Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Chương 276
86@-
Sở Tuấn tuy kiến thức rộng nhưng cũng chưa từng trực tiếp trải nghiệm chuyện như thế này, quả thực có chút căng thẳng.
Dây buộc tóc mà An Noãn dùng để trói tay anh, chỉ cần một chút sức là có thể giật ra nhưng anh không dám.
Đây không phải là một cuộc chiến mà là một thái độ.
“Noãn Noãn, em xem…” Sở Tuấn yếu ớt nói: “Chúng ta chưa kết hôn, như vậy… có phải không tốt lắm không?”
“Ha ha.” An Noãn cười qua loa: “Rất tốt. Anh đừng nhúc nhích, nằm im là được. Hôm nay cơ ngực, cơ bụng với cặp chân dài kia em nhất định phải xem cho bằng được.”
Sở Tuấn có chút căng thẳng, nhưng tình hình hiện tại cũng không có cách nào khác.
Anh cũng không thể hất An Noãn xuống, cũng không thể thực sự bỏ chạy.
An Noãn không dễ lừa như vậy.
Hôm nay cô quyết tâm lột đồ anh như vậy rõ ràng là có mục đích khác.
Sở Tuấn thở dài.
“Không giấu được em…”
“Không giấu được còn giấu? Anh muốn phạm lỗi à.”
An Noãn lần lượt cởi từng chiếc cúc áo cổ của anh.
Quả nhiên, ở xương quai xanh có một mảng bầm tím.
“Quả nhiên bị thương, em đã cảm thấy có chút không ổn, sao Tiểu Mã lại biết anh đánh nhau giỏi, sắp đi ngủ rồi mà áo còn cài kín như vậy…” An Noãn sờ một chút: “Anh đánh nhau với ai thế? Phùng Hướng Văn?”
“Ừ, có anh ta, nhưng không chỉ mỗi anh ta. Chỉ là mọi người… so tài một chút thôi, không nghiêm trọng.”
Sở Tuấn thấy đã bị phát hiện rồi thì cũng không giấu nữa, thả lỏng nằm trên giường, áo mở toang, hai tay vẫn bị trói lại, giơ qua đầu.
May mà anh không nhìn thấy chính mình, nếu không chắc sẽ biết mình lúc này trông “ngon mắt” đến mức nào.
“Không phải anh đi giảng bài sao? Sao lại giao lưu với họ?” An Noãn tiếp tục cởi cúc xuống: “Những chỗ khác còn có không?”
“Ừm… trên eo còn một mảng…” Sở Tuấn bây giờ đã buông xuôi, thậm chí còn xoay eo: “Bên này.”
Buổi tối đi ngủ nên không mặc đồ công sở, đã thay đồ ngủ, quần ngủ có dây chun.
An Noãn không khách sáo mà kéo xuống một chút.
Quả nhiên trên eo cũng có một mảng bầm tím.
“Còn chỗ nào khác không?”
“Hết rồi, thật sự hết rồi.”
“Vậy anh đừng động, em dùng rượu thuốc xoa cho anh.”
An Noãn bò dậy, lấy rượu thuốc từ trong hành lý ra.
Vận may của họ thật là… đi đâu cũng không thể thiếu rượu thuốc.
Cô đổ rượu thuốc ra tay xoa nóng, rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ bầm tím trên người Sở Tuấn. Dù biết vài ngày là tự khỏi, nhưng cô vẫn không đành lòng để mặc kệ.
Sức của An Noãn không lớn nhưng xoa bóp một hồi như vậy Sở Tuấn cũng toát mồ hôi.
Đợi xoa xong Sở Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy tắm xong coi như công cốc rồi.” Anh ngồi dậy: “Anh đi tắm lại chút.”
An Noãn đáp một tiếng rồi bỗng phản ứng lại: “Khoan đã.”
“Sao thế?”
“Chẳng phải em đã trói tay anh sao? Anh giãy ra lúc nào thế?”
Sở Tuấn cười một tiếng: “Chút tiểu xảo này của em có thể trói được anh sao? Em cũng quá xem thường anh rồi nhỉ? Vị hôn phu của em… dù sao cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
An Noãn bĩu môi: “Anh nghĩ đây là vấn đề tiểu xảo sao? Không, đây là vấn đề vị thế trong gia đình. Em trói anh vậy mà anh lại dám giật ra? Anh đang đùa với lửa à?”
Sở Tuấn không biết nói gì.
Sơ suất rồi.
Đúng là, đã giả vờ lâu như vậy, đáng lẽ nên giả vờ thêm một lúc nữa.
Đây chính là thách thức quyền uy.
