Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh

Chương 35: Chỉ Có Ngô Tử Hiển Hắn

196@-

Editor: Gấu Gầy


 


Mười lăm ngày sinh tồn nơi hoang dã nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, thoắt cái đã trôi qua.


 


Chương trình cử máy bay trực thăng đưa mười hai khách mời trở về khách sạn năm sao trong thành phố. Mọi người sẽ nghỉ ngơi tại đây, chờ đợi kết quả được công bố.


 


Khi nhân viên hậu kỳ nhận lại máy quay từ tay các khách mời, họ đã sững sờ khi nhìn thấy hai cái máy quay của Đường Diên Chi và Hồng Thiếu Hiên. Bởi vì thời gian quay của những người khác ít nhất cũng phải một hai trăm tiếng, vậy mà hai người này chỉ có vài chục tiếng.


 


Lời giải thích của Đường Diên Chi là: Máy quay bị mất giữa chừng nên rất nhiều tư liệu không quay được. Nhưng thực tế là vì có quá nhiều thứ không thể phát sóng cho khán giả xem nên đã xóa hết.


 


Y thậm chí còn cảm thấy, hai người họ không phải tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã mà là chương trình chết tiệt "Tạm biệt nhé, người yêu cũ".


 


Khi được máy bay trực thăng đón về, mọi người đều mặt mũi lấm lem. Nhưng một ngày sau, khi xuất hiện tại sảnh, họ lại trở thành dàn trai xinh gái đẹp rạng rỡ.


 


Điều hòa kêu vo vo, mười hai người tụ tập thành từng nhóm nhỏ, người nào cũng lo lắng về kết quả nên không ai nói chuyện.


 


Khi nam diễn viên mặc áo khoác da đinh tán dùng mũi chân gõ nhịp thứ chín mươi chín, màn hình điện tử đột nhiên sáng lên. Tiếp theo, nữ MC đi giày cao gót bước vào, xấp giấy trắng trên tay xào xạc.


 


Cơ thể các khách mời đồng thời nghiêng về phía trước, ánh mắt dõi theo xấp giấy đó. Màng nhĩ Dung Lãm đột nhiên giật giật, như thể nghe thấy tiếng gió khi lật trang.


 


"Mọi người đã vất vả nửa tháng nay rồi. Ngày thứ mười trên núi đột nhiên mưa lớn, lúc đó tôi thực sự rất lo lắng, còn hỏi tổ đạo diễn có nên tạm dừng chương trình không."


 


"Nhưng tổ đạo diễn rất tin tưởng mọi người, nên chúng tôi đã không can thiệp. May mắn là quá trình quay phim rất thuận lợi, mọi người đều bình an trở về." Nữ MC cười nói.


 


"Chắc hẳn điều mọi người quan tâm nhất bây giờ chính là thứ hạng của các nhóm. Vậy tôi cũng không dài dòng nữa, xin mời xem màn hình lớn—" Khoảnh khắc cô mở miệng, thứ hạng trên màn hình đột nhiên bắt đầu nhấp nháy nhanh chóng.


 


Cuối cùng, vị trí quán quân dừng lại ở tên của Dung Lãm và Ngô Tử Hiển.


 


Thời gian tựa như ngừng trôi bỗng chốc chảy xiết, tầm nhìn hạn hẹp trở nên rộng mở. Dung Lãm chớp mắt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ngô Tử Hiển.


 


Khi cậu nhìn về phía góc phòng, phát hiện Ngô Tử Hiển cũng đang nhìn mình.


 


Dung Lãm không kìm được sự phấn khích trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ với Ngô Tử Hiển. Nụ cười này bắt đầu từ khóe miệng, ban đầu có chút dè dặt, cho đến khi hàm răng phá vỡ lớp xấu hổ cuối cùng, cả khuôn mặt bừng sáng.


 


Rất hiếm thấy, bởi vì Dung Lãm thường che giấu cảm xúc. Dù cậu có cười cũng sẽ không quá lộ liễu, thường là trầm ổn kín đáo.


 


"Chúng ta là quán quân." Dung Lãm dùng khẩu hình nói từng chữ một với hắn.


 



Ngô Tử Hiển cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy.


 


Một lúc sau, hắn mới nghĩ đến việc đáp lại bằng một nụ cười tương tự. Nhưng khóe miệng đã lâu không nhếch lên, hắn đang cố gắng đánh thức các cơ thì Dung Lãm đã bị một đám người vây quanh.


 


"Dung Lãm, sao cậu may mắn thế?"


