Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 48: Bạn Gái Tin Đồn
256@-
So với cơn bão trong lòng Dung Lãm, Ngô Tử Hiển sau khi ném quả bom hôm đó, lại cư xử như thường.
Hiện tại hắn đang dựa vào đầu giường trong ký túc xá, xử lý tài liệu của công ty. Đã ba tiếng đồng hồ rồi, đầu cũng không ngẩng lên. Hắn đeo kính chống ánh sáng xanh, không nhúc nhích, chỉ khi tóc mái rơi xuống trước mắt, mới đưa tay vén ra sau tai.
Khiến Dung Lãm bắt đầu nghi ngờ, biểu cảm của Ngô Tử Hiển lúc đó chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cậu? Hay thực ra không có ý gì sâu xa, mà là do cậu tự suy diễn quá nhiều?
Đột nhiên, Ngô Tử Hiển dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Dung Lãm, hôm chúng ta quay quảng cáo..."
Đến rồi.
"Sao vậy, anh Hiển?" Dung Lãm lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn Ngô Tử Hiển.
"Em có phát hiện ra, đạo diễn Trương không có tóc, anh ta đội tóc giả không?"
"..."
"..."
"...Không buồn cười sao?"
Dung Lãm thở dài, cảm thấy nếu chỉ có mình cậu để tâm, thì có suy nghĩ thêm nữa cũng vô nghĩa. Cậu đổi chủ đề, nói với Ngô Tử Hiển: "Tối nay anh Hữu và anh Diên Chi rủ em đến phòng họ xem phim ma."
"Có về ngủ không?"
"Chắc là không về đâu, hai ổng sợ ma lắm."
"Ừ."
Là ảo giác sao, Dung Lãm vậy mà lại thấy được chút cô đơn trên khuôn mặt vô cảm của Ngô Tử Hiển.
Bộ phim mà Tần Hữu và Đường Diên Chi chọn hôm nay là "Hereditary", hai người họ vẫn như thường lệ, một trái một phải ôm lấy cánh tay Dung Lãm, cuộn tròn trên ghế sofa.
Dung Lãm vừa ăn khoai tây chiên vừa nghĩ, không khí của bộ phim này thực sự rất tốt, hay hơn nhiều so với những bộ phim kinh dị giật gân.
Ngay khi câu chuyện bước vào cao trào, khoảnh khắc nữ chính dùng cưa cắt đầu mình, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, ngay cả TV cũng tắt.
Trong giây lát, phòng khách tối đen như mực.
Sự im lặng bao trùm trong bóng tối chì vài giây, bên tai Dung Lãm đã vang lên tiếng hét thất thanh của Tần Hữu và Đường Diên Chi —
"Cứu mạng! Má ơi! Đừng dọa tôi!!!"
"Chuyện gì vậy trời!! Sao lại cúp điện?!"
Dung Lãm đặt khoai tây chiên sang một bên, an ủi hai người bên cạnh: "Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây, chắc là cúp điện rồi."
Từ sau lần dây cáp bị đội thi công đào đứt, khu chung cư này thường xuyên mất điện. Ban quản lý chung cư cứ nói sẽ cử người đến hỏi, nhưng rõ ràng không có tiến triển gì.
Hai người vẫn còn chìm đắm trong không khí của phim kinh dị, không thể bình tĩnh lại được, ôm chặt Dung Lãm la hét. Tần Hữu thậm chí còn sắp khóc, bám chặt vai Dung Lãm, vùi đầu vào ngực cậu như con rùa rụt cổ.
Dung Lãm bất lực cười nói: "Hai người không buông tay ra, làm sao em ra xem đồng hồ điện được?"
Lúc này Ngô Tử Hiển cũng đi ra. Tuy không nhìn thấy hắn nhưng Dung Lãm có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra và giọng nói bình tĩnh của đối phương: "Cúp điện à?"
"Đúng vậy, không biết có phải bị nhảy cầu dao không, em muốn ra ngoài xem đồng hồ điện." Dung Lãm nói. "Anh Hữu, anh Diên Chi, buông tay ra."
"Anh đi cùng em!"
"Ai~, đừng cách xa anh quá!"
Dung Lãm lắc đầu cười, rồi đồng ý. Vì vậy, bốn người đi về phía cửa, Tần Hữu thậm chí còn dính chặt lấy Dung Lãm, như sợ cậu chạy mất.
Dưới ánh trăng, Dung Lãm kiểm tra hộp đồng hồ điện, loại trừ khả năng nhảy cầu dao. Ngoài ra, cậu còn thấy hàng xóm bên cạnh cũng chạy ra, sau khi chào hỏi nhau, cậu được biết bây giờ cả khu chung cư đều mất điện.
Dung Lãm gọi điện cho đường dây nóng sửa chữa điện, việc còn lại chỉ có thể chờ. Bốn người trở về ký túc xá, vừa vào cửa, Tần Hữu đã nắm lấy tay Dung Lãm, mười ngón tay đan vào nhau.
