Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 58: Chúc Mọi Người Vui Vẻ
280@-
Tin nhắn——
Sinh Ra Đã Thích Cười: Anh Hiển, tối nay anh chuẩn bị xong chưa?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Mua rồi.
Sinh Ra Đã Thích Cười: ?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: ?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Bao?
Sinh Ra Đã Thích Cười: Không phải! [Hình ảnh chú chó nhỏ giật mình]
Sinh Ra Đã Thích Cười: Concert của chúng ta không phải có thêm động tác mới sao? Tối nay đạo diễn sẽ kiểm tra từng người đấy.
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Xin lỗi. [Hình ảnh mèo con biết lỗi]
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Ừm, chuẩn bị xong rồi.
...
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dung Lãm nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, mặt nóng lên.
Ngô Tử Hiển vậy mà đã thực sự trở thành bạn trai của cậu, nhìn lại quá trình, chuyện này thật giống như một giấc mơ. Dù đã nỗ lực rất nhiều vì đối phương, nhưng Dung Lãm vẫn cảm thấy chưa đủ.
Dù sao bẻ cong một người đàn ông thẳng, con đường đồng tính luyến ái không hề dễ đi, huống chi Ngô Tử Hiển còn là đỉnh lưu, chỉ cần đối phương không hối hận về sự lựa chọn của mình là tốt rồi.
Nếu...
Lần này không mất đi nữa thì tốt biết mấy.
Dung Lãm đang trầm ngâm, chuông cửa vang lên.
"Đến đây."
Cậu mở cửa, thấy người đến là anh shipper phụ trách khu vực này. Hai người đã rất quen thuộc với nhau, cậu cảm ơn rồi nhận gói hàng.
Hộp hàng rất nhẹ, rất to.
Dung Lãm không nhớ mình đã mua thứ gì, lấy kéo cắt ra xem, phát hiện bên trong là một con búp bê bông cao khoảng 40 cm.
Lúc này cậu mới nhớ ra, mình đã thấy quảng cáo pre-order con búp bê này khi lướt siêu thoại của Ngô Tử Hiển ba bốn tháng trước.
Búp bê bông rất phổ biến trong giới fan, là sản phẩm được làm theo hình ảnh hoạt hình của nghệ sĩ.
Dung Lãm không phải con gái, không thích búp bê, nhưng con búp bê này được làm rất đẹp. Dù ngũ quan hoạt hình, nhưng lại nắm bắt hoàn hảo các đặc điểm trên khuôn mặt của Ngô Tử Hiển, kiểu tóc vẫn là tạo hình nổi tiếng Tam Công thoát vòng.
Dung Lãm thử ôm "Ngô Tử Hiển", rất mềm mại, đàn hồi, cảm giác rất tốt. Không biết có phải đã được phơi nắng hay không, còn có mùi hương thoang thoảng của ánh mặt trời. Ôm đầy trong lòng, khiến người ta cảm thấy rất mãn nguyện.
Dung Lãm bị con búp bê làm cho vui vẻ.
Vì vậy, khi Ngô Tử Hiển về nhà, hắn thấy một con búp bê đầu tròn đang ngồi xem tivi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào hắn.
Đúng lúc Dung Lãm đi ra từ phòng ăn, Ngô Tử Hiển liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Dung Lãm nghẹn lời.
Nguy rồi, vậy mà quên cất đi.
Ngô Tử Hiển không nhận ra con búp bê này là mình, khiến Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm.
– Nếu anh Hiển biết mình mua búp bê thay thế ảnh, còn ngày nào cũng ôm theo bên người, chắc chắn sẽ nghĩ mình quá mê trai.
Vì vậy, cậu mỉm cười nói dối: "Sản phẩm phỏng theo nhân vật game."
"Em chơi game sao?"
"Ừm, chơi cùng em trai em, khá thú vị."
Thấy Ngô Tử Hiển không hỏi thêm nữa, Dung Lãm tưởng hắn đã tin, liền thả lỏng. Cậu ngồi xuống ghế sofa, ôm "Ngô Tử Hiển" tiếp tục xem tivi.
Ngô Tử Hiển nhìn con búp bê lớn trong lòng Dung Lãm, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Con búp bê với cái bản mặt đơ ra, càng nhìn càng giống như đang giễu cợt người khác.
Nhưng hắn cũng không đến mức so đo với một con búp bê.
"Dung Lãm."
"Hửm?"
