Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 277
70@-
Ma Đỉnh An tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại không được tốt. Thỉnh thoảng có dũng khí bộc phát nhưng khi bình tĩnh lại thì gan cũng không to đến thế.
Hôm qua ban đầu còn khá trọng nghĩa khí, cảm thấy Văn Nghênh Dung là vì anh ta.
Nhưng nghe nói sẽ bị bắt liền không còn quan tâm gì nữa, kể hết những gì có thể kể.
Sáng sớm, đồn cảnh sát đã cử người đến gọi cả Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong đến.
Ba người đối chất.
Mặt Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong đều đen lại.
Chuyện này hoàn toàn không giống như họ dự tính.
“Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi.” Văn Nghênh Dung lập tức nói: “Tin An Noãn về đúng là tôi đã nói cho Ma Đỉnh An nhưng điều này không phạm pháp. Tôi biết Ma Đỉnh An thích An Noãn, đã từng đến nhà hỏi cưới, thấy anh ta liền nói cho anh ta một tiếng, đây không phải là chuyện bình thường sao?”
“Đúng, chính là vậy.” Tống Vĩnh Phong bên cạnh phụ họa: “Đồng chí cảnh sát, tôi đây chỉ là người tốt giúp người thành toàn, không có ác ý gì hết.”
An Noãn đến nơi vừa hay nghe được câu này.
Nghe xong liền giận sôi máu.
Cạch một tiếng, An Noãn đẩy cửa ra.
Mọi người trong phòng cùng nhìn cô.
“An Noãn.” Văn Nghênh Dung thấy An Noãn, lớn tiếng hét: “Có phải cô nói bậy, vu khống chúng tôi nên cảnh sát mới bắt chúng tôi đến đây không? Sao cô lại độc ác như vậy?”
May mà đây là ở đồn cảnh sát, hơn nữa An Noãn cũng không phải là người thích động tay động chân, nếu không có lẽ trước khi nói chuyện đã tát một cái.
“Hét cái gì!” Cảnh sát bên cạnh trừng Văn Nghênh Dung một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Dù sao trong lòng Văn Nghênh Dung vốn đã chột dạ, bị trừng một cái liền co rụt cổ lại.
“Là tôi báo cảnh sát, sao, tôi không nên báo cảnh sát à?” An Noãn đi đến trước mặt Văn Nghênh Dung: “Mấy người nói mấy người là người tốt giúp người khác thành toàn, tôi hỏi cô, hôm qua chúng ta gặp nhau lúc trưa có phải tôi đã nói rõ với các người là tôi cùng vị hôn phu về đúng không? Các người còn xúi giục Ma Đỉnh An nửa đêm đến tìm tôi, đây là có ý gì? Cô không phải muốn tôi tốt, cô muốn ly gián, hủy hoại danh tiếng của tôi đúng không?”
May là giữa Sở Tuấn và cô có sự tin tưởng tuyệt đối.
Nếu đổi thành một người khác nhỏ nhen, hay ghen tuông chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.
Dù sau khi giải thích, tin rằng giữa cô và Ma Đỉnh An thực sự không có quan hệ gì, trong lòng cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Cho nên An Noãn rất tức giận.
Tình cảm giữa hai người có thể trải qua thử thách, nhưng sao phải để người ngoài xen vào thử?
“Không, tôi không có.” Văn Nghênh Dung miệng cứng: “Tuyệt đối không có. Tôi cứ tưởng cô nói đùa thôi, hơn nữa tôi cũng không ngờ Ma Đỉnh An thật sự bốc đồng đi tìm cô.”
Ma Đỉnh An nghe xong cũng tức giận.
“Nói bậy! Chính là hai người xúi tôi nghĩ cách làm lớn chuyện để mọi người đều biết, làm mất mặt An Noãn, khiến cô ấy và vị hôn phu chia tay thì tôi mới có cơ hội. Nhưng các người đâu có nói hôn phu của An Noãn cũng là cảnh sát chứ…”
Ma Đỉnh An vô cùng buồn bực.
Trước đây bị bố của An Noãn dạy dỗ.
Bây giờ lại bị dạy dỗ.
Tối qua anh ta đã bị Sở Tuấn ngầm dạy dỗ một trận, ra tay rất mạnh, tuy không một vết thương nhưng đau như bị chém thịt
Ba người cãi nhau thành một mớ, cảnh sát quát mấy tiếng mới yên lặng lại.
Nhưng vẫn không ai phục ai.
An Noãn cảm thấy có chút đau đầu.
Chuyện này Ma Đỉnh An nói là bị xúi giục, cô cũng tin là như vậy. Nhưng Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong không thừa nhận.
