Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 33: Ôn Lại Giấc Mộng Tình Đầu

210@-

Ống kính chuyển sang phía Đường Diên Chi, bọn họ không may mắn như vậy.


 


Hai người lặn lội suốt ba ngày, vậy mà không tìm thấy nổi một con suối nhỏ. Mặc dù Đường Diên Chi có mang theo một chai nước 1 lít, nhưng sau ba ngày cũng đã cạn đáy, y khát từ lâu rồi.


 


Hồng Thiếu Hiên lại có tầm nhìn xa hơn, dùng đồ mang theo làm một bộ chưng cất đơn giản. Tuy hiệu suất thấp, nhưng cũng tích được gần đầy chai.


 


"Muốn uống không? Đừng có gắng gượng nữa." Hồng Thiếu Hiên cau mày đưa cho Đường Diên Chi.


 


Đường Diên Chi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.


 


Trước khi đến, y đã thề rằng Đường Diên Chi y thà chết đói, chết ở ngoài đường, nhảy từ đây xuống, cũng sẽ không nhận của Hồng Thiếu Hiên một chút gì. Đương nhiên, Hồng Thiếu Hiên muốn đồ của y cũng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.


 


Nhưng cảm giác thiếu nước thực sự khó chịu, y đã hơi choáng váng.


 


Sau ba giây do dự, Đường Diên Chi nghiến răng nắm lấy chai nước Hồng Thiếu Hiên đưa tới. Tuy nhiên, y kéo mạnh một cái, chai nước lại không hề nhúc nhích.


 


Hồng Thiếu Hiên không buông tay.


 


Hắn nhướng mày, cúi người hỏi Đường Diên Chi: "Tôi cho anh nước, anh định báo đáp tôi thế nào?"


 


Đường Diên Chi ngẩn người, theo bản năng nhìn vào chiếc máy quay mini trên ngực. Bề ngoài y nói đùa một cách thoải mái, nhưng thực chất đã nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Cậu muốn tôi báo đáp thế nào?"


 


Vì chai nước này, Đường Diên Chi đã giải phóng cả bảy phương thức liên lạc của Hồng Diên Hiên khỏi danh sách đen. Nhưng để trút giận, y đã đổi ghi chú của Hồng Thiếu Hiên thành "Tên khốn nạn vong ân bội nghĩa" ngay trước mặt hắn.


 


"Được chưa?" Đường Diên Chi cười lạnh.


 


Hồng Thiếu Hiên không nói gì, nhún vai, cuối cùng vẫn đưa nước cho y.


 


Khi nước chảy vào đôi môi khô nứt, vị gỉ sắt đột nhiên lan tỏa giống như hàng ngàn mũi kim đâm xuống thực quản nứt nẻ - nhưng chưa bao giờ ngọt ngào đến thế.


 


Uống xong nước, Đường Diên Chi cuối cùng cũng có chút sức lực. Nhưng họ không thể dừng lại quá lâu, sau khi nghỉ ngơi một chút vẫn phải tiếp tục lên đường tìm kiếm nguồn nước.


 


Cổ họng không còn khô thì càng cảm nhận dạ dày trống rỗng. Đường Diên Chi ôm bụng, mấy ngày nay y chỉ ăn một ít quả mọng hái được. Nhưng quả mọng không bảo quản được lâu, mấy quả trong hộp hôm nay đã bị hỏng.


 


Y phải nhanh chóng tìm thứ gì đó để ăn.


 


Đúng lúc này, Hồng Thiếu Hiên đang đi phía trước đột nhiên dừng lại rồi từ từ ngồi xổm xuống, lục lọi gì đó bên cạnh gốc cây.


 


"Đi nhanh lên." Lợi dụng góc khuất mà máy quay không nhìn thấy, Đường Diên Chi không khách khí đá vào mông hắn một cái, "Không đi tôi bỏ cậu ở đây đấy."


