Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 278
81@-
Thấy Sở Tuấn tự tin như vậy An Noãn cũng chọn tin tưởng anh. Sở Tuấn là người thế nào, tội phạm hung ác nào cũng đã gặp, tất nhiên có thể dễ dàng xử lý Tống Vĩnh Phong.
Ăn trưa xong Sở Tuấn vẫn quay lại giảng bài.
An Noãn ra khỏi đồn cảnh sát đi tìm Thiệu Tĩnh Hà.
Tuy đây là bạn thân của nguyên chủ nhưng hôm qua trò chuyện một lúc, An Noãn rất thích cô ấy.
Có ký ức là một chuyện, thực sự nghe thấy, nhìn thấy lại là chuyện khác.
An Noãn muốn tìm Thiệu Tĩnh Hà đi cùng để mua một ít đặc sản địa phương mang về làm quà.
Tuy Bắc Kinh cái gì tốt cũng có nhưng đã về quê thì vẫn phải mang chút đặc sản coi như là có lòng.
Hai người đi dạo cả buổi chiều nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
An Noãn đề nghị đến quán ăn mời Thiệu Tĩnh Hà ăn cơm.
Thiệu Tĩnh Hà từ chối.
“Ra quán ăn đắt lắm, chúng ta mua chút đồ về tự nấu đi.” Thiệu Tĩnh Hà nói: “Tớ nấu, không phải cậu rất thích ăn món tớ nấu sao?”
An Noãn rất thích những cô gái nấu ăn giỏi, lập tức đồng ý.
“Được, vậy tớ mua đồ rồi đến chỗ tớ nấu.” An Noãn nói: “Chỗ tớ cái gì cũng có, đợi nấu xong bữa này, thừa gạo, mì, dầu, muối gì cậu cứ mang về hết.”
“Hả?”
“Ngày kia tớ đi rồi.” An Noãn giải thích: “Không dùng đến những thứ đó, để ở nhà cũng lãng phí. Cậu mang về hết, không phải đều có thể dùng sao?”
Trước đây Sở Tuấn đã cho dì hàng xóm một ít tiền, ý là nhờ họ mang ít củi than đến, tiện cho mấy ngày nay sinh hoạt.
Không ngờ họ lại đưa nhiều quá.
Dù sao cho ít thì ngại, mà hàng xóm láng giềng ngày trước chắc cũng từng giúp đỡ An Noãn nên Sở Tuấn cũng không tiếc tay.
Khiến dì hàng xóm rất ngại, liền giúp đến nơi đến chốn, nghĩ rằng họ phải ở vài ngày, có thể sẽ nấu vài bữa, nên mang luôn cả gạo, bột và các thứ đồ dùng trong bếp sang.
Ai ngờ họ ngoài việc đun nước ra thì không hề nấu ăn.
Thiệu Tĩnh Hà biết An Noãn lần này về không ở lại lâu nhưng nghe cô nói thế vẫn cảm thấy có chút buồn.
“Thật không nỡ xa cậu.” Thiệu Tĩnh Hà nói: “Cậu đi xa thế, đến lúc cưới cũng chẳng biết tớ có dự được không.”
“Chắc chắn được.” An Noãn nói: “Đợi tớ sắp kết hôn tớ sẽ gọi điện cho cậu. Đến lúc đó tớ mua vé cho cậu đi làm phù dâu cho tớ, ăn mặc thật đẹp.”
Bạn thân ở bên nhau luôn có nhiều ước mơ.
Thiệu Tĩnh Hà nghe vậy liền vui vẻ: “Được, vậy tớ nhất định sẽ đi.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Hai người không đến quán ăn mà đi chợ.
Rau, cá, thịt, mua đủ cả.
Phụ nữ thời đại này phần lớn đều hiền thục, dù đã kết hôn hay chưa đều biết nấu ăn.
Thiệu Tĩnh Hà cũng biết, thực ra An Noãn cũng biết, chỉ là trong ký ức thành thạo nhưng thực tế lại không thành thạo.