Biết Tần Hữu nhát gan, Dung Lãm không từ chối, nhẹ nhàng nói với anh: "Trong nhà còn nến thơm, em sẽ thắp cho anh, trong phòng sẽ sáng hơn một chút. Anh Hữu, anh sợ cái gì? Hôm nay em sẽ không rời khỏi anh nửa bước."
Bị Dung Lãm đối xử như trẻ con, Tần Hữu mất mặt, nên cứng miệng nói: "Thực ra anh cũng không sợ lắm."
"Được rồi, được rồi." Dung Lãm không so đo với anh.
Tần Hữu miệng nói không sợ, nhưng lại ôm chặt eo Dung Lãm, vùi đầu vào cổ cậu. Mái tóc mềm mại cọ vào cổ Dung Lãm hơi ngứa, nhưng cậu cố chịu.
Dung Lãm mò mẫm tìm đến tủ chén bát, cậu nhớ nến thơm được đặt ở đây.
"Buông tay ra trước đã, em thắp nến."
Vì vậy, Tần Hữu mới ngoan ngoãn buông tay, hơi ấm cũng rời khỏi Dung Lãm.
Dung Lãm lấy hộp diêm đi kèm với nến thơm ra, cúi người xuống, khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, cậu bị ánh lửa làm chói mắt. Tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng Tần Hữu than thở từ xa: "Mẹ kiếp, đèn pin hết pin rồi! Trong nhà còn pin không?"
Dung Lãm đột nhiên sững người, đầu óc trống rỗng như bị bỏng.
Anh Hữu ở bên kia, vậy người bên này là...
Dung Lãm ngẩng đầu lên, xuyên qua ngọn nến màu cam vàng, trong vùng ánh sáng nhỏ bé của ngọn nến, cậu nhìn thấy Ngô Tử Hiển cũng đang ngồi xổm trước mặt mình.
Ngô Tử Hiển im lặng nhìn ngọn nến, ánh mắt trong veo, khóe mắt hơi cụp xuống, như một cây sậy mọc bên bờ hồ.
Cảm nhận được Dung Lãm đang nhìn mình, Ngô Tử Hiển nhìn lại, hơi nghiêng đầu, làm như vô tội hỏi: "Sao vậy?"
Vừa nãy nắm tay cậu, ôm eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu, vậy mà lại là Ngô Tử Hiển.
Không phải mộng du, cũng không phải say rượu.
Ngô Tử Hiển tỉnh táo, bình tĩnh, bình thường.
Tim Dung Lãm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng tim đập suýt nữa làm vỡ màng nhĩ, khiến cậu cảm thấy choáng váng.
"Em, em tưởng là anh Hữu." Dung Lãm lắp bắp trả lời.
Ngô Tử Hiển lại nói với vẻ không vui: "Là em nhận nhầm người."
"Nhưng..." Dung Lãm vội vàng giải thích. "Nhưng tại sao anh lại..."
"Nhóm trưởng! Em biết pin nhà mình để đâu không?"
"Ôi trời, anh cứ lấy tạm pin trong điều khiển TV ra dùng trước đi. Tối om thế này, làm sao nhóm trưởng tìm được cho anh chứ?"
Tiếng nói chuyện của Tần Hữu và Đường Diên Chi tiếp tục vang lên từ xa, nhưng Dung Lãm đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Ngô Tử Hiển.
"Tần Hữu có thể nắm tay, anh không thể nắm tay à?" Ngô Tử Hiển nhỏ giọng hỏi, "Anh có thể nắm tay không, Dung Lãm?"
Đúng là ngụy biện!
Có lẽ, đây chỉ là một trò đùa nhỏ nhặt giữa đồng đội, những chuyện Tần Hữu đã làm với cậu còn thân mật hơn nắm tay gấp trăm lần. Nhưng vừa nghĩ đến đây là Ngô Tử Hiển, nghĩ đến việc anh Hiển có lẽ đã biết tình cảm của mình mà còn làm chuyện này, Dung Lãm không thể giữ bình tĩnh như trước được nữa.
Cậu cảm thấy trái tim mình ngày càng lộ rõ, không còn tìm lại được lớp ngụy trang để sinh tồn, như thể đang khỏa th*n d*** ánh mắt của Ngô Tử Hiển.
May mà, Tần Hữu gọi từ xa: "Nhóm trưởng?"
"...Em đến đây." Dung Lãm không trả lời câu hỏi của Ngô Tử Hiển, cậu lùi lại hai bước, xoay người bỏ chạy.
Từ đó về sau, Dung Lãm không gặp lại Ngô Tử Hiển. Không phải hai người cãi nhau, mà là bộ phim "Hoa Tiên Ngữ" được mọi người mong đợi cuối cùng cũng đã lên sóng.
Tuy mọi người đều biết "Hoa Tiên Ngữ" rất có thể sẽ trở thành quán quân rating năm 2025, nhưng khi nó thực sự được trình chiếu trước mắt khán giả, trang phục, đạo cụ, bối cảnh tinh xảo, cốt truyện chặt chẽ với nhịp độ nhanh, diễn xuất xuất thần của các diễn viên vẫn khiến tất cả mọi người trong và ngoài giới kinh ngạc.