“Sai rồi, anh sai rồi.” Sở Tuấn lập tức nhận lỗi: “Sau này em có trói anh nữa anh nhất định đợi em hết giận, tự tay cởi ra.”
Sở Tuấn lại gần, dùng đầu dụi vào mặt An Noãn, dụi dụi.
An Noãn đẩy đầu Sở Tuấn ra, lấy một chiếc khăn lớn qua.
“Không có nước nóng, lại muộn rồi, đừng tắm kẻo bị cảm.” An Noãn nói: “Chỉ là ra một ít mồ hôi, lấy một chậu nước lau qua là được.”
“Được.”
Sở Tuấn xuống giường, dùng nước trong phích đổ ra chậu, thêm chút nước lạnh rồi lau người.
Trong phòng thoang thoảng mùi rượu thuốc, Sở Tuấn vừa lau vừa nói: “Mở cửa sổ cho thoáng khí đi, nếu không ngột ngạt quá.”
An Noãn đi đến đẩy cửa sổ ra, một cơn gió liền thổi vào.
Tuy không thể nói là gió lạnh cắt da nhưng cũng khá lạnh.
Rồi cô nhanh chóng chui lên giường.
May mà không phải ngủ một mình, tuy không có điều hòa, chăn điện nhưng có Sở Tuấn, tối cũng không sợ lạnh.
Sở Tuấn lau người xong cũng lên giường.
Ngày hôm nay tuy dường như không có chuyện gì nhưng cũng khá mệt.
An Noãn thở ra một hơi dài: “Mối quan hệ giữa người với người thật phức tạp, không thể đơn thuần một chút, đơn giản một chút sao?”
Dưới chăn, Sở Tuấn cẩn thận ôm lấy eo cô.
“Vẫn có chứ. Như mối quan hệ giữa chúng ta, chẳng phải rất đơn thuần sao?” – Sở Tuấn nói: “Ngủ thôi.”
Quan hệ nằm chung một giường cũng được coi là đơn thuần sao?
An Noãn mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau dậy cửa sổ đã được đóng lại.
Có mùi thơm từ bên ngoài bay vào.
An Noãn ngồi dậy gãi đầu, mơ màng nghĩ, chẳng lẽ Sở Tuấn dậy sớm làm bữa sáng?
Không thể nào.
Sở Tuấn tuy là một người đàn ông rất chu đáo và không có tư tưởng gia trưởng nhưng về việc nhà anh không giỏi.
Không phải không làm được mà là không khéo. Dù sao từ nhỏ đã có người làm, là một thiếu gia thực thụ, không có thói quen tự tay làm.
Cô khoác áo ra khỏi phòng thì thấy Sở Tuấn đang định bước vào.
“Dậy rồi à?” – Anh nói: “Anh đang định vào gọi em dậy ăn sáng.”
Hôm nay còn có việc nên không thể ngủ nướng.
Sở Tuấn đã hẹn giờ, sáng sớm phải đến đồn cảnh sát lên lớp. Chuyện tối qua cũng cần có kết quả, An Noãn cũng phải có mặt.
An Noãn nhìn ra bàn ăn ngoài phòng khách – một chiếc bàn tròn tám người – đã dọn sẵn vài món.
“Anh làm bữa sáng à?”
Cô đi qua xem.
Có bánh trứng, có mì xào mà người địa phương thường làm, còn có một bát cháo.
Trong đĩa có trứng vịt muối đã bóc vỏ và củ cải khô nhà tự muối.
Một bữa sáng rất bình thường.
“Anh làm gì có tài năng đó.” Sở Tuấn nói: “Đây là nhờ dì hàng xóm làm, yên tâm, anh đã đưa tiền. Em lâu lắm mới về nhà, ngày nào cũng ăn ngoài. Anh nghĩ, chắc em sẽ muốn ăn món nhà làm.”
Cơm ở quán ăn và cơm nhà làm dù sao cũng là cảm giác khác nhau.
An Noãn đi rửa mặt, về cầm một miếng bánh trứng bỏ vào miệng.
“Ừm, ngon.”
An Noãn rất hài lòng.
Yêu cầu của cô cũng rất đơn giản, có tâm là được, không khó tính đến mức phải bắt Sở Tuấn tự mình vào bếp. Dù sao bản thân cô về phương diện này cũng không giỏi.
Ăn cơm xong hai người rửa bát đĩa mang sang nhà hàng xóm rồi cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Theo kế hoạch, họ còn ở lại huyện hai ngày, hai ngày này phải giải quyết xong mọi việc mới được. Để tránh sau này lại có liên quan.
“Anh yên tâm đi lên lớp.” An Noãn nói: “Chuyện này em tự mình giải quyết được.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Sở Tuấn tuy kiến thức rộng nhưng cũng chưa từng trực tiếp trải nghiệm chuyện như thế này, quả thực có chút căng thẳng.
