Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 34: Thôi Vậy, Thời Gian Còn Dài

224@-

Dung Lãm rõ ràng biết và ngầm đồng ý để mọi chuyện xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì Ngô Tử Hiển bây giờ không chỉ hôn mà còn làm nhiều hành động v**t v* và trêu chọc hơn.


 


Bên ngoài lều đột nhiên mưa lâm râm, khoảnh khắc những giọt mưa rơi xuống lớp vải chống thấm, đầu ngón tay Ngô Tử Hiển đang ấn vào chỗ lõm trên eo Dung Lãm.


 


Dung Lãm che miệng, cơ thể dưới lớp chăn căng cứng như cây cung kéo căng. Phía sau truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc ma sát hòa lẫn với hơi thở nóng ẩm phả vào sau tai cậu.


 


"Ưm..." Mặc dù biết Ngô Tử Hiển đang mộng du, nhưng Dung Lãm vẫn không dám rên thành tiếng. Cậu kìm nén giọng nói, nhưng âm cuối lại bị bàn tay đột nhiên đặt lên mông mình nghiền nát giữa hai hàm răng.


 


Tiếp theo, Dung Lãm cảm thấy có vật gì đó cứng rắn chen vào g*** h** ch*n. Mỗi lần đối phương vô thức cử động, đầu Dung Lãm lại va vào khung xương mềm của lều, ngay cả vải quần cũng bị ấn lõm vào. Cả người cậu như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chao đảo dữ dội.


 


Khoan đã, đây là... đang làm gì?


 


Dung Lãm đột nhiên run rẩy kịch lịch, sau đó từ từ dựng lều lên.


 


Cậu mở to mắt.


 


Sao lại...


 


Vẫn chưa chạm vào... rõ ràng vẫn chưa chạm vào...


 


Cơ thể mình bây giờ thật kỳ lạ.


 


Xấu hổ, hoảng sợ, bối rối, khiến Dung Lãm đột nhiên đẩy Ngô Tử Hiển ra rồi cuống cuồng chạy ra khỏi lều.


 


Ngô Tử Hiển bất ngờ bị hất ngã, đầu đập xuống đất cứng. Đợi hắn cau mày chậm rãi bò dậy, Dung Lãm đã không còn bóng dáng.


 


Hắn khẽ thở ra một hơi, rũ mi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, cảm nhận hơi ấm của làn da còn sót lại.


 


Mưa rơi suốt đêm, không biết từ lúc nào đã chuyển sang mưa lớn. Khi Ngô Tử Hiển thức dậy vào ngày hôm sau mở lều ra, sương mù tràn vào qua khe hở, hơi lạnh ẩm ướt thấm vào cổ áo, mặt đất toàn là bùn lầy.


 


Vì trời mưa, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, đây là một thử thách đối với tất cả khách mời.


 


Dung Lãm dậy sớm hơn hắn, hoặc cũng có thể là cả đêm không ngủ ngon. Lúc này cậu đang ngồi bên hồ, dùng dao đa năng gọt cành cây làm xiên nướng cá cho buổi tối.


 


Ngô Tử Hiển lặng lẽ bước đến.


 


Nghe thấy tiếng bước chân vững chắc của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm vừa định quay đầu lại đã cảm thấy hai bàn tay đặt lên vai mình.


 


Dung Lãm lập tức cứng đờ, cảm nhận được các khớp xương rõ ràng trên tay Ngô Tử Hiển. Miệng hổ của đối phương đặt ngay chỗ nối giữa vai và cổ, ngón cái ấn vào cơ thang đẩy về phía cột sống.


 


Dung Lãm nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, tâm trí cuộn trào, cố gắng giữ bình tĩnh cười hỏi: "Anh Hiển làm gì vậy?"


 


"Massage."



 


"Sao đột nhiên lại massage cho em?"


 


"Thấy em vất vả."


 


"Đâu có, anh mới vất vả." Dung Lãm cúi đầu, giả vờ bận rộn tiếp tục gọt cành cây.


 


Mấy ngày nay Dung Lãm chăm sóc Ngô Tử Hiển rất chu đáo, hắn hơi nghiêng đầu, nghĩ mãi cũng không ra mình vất vả chỗ nào.


 


Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ có tiếng bàn tay xoa bóp trên quần áo và tiếng gọt gỗ xào xạc.


 


Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào cái gáy thon dài trắng nõn của Dung Lãm, đột nhiên nảy ra ý xấu: "Ừm..."


 


Dung Lãm hỏi: "Sao vậy?"