Số liệu phát sóng lại càng cao đến mức khó tin, dự kiến tổng lượt xem sẽ lên đến 70 tỷ, lượt xem trung bình mỗi tập là 1,38 tỷ, phá kỷ lục lượt xem phim Hoa ngữ trên YouTube. Từ học sinh cấp hai mười mấy tuổi cho đến cụ bà sáu mươi tuổi, tất cả đều háo hức chờ tập mới. Nếu không có gì bất ngờ, việc giành được quán quân rating cũng dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều nói, bộ phim cổ trang do Ngô Tử Hiển sản xuất và đóng chính này sẽ đưa sự nghiệp của hắn lên một tầm cao mới.
Nhưng dù nắm chắc phần thắng, Ngô Tử Hiển cũng không lơ là việc quảng bá. Mỗi lần hắn và Liễu Mạn Văn livestream, giao lưu với người hâm mộ, chụp tạp chí, phỏng vấn, thậm chí là quay video ngắn đều có thể vững vàng chiếm vị trí số một trên hot search. Lượng fan couple tăng nhanh, thậm chí còn có xu hướng trở thành couple quốc dân.
Giữa vô số tin tức, Dung Lãm thậm chí còn đọc được tin đồn hẹn hò của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn.
Bài đăng này ban đầu được đăng trong một nhóm chuyên hóng hớt trên Douban, tiêu đề rất táo bạo và thẳng thắn —
[Hóng chuyện đỉnh lưu] Đỉnh lưu và ảnh hậu nào đó bị bắt gặp hẹn hò đêm khuya! Bông hoa băng tuyết trên núi cao tan chảy? Cặp đôi phim giả tình thật? (Có ảnh, cân nhắc trước khi xem)
Chủ thớt 2025-05-11 23:47:25
Các chị em mau xem dòng thời gian cấp độ camera giám sát này!
22:47 ngày 10 tháng 5 [] Xe bảo mẫu xuất hiện ở khu dân cư nào đó ở Vọng Kinh
23:12 [] Đội mũ tai bèo đi bộ vào quán ăn Nhật Bản trong cùng khu chung cư (Chú ý so sánh vị trí nốt ruồi trên tai trái với ảnh)
00:34 Hai người rời đi từ cửa sau lối thoát hiểm (Camera giám sát chụp được bông tai của [], là dòng Cartier Cheetah! Cùng kiểu với cái ở sân bay!)
Trọng điểm đây! Hôm đoàn làm phim "Hoa Tiên Ngữ" tụ tập ăn uống, hai người rõ ràng ngồi cách nhau ba chỗ, giả vờ không quen biết, bây giờ lại mặc giày Vans caro cùng kiểu!
[Ảnh chụp lén mờ].jpg (Người phụ nữ đeo khẩu trang đứng đợi trước quán ăn Nhật Bản)
[Ảnh động].gif (Người phụ nữ đưa tay gắp bánh gạo cho người đàn ông)
Bình luận bùng nổ, không bao lâu đã có hàng trăm lượt trả lời. Nhưng Dung Lãm còn chưa xem hết thì bài đăng được đăng chỉ mười phút đã bị xóa. Không biết là bị fan only của Ngô Tử Hiển báo cáo hay là công ty ra tay dập tắt tin đồn.
Ngay cả Dung Cảnh cũng hỏi Dung Lãm về chuyện này: "Anh! Nói thật đi, anh Tử Hiển và chị Mạn Văn có chuyện gì không? Các bạn nữ trong lớp em bây giờ mê couple đến mức không thèm làm bài tập luôn á!"
Dung Lãm cứng họng.
Cậu chỉ có thể nói thật với em gái: "Anh không biết."
Cậu thực sự không biết, vì Ngô Tử Hiển phần lớn thời gian đều ở ngoài, thời gian hai người ở bên nhau thực sự rất ít. Hơn nữa, với tính cách của đối phương, dù có yêu đương cũng sẽ không nói ra.
Cậu càng không có tư cách hỏi.
"Hai người họ thực sự là thanh mai trúc mã à?"
"Chắc là vậy, chị Liễu đã đến ký túc xá của tụi anh tìm anh Hiển vài lần, chắc là khá thân thiết."
"Uầy, chuyện yêu đương chắc chắn là thật rồi."
Dung Lãm cười, hỏi cô: "Tại sao em lại nói vậy? Anh thấy họ chỉ là đang quảng bá phim thôi mà, anh Hiển cũng không cố tình xào couple."
"Anh có thấy cô gái nào khác đến ký túc xá tìm anh Tử Hiển không?"
"...Ờ, không có."
"Thấy chưa, thấy chưa." Dung Tỉnh đắc ý nói, "Anh không thể mong chờ người máy như anh Tử Hiển chủ động được đâu, không bài xích việc chị Liễu tiếp cận, chứng tỏ là rất thích rồi."