 


"Ở đây có nấm." Bị đá mạnh một cái, Hồng Thiếu Hiên không nổi giận, chỉ cau mày nói, "Hơn nữa còn rất nhiều."



 


"Cậu muốn chôn ở đây luôn à?" Đường Diên Chi nhìn màu sắc sặc sỡ của những cây nấm, cảnh giác lùi lại một bước.


 


"Loại nấm này dưới mũ nấm không có phiến nấm, là nấm chanterelle, có thể ăn được." Hồng Thiếu Hiên đào một ít ra, đưa cho Đường Diên Chi xem. "Trước đây nhà tôi nghèo, đói quá, tôi thường lên núi đào nấm ăn, chắc chắn sẽ không nhận nhầm."


 


Đường Diên Chi ngẩn người.


 


Hồng Thiếu Hiên xuất thân từ vùng quê nghèo khó, lần đầu tiên Đường Diên Chi gặp hắn, chiếc áo sơ mi kẻ caro của hắn đã bị giặt đến mức mỏng te. Buổi trưa thường chỉ gọi một chén cơm và một dĩa rau, thân hình cao gần mét tám không biết đã sống sót qua ngày thế nào.


 


Lúc đó Đường Diên Chi cảm thấy thanh niên nóng tính này rất chịu khó, tiếc là trên người không có chút tiềm năng nào để làm ngôi sao, khí chất cũng quê mùa. Nhưng lúc đó y còn nhỏ, bị dáng vẻ theo đuổi ước mơ của đối phương mê hoặc, hận không thể dốc hết tiền bạc vào người hắn, dạy hắn cách cư xử, giúp hắn phối đồ, bồi bổ cho hắn...


 


Bây giờ, Hồng Thiếu Hiên đã trở thành nghệ sĩ hạng A, bộ đồ Arc'teryx này không có vài chục triệu thì không mua được. Nếu hắn không nói thì ai cũng nghĩ hắn vốn là công tử nhà giàu. Đường Diên Chi, người từng giúp đỡ hắn, bây giờ dù có tăng giá trị gấp hai mươi lần cũng không bằng một sợi tóc của hắn.


 


Nếu không có lần phản bội đó, Đường Diên Chi nhất định sẽ chân thành mừng cho hắn và tự hào.


 


Đường Diên Chi - một người hay ghen tị, chỉ mong Hồng Thiếu Hiên bay cao, bay càng cao càng tốt.


 


Dù có bỏ y lại phía sau rất xa.


 


"Tiểu thư thành phố như anh chắc chắn chưa từng thấy nấm dại, muốn ăn no thì cùng tôi đào đi." Hồng Thiếu Hiên đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Diên Chi.


 


"Cút mẹ mày đi, tiểu thư cái đầu mày chứ tiểu thư..." Đường Diên Chi vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu đào đất.


 


Không lâu sau, hai người hái được đầy một túi nấm, rồi dùng cành cây xiên lại, nướng trên lửa. Đợi đến khi chín, cắn lớp vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, mọng nước. Vị ngọt đậm đà hòa quyện với hạt muối lăn trên đầu lưỡi, cái mặn xen lẫn vị ngọt đặc trưng của nấm.


 


Cuối cùng họ cũng được ăn một bữa ngon lành, nhưng không ai cười, cũng không ai nói chuyện.


 


Như thể bị nhấn nút tắt tiếng.


 


Đối diện với ống kính, lý trí mách bảo Đường Diên Chi phải nói gì đó, ít nhất cũng không nên để khán giả thấy bầu không khí khó chịu như vậy. Nhưng có lẽ vì mấy ngày nay tiêu hao thể lực quá nhiều, hoặc là không có tâm trạng, cuối cùng y vẫn không mở miệng.


 


Ăn xong nấm nướng, mặt trời cũng gần lặn. Tuy chỉ ăn một bữa một ngày, nhưng tình huống đặc biệt, cũng không thể quá câu nệ.


