Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 59: Hai Đứa Đang Yêu Nhau Hả?

202@-

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hợp đồng của bốn thành viên Forth với công ty giải trí Thản Đồ lần lượt hết hạn. Đường Diên Chi chọn gia hạn hợp đồng, Tần Hữu ký hợp đồng với công ty quản lý khác, Ngô Tử Hiển hoạt động solo, còn Dung Lãm nhận lời mời của PD Dương, đến công ty thu âm của anh ta, trở thành một nhạc sĩ sáng tác.


 


Mặc dù không còn là đồng nghiệp, nhưng mối quan hệ của nhóm không phai nhạt, nhóm chat luôn nhộn nhịp. Ngoại trừ Ngô Tử Hiển vẫn kiệm lời như trước, mấy người kia thường xuyên chia sẻ những câu chuyện thú vị về công việc và cuộc sống của mình trong nhóm, thỉnh thoảng cũng tụ tập riêng.


 


Đối với Dung Lãm , mặc dù biểu diễn trong nhóm nhạc rất thú vị, nhưng cậu thích pha một tách cà phê, ngồi trên ban công vừa đàn guitar tìm cảm hứng vừa viết nhạc hơn.


 


Không cần phải quan tâm đến phong cách của nhóm và hình tượng "người cha", Dung Lãm càng tự do hơn, một vài bài hát nhạc pop cậu sáng tác trong thời gian này đều rất nổi tiếng, danh tiếng ngày càng tăng. Em gái thường xuyên mang giấy đến xin chữ ký của cậu, nói là bạn học nhờ vả, cô không thể từ chối.


 


Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoắt cái lại đến mùa tốt nghiệp.


 


Sau khi xuất trình vé mời cho người thân và bạn bè cho bảo vệ, Dung Lãm thuận lợi vào khuôn viên trường Đại học T. Cậu ôm một bó hoa cao ngang người, trên cổ đeo chiếc máy quay phim đã mua từ vài năm trước.


 


Sợ người khác biết mối quan hệ của mình với Ngô Tử Hiển, dù nhiệt độ ở Bắc Kinh đã gần bốn mươi độ, Dung Lãm vẫn trang bị đầy đủ, che kín mặt.


 


Năm đó, vì muốn kiếm tiền nhanh, Dung Lãm đã từ bỏ cơ hội lên đại học. Mặc dù đã được em gái dẫn đi tham quan Đại học N, nhưng cậu vẫn tò mò chụp ảnh không ngừng, trong máy ảnh ghi lại hình ảnh cổng trường số hai, đồng hồ mặt trời, thư viện, hồ sen dưới trăng... Ngay cả chú chó máy bên đường, cậu cũng không nhịn được chụp vài tấm.


 


Đến đài quan sát của lễ tốt nghiệp, chỉ thấy người đông tấp nập. Sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân đông nghịt, ồn ào náo nhiệt, nhìn mãi không thấy điểm cuối.


 


Cậu không khỏi cảm thán, hoá ra người giỏi giang như Ngô Tử Hiển lại nhiều như vậy. Khiến Ngô Tử Hiển lẫn vào trong đám đông, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng.


 


Khi hiệu trưởng bắt đầu phát biểu, điện thoại của cậu đột nhiên nhận được tin nhắn mới——


 


Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Đến rồi sao?


 


Sinh Ra Đã Thích Cười: Đương nhiên.


 


Sinh Ra Đã Thích Cười: Chỉ là không tìm thấy anh (Hình ảnh chú chó nhỏ ngượng ngùng)


 


Sinh Ra Đã Không Thích Cười: Sau khi buổi lễ kết thúc, đến bãi cỏ phía nam, anh đợi em dưới gốc cây.


 


Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Dung Lãm ôm hoa đến địa điểm đã hẹn, nhìn thấy Ngô Tử Hiển đang trò chuyện với một giáo sư nước ngoài lớn tuổi. Tiếng Anh mơ hồ truyền đến, tuy không hiểu, nhưng Dung Lãm có thể nghe ra cuộc trò chuyện của hai người rất trôi chảy tự nhiên.


 


Vất vả lắm mới chào tạm biệt giáo sư, Dung Lãm vừa định đi tới, Ngô Tử Hiển lại bị một nhóm sinh viên vây quanh, hình như là muốn chụp ảnh chung với hắn. Dung Lãm đành phải trốn sau gốc cây một lần nữa, chờ họ rời đi.


 


Chờ mãi, chờ mãi, tiễn hết nhóm này lại đến nhóm khác.