Dung Lãm không biết nên nói gì, chỉ cười gượng.
Cậu cảm thấy mình thật sự hơi hèn nhát, ngay cả với em gái ruột cũng không thể nói ra. Không giống như Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn có thể được mang ra bàn tán một cách công khai, tình đơn phương của đàn ông dành cho đàn ông dường như không thể phơi bày ra ánh sáng. Giống như bồ công anh bên cạnh thùng rác, người đi đường vội vàng che mũi bước qua, khi lông tơ bay đi mới phát hiện mình đã bị mắc kẹt trong khe gạch.
Cậu có thể làm gì chứ, cậu chỉ có thể cười theo.
Dung Cảnh huých cậu, hóng hớt: "Này, anh đi hỏi xem sao?"
"Anh? Làm sao anh có thể..."
"Bạn bè hỏi thăm nhau thì có sao đâu! Nếu ngày mai anh Hữu, anh Diên Chi đột nhiên dẫn bạn gái về, anh có nhịn được không hỏi không?"
Dung Lãm lộ vẻ mặt ngơ ngác, dường như chưa từng nghĩ đến phương diện này. Một lúc sau, cậu mới thăm dò nhìn em gái: "Anh có thể... đi hỏi sao?"
"Đương nhiên rồi, nếu ngay cả anh em cùng nhóm mà cũng giấu, thì anh Tử Hiển đúng là ki bo."
Có lẽ hỏi một chút cũng không sao?
Với tư cách bạn bè, hỏi đùa một chút, còn hơn là tự mình suy nghĩ lung tung.
Khi Dung Lãm gặp Ngô Tử Hiển, đã là nửa tháng sau.
Tuần tới Forth sẽ phát hành album comeback, lên sân khấu biểu diễn, cho nên Ngô Tử Hiển trở về tập luyện vũ đạo cùng mọi người.
Đồng thời, vì "Hoa Tiên Ngữ" quá nổi tiếng, đoàn làm phim quyết định quay thêm vài tập ngoại truyện. Vì vậy ngoài thời gian luyện tập vũ đạo, chỉ cần rảnh rỗi, Ngô Tử Hiển sẽ học thoại một mình.
Hôm nay trợ lý gọi điện kêu hắn ra ngoài bàn công việc, kịch bản được đặt trên bàn trong phòng ngủ. Dung Lãm đi ngang qua vô tình liếc nhìn, cái nhìn này liền khiến cậu dừng bước.
Trang giấy lộ ra, rõ ràng là một cảnh hôn.
Thiếu niên tướng quân và con gái của trọng thần lui về ở ẩn, nhìn kinh thành hùng vĩ, trải qua bao nhiêu năm tháng, hôn nhau say đắm trước cổng thành.
Tức là...
Anh Hiển sẽ hôn chị Liễu?
Trong tập chính hai người chưa từng hôn nhau, ngoại truyện lấy cảnh hôn làm điểm nhấn, duy trì độ hot của bộ phim, quả thực là một chiêu trò marketing không tệ.
Dung Lãm đứng trước bàn, chân như mọc rễ, lan dọc theo bắp chân, trói chặt khiến cậu không thể nào nhúc nhích.
Cho nên khi Ngô Tử Hiển bước vào phòng ngủ, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này - Dung Lãm đang đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào kịch bản.
Nghe thấy tiếng động, Dung Lãm hoàn hồn, lập tức lúng túng như đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang, giải thích: "Xin lỗi, em hơi tò mò, nên mới..."
"Không có gì là không thể xem." Ngô Tử Hiển không để tâm, bước đến lấy kịch bản, rồi ngồi lại trên giường tiếp tục đọc.
Dung Lãm nhìn đối phương, ngón trỏ buông thõng bên hông khẽ động đậy.
"Định khi nào thì chiếu ngoại truyện?" Cậu cười hỏi.
"Một tháng nữa." Ngô Tử Hiển không ngẩng đầu lên.
"Ghê thật, em còn thấy có cảnh hôn nữa."
"Ừ."
"Fan của anh chắc sẽ bùng nổ cho xem, ha ha."
"Chỉ là yêu cầu của cảnh quay thôi."
Dung Lãm không nói nữa, cậu nhìn xuống đất, trong miệng có chút đắng chát, đầu lưỡi tê rần. Như thể cậu đang ôm một trái tim trống rỗng, từ từ tan chảy qua kẽ tay.
"Anh và chị ấy..." Dung Lãm khẽ nói, "Trước đây đã từng hôn nhau chưa?"
Vừa dứt lời, Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt luôn vô cảm đó, vậy mà lại có chút ngạc nhiên.
Dung Lãm lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, giọng điệu ghen tuông gần như lộ rõ.
—----
Lời Gấu Gầy: Mấy bà ơi, mấy bà có đó không, t sợ ma quá, sao không ai bình luận hết vậy ?