Dây buộc tóc mà An Noãn dùng để trói tay anh, chỉ cần một chút sức là có thể giật ra nhưng anh không dám.
Đây không phải là một cuộc chiến mà là một thái độ.
“Noãn Noãn, em xem…” Sở Tuấn yếu ớt nói: “Chúng ta chưa kết hôn, như vậy… có phải không tốt lắm không?”
“Ha ha.” An Noãn cười qua loa: “Rất tốt. Anh đừng nhúc nhích, nằm im là được. Hôm nay cơ ngực, cơ bụng với cặp chân dài kia em nhất định phải xem cho bằng được.”
Sở Tuấn có chút căng thẳng, nhưng tình hình hiện tại cũng không có cách nào khác.
Anh cũng không thể hất An Noãn xuống, cũng không thể thực sự bỏ chạy.
An Noãn không dễ lừa như vậy.
Hôm nay cô quyết tâm lột đồ anh như vậy rõ ràng là có mục đích khác.
Sở Tuấn thở dài.
“Không giấu được em…”
“Không giấu được còn giấu? Anh muốn phạm lỗi à.”
An Noãn lần lượt cởi từng chiếc cúc áo cổ của anh.
Quả nhiên, ở xương quai xanh có một mảng bầm tím.
“Quả nhiên bị thương, em đã cảm thấy có chút không ổn, sao Tiểu Mã lại biết anh đánh nhau giỏi, sắp đi ngủ rồi mà áo còn cài kín như vậy…” An Noãn sờ một chút: “Anh đánh nhau với ai thế? Phùng Hướng Văn?”
“Ừ, có anh ta, nhưng không chỉ mỗi anh ta. Chỉ là mọi người… so tài một chút thôi, không nghiêm trọng.”
Sở Tuấn thấy đã bị phát hiện rồi thì cũng không giấu nữa, thả lỏng nằm trên giường, áo mở toang, hai tay vẫn bị trói lại, giơ qua đầu.
May mà anh không nhìn thấy chính mình, nếu không chắc sẽ biết mình lúc này trông “ngon mắt” đến mức nào.
“Không phải anh đi giảng bài sao? Sao lại giao lưu với họ?” An Noãn tiếp tục cởi cúc xuống: “Những chỗ khác còn có không?”
“Ừm… trên eo còn một mảng…” Sở Tuấn bây giờ đã buông xuôi, thậm chí còn xoay eo: “Bên này.”
Buổi tối đi ngủ nên không mặc đồ công sở, đã thay đồ ngủ, quần ngủ có dây chun.
An Noãn không khách sáo mà kéo xuống một chút.
Quả nhiên trên eo cũng có một mảng bầm tím.
“Còn chỗ nào khác không?”
“Hết rồi, thật sự hết rồi.”
“Vậy anh đừng động, em dùng rượu thuốc xoa cho anh.”
An Noãn bò dậy, lấy rượu thuốc từ trong hành lý ra.
Vận may của họ thật là… đi đâu cũng không thể thiếu rượu thuốc.
Cô đổ rượu thuốc ra tay xoa nóng, rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ bầm tím trên người Sở Tuấn. Dù biết vài ngày là tự khỏi, nhưng cô vẫn không đành lòng để mặc kệ.
Sức của An Noãn không lớn nhưng xoa bóp một hồi như vậy Sở Tuấn cũng toát mồ hôi.
Đợi xoa xong Sở Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy tắm xong coi như công cốc rồi.” Anh ngồi dậy: “Anh đi tắm lại chút.”
An Noãn đáp một tiếng rồi bỗng phản ứng lại: “Khoan đã.”
“Sao thế?”
“Chẳng phải em đã trói tay anh sao? Anh giãy ra lúc nào thế?”
Sở Tuấn cười một tiếng: “Chút tiểu xảo này của em có thể trói được anh sao? Em cũng quá xem thường anh rồi nhỉ? Vị hôn phu của em… dù sao cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
An Noãn bĩu môi: “Anh nghĩ đây là vấn đề tiểu xảo sao? Không, đây là vấn đề vị thế trong gia đình. Em trói anh vậy mà anh lại dám giật ra? Anh đang đùa với lửa à?”
Sở Tuấn không biết nói gì.
Sơ suất rồi.
Đúng là, đã giả vờ lâu như vậy, đáng lẽ nên giả vờ thêm một lúc nữa.
Đây chính là thách thức quyền uy.
“Sai rồi, anh sai rồi.” Sở Tuấn lập tức nhận lỗi: “Sau này em có trói anh nữa anh nhất định đợi em hết giận, tự tay cởi ra.”
