Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Chương 47: Cậu Bị Bắt Bài Rồi
160@-
Mỗi khi Dung Lãm bối rối, trên mặt cậu sẽ vô thức nở một nụ cười giả vờ bình tĩnh.
Điều này, Ngô Tử Hiển đã biết từ lâu.
"Ba anh đã ra lệnh rồi, anh không về à?" Quả nhiên, Dung Lãm lại cười như vậy.
"Anh không phải trẻ con nữa."
Ngô Tử Hiển nhìn thẳng vào mắt Dung Lãm, hắn nói —
"Bây giờ tay lái đang nằm trong tay anh."
Dung Lãm đột nhiên có một ảo giác, cảm thấy Ngô Tử Hiển giống như đang huấn luyện mình.
Trên ban công nhà cậu cũng vậy, lúc gặp mặt giao lưu cũng vậy, tối hôm đó cũng vậy, thậm chí là bây giờ... Ngô Tử Hiển dường như luôn muốn ép chính miệng cậu thừa nhận điều gì đó.
Giống như huấn luyện một người câm nói chuyện.
Nhưng, nếu hôm qua là "Muốn uống rượu với anh", hôm nay là "Muốn anh ở lại", vậy ngày mai cậu sẽ nói gì? Nếu cứ như vậy mà bị phá vỡ giới hạn từng chút một, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nói ra ba từ đó, như nước vỡ bờ, ào ạt tràn đến.
Là bạn bè, cậu tuyệt đối không thể nói ra ba từ đó.
Nếu không, ngay cả thân phận khó khăn lắm mới có được này cũng sẽ mất.
Nếu nhất định phải nói những lời hoang đường, chi bằng ngay từ đầu cứ làm người câm điếc.
"..."
"Dung Lãm?" Thấy đối phương im lặng, Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, lắc đầu, ra vẻ trưởng thành nói: "Về nhà xem sao, đừng..."
Cậu đột nhiên dừng lại, như thể bị nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Đừng...
Có những chuyện dù biết rõ mình nên làm gì, lý trí đã đưa ra câu trả lời trước mặt bạn. Nhưng bạn vẫn sẽ tự hủy hoại bản thân mà lựa chọn điều ngược lại, chẳng hạn như rượu, thuốc lá và tình yêu.
Rất lâu sau, Dung Lãm cuối cùng cũng hạ giọng năn nỉ: "... Đừng đi, được không?"
Ngô Tử Hiển rốt cuộc cũng mỉm cười.
Hắn nói: "Được."
Ngô Tử Hiển giữ lời hứa, hai người đi dạo đến hơn mười giờ mới chia tay. Trong thời gian đó, chuông điện thoại lại reo vài lần, cuối cùng chìm vào im lặng, có lẽ đã bị Ngô Tử Hiển tắt âm.
Khi hai người đi đến cuối Hội đèn lồng Tần Hoài, người thưa dần, trời trở lạnh, đã đến lúc phải chia tay.
"Đúng rồi."
Trước khi rời đi, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn quay người lại, nhìn Dung Lãm, nhắc nhở: "Lần sau anh không dạy nữa, em phải tự nói."
Dung Lãm ngơ ngác gật đầu, như thể cổ của cậu chỉ có thể làm động tác này.
Nhiều ngày sau khi Ngô Tử Hiển rời đi, đầu óc Dung Lãm vẫn rối bời, như bị nhét một miếng bọt biển ướt sũng, thuốc lá hút hết điếu này đến điếu khác.
Cậu không hiểu lý do Ngô Tử Hiển làm như vậy.
Chỉ vì muốn thân thiết hơn với tư cách "bạn bè"? Hay là có một phần nghìn khả năng, đối phương cũng có tình cảm giống cậu?
Lúc nằm nghiêng nghịch điện thoại, Dung Lãm vô tình nhìn thấy bài đăng quảng bá phim của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn.
Là một video hóa trang rất sáng tạo, Liễu Mạn Văn ngồi trên ghế, Ngô Tử Hiển từ từ cúi người xuống, bóng của hai người in trên tường, dần dần tiến lại gần. Lúc này ống kính đột nhiên được kéo ra, hai người biến thành nhân vật cổ trang, đúng là tạo hình của tiểu thư khuê các và tướng quân trẻ tuổi.
