Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 57: Thích Em

214@-

Vài tháng sau, mọi chuyện đã lắng xuống.


 


Dung Lãm may mắn không để lại di chứng nào ngoài vết sẹo chưa biến mất trên cổ, vì vậy concert lại được đưa vào lịch trình. Nhưng fan đau lòng muốn chết, hàng vạn người cầu xin Dung Lãm nghỉ ngơi thêm.


 


Sasaeng fan cầm dao gây thương tích đã bị tạm giam, chờ đợi hình phạt thích đáng.


 


Nhưng so với sự trừng phạt của pháp luật, thái độ lạnh lùng và thủ đoạn không chút nương tình của Ngô Tử Hiển dường như còn gây tổn thương cho cô ta hơn, khiến cô ta ngất xỉu vì khóc quá nhiều.


 


Sau đó, quản lý Lưu được Ngô Tử Hiển nhờ đến Bắc Kinh thăm Liễu Mạn Văn, đồng thời thông báo cho cô về tiến độ vụ án.


 


Tuy nhiên, rõ ràng anh ta đã gọi điện hẹn trước, nhưng khi đến biệt thự của Liễu Mạn Văn, gõ cửa rất lâu cũng không có ai trả lời, gọi điện cũng không được.


 


Quản lý Lưu cảm thấy kỳ lạ, đi vòng quanh biệt thự một vòng, phát hiện có một cửa sổ không kéo rèm. Lo sợ xảy ra chuyện gì, anh ta áp trán vào nhìn, hộp quà trên tay rơi xuống đất -


 


Liễu Mạn Văn đang hôn một cô gái bên trong!


 


Lúc này cô vừa dỗ dành bạn gái nhỏ xong, đang âu yếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa "bùm bùm bùm". Cô quay đầu lại, thấy quản lý của Ngô Tử Hiển vừa đập cửa sổ như côn đồ vừa trừng mắt nhìn hai người.


 


Cô giật mình, sợ kính bị vỡ, vội vàng mở cửa sổ: "Anh Lưu, anh làm gì vậy?!"


 


"Cô định làm gì?! Sếp suýt nữa bị đâm, vậy mà cô còn ngoại tình, cô Liễu, cô làm như vậy là không đúng!"


 


Cô bạn gái nhìn Liễu Mạn Văn, rồi lại nhìn quản lý Lưu, dường như hiểu ra điều gì đó. Cô tức giận, giơ tay tát Liễu Mạn Văn một cái, rồi xách túi bỏ đi.


 


"Chờ đã, không phải như vậy đâu!" Liễu Mạn Văn che mặt, không kịp mặc áo khoác, liền đuổi theo.


 


Thấy quản lý Lưu bên ngoài, cô tức giận chỉ vào anh ta nói: "Lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh! Ngay cả bà chủ của mình là ai cũng không biết, bảo sao lương của anh không cao bằng trợ lý Vương!"


 


Quản lý Lưu tức giận: "Cô nhắc đến cậu ấy làm gì?"


 


Bà chủ gì chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy...


 


Nhìn Liễu Mạn Văn nhào tới, Ảnh hậu Liễu bình thường vừa lạnh vừa ngầu, lúc này lại như một con chó Samoyed vây quanh cô gái đó. Quản lý Lưu chép miệng, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.


 


Anh ta nhớ lại lời nói và hành động thường ngày của sếp, cũng như các mối quan hệ của sếp, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó. Sắc mặt anh ta tái nhợt, chân run lên.


 


Chết tiệt, xong đời rồi.


 


Lần này chắc chắn sẽ bị sa thải.


 


Cũng may Dung Lãm tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của quản lý Lưu, dù Ngô Tử Hiển hỏi rất nhiều lần, nhưng cậu không hề bán đứng anh ta.



 


Hai người ngồi bên bàn ăn, vừa ăn bữa sáng là bánh mì bơ, vừa xem "Seven" trên máy tính bảng.


 


Brad Pitt men thật. Hai người không nói gì, nhưng trong lòng đều nghĩ như vậy.


 


Ngô Tử Hiển cắn một miếng bánh mì, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Anh để râu như vậy thì sao?"


 


Đợi một lúc, không thấy hồi âm, Ngô Tử Hiển quay đầu lại, thấy Dung Lãm đang ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.


 


"Vậy em sẽ nhảy lầu cho anh xem." Dung Lãm nghiêm túc nói.


 


"..."


 


"Anh Hiển, em không nói anh để râu không đẹp, chắc chắn là cũng rất đẹp... nhưng có lẽ không hợp với anh lắm đâu... không phải nói anh không nam tính, mà là, khí chất..."