 


Chân Dung Lãm đã mỏi nhừ, vừa kéo khẩu trang xuống để thở, đột nhiên nghe thấy giọng Ngô Tử Hiển vang lên trên đỉnh đầu: "Trốn ở đây làm gì?"


 


Dung Lãm giật mình, không biết Ngô Tử Hiển đã đến từ lúc nào. Cậu thấy những sinh viên kia đều tò mò nhìn về phía này, hình như Ngô Tử Hiển đã bỏ mặc họ để đến tìm mình.



 


Dung Lãm vội vàng đeo khẩu trang lại: "Không có gì, em đang đợi anh ở đây."


 


"Sao không lại đó?"


 


"Nếu bị người khác biết em đến tìm anh thì không hay lắm, sẽ bị mấy blogger thêu dệt lung tung."


 


Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng hiểu Dung Lãm đang lo lắng điều gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hỏi ngược lại: "Anh mời 'bạn bè' đến tham dự lễ tốt nghiệp, không được sao?"


 


Dung Lãm sững người, một lúc sau, cuối cùng cũng mỉm cười thoải mái: "Đương nhiên là được."


 


Đúng vậy, bỏ qua thân phận idol, nghệ sĩ, bỏ qua cái gì mà hoàng tộc, đỉnh lưu. Quên đi những điều kiêng kỵ và quy tắc, đây chỉ là một người bạn đến tham dự lễ tốt nghiệp của một người bạn khác mà thôi.


 


Vì vậy, Ngô Tử Hiển nắm lấy cổ tay Dung Lãm kéo qua, giới thiệu cậu với các bạn học.


 


Mọi người đều rất nhiệt tình với Dung Lãm, fan của cả hai càng vui mừng khôn xiết, hào hứng vây quanh hai người, mắt sáng như sao. Ngô Tử Hiển tính cách lạnh lùng, còn Dung Lãm thì dễ gần hơn, mọi người vây quanh cậu hỏi rất nhiều chuyện về giới giải trí.


 


Mãi cho đến khi Ngô Tử Hiển ra hiệu đuổi khéo, hai người mới có cơ hội ở riêng, Dung Lãm lúc này mới cẩn thận ngắm nghía Ngô Tử Hiển mặc áo cử nhân.


 


"Sao vậy?"


 


"Không có gì, rất đẹp trai." Dung Lãm dịu dàng mỉm cười, đưa hoa cho hắn, "Chúc mừng tốt nghiệp, anh Hiển."


 


"Cảm ơn." Ngô Tử Hiển nhận lấy bó hoa, "Cơ hội hiếm có, em có muốn giúp anh chuyển tua rua mũ không?"


 


"Em sao? Đây không phải là việc của giáo viên à?"


 


Mặc dù Dung Lãm chưa học đại học, nhưng đã xem trong phim Mỹ, cũng coi như hiểu một chút.


 


"Chỉ là một lời chúc phúc thôi, anh muốn em làm." Nói xong, Ngô Tử Hiển ngoan ngoãn cúi đầu, để lộ một đoạn cổ thon dài, đưa tua rua mũ đến trước mặt Dung Lãm.


 


Ban đầu Dung Lãm do dự không biết làm như vậy có phù hợp không, nhưng nghĩ đến đây là nguyện vọng của Ngô Tử Hiển, cậu vẫn làm theo như trong phim truyền hình, giúp hắn chuyển tua rua mũ từ bên phải sang bên trái.


 


"Chúc mừng tốt nghiệp, Ngô Tử Hiển." Dung Lãm chân thành trầm tĩnh chậm rãi nói.


 


Chúc học thức của anh đơm hoa kết trái, chúc mùa hạ dài của anh mãi mãi huy hoàng, chúc anh luôn có những nấc thang mới, đưa anh tiến về phía trước.


 


Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, trong mắt như có ánh sáng của thần linh. Hắn nhìn Dung Lãm say đắm, mỉm cười nói: "Ừm."


 


Làm xong những chuyện sến súa, ngay cả Dung Lãm cũng bắt đầu ngượng ngùng, vì vậy cậu chuyển chủ đề: "Vậy chụp ảnh chung nhé."



 


"Được."


 


Dung Lãm chụp cho hai người rất nhiều ảnh.


 


"Thế nào?"


 


"Để em xem."


 


Dung Lãm lật từng tấm một, lật đến tấm cuối cùng, vô tình nhấn nút phải một lần nữa, lại nhảy trở về tấm đầu tiên - Là tấm ảnh hoa hồng biến thành mỹ nhân lúc hai người gặp nhau lần đầu.