Ngô Tử Hiển ôm cậu, hôn lên má cậu, khẽ nói: "Ngày mai anh muốn ăn sườn."
Tuy nhiên, đến tối, khi Dung Lãm mang con búp bê vào phòng ngủ, Ngô Tử Hiển đang đọc sách cuối cùng cũng nhíu mày.
"Sao lại mang nó vào đây?"
"Em dùng làm gối ôm."
Nói thì nói vậy, nhưng Dung Lãm căn bản không nỡ đem con búp bê này làm gối ôm. Cậu khư khư ôm nó trong lòng, cùng nó nghiên cứu sân khấu của nhóm nhạc nam nổi tiếng Hàn Quốc LUMINAX.
Cứ như thể cậu và nó mới là một đôi vậy.
Lúc này, Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc xem xét con búp bê này.
Đầu to cổ thô, trông không được thông minh cho lắm.
Dung Lãm nói là nhân vật game, nhân vật nào? Thích dữ vậy sao?
Mua một con búp bê chưa đủ, còn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Tại sao lại quan tâm đến nhân vật ảo như vậy chứ? Không thể hiểu nổi.
"Dung..." Ngô Tử Hiển vừa định hỏi cho rõ ràng thì thấy Dung Lãm nằm xuống ngủ. Không chỉ quay lưng về phía hắn, trong lòng còn ôm con búp bê ngốc nghếch đó.
Ánh mắt Ngô Tử Hiển trở nên lạnh lùng.
Hắn cũng đặt sách lên đầu giường, rồi tắt đèn, nằm trên giường quay lưng về phía Dung Lãm.
Xem nào, hắn nghĩ.
Vì cái tên kia, giữa chúng ta đã có một bức tường dày đáng buồn rồi.
Ngày hôm sau, Dung Lãm ngồi trên ghế sofa học thuộc lời bài hát.
Rõ ràng bạn trai đang ở nhà, nhưng Dung Lãm lại bỏ mặc hắn, chỉ lo v**t v* cái đầu to của "Ngô Tử Hiển".
Nhưng đang v**t v*, con búp bê đột nhiên bị người ta giật mất, cậu ôm hụt.
Dung Lãm khó hiểu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang ở rất gần, nhìn mình chăm chú. Còn "Ngô Tử Hiển" đáng thương thì bị ném xuống thảm, mặt hướng lên trần nhà, bốn chân chổng lên trời.
"Sao..." Dung Lãm theo bản năng né tránh, lời chưa kịp nói, môi đã bị chặn.
Vài phút sau, nụ hôn kết thúc. Dung Lãm còn đang điều chỉnh hơi thở, ngực hơi phập phồng, thì nghe thấy Ngô Tử Hiển trán chạm trán, nhỏ giọng nói: "Anh hữu dụng hơn, phải không?"
Hữu dụng hơn cái gì?
Dung Lãm chưa kịp trả lời đã bị Ngô Tử Hiển đè xuống ghế sofa, hôn lên một lần nữa.
...
Dung Lãm cảm thấy, phần nhỏ cứng cứng nhô lên bên trong mình đã bị Ngô Tử Hiển xấu xa nghiền ép cực kỳ lâu. Cậu không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chống khuỷu tay lên, nước bọt từ đầu lưỡi chảy xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, khoảnh khắc "d*c v*ng" của hắn đâm vào, phần nhô lên đó bị san phẳng. Dung Lãm phát ra tiếng r*n r* bị bóp nghẹt, đồng tử gần như tan rã, khuỷu tay cũng không chống đỡ được cơ thể, lắc lư sắp ngã.
Nhưng Ngô Tử Hiển không buông tha, hắn vỗ mạnh vào mông Dung Lãm, làm mông cậu rung lên, lại khiến cậu th* d*c một trận, suýt nữa thì b*n r*.
"Thả lỏng một chút." Ngô Tử Hiển ghé sát tai cậu, thở hổn hển nói, "Đừng ăn vội quá."
Dung Lãm chống người dậy, run rẩy xoay người, quay đầu trách móc nhìn hắn. Khóe mắt cậu ướt át, cả người ửng hồng, đường nét sống lưng mượt mà như báo hoa mai, khỏe khoắn mà ưu mỹ*.
*Đẹp đẽ, thanh tao.
Dù xấu hổ, nhưng Dung Lãm vẫn cố gắng thả lỏng cơ bắp, để Ngô Tử Hiển có thể vận động dễ dàng hơn.