 


"Lần này em không run dữ dội như vậy." Ngô Tử Hiển ghé sát vào tai cậu, biết rõ còn hỏi, "Là bị ai xoa bóp, nên quen rồi à?"


 


Trong đầu Dung Lãm lập tức nổ tung một bông pháo hoa, tay cậu run lên, không giữ được dao đa năng, khiến nó "tõm" một tiếng rơi xuống hồ.


 


Hai người chỉ mang theo một con dao, dù là cạo vảy cá hay xử lý nguyên liệu đều phải dùng đến. Dung Lãm vội vàng muốn vớt nó lên, không ngờ bùn đất sau cơn mưa quá mềm, mảng đất dưới chân đột nhiên sạt lở, làm cậu trượt chân, cả người ngã xuống hồ.


 


"Dung Lãm!!"


 


Ngô Tử Hiển vừa định nhảy xuống cứu người thì Dung Lãm đã ngồi dậy, lắc lắc đầu như một con chó nhỏ.


 


Ngô Tử Hiển sững người, lúc này mới từ từ thở lại được.


 


Hóa ra vùng nước ven hồ khá nông, chỉ đến eo Dung Lãm. Mặc dù vậy, quần áo và áo khoác đều ướt sũng, nước nhỏ tong tong.


 


Nhưng vấn đề là, trời quá lạnh.


 


Do mưa suốt đêm, nhiệt độ ban ngày đã gần bằng không chứ đừng nói buổi tối.


 


Cái lạnh xuyên qua lớp áo bông như hàng ngàn mũi kim đâm vào lỗ chân lông. Dung Lãm lập tức cởi áo khoác ném lên bờ, răng cậu run lập cập không kiểm soát được, ngay cả ngón tay cũng mất cảm giác, móng tay dần chuyển sang màu tím tái.


 


Ngô Tử Hiển lập tức kéo cậu lên, cảm thấy lòng bàn tay Dung Lãm lạnh như băng.


 


Ngô Tử Hiển cau mày, khuôn mặt lạnh lùng. Hắn vốn chỉ định nói đùa, không ngờ Dung Lãm lại phản ứng mạnh như vậy, còn bị rơi xuống nước.


 


Mặt trời không ló dạng, quần áo không thể phơi khô, cỏ khô xung quanh cũng bị ướt, không thể nhóm lửa. Ở ngoài trời ẩm ướt như vậy cả ngày, không chỉ dễ bị bệnh mà còn có nguy cơ bị h* th*n nhiệt, nguy hiểm đến tính mạng.


 


"Là lỗi của anh." Ngô Tử Hiển nói.


 


Dung Lãm lắc đầu, cắn chặt răng, cố gắng ngăn những cái răng va vào nhau. "Là... do em không đứng vững."



Ngô Tử Hiển không đáp lời, xoay người lấy điện thoại vệ tinh từ trong balo chống nước, gọi thẳng đến đường dây nóng của chương trình. Dung Lãm thấy vậy nhào tới kéo tay hắn, tóc mái ướt nhẹp dính trên trán: "Anh Hiển, anh làm gì vậy?"


 


"Đổi bộ quần áo khô, rồi xin thêm một cái bếp lò."


 


Dung Lãm lắc đầu nguầy nguậy, hít hít mũi, giải thích cho hắn: "Đừng, luật lệ của chương trình ác lắm, những vật dụng không cần thiết có thể trừ gần hết điểm của chúng ta, vất vả lắm mới ngoi lên đầu bảng..."


 


"Vậy thì sao?" Ngô Tử Hiển bình tĩnh nhìn cậu.


 


"Em chịu được." Dung Lãm nhảy tại chỗ hai cái để thể hiện sức sống, "Lát nữa nhóm lửa sưởi ấm là được, thực sự không cần thiết phải lãng phí..."


 


"Không phải lãng phí." Ngô Tử Hiển lại nói bằng vẻ mặt không biểu cảm, "Hơn nữa đối với anh, thứ hạng của chương trình cũng không quan trọng."


 


"Nhưng mà..."


 


"Nghe lời, Dung Lãm." Giọng nói lạnh lùng của Ngô Tử Hiển còn khiến Dung Lãm run rẩy hơn cả cái lạnh ngoài trời.


 


Mỗi lần Ngô Tử Hiển dùng giọng điệu không cho phép phản bác này gọi tên cậu, Dung Lãm như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ, không thể động đậy.


 


"Alo, xin chào, đây là chương trình 'Cuộc phiêu lưu trên núi sao', anh Ngô cần vật tư gì ạ?" Đúng lúc này, giọng nói ân cần của nhân viên vang lên từ điện thoại.


