu đảo đi chỗ khác.
Ngô Tử Hiển mất hứng, hắn cầm túi máy tính lên, thờ ơ nói: "Em nghỉ ngơi đi, tối gặp."
"Khoan đã." Dung Lãm đột nhiên gọi hắn lại, không được tự nhiên hỏi, "Tối nay anh cũng về đây ngủ à?"
"Có vấn đề gì sao?"
– Nếu Ngô Tử Hiển về đây ngủ, có khả năng anh ấy sẽ lại hôn... hôn... hôn mình không?
"Em bị bệnh, sợ lây cho anh. Bị sốt cũng khá khó chịu đấy, anh biết mà." Dung Lãm cười nói.
"Anh chưa từng bị sốt."
Dung Lãm hơi mở to mắt, hỏi một câu giống hệt đồng đội: "Hồi nhỏ cũng không bị à? Chưa từng bị một lần nào sao?"
"Không." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Anh chưa bao giờ bị bệnh."
Quả là siêu nhân. Dung Lãm thầm cảm thán trong lòng.
"Gần đây không phải anh đang viết luận văn sao? Em sợ làm phiền anh, hay là anh tìm chỗ nào yên tĩnh để ngủ đi." Dung Lãm lại đưa ra lý do khác.
"Sáng mai có lịch thu âm, chạy qua chạy lại không tiện."
"Nói thì nói vậy..."
"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển đột nhiên khẽ gọi tên Dung Lãm, giọng nói như đang kìm nén điều gì đó, như dung nham sắp phun trào, Dung Lãm luôn bị hắn gọi bỗng thấy rùng mình.
"Em không muốn anh về đây ngủ à?"
"Không có đâu, anh Hiển, sao anh lại nghĩ vậy?" Dung Lãm cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng giải thích, "Em chỉ sợ..."
"Vậy thì tốt." Ngô Tử Hiển trực tiếp cắt ngang lời cậu, "Tối gặp."
Nói xong, hắn rời đi không ngoảnh đầu lại.
Đợi Ngô Tử Hiển đi một lúc, Dung Lãm mới cảm thấy máu dồn lên đầu, hơi choáng váng. Cậu loạng choạng ngồi xuống giường, day day thái dương.
Không ổn rồi.
Có nên nói cho anh Hiển biết chuyện mộng du không?
Qua thời gian Dung Lãm quan sát, chứng mộng du của Ngô Tử Hiển có lẽ liên quan đến thuốc ngủ của hắn. Có vài lần lịch tập luyện quá dày đặc, Ngô Tử Hiển không uống thuốc mà ngủ luôn, mấy hôm đó hắn không bị mộng du.
Nhưng vì sự tham lam của mình, bây giờ Dung Lãm đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để nói với Ngô Tử Hiển.
Ngô Tử Hiển chắc chắn sẽ nghi ngờ, tại sao bây giờ cậu mới nói cho hắn biết? Mấy đêm tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Ngoài hôn nhau ra còn có hành động nào khác không?
Tâm tư bẩn thỉu của cậu đối với Ngô Tử Hiển gần như đã bị phơi bày.
Cậu không muốn Ngô Tử Hiển cảm thấy ghê tởm.
Cho dù cậu biết hai người không có khả năng.
Thôi vậy, Dung Lãm tự an ủi mình. Hôm ấy có thể là ngoài ý muốn, Ngô Tử Hiển chưa chắc sẽ hôn cậu nữa, cứ đi từng bước một đã.
Đêm đó, khi bị Ngô Tử Hiển ấn vào tường, Dung Lãm hối hận nghĩ: Mình nên biết từ sớm, mọi chuyện thường không diễn ra theo hướng mình mong muốn.
"Khoan đã, anh Hiển!"
Ngô Tử Hiển giữ cổ Dung Lãm, ép cậu ngẩng cao đầu, tạo thành tư thế mời gọi nụ hôn. Hắn hôn từ trán xuống khóe miệng Dung Lãm, rất nhẹ nhàng, ngón tay trêu chọc ấn nhẹ lên yết hầu cậu.
Dung Lãm vô thức nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy răng bị cọ vào nên lại lo lắng mở mắt ra.