An Noãn đến đồn cảnh sát nhắn lại cho Sở Tuấn rồi lái xe đưa Thiệu Tĩnh Hà về nhà.
Cảm giác có bạn thân ngồi ghế phụ cũng rất tuyệt. An Noãn cảm thấy khoảnh khắc này cô chính là tổng tài bá đạo.
Về đến nhà, bắt đầu rửa rau nấu nướng. An Noãn nhóm lửa, Thiệu Tĩnh Hà xào nấu.
Chẳng mấy chốc, một bàn ăn đã xong.
Sở Tuấn có mắt nhìn, không làm phiền hai cô bạn thân tâm sự, hôm nay đặc biệt ăn tối ở đồn cảnh sát mới về.
Về đến nhà thì hai cô gái đã ăn xong. Lúc này họ đang ở trong phòng bố An.
Nhìn như đang lăn qua lăn lại trên giường, may mà là hai cô gái nếu không thì thật dễ nghĩ bậy.
Sở Tuấn có chút kỳ lạ, đây là đang làm gì.
Sở Tuấn gõ cửa.
“Noãn Noãn, anh về rồi.”
An Noãn nghe thấy liền từ trên giường bò xuống.
Thiệu Tĩnh Hà cũng vội vàng từ trên giường xuống.
Sở Tuấn nhận ra, hai người họ đang trải chăn đệm.
Chăn đâu ra thế? Nhà An Noãn không phải không có chăn thừa sao?
An Noãn vừa đi giày vừa nói: “Anh về rồi à, mau vào đây, em giới thiệu bạn thân của em.”
Thiệu Tĩnh Hà đứng bên cạnh An Noãn quan sát Sở Tuấn.
“Đây là Thiệu Tĩnh Hà.” An Noãn nói: “Đây là Sở Tuấn, chính là vị hôn phu được hứa hôn từ nhỏ với tớ.”
Hai người nhìn nhau một chút, đương nhiên Sở Tuấn chỉ liếc một cái.
Nhìn bạn thân của vị hôn thê quá nhiều là hành vi không lịch sự.
Thiệu Tĩnh Hà cũng rất kín đáo.
Nhìn chung, mọi người đều rất khách sáo.
Sở Tuấn ngạc nhiên: “Cái chăn này đâu ra thế?”
“Ồ, mượn của hàng xóm.” An Noãn nói: “Tối nay Tĩnh Hà ngủ ở đây, em muốn nói chuyện thêm với cậu ấy.”
Sở Tuấn hiểu rồi.
Rất bình thường, anh ra ngoài gặp anh em lâu ngày không gặp cũng sẽ trò chuyện cả đêm.
Bây giờ hai cô bạn thân này chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói.
“Được.” Sở Tuấn nói: “Cái chăn này đủ ấm không? Nếu không anh đến đồn mượn thêm một cái.”
“Chắc là đủ.” An Noãn vỗ vỗ: “Hay anh sờ thử xem.”
Đầu óc Sở Tuấn dừng lại một giây rồi lập tức hiểu ra.
Được rồi, đây không phải để Thiệu Tĩnh Hà ngủ, đây là để cho anh ngủ.
Cũng phải, tối nay là An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà định cuộn tròn trong chăn nói chuyện riêng của bạn thân, đương nhiên sẽ không đưa anh theo. Chắc chắn là muốn anh một mình phòng không gối chiếc.
Hơn nữa anh và An Noãn còn chưa kết hôn, lúc không có ai lén lút ngủ chung còn được. Có người ở đó thực ra vẫn phải tránh né, nếu không sẽ bị người ta dị nghị sau lưng.
“Ừm, rất tốt.” Sở Tuấn giả vờ sờ sờ: “Hai em nói chuyện vui vẻ, tối anh còn có chút việc nên về muộn một chút.”
“Muộn thế còn có việc à?” An Noãn ngạc nhiên: “Đi đâu thế?”
“Ngày mai em sẽ biết.” Sở Tuấn cười một tiếng: “Đồng chí Thiệu, cô và Noãn Noãn từ từ nói chuyện. Anh đi đây. Nếu anh chưa về mà bên ngoài có ai đến thì đừng mở cửa. Anh đã nhắn với nhà hàng xóm rồi, các em chỉ cần gọi một tiếng, hai cậu con trai nhà đó sẽ qua ngay.”