Ma Đỉnh An lại không thể có ghi âm, ghi hình gì, hai người họ không thừa nhận thì không ai có thể làm gì.
Huống hồ cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng. Mã Đỉnh An viện lý do chính đáng là nhờ mai mối đi hỏi cưới, cho dù thừa nhận cũng chỉ xử lý nhẹ.
Lại chỉ có thể truy cứu anh ta, không truy cứu được Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong.
An Noãn cảm thấy rất tức giận.
Thiệt thòi này không thể cứ thế mà chịu.
An Noãn nhíu mày, vừa nghe ba người cãi nhau thành một mớ vừa nhớ lại.
Tống Vĩnh Phong làm kinh doanh buôn bán bông vải, mua vào bán ra kiếm chênh lệch giá. Vì thế có chút giao dịch với nhà máy may mặc của họ.
Cụ thể thì cô không rõ, dù sao cô và Tống Vĩnh Phong không thân, chỉ gặp hai lần mấy năm trước.
Nhưng làm ăn thì có người đàng hoàng, có người gian xảo.
Với nhân phẩm của Tống Vĩnh Phong, việc kinh doanh của anh ta chắc gì đã sạch sẽ?
An Noãn quyết định, một khi đồn cảnh sát không xử lý được anh ta thì cô nghĩ cách khác.
Sau một hồi cãi vã, chuyện này quả nhiên giống như An Noãn nghĩ.
Ma Đỉnh An bị An Noãn bắt quả tang nên không có cách nào chối cãi.
Nhưng Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong kiên quyết không thừa nhận, Ma Đỉnh An không có bằng chứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi.
An Noãn cũng không đến mức vì chuyện này mà muốn mạng Ma Đỉnh An, hai bên hòa giải, anh ta bồi thường một trăm tệ và phải xin lỗi công khai, chuyện coi như kết thúc.
Một trăm tệ tuy không ít nhưng Ma Đỉnh An cũng có thể lấy ra được. Xin lỗi tuy mất mặt nhưng suýt bị vào tù thì mất mặt còn nhẹ.
Đợi Sở Tuấn giảng xong buổi sáng, An Noãn đã đợi anh ăn trưa.
“Thế nào?” Sở Tuấn nói: “Chuyện của Ma Đỉnh An giải quyết ra sao rồi?”
Thế là An Noãn kể lại một lượt.
“Hiểu rồi.” Sở Tuấn nói: “Ma Đỉnh An chỉ là con tốt, còn kẻ chủ mưu thì hiện tại chưa có bằng chứng.”
“Đúng vậy.” An Noãn cắn một miếng sườn: “Nhưng em chắc chắn là bọn họ. Anh không biết đâu, lúc họ đi ra mặt mũi đắc ý cỡ nào.”
Sở Tuấn nói: “Vậy em định làm gì?”
Anh biết An Noãn là người có chủ kiến, chắc chắn đã nghĩ ra cách.
“Em muốn đối phó với Tống Vĩnh Phong. Anh ta làm ăn chắc chắn có vấn đề, chỉ cần điều tra là sẽ ra. Văn Nghênh Dung bây giờ đắc ý là vì Tống Vĩnh Phong có tiền, nếu hắn phá sản thì cô ta cũng hết đắc ý.”
An Noãn cứ tưởng Sở Tuấn sẽ ủng hộ cô, dù sao cách này tuy có chút phiền phức nhưng không tệ.
Nhưng không ngờ Sở Tuấn chỉ cười một tiếng.
“Không cần phiền phức như vậy.”
“Ừm?”
“Em à, vẫn còn quá quang minh chính đại.”
An Noãn thật sự ngạc nhiên, Sở Tuấn vậy mà lại miêu tả cô như vậy.
Đúng, cô vốn quang minh chính đại, nhưng trong chuyện này việc cô muốn làm chẳng lẽ không phải đã có chút lén lút rồi sao?
“Chuyện này giao cho anh.” Sở Tuấn rất chắc chắn: “Ngày mai sẽ có kết quả.”
An Noãn nghi ngờ: “Anh… định làm gì?”
“Không nói cho em.” Sở Tuấn nói: “Ngày mai em sẽ biết.”
Dù việc kinh doanh của Tống Vĩnh Phong có thủ đoạn, có lỗ hổng cũng không phải một lúc có thể tìm ra được. Kế hoạch của họ ở huyện chỉ có hai ngày, ngày kia là phải đi, cũng không tiện kéo dài chuyện này.
Đây là một việc ngoài kế hoạch nên Sở Tuấn dự định dùng cách đơn giản hơn để giải quyết.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Ma Đỉnh An tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại không được tốt. Thỉnh thoảng có dũng khí bộc phát nhưng khi bình tĩnh lại thì gan cũng không to đến thế.