Khi hôn, Ngô Tử Hiển thay đổi dáng vẻ. Hắn mạnh mẽ đuổi theo, c**n l** đ** l*** đang né tránh của Dung Lãm kéo vào miệng mình, không cho Dung Lãm trốn thoát, giống như trừng phạt mà m*t mát phần thịt mềm đầy dây thần kinh của cậu.
Giống như một loài động vật ăn thịt hung dữ nào đó.
Trong hơi thở gấp gáp, Ngô Tử Hiển khẽ hỏi Dung Lãm: "Khó chịu à?"
"Không phải, nhưng cho em nghỉ... đợi đã, thở..." Chưa nói hết câu, những chữ còn lại đã bị Ngô Tử Hiển nuốt vào. Dung Lãm nắm chặt quần áo sau lưng Ngô Tử Hiển kéo ra ngoài, nhưng không có tác dụng.
Từ năm mười lăm tuổi, Dung Lãm đã bắt đầu bươn chải kiếm sống, cho nên cậu không có thời gian để ý đến chuyện tình cảm. Cậu còn chưa từng nắm tay con gái chứ đừng nói đến việc bị người ta hôn.
Cậu không biết cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến cậu run rẩy cả người. Giữa những hơi thở đan xen, sâu trong bụng dưới có một cảm giác tê dại.
Chết mất.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, việc đầu tiên Dung Lãm làm là nhìn về phía Ngô Tử Hiển.
May mắn thay, chiếc giường đối diện đã trống không.
Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tóc mình. Cậu chột dạ, bây giờ cậu không dám nhìn mặt Ngô Tử Hiển.
Cậu nghĩ, nếu sau này Ngô Tử Hiển còn về đây ngủ, cậu vẫn nên lén ngủ ở phòng khách vào ban đêm.
Nếu không, cậu chắc chắn sẽ lại không nhịn được mà thỏa hiệp.
Tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, cuối cùng Dung Lãm vẫn gặp Ngô Tử Hiển ở phòng thu. May mà trong phòng thu có nhiều người, Dung Lãm chỉ khẽ gật đầu chào Ngô Tử Hiển. Hắn còn chưa trả lời, cậu đã dời mắt đi rồi chạy đến chỗ Tần Hữu và mọi người.
Hôm nay là buổi thu âm trước cho một bài hát phụ trong album, công ty đã mời PD chuyên nghiệp đến hướng dẫn họ.
Bài hát này miêu tả mối tình đơn phương chua xót, đối với Forth theo đuổi sức mạnh và sự bùng nổ, cũng coi như là một lần thử nghiệm táo bạo. Đặc biệt hơn nữa là, đây là lần đầu tiên Dung Lãm phụ trách viết lời và soạn nhạc cho album.
Thực ra công ty cũng đã tìm những nhạc sĩ khác viết bài hát, nhưng khi đặt mấy bản demo lại với nhau để chọn bài, giọng hát dày dặn, kỹ thuật điêu luyện, cùng với cách thể hiện cảm xúc vừa gần vừa xa của Dung Lãm đã ngay lập tức nổi bật.
Ngay cả PD Dương phụ trách thu âm hôm nay cũng đánh giá: "Bài hát kiểu này anh đã nghe qua không phải một vạn thì cũng mấy nghìn bài, bây giờ rất ít bài hát nào có thể cho anh một cảm giác đặc biệt, nhưng bài hát này đã làm được. Sau khi nghe xong, lòng anh bồi hồi, anh nhớ lại lúc mình theo đuổi vợ hahahahaha!"
Dung Lãm chỉ bình thản mỉm cười: "Cảm ơn PD Dương."
Bốn người đã phân chia phần hát từ lâu, cũng được giáo viên thanh nhạc hướng dẫn luyện tập rất lâu rồi.
Theo thứ tự lời bài hát, Tần Hữu hát trước, tiếp theo là Đường Diên Chi. Hai người hát rất tốt, vượt xa mong đợi của PD Dương. Nhưng vẫn có những vấn đề riêng, anh ta đều chỉ ra một cách thẳng thắn.
"Tần Hữu, há miệng rộng hơn nữa, lấy hơi lên, giọng hát mỏng quá."
"Diên Chi, phát âm bằng răng hàm rộng hơn một chút."
Đến lượt Ngô Tử Hiển, PD Dương có thể cảm nhận rõ ràng, chất giọng của hắn vô cùng xuất sắc, cách nắm bắt giai điệu cũng cao hơn người khác một bậc. Hắn hát như một cỗ máy chính xác, không chê vào đâu được, kiểu có thể mang lên lớp để mọi người học tập.