– Ngoan quá, sao lại ngoan như vậy chứ.
Ngô Tử Hiển cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó tả, hắn ôm lấy cổ Dung Lãm, ép cậu ngẩng đầu lên, rồi hôn xuống.
Hai người trưởng thành l*m t*nh trên ghế sofa, phía sau vang lên đủ loại âm thanh không thể diễn tả bằng lời. "Ngô Tử Hiển" bị ném trên mặt đất vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, im lặng nhìn lên trần nhà như đang suy ngẫm.
Ngày hôm sau, trên một diễn đàn ẩn danh của giới giải trí xuất hiện một bài đăng mới——
Tiêu đề: [Hot] Xin hỏi đây là nhân vật trong game nào vậy?
27/05/2025 07:32
Bạn trai tôi gần đây mua cái này, ăn ngủ đều mang theo. Nói là nhân vật trong game, xin hỏi có ai biết không? [Hình ảnh con búp bê bị xách tai lên]
L1
Chủ thớt ơi, bạn trai bà là gay, bạn trai bà là gay đấy, bạn trai cậu là đồng tính luyến ái, bà không hiểu sao?
L2
Con trai mà mua búp bê bông, còn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi, sến súa vậy trời.
L3
Chẩn đoán là fanboy của Ngô Tử Hiển, còn có phải là fan cuồng hay không thì cần phải điều tra thêm.
L4 Chủ thớt
?
L5
Trời đất ơi! Đây là "Danh Hiển Thiên Hạ" mà tôi hóng mãi không mua được, có lẽ bà không biết, để tôi phổ cập kiến thức cho bà. Con búp bê này là Ngô Tử Hiển, đỉnh lưu hiện giờ, chắc bà biết chứ.
L6
A a a a a, em là fan trung thành mà còn không mua được, bạn trai chị chắc chắn thầm mến anh Hiển rồi, hu hu!
L7
Chị gái ơi bạn trai chị có thể mua được "Danh Hiển Thiên Hạ", tốc độ tay đỉnh đấy.
Ngô Tử Hiển nhìn con búp bê, rồi lại nhìn mình trong gương, lúc này mới nhận ra có chút giống nhau. Vì vậy, anh Hiển đắc ý nở nụ cười nhẹ, trả lời:
L8 Chủ thớt
Cảm ơn, nhưng không phải chị gái, cũng không phải thầm mến.
L9
?
L10
?
L11
?
Dung Lãm đang tìm "Ngô Tử Hiển" khắp nơi. Cậu thầm nghĩ, con búp bê to như vậy, sao lại biến mất không thấy tăm hơi chứ?
Nhưng đúng lúc này, Ngô Tử Hiển đột nhiên đi đến trước mặt, nhét con búp bê đã mất tích vào lòng cậu.
"Cho em." Ngô Tử Hiển nói, "Ôm đi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trước đây Ngô Tử Hiển không thích con búp bê này, bây giờ lại cho phép cậu ôm. Dung Lãm dù có chậm tiêu đến đâu, lúc này cũng nhận ra, đối phương đã biết nguyên mẫu của con búp bê là ai rồi.
Cậu đặt con búp bê sang một bên, dở khóc dở cười nói: "Trước đây không biết, anh Hiển, thực ra anh cũng khá trẻ con."
Ngô Tử Hiển dừng lại, xoay người nói: "... Không có."
"Hơ hơ." Dung Lãm bất lực cười, đi tới hôn lên má hắn, "Cái tính cứng miệng này là trẻ con nhất."
Forth gần đây đã tập luyện tập trung cho concert trong một tháng, diễn tập đến nửa đêm là chuyện thường. Mục đích là để bốn người có thể nhảy theo trí nhớ cơ bắp ngay cả khi bịt mắt.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng sân khấu lâu ngày không gặp, địa điểm ồn ào, đủ loại người hâm mộ... vẫn khiến mọi người căng thẳng.
Tần Hữu kéo cổ áo đi đi lại lại trong phòng nghỉ: "Chết tiệt! Tay anh run như bị Parkinson vậy!" Anh đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống, "Xong rồi, xong rồi, bụng anh như bị xoắn lại... Sao mấy đứa lại bình tĩnh vậy?"
Đường Diên Chi trợn trắng mắt: "Nhịp tim của em sắp lên đến 180 rồi, nên anh đừng có chạy toán loạn như gà mái bị cắt tiết được không?"
"Anh Hữu, anh uống chút nước đi." Dung Lãm cười nói.