 


Lúc đầu khi dựng lều, Đường Diên Chi loay hoay mãi không được. Vì vậy, những ngày sau, lều đều do Hồng Thiếu Hiên dựng cho y.


 


Nhưng điều kiện là Hồng Thiếu Hiên phải ngủ trong lều của y, vì Hồng Thiếu Hiên quên mang theo.


 


Tên này vô tình hay cố ý đây, Đường Diên Chi lười truy cứu. Dù sao cũng đang trước ống kính, y không thể để Hồng Thiếu Hiên ngủ ngoài trời cả đêm được.


 


Đêm khuya thanh vắng, khắp nơi toàn là tiếng côn trùng râm ran.


 


Đường Diên Chi từ nhỏ đến lớn đều ngủ trên nệm Simmons, mấy ngày nay điều kiện khó khăn, thực ra vẫn chưa ngủ ngon giấc. Đột nhiên, y nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, Hồng Thiếu Hiên đang dè dặt tiến lại gần.



 


Một chút, rồi lại một chút, cho đến khi cả người đối phương cẩn thận nép vào lưng y.


 


"Cút." Đường Diên Chi nghiến răng nghiến lợi nói, cả người căng cứng.


 


Lồng ngực áp sát vào lưng y theo bản năng lùi ra một chút, nhưng một lúc sau lại dính chặt vào như kẹo cao su.


 


"Bảo mày cút mày điếc à?!" Đường Diên Chi đột nhiên bùng nổ, y bật dậy, hất Hồng Thiếu Hiên ngã xuống. Sau đó ngồi lên người đối phương, bóp cổ hắn, "Họ Hồng kia, rốt cuộc mày muốn làm gì?!"


 


Chỗ yếu ớt nhất bị người ta nắm trong tay, Hồng Thiếu Hiên theo bản năng muốn giãy giụa. Hai người đàn ông giằng co nhau, chăn đệm đều bị đạp xuống đất, nhưng vóc dáng và sức lực của họ gần như tương đương, Hồng Thiếu Hiên vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được.


 


"Em muốn làm gì? Em có thể muốn làm gì?" Hồng Thiếu Hiên tức giận, không kìm được nóng nảy, hét lớn. "Em giả vờ ngoan ngoãn trà trộn vào bữa tiệc nhà họ Ngô, theo anh đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, nửa chai nước cuối cùng cũng nhường cho anh uống - anh nói em muốn làm gì?!"


 


Nói đến đây, Đường Diên Chi cảm thấy bàn tay đang bóp cổ đối phương, dường như bị thứ gì đó làm ướt. Tiếp theo, y nghe thấy giọng nói nghẹn ngào trong bóng tối.


 


Cổ họng người đó run lên: "Em đã chia tay sạch sẽ với người phụ nữ đó rồi, chặn cả WeChat lẫn số điện thoại. Giúp anh kết nối mối quan hệ, chạy đôn chạy đáo mua nhà mua xe, lúc Vũ Hán phong tỏa, em mặc đồ bảo hộ vượt qua trạm kiểm soát, liều mạng cũng phải đưa anh về - Bốn năm rồi Đường Diên Chi, anh còn hỏi em muốn làm gì?"


 


Đường Diên Chi không nói gì, nghiến chặt răng, nhưng tay lại dần dần buông lỏng.


 


["Đúng vậy, tôi thích anh, nhưng anh nuôi nổi tôi không Đường Diên Chi? Số tiền ít ỏi nhà anh trong giới giải trí này không đủ nhét kẽ răng."]


 


["Số tiền anh xài cho tôi, tôi sẽ trả theo lãi suất vay nặng lãi, được không? Chúng ta thực sự không thể tiếp tục nữa."]


 


["Sao anh không hiểu vậy? Có thể đừng nói đến chuyện yêu hay không yêu được không, tôi yêu anh thì có ích gì?! Anh càng giúp tôi, tôi càng thấy mình giống như một tên vô dụng!!!"]