Tiêu đề là "Đỉnh cao của định mệnh", click vào xem, quả nhiên fan couple đồng loạt gào thét, xen lẫn vài lời mỉa mai ác ý của fan only.
[Ý tưởng chuyển từ bóng chồng lên nhau sang cổ trang là của ai vậy! Cảm giác luân hồi chuyển kiếp tràn ngập! Tôi ra lệnh cho hai người bây giờ phải bái đường!! #HiểnVănTamSinhTamThế#]
[2 phút 17 giây tay Ngô đặt bên hông Liễu nhưng không chạm vào!! Cảm giác kiềm chế này a a a! Đề nghị đưa vào di sản văn hóa!!]
[Phim BG* cuối cùng cũng có hy vọng rồi!! Đạo diễn nghe tôi nói này: Cảnh động phòng xin hãy quay 60 phút theo độ căng này, cảm ơn!]
*BG là từ viết tắt của Boy Girl, chỉ thể loại ngôn tình, nam nữ yêu nhau.
[Đoàn đội của nữ diễn viên nào đó bị thần kinh à? Mua bài PR nói "Sức hút của Ngô Tử Hiển đều nhờ Liễu Mạn Văn diễn tốt" có biết xấu hổ không? Ai là người có lượt xem trailer cá nhân "Hoa Tiên Ngữ" vượt trăm triệu, trong lòng không biết à?]
[Mấy con gián hủ nữ đừng có buồn cười nữa, anh Hiển còn chưa cho người nào đó sắc mặt tốt được mấy lần, bày đặt gán ghép người ta là gay? Không có Liễu Mạn Văn, thì còn có Trương Mạn Văn, Tống Mạn Văn, kết hôn cũng không đến lượt thằng nhóc nhà mày! Một lũ điên!]
Dung Lãm không xem đến lần thứ hai, cậu đặt điện thoại xuống dưới gối, rồi lại đứng dậy ra ban công hút thuốc.
Rõ ràng sau khi concert kết thúc, Ngô Tử Hiển sẽ rời khỏi Forth, tính cả thảy cũng chỉ còn hai tháng. Tại sao đến lúc này rồi mà vẫn khiến cậu bồn chồn không yên.
Dung Lãm không thích bản thân mình cứ ôm hy vọng viển vông như vậy.
Rất không thích.
Rõ ràng trước đây đã bình tĩnh rồi.
Cậu không hiểu, bốn năm, một ngàn bốn trăm sáu mươi mốt ngày, vẫn chưa đủ để xóa nhòa mọi ảo tưởng sao? Vừa gặp Ngô Tử Hiển, tại sao cậu lại trở nên mất kiểm soát như vậy?
Khi Dung Lãm gặp lại Ngô Tử Hiển, đã là mười ngày sau.
Công ty nhận cho họ một quảng cáo đôi, vì sản phẩm chủ yếu hướng đến học sinh nên phải chụp poster trong lớp học.
Hai người thậm chí còn mặc đồng phục học sinh cấp ba.
"Cậu Dung, idol kỳ cựu rồi, sao hôm nay lại gượng gạo vậy?" Đạo diễn Trương đã hợp tác với Dung Lãm rất nhiều lần, quan hệ rất tốt, nên trực tiếp trêu chọc.
Dung Lãm bất lực kéo áo khoác đồng phục, nói: "Anh mà mặc bộ này, anh cũng gượng gạo thôi."
Tuổi này rồi mà còn mặc đồng phục học sinh, trông giống như đang diễn trò kỳ quặc.
Đạo diễn Trương không nghe cậu giải thích, xua tay nói: "Tôi chỉnh ống kính trước đã, cậu làm quen với nó đi."
Thấy các nhân viên đang bận rộn, Dung Lãm bị gạt sang một bên bèn len lén liếc nhìn Ngô Tử Hiển.
Rõ ràng lần trước chia tay rất vui vẻ, nhưng do khoảng thời gian này Dung Lãm suy nghĩ lung tung quá nhiều, nên vừa nhìn thấy đối phương là cậu lại vô thức né tránh ánh mắt, khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo.
Ngô Tử Hiển chắc cũng nhận ra, nhưng lại làm như không biết. Dung Lãm không chủ động bắt chuyện thì hắn cũng không nói. Vì vậy khi tạm dừng quay, giữa hai người tồn tại một sự im lặng đến đáng sợ.