Thực ra cậu cũng căng thẳng, nhưng đồng đội càng mất bình tĩnh, cậu càng phải vững vàng. Thân là nhóm trưởng, cậu phải bình tĩnh trước mọi việc lớn, để các anh cảm thấy yên tâm.
"Sao lại căng thẳng?" Ngô Tử Hiển không hiểu, "Động tác giống y như lúc luyện tập bình thường mà."
"Không nói chuyện với người máy vô cảm như em!" Tần Hữu kêu lên thảm thiết, "Concert quan trọng như vậy, ai mà chẳng căng thẳng! Không phải em nói giống như bình thường là có thể giống như bình thường được đâu, hiểu không?!"
Đúng vậy, đúng vậy. Dung Lãm gật đầu, thầm nghĩ, phải dạy cái ông này thêm vài câu nữa.
Đang nói chuyện, nhân viên đeo tai nghe gõ cửa bước vào: "Các anh có thể đến phòng chờ rồi, chuẩn bị lên sân khấu."
Nghe vậy, Dung Lãm giật mình.
Bốn người đi theo nhân viên đến hậu trường, hành lang rất dài, họ tiến bước trong im lặng, không nói một lời. Càng đến gần sân khấu, tiếng nhạc và tiếng hò reo càng vang dội, rung động trong không khí, khiến họ nổi da gà.
Dung Lãm vén màn lên, nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn. Địa điểm ba vạn người rộng lớn vô ngần, biển lightstick và bảng đèn như những vì sao lấp lánh. Lúc này, cậu nghe thấy Tần Hữu hỏi: "Này, anh luôn tò mò, lúc đầu tại sao mấy đứa lại muốn làm idol vậy?"
"Sắp tan rã rồi anh mới hỏi?" Đường Diên Chi bĩu môi. "Muốn nghe nói thật sao?"
"Hỏi thừa!"
Đường Diên Chi: "Vì muốn được yêu thích chứ sao."
Dung Lãm: "Mua nhà ở khu vực có trường học tốt."
Ngô Tử Hiển: "Đi cùng em ấy."
"Thấp kém quá! Nebula-X nói toàn là 'muốn mang lại nụ cười cho người hâm mộ', 'muốn truyền bá giọng hát của mình ra thế giới'... Lý do của chúng ta quá tầm thường rồi."
"Thôi đi, đó đều là những lời nói sáo rỗng." Đường Diên Chi trợn trắng mắt, "Anh còn tin thật sao?"
"Mặc dù mục đích ban đầu không cao quý..." Dung Lãm nhìn xuống rừng fan dưới sân khấu, cũng nhìn thấy biển đỏ của mình, không nhịn được mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, "Nhưng có cơ hội đứng trên sân khấu, nhìn thấy nhiều fan không ngại đường xa đến đây, thực sự là một điều rất lãng mạn."
Câu nói này khiến mọi người nhất thời im lặng.
Đúng vậy, Forth đã mờ nhạt quá lâu, từng nghĩ sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, giống như vô số đàn anh đã cạn kiệt tâm huyết mà vẫn không thể thoát khỏi vũng bùn. Giới giải trí hào nhoáng, chôn vùi biết bao tuổi trẻ, bao nhiêu người vì đó mà mơ ước lụi tàn, mộng tưởng tiêu tan.
Bốn người đều biết cơ hội này đến không dễ dàng, càng thêm biết ơn người hâm mộ, không muốn phụ lòng họ là thật.
"Máy quay số một vào vị trí! Máy quay số hai vào vị trí! Máy quay số ba vào vị trí! Ánh sáng vào vị trí! Forth chuẩn bị lên sân khấu!" Giọng nói từ phòng đạo diễn vang lên trong tai nghe, như vọng lại từ quá khứ xa xôi, hướng tới tương lai đầy hứa hẹn.
Dung Lãm bước lên trước, vén màn lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói lòa bất ngờ bùng nổ.
Kim tuyến bay lượn như mưa sao băng, ánh đèn điện tử xoay chuyển trên đỉnh đầu, tiếng hò reo của đám đông cuồn cuộn ập đến... Dung Lãm như bị một lực kéo vào vòng xoáy ánh sáng, kéo vào bữa tiệc huy hoàng.
"Lần cuối cùng rồi." Cậu quay đầu lại, mỉm cười nói với các đồng đội, "Chúc mọi người vui vẻ."