 


"Ngày đầu tiên đã tìm thấy hồ nước. Cậu không biết chúng tôi ngày nào cũng lo lắng tìm kiếm nguồn nước thế nào đâu."


 


"Mời cơm, mời cơm, nhận được tiền thưởng rồi, sau chương trình phải mời cơm chứ!"


 


"Bé cưng, anh biết em sẽ thắng mà, lúc huấn luyện sinh tồn chỉ có em là học chăm chỉ nhất."


 


Dung Lãm bật cười, giả vờ ghét bỏ: "Ai là bé cưng của anh chứ?"


 


"Bé cưng, bé cưng, bé cưng..." Nam khách mời cố tình quấn lấy cậu để trêu chọc, khiến mọi người cười ồ lên.


 


Dung Lãm cũng cười theo, cười rồi, cậu lại len lén nhìn về phía Ngô Tử Hiển đứng ban nãy.


 


Nhưng chỗ đó đã trống không.


 


Bữa tối cũng là buổi tọa đàm sau cuộc đấu, các khách mời ngồi quanh bàn dài xem những đoạn phim nổi bật do hậu kỳ gấp rút làm ra. Mọi người cùng nhau nhận xét, chia sẻ những câu chuyện thú vị trong quá trình quay phim.


 


Dung Lãm gần như có thể tiếp lời của mọi khách mời, mức độ hiểu biết của cậu về những người khác chứng tỏ không chỉ là quen biết xã giao —


 


"Chẳng phải anh bị dị ứng với quả hạch sao?"


 


"Anh, đầu gối của anh chắc là đau lắm khi trời mưa đúng không?"


 


"Ha ha, cách thắt nút cố định mà tôi dạy anh trước đây, vậy mà anh cũng dùng được."


 


Ngô Tử Hiển ngồi bên cạnh, im lặng ăn thịt viên, chỉ khi Dung Lãm chủ động bắt chuyện, hắn mới đáp lại. Nhưng hắn càng lạnh lùng như vậy, càng khiến Dung Lãm phải trò chuyện nhiều hơn với người khác.


 


Ngô Tử Hiển nhìn nụ cười đó, đột nhiên cảm thấy biểu cảm của Dung Lãm khi đối diện với người khác và đối diện với hắn, dường như không khác gì nhau.


 


Vậy nếu đổi người khác, nếu Dung Lãm tham gia chương trình cùng người khác, liệu Dung Lãm có chăm sóc chu đáo cho người đó không? Có cố gắng hết sức vì không muốn kéo chân người đó không?


 


Nếu là một ngôi sao nổi tiếng khác trở lại Forth, nửa đêm bò dậy vô thức hôn cậu. Liệu cậu có vì sự hòa thuận và phát triển bề ngoài của nhóm mà lựa chọn im lặng hết lần này đến lần khác không?


 


Nhận ra điều này, Ngô Tử Hiển càng thêm khó chịu, để kìm nén sự u ám không tên, hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà.



 


Đoạn phim nổi bật tiếp tục phát, ống kính chuyển sang một nhóm nữ. Họ khá may mắn, chiếc bẫy họ làm đã bắt được một con gà rừng vào ngày thứ năm.


 


Nhưng mỗi khi họ định cắt cổ con gà, con gà rừng lại kêu lên thảm thiết, giãy giụa dữ dội. Hai người không nỡ, cuối cùng đã thả con gà rừng đi.


 


Một nam khách mời bên cạnh xem mà tức giận, buột miệng nói: "Ngay cả một con gà cũng không dám giết, nhát gan như vậy, tham gia chương trình sinh tồn làm gì, bình thường chắc cũng không nấu cơm chứ?"


 


Hai cô gái nghe vậy ngẩn người, đối mặt với lời chỉ trích của tiền bối, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.


 


Thấy bầu không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm. Nam khách mời lúc này mới nhận ra mình nói quá lời, ấp úng muốn chữa cháy.


 


Lúc này, lại là Dung Lãm ra mặt giải vây: "Anh Trần, anh còn dám nói người khác, lần trước đi leo núi với em, nhìn thấy một miếng da rắn, anh suýt nữa nhảy lên người em."


 


"Cậu, cậu nói chuyện này làm gì." Nam khách mời đỏ mặt.


 


Cả phòng cười ồ lên, những người khác cũng trêu chọc anh ta: "Anh Trần, nhát gan như vậy, leo núi làm gì."


 


"Nhóc con, Dung Lãm, bây giờ ai cũng biết rồi!" Mặc dù nam khách mời giả vờ trách móc, nhưng anh ta cũng có thể nhìn ra Dung Lãm đang giúp mình. Hai cô gái vừa nãy còn luống cuống tay chân lúc này cũng đang cười lớn, bầu không khí ngượng ngùng trước đó đã tan biến hoàn toàn.