Thực ra Ngô Tử Hiển mặc đồng phục rất đẹp.
Tay áo hắn xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng mịn như ngó sen, đường nét cơ bắp tinh tế mềm mại. Cặp sách màu đen đeo lệch trên vai phải, trên khóa kéo còn có một móc khóa hình con mèo.
Dung Lãm nghĩ, nếu như thời học sinh hai đứa học cùng lớp thì tốt biết mấy.
Cả hai đều cao, chỗ ngồi chắc chắn sẽ gần nhau. Nếu may mắn, có thể còn ngồi chung bàn.
Con trai mà, tan học cùng nhau chơi bóng rổ là chuyện thường, chơi bóng xong thì sẽ thân thiết. Thỉnh thoảng cả hai cùng nhau trực nhật, đây có lẽ sẽ là ngày Dung Lãm mong chờ nhất trong tháng. Nếu tan học muộn, nói không chừng còn có thể đi cùng nhau ra khỏi cổng trường, trên mặt đất toàn là lá bạch dương.
Tan học Dung Lãm sẽ đi theo sau xe Ngô Tử Hiển, ghi nhớ quán cà phê và quán ăn sáng mà hắn thường đến. Khi bài kiểm tra được phát, cậu sẽ xem điểm của hắn trước, rồi giả vờ như đi ngang qua, khen ngợi vài câu. Có thể sẽ cãi nhau, có thể sẽ giận dỗi, nhưng bạn học với nhau cuối cùng cũng sẽ làm lành...
Quan trọng nhất là, cho dù Ngô Tử Hiển có muốn hay không, ít nhất hai người sẽ phải học chung ba năm. Ngày ngày bên nhau, nửa bước không rời.
Không giống như bây giờ, nếu Ngô Tử Hiển chấm dứt hợp đồng rời đi, cậu chỉ có thể đi tìm hắn khắp nơi. Nam bắc chia lìa, mỗi người một ngả.
Đột nhiên, Dung Lãm để ý thấy Ngô Tử Hiển đang cúi đầu nhìn xuống đất, dường như nãy giờ không nhúc nhích.
Dung Lãm không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Hiển, đang nhìn gì vậy?"
"Bóng." Ngô Tử Hiển nói.
Vì vậy, Dung Lãm cũng nhìn xuống đất, nhưng nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, cậu nhất thời nín thở —
Bóng của họ đang quấn quýt hôn nhau.
Dung Lãm đột nhiên bị ù tai dữ dội, tiếng máu lưu thông phóng đại vô hạn, giống như đang chấn động trong đường ống nước bị gỉ. Kéo theo cảm giác ngột ngạt nhớp nháp lan dọc theo ống tai, xoay vòng trong khoang sọ.
Cậu tưởng mình suy nghĩ nhiều, cứng đờ nhìn xuống đất, lại nghe thấy Ngô Tử Hiển bình tĩnh giải thích: "Bóng mình đang hôn nhau."
Một câu nói, đã hoàn toàn phá vỡ sự lừa mình dối người của Dung Lãm.
Mắt cậu run lên, đột nhiên ngẩng đầu, không nhúc nhích. Lúc này gần như trời đất quay cuồng, tim đập như trống.
Có ý... gì?
Vì quá sốc, Dung Lãm không còn giữ được vẻ bề ngoài giả vờ bình thản, những lời trêu chọc đùa cợt đều không thể thốt ra. Đợi đến khi cậu hoàn hồn, muốn lấy lại sự bình tĩnh thì đã muộn. Phản ứng vừa rồi, hoàn toàn không trong sáng.
Quả nhiên, Ngô Tử Hiển từ từ lộ ra một nụ cười ung dung đầy ẩn ý.
Như thể đang thương hại con mồi rơi vào bẫy.
"Được rồi, được rồi, bắt đầu quay." Đạo diễn Trương vỗ tay, giọng nói khàn khàn vì hút thuốc nhiều truyền đến, lướt qua da đầu Dung Lãm, không để lại dấu vết gì.
Trước mặt bao nhiêu người, Dung Lãm ý thức được hình như mình đã bị Ngô Tử Hiển bắt bài.
Dường như Ngô Tử Hiển, đã nhận ra tình cảm thầm kín của cậu.