 


Ngô Tử Hiển đang ngắm hoa ngẩng đầu nhìn ống kính, vạn vật xung quanh đều trở nên lu mờ. Lúc đó, Dung Lãm chắc chắn không thể ngờ rằng, năm năm sau, hai người sẽ trở thành mối quan hệ như thế này.


 


Như thể là do định mệnh.


 


Giống như một thứ gì đó đã mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng nắm chắc trong tay.


 


Mong đợi từ lâu.


 


Bốn chữ này đột nhiên khiến Dung Lãm cảm thấy khó thở, như bị bóp nghẹt cổ họng.


 


Như vậy, liệu có lại...


 


Đột nhiên, môi cậu bị Ngô Tử Hiển hôn nhẹ lên như chuồn chuồn lướt nước. Cậu sững người, vô thức nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười của đối phương, trong nháy mắt, đã xoa dịu những lăn tăn trong lòng cậu.


 


"Chờ đã... Đang ở ngoài đường." Dung Lãm hoàn hồn, ngại ngùng né tránh, "'Bạn bè' không có hôn nhau đâu."


 


"Ừm." Ngô Tử Hiển nhếch mép, "'Bạn bè' đương nhiên là không."


 


Dung Lãm nghẹn lời.


 


"A, ở đây, ở đây, con đã nói là hỏi thăm một chút là tìm được mà." Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ xa. Hai người quay về hướng phát ra âm thanh, thấy người đến lại là Ngô Tân Di.


 


Ngô Tân Di cũng không ngờ sẽ gặp Dung Lãm ở đây, anh ta dừng lại, vô thức nhìn ra sau.


 


"Sao lại ở đây?" Ngô Tử Hiển nhướn mày. "Không phải nói có việc không đến được sao?"


 


"Ban đầu không đến được, nhưng dù sao cũng là lễ tốt nghiệp của con trai cưng. Sau khi tham dự đám cưới xong, ba mẹ đã về sớm, chỉ để gặp em một lát."


 


Ngô Tân Di còn chưa nói xong, một người đàn ông và một người phụ nữ đã bước ra từ khu rừng nhỏ phía sau anh ta.



"Tử Hiển, chúc mừng tốt nghiệp, con trai mẹ mặc áo cử nhân đẹp trai quá!" Thư Dung mỉm cười bước tới, ôm Ngô Tử Hiển thật chặt, rồi nhét bó hoa tinh xảo trong tay vào tay Ngô Tử Hiển.


 


"Ba, mẹ."


 


"Ừm." Ngô Nguyên Tu đáp lại.


 


"Sao ba mẹ vào đây được?"


 


"Gọi điện cho con không được, nên đã tìm người quen ở phòng chính trị trường con." Ngô Nguyên Tu chưa dứt lời, đột nhiên chú ý đến điều gì đó, hơi nhíu mày, "Bó hoa kia ai tặng?"


 


Ngô Tử Hiển không trả lời, nhưng hai người nhìn qua vai Ngô Tử Hiển, thấy Dung Lãm phía sau hắn. Đây là lần đầu tiên Dung Lãm gặp mẹ của Ngô Tử Hiển, Thư Dung dáng người thướt tha, trông trẻ hơn tuổi nhiều, Ngô Nguyên Tu vẫn còn phong độ.


 


Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng cậu vẫn khéo léo chào hỏi hai người: "Chào cô chú*, con là đồng nghiệp của anh Hiển, đến chúc mừng anh ấy tốt nghiệp."


 


Dung Lãm không nói tên mình, nhưng ba mẹ Ngô Tử Hiển đương nhiên biết cậu là ai, nhất thời không ai lên tiếng, không khí trở nên gượng gạo.


 


Dưới ánh mắt dò xét của hai người, Dung Lãm vừa định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì tay cậu đột nhiên bị Ngô Tử Hiển nắm lấy.


 


"Ba, mẹ, xin lỗi, con tưởng ba mẹ không đến." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nhìn thẳng vào họ nói, "Con vừa mới đồng ý dẫn Dung Lãm đi tham quan trường, ba mẹ có thể đợi con ở hội trường khoa Kinh tế, con sẽ quay lại ngay."


 


Ngô Nguyên Tu nhíu mày, định nổi giận, nhưng bị Thư Dung giữ vai lại. Bà đứng chắn giữa con trai và chồng, cười nói: "Đương nhiên là được rồi, bạn con bay từ Bắc Kinh đến chúc mừng con, con nên dành nhiều thời gian cho người ta hơn. Cũng tại ba mẹ không nói trước, ba mẹ đợi con ở hội trường."


