Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 49: Không Thể Để Người Khác Thấy

218@-

"Em không có ý gì khác." Dung Lãm vội vàng giải thích. "Chỉ là hơi tò mò, hai người có tập luyện trước... hay không thôi."


 


Ngô Tử Hiển đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt thờ ơ như ngày thường. Hắn đặt kịch bản sang một bên, trả lời: "Không. Nhưng em nói cũng đúng, quả thực nên tập luyện, dù sao anh cũng chưa từng hôn ai."


 


"Chưa từng hôn sao?" Dung Lãm ngạc nhiên, người đàn ông nổi tiếng nhất Trung Quốc, vậy mà chưa từng hôn ai, đúng là hơi đáng thương.


 


Khoan đã. Dung Lãm đột nhiên nhận ra điều gì đó.


 


Ngô Tử Hiển khi mộng du, chẳng phải đó là nụ hôn đầu của anh ấy sao? Mình vậy mà lại cướp mất nụ hôn đầu của người ta khi người ta không tỉnh táo?


 


Nghĩ đến đây, Dung Lãm xấu hổ vô cùng, cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi che nửa khuôn mặt dưới.


 


"Bây giờ em rảnh không?" Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi.


 


Dung Lãm hoàn hồn, rồi gật đầu: "Rảnh, sao vậy?"


 


"Ừm, vậy tập luyện đi."


 


Dung Lãm tưởng mình hiểu nhầm, ngập ngừng hỏi: "Tập luyện gì?"


 


"Hôn."


 


Dung Lãm hơi mở to mắt, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng cũng tiêu hoá được lời nói của Ngô Tử Hiển. Cậu theo bản năng lùi lại một bước, cười gượng nói: "Anh Hiển, anh đang đùa à?"


 


"Không phải em nói muốn tập luyện sao?"


 


"Hai người đàn ông tập luyện thế nào?"


 


"Anh muốn tìm cảm giác của cảnh này, đối phương là nam hay nữ không quan trọng." Thấy Dung Lãm căng thẳng, như thể đang đối mặt với kẻ thù, Ngô Tử Hiển im lặng nhìn cậu một lúc, cuối cùng thở dài, nói tiếp. "Em nói cũng đúng, vậy anh đi tìm người khác."


 


Dung Lãm ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phản ứng lại, bắt đầu lo lắng.


 


Tuy Ngô Tử Hiển không nên tập hôn với cậu, nhưng vừa nghĩ đến việc Ngô Tử Hiển đi tìm người khác, Dung Lãm lại không chịu nổi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng này, cậu đã thấy lòng đau như cắt.


 


Vì vậy, Dung Lãm đổi ý.


 


Cậu nhanh chóng đi đến trước giường Ngô Tử Hiển, quỳ một gối xuống nhìn đối phương, ngoan ngoãn nói: "Nếu anh không thấy phiền, em sẽ tập cùng anh."


 


Ngô Tử Hiển cố tình hỏi: "Hai người đàn ông cũng được sao?"


 


"Cũng không phải là hôn kiểu đó, chỉ là diễn thôi mà..."


 



Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên cúi người xuống nâng mặt Dung Lãm lên hôn, cắt ngang lời cậu chưa nói hết.


 


Dung Lãm bất ngờ, cả người cứng đờ như bị xi măng đổ vào. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, đối diễn chẳng lẽ không cần nói lời thoại sao?


 


Nụ hôn của Ngô Tử Hiển gần như thô bạo, cọ xát vào vòm miệng mỏng manh của Dung Lãm, kéo lưỡi cậu vào sâu trong khoang miệng mình. Ngô Tử Hiển khiêu khích đầu lưỡi nhạy cảm của Dung Lãm, dây dưa trêu đùa, không cho cậu nuốt nước bọt, nên nước miếng chảy ra.


 


Dù sao Dung Lãm cũng đã tìm cớ để thuyết phục bản thân, cho nên Ngô Tử Hiển cũng không cần phải kiềm chế nữa.


 


Ngô Tử Hiển bị Dung Lãm dùng sức đẩy ra, cậu ho sặc sụa rồi luống cuống lau nước miếng trên cằm.