 


["Nếu lần debut này thất bại, tôi chỉ có thể quay về quê. Diên Chi, xin lỗi, dù có bị coi là kẻ vong ân bội nghĩa, tôi cũng không muốn cả đời chôn vùi trong bùn đất."]


 


Lúc đó Đường Diên Chi lần đầu tiên yêu đương, đầu óc hoàn toàn bị tình yêu chiếm lĩnh. Vì vậy, y quỳ xuống vừa khóc vừa van xin đối phương đừng đi, nói mình sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ cho đối phương cuộc sống tốt hơn. Chuyện ngoại tình coi như chưa từng xảy ra, đừng bỏ y lại một mình trong căn phòng trống.


 


Hồng Thiếu Hiên vẫn bỏ đi, không quay đầu lại.


 


Khoảnh khắc cánh cửa sắt đóng sầm lại, nồi cơm điện kêu tít một tiếng - món canh gà hầm bao tử heo mà y đã hầm cho đối phương bốn tiếng đồng hồ đã chín.


 


Nhưng không còn ai muốn ăn nữa.


 


"Không ai cầu xin cậu, bớt tự mình đa tình đi." Không biết qua bao lâu, Đường Diên Chi bình tĩnh nói. "Nhưng tôi cũng hiểu, cậu Hồng đã thành công bò ra khỏi vũng bùn, cái gì cũng không thiếu, chỉ còn nhớ nhung giấc mộng tình đầu thôi."


 


Nghe vậy, sắc mặt Hồng Thiếu Hiên lập tức tái nhợt.


 


"Em thực sự không..."


 


"Ghê tởm." Nói xong, Đường Diên Chi hất hắn ra, chậm rãi đứng dậy, kéo chăn, mở khóa lều, "Tôi thà ra ngoài cho muỗi đốt."



 


Tuy lúc này đầu xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Chăn mỏng, đất cứng, còn có cả đá nhỏ, Đường Diên Chi càng không ngủ được.


 


Lợi ích duy nhất là không khí trên núi hoang rất trong lành, tầm nhìn xa, dải ngân hà như dòng sông băng được dát bằng kim cương chảy trên đỉnh núi.


 


Rất nhanh, Hồng Thiếu Hiên cũng đuổi theo ra ngoài.


 


Nhưng hắn không dám đến gần Đường Diên Chi, chỉ tìm một khoảng đất trống cách đó không xa, cuộn mình trong chăn ngủ. Ý tứ rất rõ ràng, là muốn nhường quyền sử dụng lều cho Đường Diên Chi.


 


Đường Diên Chi không muốn nhận lòng tốt của hắn. Y trợn mắt một cái, dùng chăn trùm đầu, nhắm mắt lại.


 


Cùng lúc đó, Dung Lãm và Ngô Tử Hiển đang ngắm sao.


 


Hai người cuộn mình trong chăn, dựa vào nhau, ngồi trên tảng đá lớn, ngẩng đầu lên. Vì trên núi hoang không có ánh đèn nhân tạo nên ánh sao gần như sắc bén. Bầu trời như khối ngọc đen bị vỡ vụn, những khe nứt tỏa ra vô số điểm sáng.


 


"Đẹp thật." Ngô Tử Hiển nói.


 


Dung Lãm cười cười: "Ở quê em thường xuyên thấy."


 


"Cũng đẹp như vậy sao?"


 


"Ừ, đặc biệt là mùa hè." Dung Lãm nói, "Cắt dưa hấu ướp lạnh, hai đứa nhỏ ngồi quanh em. Trên trời là sao, xung quanh là đom đóm."


 


Ngô Tử Hiển không nói gì, im lặng lắng nghe.