Thiệu Tĩnh Hà không nghĩ nhiều nhưng An Noãn thì biết rõ anh chuẩn bị đi làm chuyện xấu rồi.
Muốn hỏi anh một câu nhưng nghĩ lại thôi.
Sở Tuấn làm việc có chừng mực, không có gì phải lo lắng.
“Vậy anh về sớm nhé.” An Noãn nói: “Nếu về muộn anh đi nhẹ thôi, đừng làm ồn tụi em ngủ.”
Xem đi, đây là lời dặn dò chu đáo biết bao.
“Được.” Sở Tuấn cầm chìa khóa xe đi.
Cửa sân đóng lại.
Sở Tuấn ra khỏi sân liền thấy đối diện sân có một bóng đen đang ngồi xổm.
Còn có một đốm lửa le lói, bóng đen đang hút thuốc.
“Đi thôi.” Sở Tuấn nói một câu.
Bóng đen đó đứng dậy, chính là Phùng Hướng Văn.
Phùng Hướng Văn dụi thuốc lá xuống đất, lên ghế phụ xe địa hình.
Nhưng sắc mặt anh ta không tốt lắm, có thể thấy lúc này tâm trạng cũng không tốt.
“Tôi điên thật rồi.” Phùng Hướng Văn nói: “Vậy mà lại đồng ý đi cùng anh đánh người.”
“Xem anh nói kìa.” Sở Tuấn lạnh nhạt: “Không phải tôi bảo anh đi, là anh tự mình muốn đi. Một Tống Vĩnh Phong, tôi một tay cũng xử lý được.”
Phùng Hướng Văn cười lạnh một tiếng: “Rồng mạnh không ép rắn địa phương, tôi không phải muốn giúp anh nhưng tôi không thể để người ta bôi nhọ Tiểu An.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Thấy Sở Tuấn tự tin như vậy An Noãn cũng chọn tin tưởng anh. Sở Tuấn là người thế nào, tội phạm hung ác nào cũng đã gặp, tất nhiên có thể dễ dàng xử lý Tống Vĩnh Phong.
Ăn trưa xong Sở Tuấn vẫn quay lại giảng bài.
An Noãn ra khỏi đồn cảnh sát đi tìm Thiệu Tĩnh Hà.
Tuy đây là bạn thân của nguyên chủ nhưng hôm qua trò chuyện một lúc, An Noãn rất thích cô ấy.
Có ký ức là một chuyện, thực sự nghe thấy, nhìn thấy lại là chuyện khác.
An Noãn muốn tìm Thiệu Tĩnh Hà đi cùng để mua một ít đặc sản địa phương mang về làm quà.
Tuy Bắc Kinh cái gì tốt cũng có nhưng đã về quê thì vẫn phải mang chút đặc sản coi như là có lòng.
Hai người đi dạo cả buổi chiều nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
An Noãn đề nghị đến quán ăn mời Thiệu Tĩnh Hà ăn cơm.
Thiệu Tĩnh Hà từ chối.
“Ra quán ăn đắt lắm, chúng ta mua chút đồ về tự nấu đi.” Thiệu Tĩnh Hà nói: “Tớ nấu, không phải cậu rất thích ăn món tớ nấu sao?”
An Noãn rất thích những cô gái nấu ăn giỏi, lập tức đồng ý.
“Được, vậy tớ mua đồ rồi đến chỗ tớ nấu.” An Noãn nói: “Chỗ tớ cái gì cũng có, đợi nấu xong bữa này, thừa gạo, mì, dầu, muối gì cậu cứ mang về hết.”
“Hả?”
“Ngày kia tớ đi rồi.” An Noãn giải thích: “Không dùng đến những thứ đó, để ở nhà cũng lãng phí. Cậu mang về hết, không phải đều có thể dùng sao?”