 


"Hơn nữa bây giờ nấu ăn cũng không cần phải tự tay giết gà, siêu thị dưới lầu ngay cả cá cũng có thể phi lê sẵn cho mình, lại còn rẻ." Dung Lãm nói.


 


Cô gái tiếp tục câu chuyện: "Tôi đi siêu thị mua gà, đều được chặt sẵn thành miếng, quả thực rất tiện."


 


Những người khác cũng phụ họa: "Thêm hai mươi tệ tiền chế biến, còn có thể trực tiếp xào ra một đĩa gà xào ớt, ngồi trên ghế ăn luôn."


 


"Hay vậy, tiệm nào thế?"


 


"Chính là siêu thị xx ở phía đông thành phố, tôi thấy tay nghề chế biến của họ cũng được."


 


Mọi người 'người này một câu, người kia một câu' tranh nhau nói, chủ đề nhanh chóng được chuyển sang chuyện khác. Hai cô gái không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Dung Lãm, ánh mắt đầy biết ơn.


 


Dung Lãm mỉm cười lịch sự, ra hiệu cho họ không cần để tâm.


 


Tối hôm đó, hai cô gái này thay đồ bơi, chuẩn bị đến bể bơi của khách sạn bơi lội. Khi họ bước ra khỏi phòng thay đồ, một người hỏi: "Này, cậu nói xem, mình nên tặng quà cảm ơn gì cho Dung Lãm nhỉ?"


 


"Tại sao phải tặng quà cho anh Dung?"


 


"Anh ấy đã giúp chúng ta giải vây trong buổi tọa đàm mà."


 



"Cũng không cần phải tặng quà..." Cô bạn nghi ngờ nhìn cô, đột nhiên nhận ra điều gì đó. "Khoan đã, không phải cậu thích anh ấy rồi chứ?"


 


Cô gái đỏ mặt, vội vàng phản bác: "Cậu nói linh tinh gì đấy! Quà cảm ơn, hiểu không, quà cảm ơn!"


 


"Thôi đi." Cô bạn bĩu môi, vừa chỉnh dây áo tắm vừa nói. "Nghe chị em này khuyên một câu, anh Dung này á—" Đột nhiên cô ghé sát lại, hạ giọng. "Làm bạn thì tuyệt đối không chê vào đâu được, nhưng làm bạn trai thì không ổn lắm. Cậu cũng không muốn bạn trai mình như cái điều hòa trung tâm, suốt ngày tỏa nhiệt cho người khác chứ?"


 


Cô gái nghe vậy trầm ngâm một lúc, rồi thăm dò hỏi: "Anh ấy trước đây chưa từng có bạn gái sao?"


 


"Không, đều bị anh ấy dùng đủ mọi lý do từ chối." Cô bạn nói.


 


Thấy cô gái có vẻ ngẩn ngơ, cô bạn lại không nhịn được khuyên nhủ: "Tôi không có ý nói xấu anh Dung đâu, nhưng thân thiết với ai cũng như nhau, chứng tỏ không thực sự thân thiết với ai cả, cậu hiểu ý tôi chứ?"


 


"Biết rồi, biết rồi." Cô gái bất đắc dĩ nói. "Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi. Tôi đã thay đổi năm người bạn trai rồi, còn vấp ngã vì đàn ông nữa sao? Tôi thực sự không có ý gì khác, tặng quà chỉ là để bày tỏ lòng biết ơn."


 


Đúng lúc này, đột nhiên có người nổi lên từ bể bơi, khiến hai người giật mình. Người đó hít sâu một hơi, dùng một tay vuốt tóc mái ra sau tai —


 


Vậy mà lại là Ngô Tử Hiển!


 


Ngô Tử Hiển im lặng nhìn họ, không nói gì, những giọt nước lăn dài trên lồng ngực trắng mịn như sữa của hắn.


 


Bình thường không thấy Dung Lãm và Ngô Tử Hiển ở cùng nhau, nhưng dù sao hai người cũng là đồng đội. Những lời họ nói hôm nay, khó tránh khỏi việc truyền đến tai Dung Lãm.


 


Nhận ra điều này, hai người xấu hổ không còn tâm trạng bơi lội nữa. Họ vội vàng xin lỗi Ngô Tử Hiển rồi viện cớ xoay người rời đi.


 


Ngô Tử Hiển không nhúc nhích, những giọt nước từ tóc mái rơi xuống mặt nước tí tách. Sau khi hai cô gái rời đi, cả bể bơi ngoài trời trở nên yên tĩnh lạ thường.