Sở Tuấn lại gần, dùng đầu dụi vào mặt An Noãn, dụi dụi.
An Noãn đẩy đầu Sở Tuấn ra, lấy một chiếc khăn lớn qua.
“Không có nước nóng, lại muộn rồi, đừng tắm kẻo bị cảm.” An Noãn nói: “Chỉ là ra một ít mồ hôi, lấy một chậu nước lau qua là được.”
“Được.”
Sở Tuấn xuống giường, dùng nước trong phích đổ ra chậu, thêm chút nước lạnh rồi lau người.
Trong phòng thoang thoảng mùi rượu thuốc, Sở Tuấn vừa lau vừa nói: “Mở cửa sổ cho thoáng khí đi, nếu không ngột ngạt quá.”
An Noãn đi đến đẩy cửa sổ ra, một cơn gió liền thổi vào.
Tuy không thể nói là gió lạnh cắt da nhưng cũng khá lạnh.
Rồi cô nhanh chóng chui lên giường.
May mà không phải ngủ một mình, tuy không có điều hòa, chăn điện nhưng có Sở Tuấn, tối cũng không sợ lạnh.
Sở Tuấn lau người xong cũng lên giường.
Ngày hôm nay tuy dường như không có chuyện gì nhưng cũng khá mệt.
An Noãn thở ra một hơi dài: “Mối quan hệ giữa người với người thật phức tạp, không thể đơn thuần một chút, đơn giản một chút sao?”
Dưới chăn, Sở Tuấn cẩn thận ôm lấy eo cô.
“Vẫn có chứ. Như mối quan hệ giữa chúng ta, chẳng phải rất đơn thuần sao?” – Sở Tuấn nói: “Ngủ thôi.”
Quan hệ nằm chung một giường cũng được coi là đơn thuần sao?
An Noãn mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau dậy cửa sổ đã được đóng lại.
Có mùi thơm từ bên ngoài bay vào.
An Noãn ngồi dậy gãi đầu, mơ màng nghĩ, chẳng lẽ Sở Tuấn dậy sớm làm bữa sáng?
Không thể nào.
Sở Tuấn tuy là một người đàn ông rất chu đáo và không có tư tưởng gia trưởng nhưng về việc nhà anh không giỏi.
Không phải không làm được mà là không khéo. Dù sao từ nhỏ đã có người làm, là một thiếu gia thực thụ, không có thói quen tự tay làm.
Cô khoác áo ra khỏi phòng thì thấy Sở Tuấn đang định bước vào.
“Dậy rồi à?” – Anh nói: “Anh đang định vào gọi em dậy ăn sáng.”
Hôm nay còn có việc nên không thể ngủ nướng.
Sở Tuấn đã hẹn giờ, sáng sớm phải đến đồn cảnh sát lên lớp. Chuyện tối qua cũng cần có kết quả, An Noãn cũng phải có mặt.
An Noãn nhìn ra bàn ăn ngoài phòng khách – một chiếc bàn tròn tám người – đã dọn sẵn vài món.
“Anh làm bữa sáng à?”
Cô đi qua xem.
Có bánh trứng, có mì xào mà người địa phương thường làm, còn có một bát cháo.
Trong đĩa có trứng vịt muối đã bóc vỏ và củ cải khô nhà tự muối.
Một bữa sáng rất bình thường.
“Anh làm gì có tài năng đó.” Sở Tuấn nói: “Đây là nhờ dì hàng xóm làm, yên tâm, anh đã đưa tiền. Em lâu lắm mới về nhà, ngày nào cũng ăn ngoài. Anh nghĩ, chắc em sẽ muốn ăn món nhà làm.”
Cơm ở quán ăn và cơm nhà làm dù sao cũng là cảm giác khác nhau.
An Noãn đi rửa mặt, về cầm một miếng bánh trứng bỏ vào miệng.
“Ừm, ngon.”
An Noãn rất hài lòng.
Yêu cầu của cô cũng rất đơn giản, có tâm là được, không khó tính đến mức phải bắt Sở Tuấn tự mình vào bếp. Dù sao bản thân cô về phương diện này cũng không giỏi.
Ăn cơm xong hai người rửa bát đĩa mang sang nhà hàng xóm rồi cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Theo kế hoạch, họ còn ở lại huyện hai ngày, hai ngày này phải giải quyết xong mọi việc mới được. Để tránh sau này lại có liên quan.
“Anh yên tâm đi lên lớp.” An Noãn nói: “Chuyện này em tự mình giải quyết được.”
Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Đánh giá:
Truyện Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp
Story
Chương 276
10.0/10 từ 43 lượt.