------
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
So với cơn bão trong lòng Dung Lãm, Ngô Tử Hiển sau khi ném quả bom hôm đó, lại cư xử như thường.
Hiện tại hắn đang dựa vào đầu giường trong ký túc xá, xử lý tài liệu của công ty. Đã ba tiếng đồng hồ rồi, đầu cũng không ngẩng lên. Hắn đeo kính chống ánh sáng xanh, không nhúc nhích, chỉ khi tóc mái rơi xuống trước mắt, mới đưa tay vén ra sau tai.
Khiến Dung Lãm bắt đầu nghi ngờ, biểu cảm của Ngô Tử Hiển lúc đó chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cậu? Hay thực ra không có ý gì sâu xa, mà là do cậu tự suy diễn quá nhiều?
Đột nhiên, Ngô Tử Hiển dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Dung Lãm, hôm chúng ta quay quảng cáo..."
Đến rồi.
"Sao vậy, anh Hiển?" Dung Lãm lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn Ngô Tử Hiển.
"Em có phát hiện ra, đạo diễn Trương không có tóc, anh ta đội tóc giả không?"
"..."
"..."
"...Không buồn cười sao?"
Dung Lãm thở dài, cảm thấy nếu chỉ có mình cậu để tâm, thì có suy nghĩ thêm nữa cũng vô nghĩa. Cậu đổi chủ đề, nói với Ngô Tử Hiển: "Tối nay anh Hữu và anh Diên Chi rủ em đến phòng họ xem phim ma."
"Có về ngủ không?"
"Chắc là không về đâu, hai ổng sợ ma lắm."
"Ừ."
Là ảo giác sao, Dung Lãm vậy mà lại thấy được chút cô đơn trên khuôn mặt vô cảm của Ngô Tử Hiển.
Bộ phim mà Tần Hữu và Đường Diên Chi chọn hôm nay là "Hereditary", hai người họ vẫn như thường lệ, một trái một phải ôm lấy cánh tay Dung Lãm, cuộn tròn trên ghế sofa.
Dung Lãm vừa ăn khoai tây chiên vừa nghĩ, không khí của bộ phim này thực sự rất tốt, hay hơn nhiều so với những bộ phim kinh dị giật gân.
Ngay khi câu chuyện bước vào cao trào, khoảnh khắc nữ chính dùng cưa cắt đầu mình, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, ngay cả TV cũng tắt.
Trong giây lát, phòng khách tối đen như mực.
Sự im lặng bao trùm trong bóng tối chì vài giây, bên tai Dung Lãm đã vang lên tiếng hét thất thanh của Tần Hữu và Đường Diên Chi —
"Cứu mạng! Má ơi! Đừng dọa tôi!!!"
"Chuyện gì vậy trời!! Sao lại cúp điện?!"
Dung Lãm đặt khoai tây chiên sang một bên, an ủi hai người bên cạnh: "Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây, chắc là cúp điện rồi."
Từ sau lần dây cáp bị đội thi công đào đứt, khu chung cư này thường xuyên mất điện. Ban quản lý chung cư cứ nói sẽ cử người đến hỏi, nhưng rõ ràng không có tiến triển gì.
Hai người vẫn còn chìm đắm trong không khí của phim kinh dị, không thể bình tĩnh lại được, ôm chặt Dung Lãm la hét. Tần Hữu thậm chí còn sắp khóc, bám chặt vai Dung Lãm, vùi đầu vào ngực cậu như con rùa rụt cổ.
Dung Lãm bất lực cười nói: "Hai người không buông tay ra, làm sao em ra xem đồng hồ điện được?"
Lúc này Ngô Tử Hiển cũng đi ra. Tuy không nhìn thấy hắn nhưng Dung Lãm có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra và giọng nói bình tĩnh của đối phương: "Cúp điện à?"
"Đúng vậy, không biết có phải bị nhảy cầu dao không, em muốn ra ngoài xem đồng hồ điện." Dung Lãm nói. "Anh Hữu, anh Diên Chi, buông tay ra."
"Anh đi cùng em!"
"Ai~, đừng cách xa anh quá!"
Dung Lãm lắc đầu cười, rồi đồng ý. Vì vậy, bốn người đi về phía cửa, Tần Hữu thậm chí còn dính chặt lấy Dung Lãm, như sợ cậu chạy mất.
Dưới ánh trăng, Dung Lãm kiểm tra hộp đồng hồ điện, loại trừ khả năng nhảy cầu dao. Ngoài ra, cậu còn thấy hàng xóm bên cạnh cũng chạy ra, sau khi chào hỏi nhau, cậu được biết bây giờ cả khu chung cư đều mất điện.
Dung Lãm gọi điện cho đường dây nóng sửa chữa điện, việc còn lại chỉ có thể chờ. Bốn người trở về ký túc xá, vừa vào cửa, Tần Hữu đã nắm lấy tay Dung Lãm, mười ngón tay đan vào nhau.