 


Đứng yên một lúc lâu, Ngô Tử Hiển lại chìm xuống nước. Nhưng lần này, kiểu bơi đã đổi thành bơi ngửa.


 


["Làm bạn thì tuyệt đối không chê vào đâu được, nhưng làm bạn trai thì không ổn lắm."]


 


["Cậu cũng không muốn bạn trai mình như cái điều hòa trung tâm, suốt ngày tỏa nhiệt cho người khác chứ?"]


 


["Thân thiết với ai cũng như nhau, chứng tỏ không thực sự thân thiết với ai cả."]


 


Những người không liên quan lại nhìn thấu mọi chuyện.


 


Ngô Tử Hiển nổi trên mặt nước như con rái cá, trôi lững lờ, cho đến khi đầu va vào cơ bụng của một người. Hắn xoa xoa chỗ đầu bị đau, xoay người lại, đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt giả vờ thân thiết của Đường Diên Chi.


 


"Tử Hiển, chúc mừng em giành chiến thắng nhé." Y nói.



 


"Cảm ơn." Ngô Tử Hiển thản nhiên đáp. "Có chuyện gì sao?"


 


"Anh đến chúc mừng em, không có việc gì thì không thể nói chuyện phiếm với em sao?"
Ngô Tử Hiển nhìn y một lúc, nói thẳng: "Tôi không có ý cản trở anh, nên không cần phải tốn công xây dựng mối quan hệ tốt với tôi."


 


Đường Diên Chi chết lặng, thầm nghĩ người máy này còn lười nói chuyện xã giao với mình vài câu.


 


Y cố gắng tỏ ra hiểu chuyện: "Sao có thể nói như vậy, cũng phải tôn trọng ý kiến của em chứ?"


 


"Vậy thì anh tốt nhất nên từ bỏ."


 


"..."


 


Chuyện xào couple quả thực không có lợi gì cho Ngô Tử Hiển, Đường Diên Chi cũng hiểu điều đó. Vì vậy, y không mong Ngô Tử Hiển chủ động tương tác với mình, chỉ cần đừng cố tình phá đám y là được.


 


Đường Diên Chi vắt óc suy nghĩ, muốn tranh thủ thêm chút nữa, đúng lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện Dung Lãm đang đứng ở cửa bể bơi.


 


"Nhóm trưởng." Y không nghĩ nhiều, vội vàng vẫy tay với đối phương. "Đứng ngây ra đó làm gì, vào đây đi."


 


Ngô Tử Hiển nhìn theo ánh mắt Đường Diên Chi.


 


Dung Lãm nhìn hai người với ánh mắt ảm đạm, như không có tiêu cự. Nhưng khi nhận ra ánh mắt của Ngô Tử Hiển, nụ cười của Dung Lãm hiện lên trước cả ý thức, trí nhớ cơ bắp giúp cậu nở một nụ cười đúng mực. Nhưng không lâu sau, khóe miệng cậu lại không kìm được mà hạ xuống.


 


Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi Ngô Tử Hiển chớp mắt lần nữa, Dung Lãm đã kìm nén được sự ghen tị trong lòng, bình tĩnh bước đến chỗ hai người.


 


"Anh, hai người đang làm gì vậy?" Cậu cười, ngay cả đáy mắt cũng trong veo.


 


"Anh đang bồi dưỡng tình cảm với Tử Hiển."


 


"Ai lại bồi dưỡng tình cảm ở bể bơi chứ, trời lạnh rồi, đừng để bị cảm." Dung Lãm vừa kẹp điếu thuốc vừa nói đùa.


 


"Tụi anh ra ngoài ngay đây... Tử Hiển, em nhìn gì vậy?"


 


Khoảnh khắc đó, Ngô Tử Hiển ngẩng đầu nhìn Dung Lãm, đột nhiên hiểu ra.


 


Chu đáo, trưởng thành, đáng tin cậy, nhường nhịn... những phẩm chất này Dung Lãm thể hiện với hắn không có gì đặc biệt. Dung Lãm đối xử với hắn thế nào, cũng sẽ đối xử với người khác như vậy. Nhưng chỉ có biểu cảm vừa rồi, chỉ có biểu cảm đó, Dung Lãm chưa từng thể hiện khi nhìn người khác.


 


Từ đầu đến cuối, chỉ dành cho Ngô Tử Hiển hắn.


 


—-----


Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Truyện Nụ Hôn Say Giấc - Yêu Yêu Cửu Tiên Sinh Story Chương 35: Chỉ Có Ngô Tử Hiển Hắn
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...