Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 61

1@-

Chương 61

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Xuyên qua làn sương mù trên biển, tiếng chim hải âu đầu tiên vang lên báo hiệu buổi sáng đã thức giấc.

Tạ Vũ Xuyên khoác chiếc chăn vẫn còn hơi ấm lên người Bạch Du, hai người nắm tay nhau đứng đối mặt với gió.

Một vệt ánh vàng chói lóa dường như dần nổi lên từ đáy biển, vô số mũi tên ánh sáng ấm áp xuyên thủng bầu trời, xé toạc làn sương trắng và rơi xuống mặt biển, phủ lên từng con sóng cuộn trào một viền vàng rực rỡ.

Trước đây cứ nghĩ thời gian còn dài, mới đến thành phố D còn bảo đợi đến mùa hè rồi mới ra biển, vậy là Bạch Du đã chờ từ mùa thu năm ngoái đến mùa xuân năm nay. Còn chưa kịp bước vào mùa hè thì đã bị lời đề nghị bất ngờ của Tạ Vũ Xuyên khiến ước nguyện thành sự thật sớm hơn dự định.

Thật ra tính ra thì thời gian cũng không dài, mùa hè trong một năm chỉ có mấy tháng, cộng lại chỉ khoảng hơn trăm ngày. Nếu chờ đến hè mới đi, thì Bạch Du phải đợi thêm hơn hai trăm ngày nữa.

Niềm vui khi lần đầu nhìn thấy mặt trời mọc dần dần được thay thế bằng cảm giác ấm áp trong lòng, Bạch Du hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Trong lúc không chắc xung quanh có ai khác không, anh đã làm một việc mà trước đây thậm chí không dám nghĩ đến.

“Tạ Vũ Xuyên!” Bạch Du dùng hai tay khum lại trước miệng, hướng ra biển cả rộng lớn và mặt trời chói lọi mà hét lớn, “Anh yêu em!”

Hét xong, anh cúi đầu ngượng ngùng cười một cái, sau đó quay mặt sang phía Tạ Vũ Xuyên, đối diện với đôi mắt còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời buổi sớm của cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”

Nói xong, Bạch Du xấu hổ nhào vào người Tạ Vũ Xuyên. Tạ Vũ Xuyên ôm chặt anh cùng với chiếc chăn trong lòng, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, còn mặt trăng nơi chân trời thì dần biến mất.

Đợi đến khi trời sáng hẳn, Bạch Du mới để mặc Tạ Vũ Xuyên đưa mình trở về lều.

Anh cầm ly nước nóng sưởi tay, miệng không ngừng lặp lại cảm xúc của khoảnh khắc khi mặt trời mọc.

Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du hoàn toàn không có ý định dừng lại, liền ghé sát lại gần, rồi đặt một nụ hôn lạnh lên đôi môi đang mở ra khép lại của anh.

“Có lạnh không?” Tạ Vũ Xuyên giúp Bạch Du chỉnh lại mũ, “Đừng chỉ cầm không, nước sắp nguội rồi đấy.”

Nghe lời cậu, Bạch Du uống một ngụm nước, vừa đặt ly xuống thì lập tức đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Tạ Vũ Xuyên.

Rất lạnh, còn có một chút râu mới mọc lởm chởm. Trong lòng bàn tay Bạch Du vẫn còn giữ lại chút hơi ấm của nước nóng, vừa vặn có thể sưởi một chút.

Tạ Vũ Xuyên ngả người ra sau, bị Bạch Du ôm như thế thì đành phải ngẩng mặt lên. Làn da vốn đã hơi tê cóng giờ dần dần khôi phục lại cảm giác. Tạ Vũ Xuyên nắm lấy cổ tay Bạch Du, nhẹ nhàng cắn một cái vào lòng bàn tay anh.