 


"Xem nhiều rồi không còn thấy mới mẻ nữa, hai đứa nhỏ bắt đầu quậy phá, bắt em hát ru cho tụi nó ngủ." Dung Lãm làm ra vẻ bất đắc dĩ nhưng lại tràn ngập hạnh phúc. "Kết quả hát được vài câu thì cả hai đều gục lên vai em ch** n**c miếng, em phải bế từng đứa về phòng."


 


"Hát bài gì?"


 


"Mấy bài hát dân gian ở làng em, chắc chắn anh sẽ chê quê mùa."


 


Ngô Tử Hiển lại nói: "Anh muốn nghe, hát cho anh nghe đi."


 


Toàn là mấy bài hát không biết ai trong làng sáng tác, cứ thế truyền miệng từ đời này sang đời khác. Những giai điệu mang hơi thở của khói bếp, Dung Lãm rất thích, nhưng cậu sợ Ngô Tử Hiển chê quê mùa.


 


"Anh thực sự muốn nghe sao?" Cậu do dự hỏi, giọng nói hơi run.


 


"Ừ."


 


Dung Lãm do dự một lúc, vẫn mặt dày hát lên:


 


"Táo Quân cười toe toét, hầm sương a—



 


Lúa mì vàng óng ánh, vàng tươi a—


 


Trăng khuyết móc áo, sáng trưng a—


 


Mẹ tôi ngồi ghế tre, phe phẩy quạt a—"


 


...


 


Âm cuối cùng ngân nga, dần dần tan biến trong gió đêm. Dung Lãm ngại ngùng xoa xoa gáy, nói: "Ừm, hát xong rồi."


 


Ngô Tử Hiển chống cằm, nhìn chằm chằm vào mặt Dung Lãm một lúc, đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Đẹp thật đấy, Dung Lãm."


 


Dung Lãm sững người, tim suýt ngừng đập. Cậu ngơ ngác nhìn Ngô Tử Hiển, cứ tưởng mình nghe nhầm.


 


"Anh nói giai điệu."


 


"Đương nhiên." Dung Lãm phản ứng lại, vội vàng chữa cháy, "Em biết là anh nói giai điệu."


 


Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Người có thể cùng anh ngắm sao vào ban đêm, cùng trò chuyện thế này, hình như chỉ có em thôi."


 


Lúc này, Dung Lãm không thể ngồi yên được nữa. Cậu chỉ cầu trời cho màn đêm tối đi, để Ngô Tử Hiển không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.


 


Cậu lập tức đứng dậy, đắp chăn cho Ngô Tử Hiển cẩn thận. Tháo khăn quàng cổ của mình, quấn quanh cổ Ngô Tử Hiển ba bốn vòng.


 


"Anh Hiển, anh ngắm thêm một lúc rồi về ngủ đi. Em đi dập lửa trước rồi cất đồ ăn chưa ăn hết."


 


Nói xong, cậu quay người bỏ đi.


 


Ngô Tử Hiển bị Dung Lãm quấn như người tuyết, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh tròn xoe, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Dung Lãm.


 


Dung Lãm dập tắt lửa trại, cất cá và quả dại chưa ăn hết vào chiếc giỏ đan bằng lau sậy. Sau đó treo lên cao, đề phòng động vật ăn thịt nhỏ lẻn vào ăn trộm.


 


Sau khi xử lý xong mọi việc, Dung Lãm bước vào lều. Ngô Tử Hiển đã ngủ, nằm nghiêng bất động.


 


Dung Lãm cũng từ từ nằm xuống, quay lưng về phía Ngô Tử Hiển. Nhưng cậu lại không ngủ được, nhịp tim nhanh hơn ban ngày một chút.


 


Cậu biết hắn sẽ đến.


 


Quả nhiên, không lâu sau, Ngô Tử Hiển mộng du chậm rãi bò tới rồi ôm chặt eo cậu. Lồng ngực Ngô Tử Hiển áp sát vào lưng cậu, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau.


 


—-----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 33: Ôn Lại Giấc Mộng Tình Đầu
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...