Hôm qua ban đầu còn khá trọng nghĩa khí, cảm thấy Văn Nghênh Dung là vì anh ta.
Nhưng nghe nói sẽ bị bắt liền không còn quan tâm gì nữa, kể hết những gì có thể kể.
Sáng sớm, đồn cảnh sát đã cử người đến gọi cả Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong đến.
Ba người đối chất.
Mặt Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong đều đen lại.
Chuyện này hoàn toàn không giống như họ dự tính.
“Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi.” Văn Nghênh Dung lập tức nói: “Tin An Noãn về đúng là tôi đã nói cho Ma Đỉnh An nhưng điều này không phạm pháp. Tôi biết Ma Đỉnh An thích An Noãn, đã từng đến nhà hỏi cưới, thấy anh ta liền nói cho anh ta một tiếng, đây không phải là chuyện bình thường sao?”
“Đúng, chính là vậy.” Tống Vĩnh Phong bên cạnh phụ họa: “Đồng chí cảnh sát, tôi đây chỉ là người tốt giúp người thành toàn, không có ác ý gì hết.”
An Noãn đến nơi vừa hay nghe được câu này.
Nghe xong liền giận sôi máu.
Cạch một tiếng, An Noãn đẩy cửa ra.
Mọi người trong phòng cùng nhìn cô.
“An Noãn.” Văn Nghênh Dung thấy An Noãn, lớn tiếng hét: “Có phải cô nói bậy, vu khống chúng tôi nên cảnh sát mới bắt chúng tôi đến đây không? Sao cô lại độc ác như vậy?”
May mà đây là ở đồn cảnh sát, hơn nữa An Noãn cũng không phải là người thích động tay động chân, nếu không có lẽ trước khi nói chuyện đã tát một cái.
“Hét cái gì!” Cảnh sát bên cạnh trừng Văn Nghênh Dung một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Dù sao trong lòng Văn Nghênh Dung vốn đã chột dạ, bị trừng một cái liền co rụt cổ lại.
“Là tôi báo cảnh sát, sao, tôi không nên báo cảnh sát à?” An Noãn đi đến trước mặt Văn Nghênh Dung: “Mấy người nói mấy người là người tốt giúp người khác thành toàn, tôi hỏi cô, hôm qua chúng ta gặp nhau lúc trưa có phải tôi đã nói rõ với các người là tôi cùng vị hôn phu về đúng không? Các người còn xúi giục Ma Đỉnh An nửa đêm đến tìm tôi, đây là có ý gì? Cô không phải muốn tôi tốt, cô muốn ly gián, hủy hoại danh tiếng của tôi đúng không?”
May là giữa Sở Tuấn và cô có sự tin tưởng tuyệt đối.
Nếu đổi thành một người khác nhỏ nhen, hay ghen tuông chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều.
Dù sau khi giải thích, tin rằng giữa cô và Ma Đỉnh An thực sự không có quan hệ gì, trong lòng cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Cho nên An Noãn rất tức giận.
Tình cảm giữa hai người có thể trải qua thử thách, nhưng sao phải để người ngoài xen vào thử?
“Không, tôi không có.” Văn Nghênh Dung miệng cứng: “Tuyệt đối không có. Tôi cứ tưởng cô nói đùa thôi, hơn nữa tôi cũng không ngờ Ma Đỉnh An thật sự bốc đồng đi tìm cô.”
Ma Đỉnh An nghe xong cũng tức giận.
“Nói bậy! Chính là hai người xúi tôi nghĩ cách làm lớn chuyện để mọi người đều biết, làm mất mặt An Noãn, khiến cô ấy và vị hôn phu chia tay thì tôi mới có cơ hội. Nhưng các người đâu có nói hôn phu của An Noãn cũng là cảnh sát chứ…”
Ma Đỉnh An vô cùng buồn bực.
Trước đây bị bố của An Noãn dạy dỗ.
Bây giờ lại bị dạy dỗ.
Tối qua anh ta đã bị Sở Tuấn ngầm dạy dỗ một trận, ra tay rất mạnh, tuy không một vết thương nhưng đau như bị chém thịt
Ba người cãi nhau thành một mớ, cảnh sát quát mấy tiếng mới yên lặng lại.
Nhưng vẫn không ai phục ai.
An Noãn cảm thấy có chút đau đầu.
Chuyện này Ma Đỉnh An nói là bị xúi giục, cô cũng tin là như vậy. Nhưng Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong không thừa nhận.