“Thật sự không về với em sao? Anh ở một mình có ổn không?” Dù tối qua vừa mới nói rằng đêm giao thừa năm nay là của riêng hai người họ, nhưng đến khi giao thừa thực sự đến, Tạ Vũ Xuyên vẫn không nỡ để Bạch Du một mình ở nhà.

“Ổn mà.” Bạch Du kéo tay anh trấn an, “Sau này có cơ hội anh sẽ gặp chú dì sau, Tết nhất rồi, thôi bỏ qua đi.”

Tạ Vũ Xuyên biết Bạch Du đã quyết thì khuyên nữa cũng vô ích, bèn nói: “Vậy thì anh đến nhà em đi, trong máy tính của em có lưu rất nhiều phim, còn có máy chơi game nữa.”

Bạch Du đã từng từ chối Tạ Vũ Xuyên một lần rồi, anh không muốn làm cậu khó xử nữa nên đành đồng ý: “Vậy anh phải về thay đồ trước đã, không thể cứ mặc mãi áo khoác ngủ được.”

“Không cần về lấy đâu,” Tạ Vũ Xuyên kéo Bạch Du lên xe, như thể sợ anh sẽ đổi ý bất cứ lúc nào, “Anh có thể mặc đồ của em, muốn mặc cái nào cũng được.”

Tạ Vũ Xuyên đi thu dọn đồ đạc, còn Bạch Du thì bị ra lệnh không được xuống xe, chỉ có thể nằm bò trên cửa sổ xe nhìn cậu một mình bận rộn hết trong lại ngoài.

Đường về rõ ràng đông đúc hơn nhiều so với lúc rạng sáng. Bạch Du nhàm chán lật xem lại ảnh trong album điện thoại, bức ảnh chụp lúc mặt trời mọc dù nhìn ở góc nào cũng không bằng được một phần mười vẻ đẹp ngoài đời thực.

“Anh muốn vẽ lại cảnh mặt trời mọc khi nãy, em thấy có được không?” Bạch Du nói nhỏ, không rõ là đang hỏi Tạ Vũ Xuyên hay hỏi chính mình.

“Được chứ,” Tạ Vũ Xuyên điều chỉnh gương chiếu hậu để nhìn Bạch Du, “Anh cần những gì, em sẽ mua cho anh.”

“Đợi qua Tết rồi tính,” Bạch Du nhìn ra ngoài cửa sổ, các cửa hàng hầu như đều đã đóng cửa, “Không gấp đâu.”

Ai ngờ Tạ Vũ Xuyên hành động nhanh đến vậy, trực tiếp lái xe đến thành phố sách lớn nhất ở thành phố D.

“Ngày 30 Tết các trung tâm thương mại thường mở đến nửa ngày, vẫn kịp mà.” Cậu vừa đỗ xe vừa nói.

Bạch Du cứ thế bị kéo từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi thẳng đến thang máy.

Bên trong phố sách chỉ còn lác đác vài cửa hàng còn mở, quầy bán dụng cụ vẽ chỉ còn một tiệm duy nhất. Bạch Du nhìn một vòng cũng không biết giá cả có hợp lý không, dù sao cũng đã rất lâu rồi anh không vẽ.

Anh định nói với Tạ Vũ Xuyên hay là để sau đi, nhưng vừa chạm phải ánh mắt nghiêm túc của cậu thì những lời đó lại không thể nói ra.

Cuối cùng, Bạch Du chọn một bộ cọ vẽ, giấy vẽ và một hộp màu acrylic cơ bản 12 màu. Trước khi Tạ Vũ Xuyên kịp rút điện thoại ra, anh đã quét mã thanh toán xong.

Vốn dĩ Tạ Vũ Xuyên chỉ nên đưa Bạch Du về nhà rồi rời đi, vậy mà lại cố nán lại đến tận giờ ăn tối mới chịu để Bạch Du đẩy ra khỏi cửa. Trước khi đi còn không quên dặn dò cẩn thận.