—---
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Mỗi khi Dung Lãm bối rối, trên mặt cậu sẽ vô thức nở một nụ cười giả vờ bình tĩnh.
Điều này, Ngô Tử Hiển đã biết từ lâu.
"Ba anh đã ra lệnh rồi, anh không về à?" Quả nhiên, Dung Lãm lại cười như vậy.
"Anh không phải trẻ con nữa."
Ngô Tử Hiển nhìn thẳng vào mắt Dung Lãm, hắn nói —
"Bây giờ tay lái đang nằm trong tay anh."
Dung Lãm đột nhiên có một ảo giác, cảm thấy Ngô Tử Hiển giống như đang huấn luyện mình.
Trên ban công nhà cậu cũng vậy, lúc gặp mặt giao lưu cũng vậy, tối hôm đó cũng vậy, thậm chí là bây giờ... Ngô Tử Hiển dường như luôn muốn ép chính miệng cậu thừa nhận điều gì đó.
Giống như huấn luyện một người câm nói chuyện.
Nhưng, nếu hôm qua là "Muốn uống rượu với anh", hôm nay là "Muốn anh ở lại", vậy ngày mai cậu sẽ nói gì? Nếu cứ như vậy mà bị phá vỡ giới hạn từng chút một, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nói ra ba từ đó, như nước vỡ bờ, ào ạt tràn đến.
Là bạn bè, cậu tuyệt đối không thể nói ra ba từ đó.
Nếu không, ngay cả thân phận khó khăn lắm mới có được này cũng sẽ mất.
Nếu nhất định phải nói những lời hoang đường, chi bằng ngay từ đầu cứ làm người câm điếc.
"..."
"Dung Lãm?" Thấy đối phương im lặng, Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, lắc đầu, ra vẻ trưởng thành nói: "Về nhà xem sao, đừng..."
Cậu đột nhiên dừng lại, như thể bị nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Đừng...
Có những chuyện dù biết rõ mình nên làm gì, lý trí đã đưa ra câu trả lời trước mặt bạn. Nhưng bạn vẫn sẽ tự hủy hoại bản thân mà lựa chọn điều ngược lại, chẳng hạn như rượu, thuốc lá và tình yêu.
Rất lâu sau, Dung Lãm cuối cùng cũng hạ giọng năn nỉ: "... Đừng đi, được không?"
Ngô Tử Hiển rốt cuộc cũng mỉm cười.
Hắn nói: "Được."
Ngô Tử Hiển giữ lời hứa, hai người đi dạo đến hơn mười giờ mới chia tay. Trong thời gian đó, chuông điện thoại lại reo vài lần, cuối cùng chìm vào im lặng, có lẽ đã bị Ngô Tử Hiển tắt âm.
Khi hai người đi đến cuối Hội đèn lồng Tần Hoài, người thưa dần, trời trở lạnh, đã đến lúc phải chia tay.
"Đúng rồi."
Trước khi rời đi, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn quay người lại, nhìn Dung Lãm, nhắc nhở: "Lần sau anh không dạy nữa, em phải tự nói."
Dung Lãm ngơ ngác gật đầu, như thể cổ của cậu chỉ có thể làm động tác này.
Nhiều ngày sau khi Ngô Tử Hiển rời đi, đầu óc Dung Lãm vẫn rối bời, như bị nhét một miếng bọt biển ướt sũng, thuốc lá hút hết điếu này đến điếu khác.
Cậu không hiểu lý do Ngô Tử Hiển làm như vậy.
Chỉ vì muốn thân thiết hơn với tư cách "bạn bè"? Hay là có một phần nghìn khả năng, đối phương cũng có tình cảm giống cậu?
Lúc nằm nghiêng nghịch điện thoại, Dung Lãm vô tình nhìn thấy bài đăng quảng bá phim của Ngô Tử Hiển và Liễu Mạn Văn.
Là một video hóa trang rất sáng tạo, Liễu Mạn Văn ngồi trên ghế, Ngô Tử Hiển từ từ cúi người xuống, bóng của hai người in trên tường, dần dần tiến lại gần. Lúc này ống kính đột nhiên được kéo ra, hai người biến thành nhân vật cổ trang, đúng là tạo hình của tiểu thư khuê các và tướng quân trẻ tuổi.
Tiêu đề là "Đỉnh cao của định mệnh", click vào xem, quả nhiên fan couple đồng loạt gào thét, xen lẫn vài lời mỉa mai ác ý của fan only.