Trước đây Sở Tuấn đã cho dì hàng xóm một ít tiền, ý là nhờ họ mang ít củi than đến, tiện cho mấy ngày nay sinh hoạt.
Không ngờ họ lại đưa nhiều quá.
Dù sao cho ít thì ngại, mà hàng xóm láng giềng ngày trước chắc cũng từng giúp đỡ An Noãn nên Sở Tuấn cũng không tiếc tay.
Khiến dì hàng xóm rất ngại, liền giúp đến nơi đến chốn, nghĩ rằng họ phải ở vài ngày, có thể sẽ nấu vài bữa, nên mang luôn cả gạo, bột và các thứ đồ dùng trong bếp sang.
Ai ngờ họ ngoài việc đun nước ra thì không hề nấu ăn.
Thiệu Tĩnh Hà biết An Noãn lần này về không ở lại lâu nhưng nghe cô nói thế vẫn cảm thấy có chút buồn.
“Thật không nỡ xa cậu.” Thiệu Tĩnh Hà nói: “Cậu đi xa thế, đến lúc cưới cũng chẳng biết tớ có dự được không.”
“Chắc chắn được.” An Noãn nói: “Đợi tớ sắp kết hôn tớ sẽ gọi điện cho cậu. Đến lúc đó tớ mua vé cho cậu đi làm phù dâu cho tớ, ăn mặc thật đẹp.”
Bạn thân ở bên nhau luôn có nhiều ước mơ.
Thiệu Tĩnh Hà nghe vậy liền vui vẻ: “Được, vậy tớ nhất định sẽ đi.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Hai người không đến quán ăn mà đi chợ.
Rau, cá, thịt, mua đủ cả.
Phụ nữ thời đại này phần lớn đều hiền thục, dù đã kết hôn hay chưa đều biết nấu ăn.
Thiệu Tĩnh Hà cũng biết, thực ra An Noãn cũng biết, chỉ là trong ký ức thành thạo nhưng thực tế lại không thành thạo.
An Noãn đến đồn cảnh sát nhắn lại cho Sở Tuấn rồi lái xe đưa Thiệu Tĩnh Hà về nhà.
Cảm giác có bạn thân ngồi ghế phụ cũng rất tuyệt. An Noãn cảm thấy khoảnh khắc này cô chính là tổng tài bá đạo.
Về đến nhà, bắt đầu rửa rau nấu nướng. An Noãn nhóm lửa, Thiệu Tĩnh Hà xào nấu.
Chẳng mấy chốc, một bàn ăn đã xong.
Sở Tuấn có mắt nhìn, không làm phiền hai cô bạn thân tâm sự, hôm nay đặc biệt ăn tối ở đồn cảnh sát mới về.
Về đến nhà thì hai cô gái đã ăn xong. Lúc này họ đang ở trong phòng bố An.
Nhìn như đang lăn qua lăn lại trên giường, may mà là hai cô gái nếu không thì thật dễ nghĩ bậy.
Sở Tuấn có chút kỳ lạ, đây là đang làm gì.
Sở Tuấn gõ cửa.
“Noãn Noãn, anh về rồi.”
An Noãn nghe thấy liền từ trên giường bò xuống.
Thiệu Tĩnh Hà cũng vội vàng từ trên giường xuống.
Sở Tuấn nhận ra, hai người họ đang trải chăn đệm.
Chăn đâu ra thế? Nhà An Noãn không phải không có chăn thừa sao?
An Noãn vừa đi giày vừa nói: “Anh về rồi à, mau vào đây, em giới thiệu bạn thân của em.”
Thiệu Tĩnh Hà đứng bên cạnh An Noãn quan sát Sở Tuấn.
“Đây là Thiệu Tĩnh Hà.” An Noãn nói: “Đây là Sở Tuấn, chính là vị hôn phu được hứa hôn từ nhỏ với tớ.”
Hai người nhìn nhau một chút, đương nhiên Sở Tuấn chỉ liếc một cái.
Nhìn bạn thân của vị hôn thê quá nhiều là hành vi không lịch sự.
Thiệu Tĩnh Hà cũng rất kín đáo.