—-------
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Tin nhắn——
Sinh Ra Đã Thích Cười: Anh Hiển, tối nay anh chuẩn bị xong chưa?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Mua rồi.
Sinh Ra Đã Thích Cười: ?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: ?
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Bao?
Sinh Ra Đã Thích Cười: Không phải! [Hình ảnh chú chó nhỏ giật mình]
Sinh Ra Đã Thích Cười: Concert của chúng ta không phải có thêm động tác mới sao? Tối nay đạo diễn sẽ kiểm tra từng người đấy.
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Xin lỗi. [Hình ảnh mèo con biết lỗi]
Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Ừm, chuẩn bị xong rồi.
...
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dung Lãm nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, mặt nóng lên.
Ngô Tử Hiển vậy mà đã thực sự trở thành bạn trai của cậu, nhìn lại quá trình, chuyện này thật giống như một giấc mơ. Dù đã nỗ lực rất nhiều vì đối phương, nhưng Dung Lãm vẫn cảm thấy chưa đủ.
Dù sao bẻ cong một người đàn ông thẳng, con đường đồng tính luyến ái không hề dễ đi, huống chi Ngô Tử Hiển còn là đỉnh lưu, chỉ cần đối phương không hối hận về sự lựa chọn của mình là tốt rồi.
Nếu...
Lần này không mất đi nữa thì tốt biết mấy.
Dung Lãm đang trầm ngâm, chuông cửa vang lên.
"Đến đây."
Cậu mở cửa, thấy người đến là anh shipper phụ trách khu vực này. Hai người đã rất quen thuộc với nhau, cậu cảm ơn rồi nhận gói hàng.
Hộp hàng rất nhẹ, rất to.
Dung Lãm không nhớ mình đã mua thứ gì, lấy kéo cắt ra xem, phát hiện bên trong là một con búp bê bông cao khoảng 40 cm.
Lúc này cậu mới nhớ ra, mình đã thấy quảng cáo pre-order con búp bê này khi lướt siêu thoại của Ngô Tử Hiển ba bốn tháng trước.
Búp bê bông rất phổ biến trong giới fan, là sản phẩm được làm theo hình ảnh hoạt hình của nghệ sĩ.
Dung Lãm không phải con gái, không thích búp bê, nhưng con búp bê này được làm rất đẹp. Dù ngũ quan hoạt hình, nhưng lại nắm bắt hoàn hảo các đặc điểm trên khuôn mặt của Ngô Tử Hiển, kiểu tóc vẫn là tạo hình nổi tiếng Tam Công thoát vòng.
Dung Lãm thử ôm "Ngô Tử Hiển", rất mềm mại, đàn hồi, cảm giác rất tốt. Không biết có phải đã được phơi nắng hay không, còn có mùi hương thoang thoảng của ánh mặt trời. Ôm đầy trong lòng, khiến người ta cảm thấy rất mãn nguyện.
Dung Lãm bị con búp bê làm cho vui vẻ.
Vì vậy, khi Ngô Tử Hiển về nhà, hắn thấy một con búp bê đầu tròn đang ngồi xem tivi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào hắn.
Đúng lúc Dung Lãm đi ra từ phòng ăn, Ngô Tử Hiển liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Dung Lãm nghẹn lời.
Nguy rồi, vậy mà quên cất đi.
Ngô Tử Hiển không nhận ra con búp bê này là mình, khiến Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm.
– Nếu anh Hiển biết mình mua búp bê thay thế ảnh, còn ngày nào cũng ôm theo bên người, chắc chắn sẽ nghĩ mình quá mê trai.
Vì vậy, cậu mỉm cười nói dối: "Sản phẩm phỏng theo nhân vật game."
"Em chơi game sao?"
"Ừm, chơi cùng em trai em, khá thú vị."
Thấy Ngô Tử Hiển không hỏi thêm nữa, Dung Lãm tưởng hắn đã tin, liền thả lỏng. Cậu ngồi xuống ghế sofa, ôm "Ngô Tử Hiển" tiếp tục xem tivi.
Ngô Tử Hiển nhìn con búp bê lớn trong lòng Dung Lãm, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Con búp bê với cái bản mặt đơ ra, càng nhìn càng giống như đang giễu cợt người khác.
Nhưng hắn cũng không đến mức so đo với một con búp bê.
"Dung Lãm."
"Hửm?"
Ngô Tử Hiển ôm cậu, hôn lên má cậu, khẽ nói: "Ngày mai anh muốn ăn sườn."