 


Nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển thầm nghĩ, ẻm thực sự rất thích khuôn mặt của mình.


 


Dù trước giờ đã nghĩ như vậy, nhưng lúc này Ngô Tử Hiển vô cùng cảm ơn ba mẹ đã cho hắn khuôn mặt này, và đang cân nhắc có nên mua bảo hiểm cho nó hay không.


 


"Không để cũng được. Em nói cho anh biết, tại sao lại cho rằng Liễu Mạn Văn là bạn gái của anh?" Ngô Tử Hiển hỏi.


 


Dung Lãm cười nói: "Vì những tin đồn trên mạng."


 


"Nói dối." Ngô Tử Hiển cố ý làm mặt lạnh. "Xem ra cũng không ghét râu lắm, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ."


 


Dung Lãm quả nhiên sốt ruột, khó xử thương lượng: "Thực sự là vì tin đồn... có thể, không nói nữa, nhưng mà không để râu được không?"


 


Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mặc cả của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển lại thấy đáng yêu. Hắn đột nhiên nắm lấy chân ghế của cậu, kéo cả người lẫn ghế lại gần, chặn tiếng kêu sắp bật ra của đối phương, hôn lên môi cậu một cái.


 


Dung Lãm bất ngờ, hơi mở to mắt, chần chờ nhìn hắn. Nhưng khi Ngô Tử Hiển định hôn lần thứ hai, cậu vô thức ngửa đầu ra sau.


 


"Ghét sao?" Ngô Tử Hiển hỏi.


 


"Không phải." Dung Lãm dè dặt giải thích, "Miệng em có bơ."


 


"Vậy thì sao?" Ngô Tử Hiển không quan tâm, lúc lại gần, hắn l**m sạch bơ ở khóe miệng Dung Lãm.


 


Trước đây Dung Lãm thường xuyên tưởng tượng không ra, với tính cách của Ngô Tử Hiển, khi yêu sẽ như thế nào? Chắc là sẽ lạnh lùng, không có h*m m**n, giữ khoảng cách với đối phương.


 


Nhưng sau khi thực sự hẹn hò, Dung Lãm phát hiện, Ngô Tử Hiển vậy mà thích dính lấy mình, đôi khi đang nói chuyện thì đột nhiên hôn mình.


 


Cứ như là...



Một người bình thường.


 


Đó là một nụ hôn đầy vị bơ, bơ tan chảy giữa đôi môi nóng bỏng, hòa quyện thành một dòng nước ngọt ngào, kéo thành sợi chỉ mập mờ khi tách ra.


 


Hai người hôn nhau từ bàn ăn đến sofa, Ngô Tử Hiển dùng môi nhẹ nhàng miêu tả vết sẹo trên cổ Dung Lãm, l**m láp lớp da non. Đầu lưỡi lướt qua lướt lại trên vết sẹo màu hồng đầy dây thần kinh, khiến cậu run lên, rồi lại khẽ hôn như an ủi.


 


Trong phòng khách mờ ảo, Dung Lãm đột nhiên cảm thấy quần mình bị kéo xuống đầu gối. Cậu lập tức nghẹn lời, nhận ra hôm nay có thể sẽ làm đến cùng, căng thẳng đến mức mí mắt cũng run run.


 


Cúc áo cởi ra, quần áo trượt xuống. Lồng ngực trắng mịn của Dung Lãm lộ ra, hơi phồng lên vì động tác, tạo thành một rãnh nhỏ, nhìn vừa gợi cảm vừa quyến rũ.


 


"Sáng quá, kéo rèm lại đi." Dung Lãm không dám nhìn thẳng, dùng tay che mắt, nhưng bị Ngô Tử Hiển kéo xuống.


 


"Sáng một chút không tốt sao? Có thể nhìn rõ hơn."


 


Nhưng trước đây toàn làm vào ban đêm, bây giờ tất cả đều phơi bày trước mặt Ngô Tử Hiển, Dung Lãm cảm thấy căng thẳng khó tả.


 


Cuối cùng, vào khoảnh khắc bị lấp đầy, Dung Lãm phát ra một tiếng rên nức nở, xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại bị Ngô Tử Hiển giữ chặt mắt cá chân kéo lại.


 


"Muốn nôn." Dung Lãm run giọng nói.


 


Ngô Tử Hiển hôn lên trán cậu: "Khó chịu à?"


 


"Không phải, là, quá lớn, tới, tới đây rồi." Đầu óc Dung Lãm trống rỗng, không biết mình đang nói gì, mơ màng ấn vào rốn, ra hiệu chiều dài. Ai ngờ chính câu nói này lại khiến bên trong càng c*ng tr**ng hơn, làm cậu co rúm người lại.