 


Ngô Tử Hiển quay lưng lại: "Xin chào, làm ơn gửi một bộ quần áo mùa đông nam và một bếp lò điện đến đây."


 


"Quần áo mùa đông và bếp lò điện đúng không ạ? Quần áo là chỉ cần áo khoác hay là..."


 


"Cả bộ."


 


"Đã nhận, tổng cộng cần 1328 điểm..."


 


Đột nhiên, cánh tay Ngô Tử Hiển bị Dung Lãm kéo lại. Ngô Tử Hiển xoay người, thấy Dung Lãm đang nhìn mình bằng khuôn mặt tái nhợt.


 


"Em thực sự không muốn kéo chân anh nữa, anh Hiển. Em muốn cùng anh giành chiến thắng, không được sao?" Dung Lãm nghiến răng nói, giọng nói run rẩy, không biết có phải vì lạnh hay không.


 


Em kéo chân anh hồi nào? Ngô Tử Hiển muốn hỏi cậu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.


 


Thấy Ngô Tử Hiển không chịu nhượng bộ, Dung Lãm khó xử cúi đầu, một lúc sau mới bất lực lẩm bẩm: "Coi như em cầu xin anh."


 


Chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng dính chặt vào da, lớp vải lộ ra những đường nét cơ bắp đẹp đẽ của Dung Lãm. Mấy giọt nước từ tóc mái chảy xuống lông mày, lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn, cuối cùng đọng lại dưới cằm như sắp rơi xuống.


 


Ngô Tử Hiển mím môi không nói.


 


"Anh Ngô? Anh Ngô, anh còn nghe không ạ? Những thứ vừa nãy, xác nhận thanh toán bằng điểm tích lũy chứ ạ?" Giọng nói thúc giục của nhân viên từ điện thoại truyền đến.


 


"Không sao, không cần nữa."


 



 


"Chúng tôi tự giải quyết."


 


Cúp điện thoại, Ngô Tử Hiển nhìn vào ánh mắt ngây dại của Dung Lãm, bình tĩnh nói: "Nếu không chịu được thì nói với anh."


 


"Được." Dung Lãm cuối cùng cũng cười, gật đầu thật mạnh.


 


Sau khi cúp điện thoại, Ngô Tử Hiển cầm xẻng công binh đi về phía sườn núi. Dung Lãm bước theo sau, thấy hắn vạch ra vài bụi cỏ khô, lộ ra một chiếc hộp sắt - bên trong chất đầy than củi đen bóng.


 


"Anh giấu từ lúc nào vậy?" Dung Lãm ngạc nhiên.


 


"Anh sợ nửa tháng này sẽ mưa nên đã chuẩn bị trước một ít." Ngô Tử Hiển thản nhiên nói.


 


Cách làm thực ra rất đơn giản, đục một lỗ thông hơi trên hộp, cho gỗ vào, hun trong lửa. Một lúc sau, bịt lỗ thông hơi lại để yên, gỗ khô sẽ biến thành than củi. Loại than củi này rất dễ bắt lửa, dù trời mưa cũng có thể cháy.


 


Dung Lãm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngồi bên lửa sưởi ấm, tuy vẫn rất lạnh nhưng ít nhất cũng có thể chịu đựng được. Còn áo len và áo khoác, muốn hong khô cần thời gian lâu hơn nhiều.


 


Ngô Tử Hiển ở bên cạnh chuẩn bị bữa trưa cho hai người, hắn buộc nắp hộp sắc nhọn vào cành cây, rồi mài qua loa trên đá, làm thành một con dao đơn giản, có thể dễ dàng mổ bụng cá moi nội tạng ra.


 


Mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng Ngô Tử Hiển vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Dung Lãm, nên hắn hỏi: "Sao vậy?"


 


Dung Lãm ngại ngùng thu hồi ánh mắt, xoa xoa gáy. "Không phải, chỉ là, không ngờ anh lại biết nhiều thứ như vậy."


 


Mười ngày nay, luôn là cậu chăm sóc Ngô Tử Hiển. Ngô Tử Hiển luôn hỏi cậu, cái này làm thế nào, cái kia làm thế nào, ra vẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn.


 


Đương nhiên, cậu cũng rất vui khi được Ngô Tử Hiển dựa dẫm.


 


Nhưng lúc này, Ngô Tử Hiển lại khác thường, trở nên rất đáng tin cậy. Khiến Dung Lãm không khỏi nghi ngờ, liệu đối phương trước đây có phải đang cố tình giả vờ ngốc nghếch hay không.