Tuy nhiên, đến tối, khi Dung Lãm mang con búp bê vào phòng ngủ, Ngô Tử Hiển đang đọc sách cuối cùng cũng nhíu mày.
"Sao lại mang nó vào đây?"
"Em dùng làm gối ôm."
Nói thì nói vậy, nhưng Dung Lãm căn bản không nỡ đem con búp bê này làm gối ôm. Cậu khư khư ôm nó trong lòng, cùng nó nghiên cứu sân khấu của nhóm nhạc nam nổi tiếng Hàn Quốc LUMINAX.
Cứ như thể cậu và nó mới là một đôi vậy.
Lúc này, Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc xem xét con búp bê này.
Đầu to cổ thô, trông không được thông minh cho lắm.
Dung Lãm nói là nhân vật game, nhân vật nào? Thích dữ vậy sao?
Mua một con búp bê chưa đủ, còn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
Tại sao lại quan tâm đến nhân vật ảo như vậy chứ? Không thể hiểu nổi.
"Dung..." Ngô Tử Hiển vừa định hỏi cho rõ ràng thì thấy Dung Lãm nằm xuống ngủ. Không chỉ quay lưng về phía hắn, trong lòng còn ôm con búp bê ngốc nghếch đó.
Ánh mắt Ngô Tử Hiển trở nên lạnh lùng.
Hắn cũng đặt sách lên đầu giường, rồi tắt đèn, nằm trên giường quay lưng về phía Dung Lãm.
Xem nào, hắn nghĩ.
Vì cái tên kia, giữa chúng ta đã có một bức tường dày đáng buồn rồi.
Ngày hôm sau, Dung Lãm ngồi trên ghế sofa học thuộc lời bài hát.
Rõ ràng bạn trai đang ở nhà, nhưng Dung Lãm lại bỏ mặc hắn, chỉ lo v**t v* cái đầu to của "Ngô Tử Hiển".
Nhưng đang v**t v*, con búp bê đột nhiên bị người ta giật mất, cậu ôm hụt.
Dung Lãm khó hiểu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang ở rất gần, nhìn mình chăm chú. Còn "Ngô Tử Hiển" đáng thương thì bị ném xuống thảm, mặt hướng lên trần nhà, bốn chân chổng lên trời.
"Sao..." Dung Lãm theo bản năng né tránh, lời chưa kịp nói, môi đã bị chặn.
Vài phút sau, nụ hôn kết thúc. Dung Lãm còn đang điều chỉnh hơi thở, ngực hơi phập phồng, thì nghe thấy Ngô Tử Hiển trán chạm trán, nhỏ giọng nói: "Anh hữu dụng hơn, phải không?"
Hữu dụng hơn cái gì?
Dung Lãm chưa kịp trả lời đã bị Ngô Tử Hiển đè xuống ghế sofa, hôn lên một lần nữa.
...
Dung Lãm cảm thấy, phần nhỏ cứng cứng nhô lên bên trong mình đã bị Ngô Tử Hiển xấu xa nghiền ép cực kỳ lâu. Cậu không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chống khuỷu tay lên, nước bọt từ đầu lưỡi chảy xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, khoảnh khắc "d*c v*ng" của hắn đâm vào, phần nhô lên đó bị san phẳng. Dung Lãm phát ra tiếng r*n r* bị bóp nghẹt, đồng tử gần như tan rã, khuỷu tay cũng không chống đỡ được cơ thể, lắc lư sắp ngã.
Nhưng Ngô Tử Hiển không buông tha, hắn vỗ mạnh vào mông Dung Lãm, làm mông cậu rung lên, lại khiến cậu th* d*c một trận, suýt nữa thì b*n r*.
"Thả lỏng một chút." Ngô Tử Hiển ghé sát tai cậu, thở hổn hển nói, "Đừng ăn vội quá."
Dung Lãm chống người dậy, run rẩy xoay người, quay đầu trách móc nhìn hắn. Khóe mắt cậu ướt át, cả người ửng hồng, đường nét sống lưng mượt mà như báo hoa mai, khỏe khoắn mà ưu mỹ*.
*Đẹp đẽ, thanh tao.
Dù xấu hổ, nhưng Dung Lãm vẫn cố gắng thả lỏng cơ bắp, để Ngô Tử Hiển có thể vận động dễ dàng hơn.
– Ngoan quá, sao lại ngoan như vậy chứ.