 


Nhưng Ngô Tử Hiển vẫn chưa hài lòng, hắn cố tình bắt bẻ: "Em phải đáp lại anh chứ."


 


Dung Lãm ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Gì cơ?"


 


"Đây là cảnh nam nữ chính thổ lộ tình cảm, đã là diễn, thì phải có qua có lại."


 


– Ý là, muốn mình chủ động hôn sao?


 


– Anh Hiển khi mộng du tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu này.


 


Dung Lãm lúng túng lắc đầu, bối rối nói: "Em không biết."


 


"Có thể học."


 


"Học... em..."


 


"Nào, ôm cổ anh." Ngô Tử Hiển nắm lấy cánh tay Dung Lãm, đặt lên vai mình. Dung Lãm như đang say rượu, mơ màng làm theo.


 


"Há miệng ra."


 


Dung Lãm hơi do dự, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng. Khoang miệng đỏ hồng sáng bóng đó như một món ăn hấp dẫn.


 


Tiếp theo, Ngô Tử Hiển nói một câu, Dung Lãm làm một câu, y như một học sinh ngoan ngoãn. Cậu thậm chí còn không có thời gian để nghi ngờ, tại sao một người tuyên bố chưa từng hôn ai, lúc này lại đang dạy mình hôn.


 


"Ngậm lấy."


 


"m*t nhẹ một cái."


 


"Đừng dùng răng."


 


...


 


Trong lúc hôn, Dung Lãm không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Tử Hiển đang nhìn chằm chằm vào mình. Yết hầu chuyển động, cậu theo bản năng lùi lại, nhưng bị Ngô Tử Hiển nắm gáy ấn trở lại, giống như đang xách một con chó nhỏ mới sinh.



Đón ánh mắt của Ngô Tử Hiển, bên tai là lời hướng dẫn của hắn, Dung Lãm chưa bao giờ ý thức rõ ràng như lúc này, rằng đối phương không hề mộng du.


 


Giữa ban ngày ban mặt, hai người đang hôn nhau.


 


Nhận thức này khiến cơ thể Dung Lãm càng thêm nhạy cảm, cả người run rẩy, đôi chân mềm nhũn, gần như không quỳ nổi. Ngay khi cậu sắp ngã xuống, Ngô Tử Hiển đã dùng một tay đỡ lấy eo cậu.


 


"Học được chưa?"


 


Dung Lãm không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.


 


"Ừm, vậy lần sau em tự làm nhé." Ngô Tử Hiển dường như rất hài lòng.


 


Lần đối diễn tiếp theo của hai người không cách quá lâu.


 


Dung Lãm đến thành phố khác quay quảng cáo son môi, tổng cộng phải quay hai video. Cậu không phân biệt được các màu son này, chỉ biết một màu dùng hàng ngày, còn một màu là sắc đỏ rực rỡ.


 


Chuyên viên trang điểm thoa son màu đỏ máu lên môi Dung Lãm, thoa được một lúc, các nhân viên khác cũng đến xem. Không bao lâu, xung quanh cậu đã xúm xít một đám người.


 


Dung Lãm vốn dĩ hợp với màu son lạnh, nhưng lúc này lớp son đỏ tươi lại lan ra theo đường viền môi, như một ngọn lửa bùng cháy.


 


Nhà tạo mẫu cứ cảm thấy thiếu gì đó, suy nghĩ một hồi, cô cài cho Dung Lãm một chiếc kẹp tóc hình thỏ màu hồng. Chuyên viên ánh sáng chợt hiểu ra, vội tháo chiếc bờm hình vịt con của mình cài lên đầu Dung Lãm. Tiếp theo, có người tết tóc cho cậu, có người dán sticker hình bông hoa nhỏ màu đỏ cho cậu, có người dán mi giả cho cậu...


 


Mãi đến khi Dung Lãm không chịu nổi nữa, dở khóc dở cười gỡ hết những thứ linh tinh này ra.


 


"Em thoa màu son này kỳ lạ lắm sao?" Cậu cười hỏi.