Biết Tần Hữu nhát gan, Dung Lãm không từ chối, nhẹ nhàng nói với anh: "Trong nhà còn nến thơm, em sẽ thắp cho anh, trong phòng sẽ sáng hơn một chút. Anh Hữu, anh sợ cái gì? Hôm nay em sẽ không rời khỏi anh nửa bước."
Bị Dung Lãm đối xử như trẻ con, Tần Hữu mất mặt, nên cứng miệng nói: "Thực ra anh cũng không sợ lắm."
"Được rồi, được rồi." Dung Lãm không so đo với anh.
Tần Hữu miệng nói không sợ, nhưng lại ôm chặt eo Dung Lãm, vùi đầu vào cổ cậu. Mái tóc mềm mại cọ vào cổ Dung Lãm hơi ngứa, nhưng cậu cố chịu.
Dung Lãm mò mẫm tìm đến tủ chén bát, cậu nhớ nến thơm được đặt ở đây.
"Buông tay ra trước đã, em thắp nến."
Vì vậy, Tần Hữu mới ngoan ngoãn buông tay, hơi ấm cũng rời khỏi Dung Lãm.
Dung Lãm lấy hộp diêm đi kèm với nến thơm ra, cúi người xuống, khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, cậu bị ánh lửa làm chói mắt. Tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng Tần Hữu than thở từ xa: "Mẹ kiếp, đèn pin hết pin rồi! Trong nhà còn pin không?"
Dung Lãm đột nhiên sững người, đầu óc trống rỗng như bị bỏng.
Anh Hữu ở bên kia, vậy người bên này là...
Dung Lãm ngẩng đầu lên, xuyên qua ngọn nến màu cam vàng, trong vùng ánh sáng nhỏ bé của ngọn nến, cậu nhìn thấy Ngô Tử Hiển cũng đang ngồi xổm trước mặt mình.
Ngô Tử Hiển im lặng nhìn ngọn nến, ánh mắt trong veo, khóe mắt hơi cụp xuống, như một cây sậy mọc bên bờ hồ.
Cảm nhận được Dung Lãm đang nhìn mình, Ngô Tử Hiển nhìn lại, hơi nghiêng đầu, làm như vô tội hỏi: "Sao vậy?"
Vừa nãy nắm tay cậu, ôm eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu, vậy mà lại là Ngô Tử Hiển.
Không phải mộng du, cũng không phải say rượu.
Ngô Tử Hiển tỉnh táo, bình tĩnh, bình thường.
Tim Dung Lãm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng tim đập suýt nữa làm vỡ màng nhĩ, khiến cậu cảm thấy choáng váng.
"Em, em tưởng là anh Hữu." Dung Lãm lắp bắp trả lời.
Ngô Tử Hiển lại nói với vẻ không vui: "Là em nhận nhầm người."
"Nhưng..." Dung Lãm vội vàng giải thích. "Nhưng tại sao anh lại..."
"Nhóm trưởng! Em biết pin nhà mình để đâu không?"
"Ôi trời, anh cứ lấy tạm pin trong điều khiển TV ra dùng trước đi. Tối om thế này, làm sao nhóm trưởng tìm được cho anh chứ?"
Tiếng nói chuyện của Tần Hữu và Đường Diên Chi tiếp tục vang lên từ xa, nhưng Dung Lãm đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Ngô Tử Hiển.
"Tần Hữu có thể nắm tay, anh không thể nắm tay à?" Ngô Tử Hiển nhỏ giọng hỏi, "Anh có thể nắm tay không, Dung Lãm?"
Đúng là ngụy biện!
Có lẽ, đây chỉ là một trò đùa nhỏ nhặt giữa đồng đội, những chuyện Tần Hữu đã làm với cậu còn thân mật hơn nắm tay gấp trăm lần. Nhưng vừa nghĩ đến đây là Ngô Tử Hiển, nghĩ đến việc anh Hiển có lẽ đã biết tình cảm của mình mà còn làm chuyện này, Dung Lãm không thể giữ bình tĩnh như trước được nữa.
Cậu cảm thấy trái tim mình ngày càng lộ rõ, không còn tìm lại được lớp ngụy trang để sinh tồn, như thể đang khỏa th*n d*** ánh mắt của Ngô Tử Hiển.
May mà, Tần Hữu gọi từ xa: "Nhóm trưởng?"
"...Em đến đây." Dung Lãm không trả lời câu hỏi của Ngô Tử Hiển, cậu lùi lại hai bước, xoay người bỏ chạy.
Từ đó về sau, Dung Lãm không gặp lại Ngô Tử Hiển. Không phải hai người cãi nhau, mà là bộ phim "Hoa Tiên Ngữ" được mọi người mong đợi cuối cùng cũng đã lên sóng.
Tuy mọi người đều biết "Hoa Tiên Ngữ" rất có thể sẽ trở thành quán quân rating năm 2025, nhưng khi nó thực sự được trình chiếu trước mắt khán giả, trang phục, đạo cụ, bối cảnh tinh xảo, cốt truyện chặt chẽ với nhịp độ nhanh, diễn xuất xuất thần của các diễn viên vẫn khiến tất cả mọi người trong và ngoài giới kinh ngạc.