 


Họ vận động không ngừng từ bàn ăn đến sofa, từ ban công đến phòng ngủ. Trong lúc l*m t*nh, Ngô Tử Hiển luôn hỏi cậu rất nhiều câu hỏi, sợ nói ít, Dung Lãm sẽ không biết bây giờ hắn không phải mộng du.


 


"Sướng không em?"


 


"Làm thêm một lần nữa nhé?"


 


"Chạm đến chỗ sâu nhất rồi ư?"


 


"Sao lại bắn nữa rồi?"


 


Ngô Tử Hiển ghé sát tai Dung Lãm, chậm rãi nói ra những câu này, giống như dung nham núi lửa đang hoạt động sắp phun trào. Khiến Dung Lãm phải bịt miệng hắn lại, run rẩy cầu xin: "Anh có thể, đừng nói những lời d*m d*c nữa được không."


 


Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại còn xấu xa hỏi ngược: "Anh không hiểu, cái gì gọi là lời d*m d*c? Ưgh, đừng cắn chặt như vậy..." Hắn đột nhiên nhận ra điều gì, lại im miệng, nghiêm túc hỏi: "Xin lỗi, đây có tính là lời d*m d*c không?"


 


Dung Lãm suýt nữa thì ngất xỉu vì xấu hổ.


 


.....


 



 


Hắn mơ thấy tiếng dao cắt thịt, giống như tiếng túi ni lông chứa đầy nước bị đâm thủng.


 


Ngô Tử Hiển chưa kịp phản ứng, Dung Lãm đã mềm nhũn ngã xuống trước mặt hắn, như một loài động vật không xương.


 


Khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn lập tức cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, như thể bị hút chân không.


 


Ngô Tử Hiển không nhớ mình đã lao đến đỡ Dung Lãm như thế nào, chỉ nhớ mình toàn thân lạnh toát. Nhiệt độ cơ thể đã theo máu Dung Lãm chảy đi, chỉ còn lại một cái xác.


 


Khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là một màu đỏ thẫm, căn bản không tìm thấy vết thương.


 


"Dung Lãm! Em bị thương ở đâu?!" Ngô Tử Hiển nhanh chóng cởi áo khoác, ấn mạnh vào một bên vai Dung Lãm. Giọng nói va vào bức tường gạch ẩm ướt trong con hẻm, dội ngược trở về mang theo mùi máu tanh nồng nặc.


 


Thực ra hắn chỉ muốn một lời chứng minh từ Dung Lãm.


 


Thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này.


 


Trái tim đập loạn trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Mạch máu ở thái dương giật mạnh, mỗi lần đập như có người dùng đinh sắt đóng vào bên trong hộp sọ.


 


Khắp nơi đều là tiếng thở hổn hển của hắn -


 


"Haa... haa... haa..."


 


Ngô Tử Hiển giật mình tỉnh giấc.


 


Hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng Dung Lãm, đột nhiên phát hiện Dung Lãm đang ở bên cạnh mình.


 


Buổi sáng đầu đông hơi lạnh, nhưng hắn vùi mặt vào ngực Dung Lãm chỉ cảm nhận được hơi ấm lan tràn. Sống động, vững chắc, và chân thực.


 


Hắn gần như không bao giờ mơ, chứ đừng nói là gặp ác mộng, nên trải nghiệm này rất kỳ lạ. Đường nét anh tuấn của Dung Lãm được ánh bình minh bao phủ trở nên dịu dàng, hơi thở rất nhẹ, lúc này trông rất ngây thơ và vô tội.


 


Cơ bắp căng cứng của Ngô Tử Hiển dần dần thả lỏng, lúc này hắn mới nhận ra trán mình lấm tấm mồ hôi. Mặc kệ mồ hôi sẽ dính vào đồ ngủ của Dung Lãm, hắn ôm chặt lấy đối phương, chỉ có sự tiếp xúc da thịt mới khiến nhịp tim đập mạnh và suy nghĩ hỗn loạn dần dần bình ổn lại.


 


Chỉ cần Dung Lãm ở đây, là đủ rồi.


 


Hình như Ngô Tử Hiển ôm quá chặt, Dung Lãm mơ màng tỉnh dậy. Nhìn thấy Ngô Tử Hiển, cậu xoa xoa mái tóc mềm mại của đối phương, cảm thán sao người mình yêu lúc nào cũng đẹp thần sầu như vậy, ngay cả khi đầu bù tóc rối.


 


Nhưng cậu không nói gì, chỉ chào hỏi: "Anh Hiển, chào buổi sáng."