[Ý tưởng chuyển từ bóng chồng lên nhau sang cổ trang là của ai vậy! Cảm giác luân hồi chuyển kiếp tràn ngập! Tôi ra lệnh cho hai người bây giờ phải bái đường!! #HiểnVănTamSinhTamThế#]
[2 phút 17 giây tay Ngô đặt bên hông Liễu nhưng không chạm vào!! Cảm giác kiềm chế này a a a! Đề nghị đưa vào di sản văn hóa!!]
[Phim BG* cuối cùng cũng có hy vọng rồi!! Đạo diễn nghe tôi nói này: Cảnh động phòng xin hãy quay 60 phút theo độ căng này, cảm ơn!]
*BG là từ viết tắt của Boy Girl, chỉ thể loại ngôn tình, nam nữ yêu nhau.
[Đoàn đội của nữ diễn viên nào đó bị thần kinh à? Mua bài PR nói "Sức hút của Ngô Tử Hiển đều nhờ Liễu Mạn Văn diễn tốt" có biết xấu hổ không? Ai là người có lượt xem trailer cá nhân "Hoa Tiên Ngữ" vượt trăm triệu, trong lòng không biết à?]
[Mấy con gián hủ nữ đừng có buồn cười nữa, anh Hiển còn chưa cho người nào đó sắc mặt tốt được mấy lần, bày đặt gán ghép người ta là gay? Không có Liễu Mạn Văn, thì còn có Trương Mạn Văn, Tống Mạn Văn, kết hôn cũng không đến lượt thằng nhóc nhà mày! Một lũ điên!]
Dung Lãm không xem đến lần thứ hai, cậu đặt điện thoại xuống dưới gối, rồi lại đứng dậy ra ban công hút thuốc.
Rõ ràng sau khi concert kết thúc, Ngô Tử Hiển sẽ rời khỏi Forth, tính cả thảy cũng chỉ còn hai tháng. Tại sao đến lúc này rồi mà vẫn khiến cậu bồn chồn không yên.
Dung Lãm không thích bản thân mình cứ ôm hy vọng viển vông như vậy.
Rất không thích.
Rõ ràng trước đây đã bình tĩnh rồi.
Cậu không hiểu, bốn năm, một ngàn bốn trăm sáu mươi mốt ngày, vẫn chưa đủ để xóa nhòa mọi ảo tưởng sao? Vừa gặp Ngô Tử Hiển, tại sao cậu lại trở nên mất kiểm soát như vậy?
Khi Dung Lãm gặp lại Ngô Tử Hiển, đã là mười ngày sau.
Công ty nhận cho họ một quảng cáo đôi, vì sản phẩm chủ yếu hướng đến học sinh nên phải chụp poster trong lớp học.
Hai người thậm chí còn mặc đồng phục học sinh cấp ba.
"Cậu Dung, idol kỳ cựu rồi, sao hôm nay lại gượng gạo vậy?" Đạo diễn Trương đã hợp tác với Dung Lãm rất nhiều lần, quan hệ rất tốt, nên trực tiếp trêu chọc.
Dung Lãm bất lực kéo áo khoác đồng phục, nói: "Anh mà mặc bộ này, anh cũng gượng gạo thôi."
Tuổi này rồi mà còn mặc đồng phục học sinh, trông giống như đang diễn trò kỳ quặc.
Đạo diễn Trương không nghe cậu giải thích, xua tay nói: "Tôi chỉnh ống kính trước đã, cậu làm quen với nó đi."
Thấy các nhân viên đang bận rộn, Dung Lãm bị gạt sang một bên bèn len lén liếc nhìn Ngô Tử Hiển.
Rõ ràng lần trước chia tay rất vui vẻ, nhưng do khoảng thời gian này Dung Lãm suy nghĩ lung tung quá nhiều, nên vừa nhìn thấy đối phương là cậu lại vô thức né tránh ánh mắt, khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo.
Ngô Tử Hiển chắc cũng nhận ra, nhưng lại làm như không biết. Dung Lãm không chủ động bắt chuyện thì hắn cũng không nói. Vì vậy khi tạm dừng quay, giữa hai người tồn tại một sự im lặng đến đáng sợ.
Thực ra Ngô Tử Hiển mặc đồng phục rất đẹp.