Số liệu phát sóng lại càng cao đến mức khó tin, dự kiến tổng lượt xem sẽ lên đến 70 tỷ, lượt xem trung bình mỗi tập là 1,38 tỷ, phá kỷ lục lượt xem phim Hoa ngữ trên YouTube. Từ học sinh cấp hai mười mấy tuổi cho đến cụ bà sáu mươi tuổi, tất cả đều háo hức chờ tập mới. Nếu không có gì bất ngờ, việc giành được quán quân rating cũng dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều nói, bộ phim cổ trang do Ngô Tử Hiển sản xuất và đóng chính này sẽ đưa sự nghiệp của hắn lên một tầm cao mới.
Nhưng dù nắm chắc phần thắng, Ngô Tử Hiển cũng không lơ là việc quảng bá. Mỗi lần hắn và Liễu Mạn Văn livestream, giao lưu với người hâm mộ, chụp tạp chí, phỏng vấn, thậm chí là quay video ngắn đều có thể vững vàng chiếm vị trí số một trên hot search. Lượng fan couple tăng nhanh, thậm chí còn có xu hướng trở thành couple quốc dân.
Giữa vô số tin tức, Dung Lãm thậm chí còn đọc được tin đồn hẹn hò của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn.
Bài đăng này ban đầu được đăng trong một nhóm chuyên hóng hớt trên Douban, tiêu đề rất táo bạo và thẳng thắn —
[Hóng chuyện đỉnh lưu] Đỉnh lưu và ảnh hậu nào đó bị bắt gặp hẹn hò đêm khuya! Bông hoa băng tuyết trên núi cao tan chảy? Cặp đôi phim giả tình thật? (Có ảnh, cân nhắc trước khi xem)
Chủ thớt 2025-05-11 23:47:25
Các chị em mau xem dòng thời gian cấp độ camera giám sát này!
22:47 ngày 10 tháng 5 [] Xe bảo mẫu xuất hiện ở khu dân cư nào đó ở Vọng Kinh
23:12 [] Đội mũ tai bèo đi bộ vào quán ăn Nhật Bản trong cùng khu chung cư (Chú ý so sánh vị trí nốt ruồi trên tai trái với ảnh)
00:34 Hai người rời đi từ cửa sau lối thoát hiểm (Camera giám sát chụp được bông tai của [], là dòng Cartier Cheetah! Cùng kiểu với cái ở sân bay!)
Trọng điểm đây! Hôm đoàn làm phim "Hoa Tiên Ngữ" tụ tập ăn uống, hai người rõ ràng ngồi cách nhau ba chỗ, giả vờ không quen biết, bây giờ lại mặc giày Vans caro cùng kiểu!
[Ảnh chụp lén mờ].jpg (Người phụ nữ đeo khẩu trang đứng đợi trước quán ăn Nhật Bản)
[Ảnh động].gif (Người phụ nữ đưa tay gắp bánh gạo cho người đàn ông)
Bình luận bùng nổ, không bao lâu đã có hàng trăm lượt trả lời. Nhưng Dung Lãm còn chưa xem hết thì bài đăng được đăng chỉ mười phút đã bị xóa. Không biết là bị fan only của Ngô Tử Hiển báo cáo hay là công ty ra tay dập tắt tin đồn.
Ngay cả Dung Cảnh cũng hỏi Dung Lãm về chuyện này: "Anh! Nói thật đi, anh Tử Hiển và chị Mạn Văn có chuyện gì không? Các bạn nữ trong lớp em bây giờ mê couple đến mức không thèm làm bài tập luôn á!"
Dung Lãm cứng họng.
Cậu chỉ có thể nói thật với em gái: "Anh không biết."
Cậu thực sự không biết, vì Ngô Tử Hiển phần lớn thời gian đều ở ngoài, thời gian hai người ở bên nhau thực sự rất ít. Hơn nữa, với tính cách của đối phương, dù có yêu đương cũng sẽ không nói ra.
Cậu càng không có tư cách hỏi.
"Hai người họ thực sự là thanh mai trúc mã à?"
"Chắc là vậy, chị Liễu đã đến ký túc xá của tụi anh tìm anh Hiển vài lần, chắc là khá thân thiết."
"Uầy, chuyện yêu đương chắc chắn là thật rồi."
Dung Lãm cười, hỏi cô: "Tại sao em lại nói vậy? Anh thấy họ chỉ là đang quảng bá phim thôi mà, anh Hiển cũng không cố tình xào couple."
"Anh có thấy cô gái nào khác đến ký túc xá tìm anh Tử Hiển không?"
"...Ờ, không có."
"Thấy chưa, thấy chưa." Dung Tỉnh đắc ý nói, "Anh không thể mong chờ người máy như anh Tử Hiển chủ động được đâu, không bài xích việc chị Liễu tiếp cận, chứng tỏ là rất thích rồi."