 


Ngô Tử Hiển im lặng rất lâu, mới nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là thích cảm giác đó thôi."


 


"Cảm giác nào?"


 


Ngô Tử Hiển không trả lời.


 


Dung Lãm suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, không nhịn được nở nụ cười trìu mến: "Em hiểu rồi, em trai em cũng vậy. Rõ ràng đã tự mặc quần áo được rồi nhưng vẫn làm nũng đòi em mặc cho, thích cảm giác được người khác chăm sóc."


 


Ngô Tử Hiển cong môi, không phủ nhận cũng không khẳng định.


 


Áo sơ mi và quần đều đã hong khô, lại được ăn no, năng lượng của Dung Lãm hồi phục kha khá. Nhưng lúc này trời đã sẩm tối, hơi lạnh từ mặt đất bốc lên.


 


Dung Lãm đang xoa xoa cánh tay thì thấy Ngô Tử Hiển lấy thứ gì đó từ trong lều. Hắn trải tấm chăn quân dụng ra, vỗ vỗ vào chỗ g*** h** ch*n mình: "Dung Lãm, lại đây."


 


Dung Lãm suýt nữa bị sặc: "Ý gì vậy?"



"Anh ôm em, như vậy sẽ ấm hơn." Ngô Tử Hiển giống như hoàn toàn không nhận ra lời đề nghị của mình kỳ quặc đến mức nào mà như chỉ đang thảo luận về thời tiết.


 


"Không cần đâu, anh Hiển." Dung Lãm cười gượng hai tiếng.


 


Ngô Tử Hiển tự cho là mình đã hiểu được nỗi lo lắng của đối phương, đề nghị: "Có thể tắt máy quay."


 


"Không phải vấn đề đó..."


 


"Còn muốn cùng nhau giành chiến thắng không?" Ngô Tử Hiển đột nhiên nhìn cậu nói, "Bị bệnh sẽ bị buộc phải rời khỏi cuộc thi đấy."


 


Dung Lãm nghe vậy nghẹn lời, xoa mạnh tóc mình, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.


 


"Vậy thì, làm phiền anh rồi." Dung Lãm cứng đờ bước đến, cẩn thận ngồi vào g*** h** ch*n Ngô Tử Hiển.


 


Cậu cao mét tám, lúc này lại cố gắng co người lại thành một cục nhỏ, dường như sợ chạm lung tung vào Ngô Tử Hiển.


 


Ngô Tử Hiển không để ý, dùng một tay ôm lấy vòng eo thon gọn, săn chắc của Dung Lãm, dùng chăn quấn chặt hai người lại. Hắn đặt cằm lên vai Dung Lãm, cảm thấy cơ bắp của đối phương căng cứng hơn cả sắt thép.


 


Có cần phải vậy không?


 


Ngô Tử Hiển nhìn về phía trước bằng vẻ mặt thờ ơ, thầm nghĩ, máy quay đang ở đây, anh sẽ không ăn tươi nuốt sống em bây giờ đâu.


 


"Dung Lãm." Hắn ôm chặt hơn một chút.


 


Thấy Dung Lãm run lên, Ngô Tử Hiển cảm thấy nếu không phải hắn đang cố gắng kìm nén thì chắc cậu đã nhảy dựng lên rồi.


 


– Em đối xử với người khác cũng như thế sao?


 


– Vậy thì dù bị người ta hiểu lầm gì, cũng là trách nhiệm của em.


 


"Có việc gì sao, anh Hiển?"*


 


"Làm gì mà căng thẳng vậy?" Ngô Tử Hiển ấn vào eo Dung Lãm, ép sát lại. "Nói chuyện với anh tự nhiên một chút, lúc ở cùng anh Hữu và anh Hiến Chi em đâu có như vậy."**


 


Ánh lửa hắt bóng hai người chồng lên nhau lay động trên vách lều, giống như một cái ôm bí mật. Dung Lãm bị k*ch th*ch đến mức thẳng lưng lên, vừa ấn tay Ngô Tử Hiển để hắn không chạm vào mình nữa, vừa bối rối nói: "Ừm, xin lỗi anh Hiển, em sẽ cố gắng."


 


Thôi vậy.


 


Thấy đứa nhỏ này không dạy được, Ngô Tử Hiển tự nhủ, thời gian còn dài.


 


—----


 


Chú thích:
(*), (**): Chỗ này câu gốc Dung Lãm gọi Tử Hiển là  [ngài], Tử Hiển hỏi lại "Sao lại gọi là ngài?".


 


—----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 34: Thôi Vậy, Thời Gian Còn Dài
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...