Nhìn chung, mọi người đều rất khách sáo.
Sở Tuấn ngạc nhiên: “Cái chăn này đâu ra thế?”
“Ồ, mượn của hàng xóm.” An Noãn nói: “Tối nay Tĩnh Hà ngủ ở đây, em muốn nói chuyện thêm với cậu ấy.”
Sở Tuấn hiểu rồi.
Rất bình thường, anh ra ngoài gặp anh em lâu ngày không gặp cũng sẽ trò chuyện cả đêm.
Bây giờ hai cô bạn thân này chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói.
“Được.” Sở Tuấn nói: “Cái chăn này đủ ấm không? Nếu không anh đến đồn mượn thêm một cái.”
“Chắc là đủ.” An Noãn vỗ vỗ: “Hay anh sờ thử xem.”
Đầu óc Sở Tuấn dừng lại một giây rồi lập tức hiểu ra.
Được rồi, đây không phải để Thiệu Tĩnh Hà ngủ, đây là để cho anh ngủ.
Cũng phải, tối nay là An Noãn và Thiệu Tĩnh Hà định cuộn tròn trong chăn nói chuyện riêng của bạn thân, đương nhiên sẽ không đưa anh theo. Chắc chắn là muốn anh một mình phòng không gối chiếc.
Hơn nữa anh và An Noãn còn chưa kết hôn, lúc không có ai lén lút ngủ chung còn được. Có người ở đó thực ra vẫn phải tránh né, nếu không sẽ bị người ta dị nghị sau lưng.
“Ừm, rất tốt.” Sở Tuấn giả vờ sờ sờ: “Hai em nói chuyện vui vẻ, tối anh còn có chút việc nên về muộn một chút.”
“Muộn thế còn có việc à?” An Noãn ngạc nhiên: “Đi đâu thế?”
“Ngày mai em sẽ biết.” Sở Tuấn cười một tiếng: “Đồng chí Thiệu, cô và Noãn Noãn từ từ nói chuyện. Anh đi đây. Nếu anh chưa về mà bên ngoài có ai đến thì đừng mở cửa. Anh đã nhắn với nhà hàng xóm rồi, các em chỉ cần gọi một tiếng, hai cậu con trai nhà đó sẽ qua ngay.”
Thiệu Tĩnh Hà không nghĩ nhiều nhưng An Noãn thì biết rõ anh chuẩn bị đi làm chuyện xấu rồi.
Muốn hỏi anh một câu nhưng nghĩ lại thôi.
Sở Tuấn làm việc có chừng mực, không có gì phải lo lắng.
“Vậy anh về sớm nhé.” An Noãn nói: “Nếu về muộn anh đi nhẹ thôi, đừng làm ồn tụi em ngủ.”
Xem đi, đây là lời dặn dò chu đáo biết bao.
“Được.” Sở Tuấn cầm chìa khóa xe đi.
Cửa sân đóng lại.
Sở Tuấn ra khỏi sân liền thấy đối diện sân có một bóng đen đang ngồi xổm.
Còn có một đốm lửa le lói, bóng đen đang hút thuốc.
“Đi thôi.” Sở Tuấn nói một câu.
Bóng đen đó đứng dậy, chính là Phùng Hướng Văn.
Phùng Hướng Văn dụi thuốc lá xuống đất, lên ghế phụ xe địa hình.
Nhưng sắc mặt anh ta không tốt lắm, có thể thấy lúc này tâm trạng cũng không tốt.
“Tôi điên thật rồi.” Phùng Hướng Văn nói: “Vậy mà lại đồng ý đi cùng anh đánh người.”
“Xem anh nói kìa.” Sở Tuấn lạnh nhạt: “Không phải tôi bảo anh đi, là anh tự mình muốn đi. Một Tống Vĩnh Phong, tôi một tay cũng xử lý được.”
Phùng Hướng Văn cười lạnh một tiếng: “Rồng mạnh không ép rắn địa phương, tôi không phải muốn giúp anh nhưng tôi không thể để người ta bôi nhọ Tiểu An.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 278
10.0/10 từ 43 lượt.