Ma Đỉnh An lại không thể có ghi âm, ghi hình gì, hai người họ không thừa nhận thì không ai có thể làm gì.
Huống hồ cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng. Mã Đỉnh An viện lý do chính đáng là nhờ mai mối đi hỏi cưới, cho dù thừa nhận cũng chỉ xử lý nhẹ.
Lại chỉ có thể truy cứu anh ta, không truy cứu được Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong.
An Noãn cảm thấy rất tức giận.
Thiệt thòi này không thể cứ thế mà chịu.
An Noãn nhíu mày, vừa nghe ba người cãi nhau thành một mớ vừa nhớ lại.
Tống Vĩnh Phong làm kinh doanh buôn bán bông vải, mua vào bán ra kiếm chênh lệch giá. Vì thế có chút giao dịch với nhà máy may mặc của họ.
Cụ thể thì cô không rõ, dù sao cô và Tống Vĩnh Phong không thân, chỉ gặp hai lần mấy năm trước.
Nhưng làm ăn thì có người đàng hoàng, có người gian xảo.
Với nhân phẩm của Tống Vĩnh Phong, việc kinh doanh của anh ta chắc gì đã sạch sẽ?
An Noãn quyết định, một khi đồn cảnh sát không xử lý được anh ta thì cô nghĩ cách khác.
Sau một hồi cãi vã, chuyện này quả nhiên giống như An Noãn nghĩ.
Ma Đỉnh An bị An Noãn bắt quả tang nên không có cách nào chối cãi.
Nhưng Văn Nghênh Dung và Tống Vĩnh Phong kiên quyết không thừa nhận, Ma Đỉnh An không có bằng chứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi.
An Noãn cũng không đến mức vì chuyện này mà muốn mạng Ma Đỉnh An, hai bên hòa giải, anh ta bồi thường một trăm tệ và phải xin lỗi công khai, chuyện coi như kết thúc.
Một trăm tệ tuy không ít nhưng Ma Đỉnh An cũng có thể lấy ra được. Xin lỗi tuy mất mặt nhưng suýt bị vào tù thì mất mặt còn nhẹ.
Đợi Sở Tuấn giảng xong buổi sáng, An Noãn đã đợi anh ăn trưa.
“Thế nào?” Sở Tuấn nói: “Chuyện của Ma Đỉnh An giải quyết ra sao rồi?”
Thế là An Noãn kể lại một lượt.
“Hiểu rồi.” Sở Tuấn nói: “Ma Đỉnh An chỉ là con tốt, còn kẻ chủ mưu thì hiện tại chưa có bằng chứng.”
“Đúng vậy.” An Noãn cắn một miếng sườn: “Nhưng em chắc chắn là bọn họ. Anh không biết đâu, lúc họ đi ra mặt mũi đắc ý cỡ nào.”
Sở Tuấn nói: “Vậy em định làm gì?”
Anh biết An Noãn là người có chủ kiến, chắc chắn đã nghĩ ra cách.
“Em muốn đối phó với Tống Vĩnh Phong. Anh ta làm ăn chắc chắn có vấn đề, chỉ cần điều tra là sẽ ra. Văn Nghênh Dung bây giờ đắc ý là vì Tống Vĩnh Phong có tiền, nếu hắn phá sản thì cô ta cũng hết đắc ý.”
An Noãn cứ tưởng Sở Tuấn sẽ ủng hộ cô, dù sao cách này tuy có chút phiền phức nhưng không tệ.
Nhưng không ngờ Sở Tuấn chỉ cười một tiếng.
“Không cần phiền phức như vậy.”
“Ừm?”
“Em à, vẫn còn quá quang minh chính đại.”
An Noãn thật sự ngạc nhiên, Sở Tuấn vậy mà lại miêu tả cô như vậy.
Đúng, cô vốn quang minh chính đại, nhưng trong chuyện này việc cô muốn làm chẳng lẽ không phải đã có chút lén lút rồi sao?
“Chuyện này giao cho anh.” Sở Tuấn rất chắc chắn: “Ngày mai sẽ có kết quả.”
An Noãn nghi ngờ: “Anh… định làm gì?”
“Không nói cho em.” Sở Tuấn nói: “Ngày mai em sẽ biết.”
Dù việc kinh doanh của Tống Vĩnh Phong có thủ đoạn, có lỗ hổng cũng không phải một lúc có thể tìm ra được. Kế hoạch của họ ở huyện chỉ có hai ngày, ngày kia là phải đi, cũng không tiện kéo dài chuyện này.
Đây là một việc ngoài kế hoạch nên Sở Tuấn dự định dùng cách đơn giản hơn để giải quyết.
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 277
10.0/10 từ 43 lượt.