 


"Không phải kỳ lạ, mà là dễ thương!"


 


"Vừa đẹp trai vừa dễ thương!"


 


"Chưa từng thấy em như vậy, hihi."


 


Dung Lãm cảm thấy mình là con trai, không liên quan gì đến dễ thương, mấy người này nói vậy chắc chắn là đang trêu chọc mình, cho nên cậu không để tâm, chỉ lắc đầu ngao ngán.


 


Quảng cáo son môi này, yêu cầu khác với phong cách thanh thuần của video trước, phải thể hiện sự quyến rũ của phái mạnh.


 


Vài chiếc hộp đèn đồng thời sáng lên, phủ lên đường nét anh tuấn của Dung Lãm một quầng sáng màu mật ong. Ngón trỏ của cậu lơ đãng nghịch sợi dây chuyền bạc trên cổ áo, khi ống kính được phóng to, đầu lưỡi cậu cắn vào môi, lớp son bóng đỏ mọng như máu tươi dường như sắp chảy xuống khóe miệng.


 


Rõ ràng là một cảnh tượng đầy quyến rũ, nhưng rất nhiều nhân viên lại cười đùa nhìn ngắm, khiến Dung Lãm không tự tin, không thể nhập tâm vào nhân vật.


 


"Lần này lại làm sao vậy?" Dung Lãm khó xử sờ sờ gáy.


 


"Thấy anh đẹp trai, nhìn thêm vài lần thôi mà."



 


"Đừng để ý đến chúng tôi, cậu cứ quay tiếp đi."


 


Đạo diễn thấy vậy vỗ tay, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người: "Thôi nào, thôi nào, đừng trêu cậu Dung nữa, bây giờ đang làm việc đấy, nghiêm túc lên cho tôi! Nghỉ ngơi hai mươi phút rồi quay tiếp!"


 


Cô nhìn Dung Lãm, ngại ngùng gật đầu: "Cậu Dung, cậu đừng để ý."


 


"Không sao." Dung Lãm cười cười.


 


Mọi người tản ra, Dung Lãm cũng đi lấy nước. Lúc đi ngang qua gương, cậu liếc nhìn mình trong gương, cùng với đôi môi đỏ rực.


 


Có lẽ bị ảnh hưởng từ mấy cô gái kia, cậu càng nhìn càng thấy kỳ quặc, trong lòng vô cùng mừng vì không bị người quen nhìn thấy.


 


Nhưng cuộc sống như muốn đối nghịch với Dung Lãm, cửa ra vào của trường quay đột nhiên trở nên ồn ào. Ngay sau đó, trợ lý chạy đến, mặt đỏ bừng, phấn khích nói: "Cậu Dung, có người tìm cậu."


 


Dung Lãm tò mò, chen vào đám đông, nhìn thấy Ngô Tử Hiển đang đứng ở giữa.


 


"Anh Hiển?" Dung Lãm không ngờ tới, lập tức bước nhanh đến.


 


"Dung Lãm." Ngô Tử Hiển chú ý đến cậu, gọi tên cậu.


 


"Sao anh lại đến đây?"


 


"Vừa hay đang làm việc gần đây."


 


Quản lý Lưu của Ngô Tử Hiển còn mang trà chiều đến cho các nhân viên. Các cô gái xúm lại chọn đồ uống, cười đùa ríu rít như chim sơn ca.


 


Đạo diễn tìm một phòng trang điểm không có ai, để hai người nghỉ ngơi. Dung Lãm đóng cửa lại, đi đến bên cạnh ghế sofa mà Ngô Tử Hiển đang ngồi: "Anh Hiển còn khách sáo, mua trà chiều cho mọi người nữa."


 


"Tầng dưới có quán cà phê, tiện tay mua mang lên thôi."


 


"Không ngờ anh cũng đến Tr**ng S*, ở lại mấy ngày?"


 


"Chuyến bay tối nay."


 


Lúc nói chuyện, Dung Lãm phát hiện Ngô Tử Hiển cứ nhìn chằm chằm vào nửa dưới khuôn mặt mình, ngay cả khi trả lời cũng rất thờ ơ. Đột nhiên nhận ra điều gì đó, mặt cậu đỏ bừng, vội vàng dùng mu bàn tay che lại: "Đang quay quảng cáo, đừng nhìn nữa."