Ngô Tử Hiển cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó tả, hắn ôm lấy cổ Dung Lãm, ép cậu ngẩng đầu lên, rồi hôn xuống.
Hai người trưởng thành l*m t*nh trên ghế sofa, phía sau vang lên đủ loại âm thanh không thể diễn tả bằng lời. "Ngô Tử Hiển" bị ném trên mặt đất vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, im lặng nhìn lên trần nhà như đang suy ngẫm.
Ngày hôm sau, trên một diễn đàn ẩn danh của giới giải trí xuất hiện một bài đăng mới——
Tiêu đề: [Hot] Xin hỏi đây là nhân vật trong game nào vậy?
27/05/2025 07:32
Bạn trai tôi gần đây mua cái này, ăn ngủ đều mang theo. Nói là nhân vật trong game, xin hỏi có ai biết không? [Hình ảnh con búp bê bị xách tai lên]
L1
Chủ thớt ơi, bạn trai bà là gay, bạn trai bà là gay đấy, bạn trai cậu là đồng tính luyến ái, bà không hiểu sao?
L2
Con trai mà mua búp bê bông, còn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi, sến súa vậy trời.
L3
Chẩn đoán là fanboy của Ngô Tử Hiển, còn có phải là fan cuồng hay không thì cần phải điều tra thêm.
L4 Chủ thớt
?
L5
Trời đất ơi! Đây là "Danh Hiển Thiên Hạ" mà tôi hóng mãi không mua được, có lẽ bà không biết, để tôi phổ cập kiến thức cho bà. Con búp bê này là Ngô Tử Hiển, đỉnh lưu hiện giờ, chắc bà biết chứ.
L6
A a a a a, em là fan trung thành mà còn không mua được, bạn trai chị chắc chắn thầm mến anh Hiển rồi, hu hu!
L7
Chị gái ơi bạn trai chị có thể mua được "Danh Hiển Thiên Hạ", tốc độ tay đỉnh đấy.
Ngô Tử Hiển nhìn con búp bê, rồi lại nhìn mình trong gương, lúc này mới nhận ra có chút giống nhau. Vì vậy, anh Hiển đắc ý nở nụ cười nhẹ, trả lời:
L8 Chủ thớt
Cảm ơn, nhưng không phải chị gái, cũng không phải thầm mến.
L9
?
L10
?
L11
?
Dung Lãm đang tìm "Ngô Tử Hiển" khắp nơi. Cậu thầm nghĩ, con búp bê to như vậy, sao lại biến mất không thấy tăm hơi chứ?
Nhưng đúng lúc này, Ngô Tử Hiển đột nhiên đi đến trước mặt, nhét con búp bê đã mất tích vào lòng cậu.
"Cho em." Ngô Tử Hiển nói, "Ôm đi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trước đây Ngô Tử Hiển không thích con búp bê này, bây giờ lại cho phép cậu ôm. Dung Lãm dù có chậm tiêu đến đâu, lúc này cũng nhận ra, đối phương đã biết nguyên mẫu của con búp bê là ai rồi.
Cậu đặt con búp bê sang một bên, dở khóc dở cười nói: "Trước đây không biết, anh Hiển, thực ra anh cũng khá trẻ con."
Ngô Tử Hiển dừng lại, xoay người nói: "... Không có."
"Hơ hơ." Dung Lãm bất lực cười, đi tới hôn lên má hắn, "Cái tính cứng miệng này là trẻ con nhất."
Forth gần đây đã tập luyện tập trung cho concert trong một tháng, diễn tập đến nửa đêm là chuyện thường. Mục đích là để bốn người có thể nhảy theo trí nhớ cơ bắp ngay cả khi bịt mắt.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng sân khấu lâu ngày không gặp, địa điểm ồn ào, đủ loại người hâm mộ... vẫn khiến mọi người căng thẳng.
Tần Hữu kéo cổ áo đi đi lại lại trong phòng nghỉ: "Chết tiệt! Tay anh run như bị Parkinson vậy!" Anh đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống, "Xong rồi, xong rồi, bụng anh như bị xoắn lại... Sao mấy đứa lại bình tĩnh vậy?"
Đường Diên Chi trợn trắng mắt: "Nhịp tim của em sắp lên đến 180 rồi, nên anh đừng có chạy toán loạn như gà mái bị cắt tiết được không?"
"Anh Hữu, anh uống chút nước đi." Dung Lãm cười nói.