Đáng tiếc, cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
"Kỹ thuật thì không chê vào đâu được." PD Dương chân thành khen ngợi. Anh ta im lặng một lúc rồi dùng bút gõ lên lời bài hát, "Chỉ là Tử Hiển, em có thể thêm một chút... sức hút không? Em hát quá chắc chắn rồi, nhưng em thử nghĩ xem, khi em thầm mến một người sẽ vừa muốn lại gần vừa muốn xa cách, đó là một cảm xúc rất tinh tế."
Nghe vậy, Ngô Tử Hiển đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài phòng thu.
Chỉ một cái nhìn này, các nhân viên như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười đầy ẩn ý.
"Chưa từng thầm mến ai, đúng không?" PD Dương dở khóc dở cười hỏi.
"Đúng vậy." Ngô Tử Hiển cũng thẳng thắn thừa nhận.
"Nếu anh có khuôn mặt này, anh cũng không thầm mến ai. Đâu cần anh theo đuổi, vợ anh phải ôm chặt anh không buông."
Mọi người đều bị chọc cười ha hả.
Dung Lãm cũng cười theo, cậu cảm thấy Ngô Tử Hiển thật đáng yêu.
"Chưa từng thầm mến ai... Vậy thì khó rồi đây, phải diễn tả thế nào nhỉ?" PD Dương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, "Tiểu Lãm, em đến làm mẫu đi."
"Em?" Bị gọi tên đột ngột, Dung Lãm đặt chuỗi hạt trong tay xuống, "Đây không phải là phần của em."
"Bài hát do em viết mà còn hát không tốt à? Lúc em viết bài hát này nghĩ đến cô gái nào? Hãy thể hiện cảm xúc đó vào bài hát."
Dung Lãm không thể từ chối, đành khó xử bước vào phòng thu, nhận tai nghe từ tay Ngô Tử Hiển.
Khoảnh khắc đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, lòng cậu khẽ rung động như ngàn gợn sóng lan ra. Còn Ngô Tử Hiển thì không có cảm giác gì, trong nháy mắt đã đi xa.
Dạy người mình thầm mến thế nào là thầm mến, đây là chuyện gì vậy chứ. Dung Lãm dở khóc dở cười.
Nhưng có nhiều người đang nhìn, cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Cậu liếc nhìn lời bài hát rồi cất giọng.
Tiếng hát du dương như một làn gió xuyên qua năm tháng. Giọng ca đầy cảm xúc của Dung Lãm mang theo chút tình ý dịu dàng như sợi tơ quấn quanh tai. Cậu ngân nga hát, khơi gợi những tâm tư thầm kín trong lòng.
Mọi người đều đang say sưa lắng nghe. Nhưng sẽ không ai biết, đoạn lời bài hát này thực ra miêu tả cảnh tượng Dung Lãm lần đầu tiên gặp Ngô Tử Hiển.
Hôm đó, Dung Lãm mua chiếc máy ảnh đầu tiên trong đời. Cậu vô cùng phấn khích nên đi khắp nơi trong khu vườn dưới tòa nhà công ty để chụp ảnh.
Vừa hay hoa hồng trong bồn hoa đang nở rộ, rực rỡ và tươi tắn. Cậu điều chỉnh khẩu độ và tiêu cự, đang định ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này thì đột nhiên bị một đàn anh đi ngang qua làm gián đoạn.
Dung Lãm chào hỏi đàn anh vài câu. Khi quay đầu lại nhìn vào ống ngắm lần nữa, cậu đột nhiên sững người, quên cả thở.
Hoa hồng vậy mà lại biến thành mỹ nhân.
Không, phải nói là, người đẹp hơn hoa, đoá hoa trước mặt người đó cũng trở nên nhạt nhòa.
Ngô Tử Hiển đang ngắm hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào ống kính. Chỉ một cái nhìn, vạn vật trên thế gian bỗng hóa hư vô, tựa như một cơn gió mạnh ập đến, lao vào lồng ngực Dung Lãm.
Cậu ngẩn người nhấn nút chụp.
—----
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 8: Bản tình ca thầm kín
10.0/10 từ 27 lượt.