 


Nói xong, bà quay sang cảm ơn Dung Lãm : "Cảm ơn con đã đến tham dự lễ tốt nghiệp của Tử Hiển nhé Tiểu Lãm."


 


"Cô khách sáo rồi."


 


Hai người ôn hoà nói chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái, thành công hóa giải xung đột không cần thiết. Ngô Tử Hiển cũng không nói gì thêm, gật đầu với ba mẹ, rồi nắm tay Dung Lãm rời đi.


 


Đi được một đoạn xa, Dung Lãm không nhịn được quay đầu lại, thấy ba mẹ Ngô Tử Hiển vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ.


 


Có phải ba mẹ anh không được vui không? Dung Lãm định hỏi vậy, chợt thấy câu hỏi đó quá dư thừa. Trên đời này làm gì có ba mẹ nào nhìn thấy con trai mình thân mật với bạn trai mà vui vẻ được cơ chứ?


 


Hơn nữa, Ngô Tử Hiển không giống cậu, hắn có thể ở bên phụ nữ.


 


"Nghĩ gì vậy?" Ngô Tử Hiển hỏi.


 


Dung Lãm lắc đầu: "Không có gì."


 


"Đúng vậy." Ngô Tử Hiển nhìn thẳng về phía trước nói, "Không cần nghĩ gì cả."


 



Dung Lãm cứ tưởng mình và ba mẹ Ngô Tử Hiển sẽ luôn giữ mối quan hệ ngầm hiểu này. Nhưng cậu không ngờ, sau khi trở về Nam Kinh vài ngày, ba người kia lại chủ động tìm đến cửa.


 


Dung Lãm đưa em trai đến trường, xách theo một quả dưa hấu, vừa thong thả bước ra khỏi thang máy đã thấy ba người đứng trong hành lang. Ba người đứng trước cửa nhà cậu, ai cũng cao ngất nên chắn cả lối đi.


 


Khi nhìn rõ mặt họ, Dung Lãm khá ngạc nhiên. Nhưng cậu vẫn nhanh chóng bước tới, chào hỏi: "Hai bác, còn có anh Tân Di, sao mọi người lại đến nhà con vậy?"


 


"Dung Lãm, không làm phiền em chứ? Là ba mẹ anh nhất quyết muốn đến, nói là trước đây em đã bị thương vì Tử Hiển, nhà anh vẫn chưa đến thăm em."


 


Tuy ba mẹ Ngô Tử Hiển chưa đến thăm, nhưng đã nhờ trợ lý gửi rất nhiều đồ bổ. Dung Lãm biết, ba người họ đến nhà mình lúc này, chắc chắn không chỉ là để thăm mình.


 


"Thật ngại quá." Cậu vẫn bình tĩnh mỉm cười, mời ba người vào nhà, "Nhà hơi nhỏ, cô chú và anh đừng chê."


 


Dung Lãm pha trà cho họ, còn rửa một ít trái cây đặt trên bàn trà.


 


Ngô Tân Di và Ngô Nguyên Tu ngồi trên sofa đôi, còn Thư Dung thì tự nhiên ngồi cạnh Dung Lãm, thậm chí còn đặt tay lên đùi cậu để thể hiện sự thân thiết.


 


"Nhà Tiểu Lãm trang trí đẹp thật đấy, rất có không khí gia đình. Không giống nhà cô lúc nào cũng lạnh lẽo, đã nói với ba nó bao nhiêu lần rồi mà ổng cũng không nghe."


 


"Cảm ơn cô, chủ yếu là do em gái con trang trí."


 


"Con còn có em sao? Hôm nay không ở nhà à?"


 


"Em trai con đi học rồi, em gái con ở ký túc xá Đại học N."


 


"Vậy ba mẹ con thì sao?"


 


"Đã mất nhiều năm rồi ạ."


 


Thư Dung vội vàng che miệng, xin lỗi: "Ôi, xin lỗi, xin lỗi, cô không biết."


 


"Không sao, chuyện đã qua rồi."


 


Sau khi hỏi han đủ thứ chuyện gia đình, Thư Dung cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính của chuyến thăm hôm nay: "Tiểu Lãm, con và Tử Hiển nhà cô, bây giờ đang yêu nhau hả?"


 


—----


 


Ghi chú:


 


*Bản raw Tiểu Lãm gọi ba mẹ Tử Hiển là chú dì, nhưng xung quanh tui toàn gọi là cô chú hoặc là hai bác (bác trai bác gái), nên tui đã chọn "cô chú".


 


—-----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 59: Hai Đứa Đang Yêu Nhau Hả?
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...