Thực ra cậu cũng căng thẳng, nhưng đồng đội càng mất bình tĩnh, cậu càng phải vững vàng. Thân là nhóm trưởng, cậu phải bình tĩnh trước mọi việc lớn, để các anh cảm thấy yên tâm.
"Sao lại căng thẳng?" Ngô Tử Hiển không hiểu, "Động tác giống y như lúc luyện tập bình thường mà."
"Không nói chuyện với người máy vô cảm như em!" Tần Hữu kêu lên thảm thiết, "Concert quan trọng như vậy, ai mà chẳng căng thẳng! Không phải em nói giống như bình thường là có thể giống như bình thường được đâu, hiểu không?!"
Đúng vậy, đúng vậy. Dung Lãm gật đầu, thầm nghĩ, phải dạy cái ông này thêm vài câu nữa.
Đang nói chuyện, nhân viên đeo tai nghe gõ cửa bước vào: "Các anh có thể đến phòng chờ rồi, chuẩn bị lên sân khấu."
Nghe vậy, Dung Lãm giật mình.
Bốn người đi theo nhân viên đến hậu trường, hành lang rất dài, họ tiến bước trong im lặng, không nói một lời. Càng đến gần sân khấu, tiếng nhạc và tiếng hò reo càng vang dội, rung động trong không khí, khiến họ nổi da gà.
Dung Lãm vén màn lên, nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn. Địa điểm ba vạn người rộng lớn vô ngần, biển lightstick và bảng đèn như những vì sao lấp lánh. Lúc này, cậu nghe thấy Tần Hữu hỏi: "Này, anh luôn tò mò, lúc đầu tại sao mấy đứa lại muốn làm idol vậy?"
"Sắp tan rã rồi anh mới hỏi?" Đường Diên Chi bĩu môi. "Muốn nghe nói thật sao?"
"Hỏi thừa!"
Đường Diên Chi: "Vì muốn được yêu thích chứ sao."
Dung Lãm: "Mua nhà ở khu vực có trường học tốt."
Ngô Tử Hiển: "Đi cùng em ấy."
"Thấp kém quá! Nebula-X nói toàn là 'muốn mang lại nụ cười cho người hâm mộ', 'muốn truyền bá giọng hát của mình ra thế giới'... Lý do của chúng ta quá tầm thường rồi."
"Thôi đi, đó đều là những lời nói sáo rỗng." Đường Diên Chi trợn trắng mắt, "Anh còn tin thật sao?"
"Mặc dù mục đích ban đầu không cao quý..." Dung Lãm nhìn xuống rừng fan dưới sân khấu, cũng nhìn thấy biển đỏ của mình, không nhịn được mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, "Nhưng có cơ hội đứng trên sân khấu, nhìn thấy nhiều fan không ngại đường xa đến đây, thực sự là một điều rất lãng mạn."
Câu nói này khiến mọi người nhất thời im lặng.
Đúng vậy, Forth đã mờ nhạt quá lâu, từng nghĩ sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, giống như vô số đàn anh đã cạn kiệt tâm huyết mà vẫn không thể thoát khỏi vũng bùn. Giới giải trí hào nhoáng, chôn vùi biết bao tuổi trẻ, bao nhiêu người vì đó mà mơ ước lụi tàn, mộng tưởng tiêu tan.
Bốn người đều biết cơ hội này đến không dễ dàng, càng thêm biết ơn người hâm mộ, không muốn phụ lòng họ là thật.
"Máy quay số một vào vị trí! Máy quay số hai vào vị trí! Máy quay số ba vào vị trí! Ánh sáng vào vị trí! Forth chuẩn bị lên sân khấu!" Giọng nói từ phòng đạo diễn vang lên trong tai nghe, như vọng lại từ quá khứ xa xôi, hướng tới tương lai đầy hứa hẹn.
Dung Lãm bước lên trước, vén màn lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói lòa bất ngờ bùng nổ.
Kim tuyến bay lượn như mưa sao băng, ánh đèn điện tử xoay chuyển trên đỉnh đầu, tiếng hò reo của đám đông cuồn cuộn ập đến... Dung Lãm như bị một lực kéo vào vòng xoáy ánh sáng, kéo vào bữa tiệc huy hoàng.
"Lần cuối cùng rồi." Cậu quay đầu lại, mỉm cười nói với các đồng đội, "Chúc mọi người vui vẻ."
—-------
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 58: Chúc Mọi Người Vui Vẻ
10.0/10 từ 27 lượt.