 


"Tại sao không cho nhìn?" Ngô Tử Hiển cuối cùng cũng nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi.


 


"Em thoa son hơi chói mắt..."


 


Ngô Tử Hiển không đợi Dung Lãm nói hết câu đã kéo tay cậu xuống. Hai tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo về phía mình.


 



 


Dung Lãm không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Nghỉ giữa giờ hai mươi phút, sao vậy anh Hiển?"


 


"Có muốn diễn thử không?"


 


"Ở đây? Bây giờ?" Dung Lãm vội vàng nhìn xung quanh, đột nhiên nhận ra ở đây không thể có ai khác.


 


Cậu hơi do dự, nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển. Thấy ánh mắt mong đợi của đối phương đang chăm chú nhìn mình, cậu bỗng dưng không thốt nên lời từ chối, vì thế cưng chiều nói: "Được."


 


Sau khi nói xong lời thoại, Ngô Tử Hiển một tay ôm eo Dung Lãm, hôn lên. Dung Lãm vẫn còn nhớ lời Ngô Tử Hiển nói trước đó, cho nên cố gắng đáp lại một cách kiềm chế. Cậu giống như một chú cún con, ngậm lấy môi lưỡi của đối phương, cẩn thận m*t mát.


 


Nhưng Dung Lãm làm không tốt lắm, mỗi khi Ngô Tử Hiển cường thế một chút, cậu lại muốn rụt về. Cuối cùng vẫn là dưới sự dẫn dắt của Ngô Tử Hiển, mới hoàn thành nụ hôn này.


 


Cảm giác ngạt thở khiến Dung Lãm thở hổn hển sau khi tách ra, cậu dè dặt nhìn Ngô Tử Hiển, đột nhiên sững người.


 


Son môi của cậu dính vào môi Ngô Tử Hiển, để lại một vệt màu đậm ở khóe miệng hắn, màu đỏ máu loang ra trên làn da trắng nõn.


 


Như thể đã đóng dấu ấn của cậu lên đó.


 


Dung Lãm vội vàng lấy hai tờ giấy trên bàn lau miệng cho hắn, nhưng chất lượng của loại son này thực sự rất tốt, lau mãi cũng không trôi. Có lẽ vì quá vội vàng, Dung Lãm không kiểm soát được lực đạo, Ngô Tử Hiển bị lau đến mức hơi nheo mắt lại.


 


"Sao vậy?"


 


"Dính son môi của em rồi, nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."


 


Thấy khăn giấy khô không hiệu quả, Dung Lãm đành phải kéo Ngô Tử Hiển vào nhà vệ sinh rửa sạch.


 


Khoảnh khắc mở cửa, Dung Lãm cảnh giác chắn trước người Ngô Tử Hiển. Cậu thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, mới vội vàng kéo hắn chạy vào nhà vệ sinh.


 


Ngô Tử Hiển bị kéo lảo đảo hai bước, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dung Lãm, hắn không nhịn được cười thành tiếng.


 


"Sao lại giấu giếm như vậy?"


 


Dung Lãm sững người, buột miệng nói: "Tại vì không thể để người ta nhìn thấy."


 


Nói xong, Dung Lãm không cảm thấy gì, nhưng Ngô Tử Hiển đột nhiên dừng bước, Dung Lãm cũng theo đó mà dừng lại.


 


Cậu khó hiểu quay đầu lại, thấy sắc mặt Ngô Tử Hiển sa sầm.


 


Da Ngô Tử Hiển quá trắng, ngoài vệt son đỏ tươi ra, ngay cả màu môi cũng rất nhạt, giống như thạch cao. Hắn không nhìn Dung Lãm mà uể oải nhìn sang chỗ khác, đôi mắt im lặng dường như có thể hút hết mọi ánh sáng.


 


Ngô Tử Hiển cứ thế mím môi, không nói gì nữa.


 


—---


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 49: Không Thể Để Người Khác Thấy
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...