Tay áo hắn xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng mịn như ngó sen, đường nét cơ bắp tinh tế mềm mại. Cặp sách màu đen đeo lệch trên vai phải, trên khóa kéo còn có một móc khóa hình con mèo.
Dung Lãm nghĩ, nếu như thời học sinh hai đứa học cùng lớp thì tốt biết mấy.
Cả hai đều cao, chỗ ngồi chắc chắn sẽ gần nhau. Nếu may mắn, có thể còn ngồi chung bàn.
Con trai mà, tan học cùng nhau chơi bóng rổ là chuyện thường, chơi bóng xong thì sẽ thân thiết. Thỉnh thoảng cả hai cùng nhau trực nhật, đây có lẽ sẽ là ngày Dung Lãm mong chờ nhất trong tháng. Nếu tan học muộn, nói không chừng còn có thể đi cùng nhau ra khỏi cổng trường, trên mặt đất toàn là lá bạch dương.
Tan học Dung Lãm sẽ đi theo sau xe Ngô Tử Hiển, ghi nhớ quán cà phê và quán ăn sáng mà hắn thường đến. Khi bài kiểm tra được phát, cậu sẽ xem điểm của hắn trước, rồi giả vờ như đi ngang qua, khen ngợi vài câu. Có thể sẽ cãi nhau, có thể sẽ giận dỗi, nhưng bạn học với nhau cuối cùng cũng sẽ làm lành...
Quan trọng nhất là, cho dù Ngô Tử Hiển có muốn hay không, ít nhất hai người sẽ phải học chung ba năm. Ngày ngày bên nhau, nửa bước không rời.
Không giống như bây giờ, nếu Ngô Tử Hiển chấm dứt hợp đồng rời đi, cậu chỉ có thể đi tìm hắn khắp nơi. Nam bắc chia lìa, mỗi người một ngả.
Đột nhiên, Dung Lãm để ý thấy Ngô Tử Hiển đang cúi đầu nhìn xuống đất, dường như nãy giờ không nhúc nhích.
Dung Lãm không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Hiển, đang nhìn gì vậy?"
"Bóng." Ngô Tử Hiển nói.
Vì vậy, Dung Lãm cũng nhìn xuống đất, nhưng nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, cậu nhất thời nín thở —
Bóng của họ đang quấn quýt hôn nhau.
Dung Lãm đột nhiên bị ù tai dữ dội, tiếng máu lưu thông phóng đại vô hạn, giống như đang chấn động trong đường ống nước bị gỉ. Kéo theo cảm giác ngột ngạt nhớp nháp lan dọc theo ống tai, xoay vòng trong khoang sọ.
Cậu tưởng mình suy nghĩ nhiều, cứng đờ nhìn xuống đất, lại nghe thấy Ngô Tử Hiển bình tĩnh giải thích: "Bóng mình đang hôn nhau."
Một câu nói, đã hoàn toàn phá vỡ sự lừa mình dối người của Dung Lãm.
Mắt cậu run lên, đột nhiên ngẩng đầu, không nhúc nhích. Lúc này gần như trời đất quay cuồng, tim đập như trống.
Có ý... gì?
Vì quá sốc, Dung Lãm không còn giữ được vẻ bề ngoài giả vờ bình thản, những lời trêu chọc đùa cợt đều không thể thốt ra. Đợi đến khi cậu hoàn hồn, muốn lấy lại sự bình tĩnh thì đã muộn. Phản ứng vừa rồi, hoàn toàn không trong sáng.
Quả nhiên, Ngô Tử Hiển từ từ lộ ra một nụ cười ung dung đầy ẩn ý.
Như thể đang thương hại con mồi rơi vào bẫy.
"Được rồi, được rồi, bắt đầu quay." Đạo diễn Trương vỗ tay, giọng nói khàn khàn vì hút thuốc nhiều truyền đến, lướt qua da đầu Dung Lãm, không để lại dấu vết gì.
Trước mặt bao nhiêu người, Dung Lãm ý thức được hình như mình đã bị Ngô Tử Hiển bắt bài.
Dường như Ngô Tử Hiển, đã nhận ra tình cảm thầm kín của cậu.
—---
Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Story
Chương 47: Cậu Bị Bắt Bài Rồi
10.0/10 từ 27 lượt.