 


Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ cúi đầu, áp sát vào cậu hơn. Sau khi cậu bị thương, Ngô Tử Hiển giống như một con mèo lớn lo lắng chia ly, còn dính người hơn cả Da Đông Lạnh.


 


Dung Lãm không biết phải làm sao để Ngô Tử Hiển cảm thấy tốt hơn.



Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ngô Tử Hiển vang lên: "... Thích em."


 


Dung Lãm sững người, một lúc sau, lại mỉm cười thoải mái. Cậu quyết định, sau này không nói "chào buổi sáng" nữa, trực tiếp nói "thích anh" là được.


 


Vì thế, cậu kiên định đáp lại: "Ừm, thích anh."


 


Mấy ngày sau, là sinh nhật của ông ngoại Ngô Tử Hiển.


 


Ông cụ đã nhiều lần nói không cần quà cáp gì, nhưng Thư Dung kính trọng ba mình, cho nên lần nào cũng cùng cả nhà đến chúc thọ.


 


Ngô Tân Di được lệnh đến đón Ngô Tử Hiển, nhưng sau khi nhận được địa điểm, vẻ mặt anh ta trở nên rất kỳ lạ. Anh ta vịn vô lăng, đợi ở cổng khu chung cư rất lâu mới thấy Ngô Tử Hiển thong thả đến.


 


Ngô Tử Hiển giống như ông cố nội người ta, trực tiếp ngồi vào ghế sau, vắt chéo chân thấy ghét. Hôm nay hắn mặc áo khoác da phi công, quần dài nhung tăm màu kaki cạp cao, nhưng lại phối với một chiếc khăn quàng cổ kẻ caro kiểu Anh không mấy ăn nhập.


 


Rõ ràng trong xe bật điều hòa, nhiệt độ rất cao, Ngô Tử Hiển cũng đã tháo găng tay, nhưng lại không tháo khăn quàng cổ.


 


"Mày không nóng sao?" Ngô Tân Di vừa khởi động xe vừa không nhịn được nói, "Ngồi trong xe mà còn đeo khăn quàng cổ."


 


Ngô Tử Hiển thờ ơ đáp: "Dung Lãm tặng."


 


"Không phải." Ngô Tân Di tức giận, "Không phải, mẹ nó ai hỏi mày chứ?!"


 


Ai thèm quan tâm?!


 


Dù Ngô Tân Di có không thích bộ dạng này của Ngô Tử Hiển đến đâu, anh ta cũng phải thừa nhận, lần này em trai mình đã thực sự yêu rồi. Nhưng lần đầu tiên yêu, đối tượng lại là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông không có gia thế, không có bối cảnh, chẳng biết là chuyện hay xấu nữa.


 


Sau khi bình tĩnh lại một chút, Ngô Tân Di xoay vô lăng, hạ giọng hỏi Ngô Tử Hiển: "Mày bảo tao đến đây đón mày, là mày sống chung với cậu ta rồi sao? Mày nghĩ, ba mẹ có chấp nhận cậu ta không?"


 


Ngô Tử Hiển không nói gì, hắn nhìn Ngô Tân Di từ gương chiếu hậu.


 


"Bây giờ ba mẹ không làm gì, là do cậu ta đã liều mạng cứu mày, có ơn với mày, nên mới tạm thời nhắm mắt làm ngơ thôi, nhưng đây không phải là thái độ bình thường."


 


"Không tốt sao." Ngô Tử Hiển nói, "Em không có con nối dõi, anh có thể danh chính ngôn thuận thừa kế công ty."


 


"Đây không phải là lúc nói móc nhau!" Ngô Tân Di đột nhiên mất kiên nhẫn nâng cao âm lượng, cắt ngang lời Ngô Tử Hiển, "Bình thường dù có méo ưa nhau thế nào đi nữa, nhưng với tư cách là anh của mày, tao cũng hy vọng mày có thể tìm một cô gái tốt cưới vợ sinh con. Ba mẹ cũng không phải muốn kiểm soát mày, ổng bả chỉ muốn mày có một cuộc sống bình thường, mày hiểu không?"


 


Ngô Tử Hiển không ngờ anh trai mình đột nhiên lại nói chuyện nghiêm túc, hắn cúi đầu xuống, không phản bác, cũng không nói gì.


 


"Tóm lại, ba mẹ sẽ không để chuyện này trôi qua như vậy đâu, anh đã nhắc nhở mày rồi đấy."


 


Nghe vậy, Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Ngô Tân Di: "Em chưa bao giờ quyết định chuyện gì theo cảm tính, vì vậy cũng mong mọi người đừng xen vào."


 


—-----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 57: Thích Em
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...