Dung Lãm không biết nên nói gì, chỉ cười gượng.
Cậu cảm thấy mình thật sự hơi hèn nhát, ngay cả với em gái ruột cũng không thể nói ra. Không giống như Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn có thể được mang ra bàn tán một cách công khai, tình đơn phương của đàn ông dành cho đàn ông dường như không thể phơi bày ra ánh sáng. Giống như bồ công anh bên cạnh thùng rác, người đi đường vội vàng che mũi bước qua, khi lông tơ bay đi mới phát hiện mình đã bị mắc kẹt trong khe gạch.
Cậu có thể làm gì chứ, cậu chỉ có thể cười theo.
Dung Cảnh huých cậu, hóng hớt: "Này, anh đi hỏi xem sao?"
"Anh? Làm sao anh có thể..."
"Bạn bè hỏi thăm nhau thì có sao đâu! Nếu ngày mai anh Hữu, anh Diên Chi đột nhiên dẫn bạn gái về, anh có nhịn được không hỏi không?"
Dung Lãm lộ vẻ mặt ngơ ngác, dường như chưa từng nghĩ đến phương diện này. Một lúc sau, cậu mới thăm dò nhìn em gái: "Anh có thể... đi hỏi sao?"
"Đương nhiên rồi, nếu ngay cả anh em cùng nhóm mà cũng giấu, thì anh Tử Hiển đúng là ki bo."
Có lẽ hỏi một chút cũng không sao?
Với tư cách bạn bè, hỏi đùa một chút, còn hơn là tự mình suy nghĩ lung tung.
Khi Dung Lãm gặp Ngô Tử Hiển, đã là nửa tháng sau.
Tuần tới Forth sẽ phát hành album comeback, lên sân khấu biểu diễn, cho nên Ngô Tử Hiển trở về tập luyện vũ đạo cùng mọi người.
Đồng thời, vì "Hoa Tiên Ngữ" quá nổi tiếng, đoàn làm phim quyết định quay thêm vài tập ngoại truyện. Vì vậy ngoài thời gian luyện tập vũ đạo, chỉ cần rảnh rỗi, Ngô Tử Hiển sẽ học thoại một mình.
Hôm nay trợ lý gọi điện kêu hắn ra ngoài bàn công việc, kịch bản được đặt trên bàn trong phòng ngủ. Dung Lãm đi ngang qua vô tình liếc nhìn, cái nhìn này liền khiến cậu dừng bước.
Trang giấy lộ ra, rõ ràng là một cảnh hôn.
Thiếu niên tướng quân và con gái của trọng thần lui về ở ẩn, nhìn kinh thành hùng vĩ, trải qua bao nhiêu năm tháng, hôn nhau say đắm trước cổng thành.
Tức là...
Anh Hiển sẽ hôn chị Liễu?
Trong tập chính hai người chưa từng hôn nhau, ngoại truyện lấy cảnh hôn làm điểm nhấn, duy trì độ hot của bộ phim, quả thực là một chiêu trò marketing không tệ.
Dung Lãm đứng trước bàn, chân như mọc rễ, lan dọc theo bắp chân, trói chặt khiến cậu không thể nào nhúc nhích.
Cho nên khi Ngô Tử Hiển bước vào phòng ngủ, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này - Dung Lãm đang đứng trước bàn, nhìn chằm chằm vào kịch bản.
Nghe thấy tiếng động, Dung Lãm hoàn hồn, lập tức lúng túng như đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang, giải thích: "Xin lỗi, em hơi tò mò, nên mới..."
"Không có gì là không thể xem." Ngô Tử Hiển không để tâm, bước đến lấy kịch bản, rồi ngồi lại trên giường tiếp tục đọc.
Dung Lãm nhìn đối phương, ngón trỏ buông thõng bên hông khẽ động đậy.
"Định khi nào thì chiếu ngoại truyện?" Cậu cười hỏi.
"Một tháng nữa." Ngô Tử Hiển không ngẩng đầu lên.
"Ghê thật, em còn thấy có cảnh hôn nữa."
"Ừ."
"Fan của anh chắc sẽ bùng nổ cho xem, ha ha."
"Chỉ là yêu cầu của cảnh quay thôi."
Dung Lãm không nói nữa, cậu nhìn xuống đất, trong miệng có chút đắng chát, đầu lưỡi tê rần. Như thể cậu đang ôm một trái tim trống rỗng, từ từ tan chảy qua kẽ tay.
"Anh và chị ấy..." Dung Lãm khẽ nói, "Trước đây đã từng hôn nhau chưa?"
Vừa dứt lời, Ngô Tử Hiển ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt luôn vô cảm đó, vậy mà lại có chút ngạc nhiên.
Dung Lãm lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, giọng điệu ghen tuông gần như lộ rõ.
—----
Lời Gấu Gầy: Mấy bà ơi, mấy bà có đó không, t sợ ma quá, sao không ai bình luận hết vậy ?
------
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 48: Bạn Gái Tin Đồn
10.0/10 từ 27 lượt.