“Nếu có ai gõ cửa thì cứ mặc kệ, em có chìa khóa rồi.” Tạ Vũ Xuyên giống hệt một phụ huynh sắp đi làm, dặn dò đứa trẻ ở nhà một mình.

“Đi nhanh đi,” Bạch Du kéo chặt áo khoác, tựa vào khung cửa giục anh, “Trên đường nhớ cẩn thận.”

Sau khi Tạ Vũ Xuyên rời đi, Bạch Du dựng giá vẽ lên bên cửa sổ. Vì không có giá vẽ, anh kê tạm khung tranh vào cánh cửa kính trên ban công, rồi tìm một cái gối ôm ngồi xuống.

Bạch Du đã nhiều năm không cầm cọ vẽ, đến khi thực sự cầm lên tay thì vì không quen mà có chút run rẩy.

Thế nên anh vẫn quyết định bắt đầu bằng cách vẽ truyền thống và an toàn nhất là phác thảo bằng chì trước.

Cảnh mặt trời mọc buổi sáng ấy đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng anh. Bạch Du nhanh chóng phác những nét đầu tiên lên khung tranh, chỉ vài đường cơ bản đã hiện rõ đường nét của những con sóng biển.

Bạch Du đắm chìm trong bầu không khí đã lâu không có được, những ký ức đau buồn trong quá khứ dần dần bị ánh sáng ban mai trước mắt thay thế.

Tuy chỉ mới tô màu sơ qua, nhưng đã có thể phân biệt được chi tiết mà các mảng màu khác nhau thể hiện.

Khi Tạ Vũ Xuyên trở về nhà, Tạ Vũ Trình đang ôm một khay bánh phồng tôm, nhai rôm rốp. Thấy anh trai bước vào từ ngoài cửa, cậu nhóc liền ngó nghiêng phía sau lưng cậu.

“Nhìn gì thế?” Tạ Vũ Xuyên cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của em trai, thắc mắc hỏi.

“Anh Tiểu Bạch đâu?” Tạ Vũ Trình vừa cắn thêm một miếng bánh vừa lúng búng hỏi, “Không phải bảo sẽ đón giao thừa cùng tụi mình à?”

Tạ Vũ Xuyên đang tháo giày, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi lại: “Em nghe ai nói?”

“Thì mẹ mình nói đó,” Tạ Vũ Trình chẳng để tâm mấy, rồi còn ghé sát lại dùng khuỷu tay thúc vào vai anh trai, “Anh với anh Tiểu Bạch đúng là cái kiểu đó hả?”

Tạ Vũ Xuyên đứng thẳng người. Rõ ràng hai người cao gần bằng nhau, vậy mà trong khoảnh khắc này, Tạ Vũ Trình lại cảm thấy như mình bị anh trai đè bẹp một cái đầu.

“Sao? Có vấn đề gì à?” Tạ Vũ Xuyên hỏi ngược lại.

Tạ Vũ Trình cười hề hề như đứa ngốc, nhét luôn một miếng bánh phồng tôm vào miệng anh trai: “Tốt mà.”

Tạ Vũ Xuyên theo Tạ Vũ Trình đi vào phòng khách. Bà ngoại và mẹ Thẩm Yên đang ngồi bên bàn ăn gói sủi cảo, còn Tạ Bạc Lâm, bình thường nghiêm túc đạo mạo giờ lại đang đeo một chiếc tạp dề màu hồng hoa nhí đứng bên đối diện cán bột. Nhìn có hơi lạc quẻ, nhưng cả nhà đã quá quen nên chẳng ai thấy buồn cười nữa.

Thẩm Yên nghe tiếng nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn, cũng hỏi y hệt Tạ Vũ Trình: “Ơ, sao Tiểu Bạch không đến?”

“Anh ấy ngại,” Tạ Vũ Xuyên liếc nhìn bát bột còn lại trong thau, xắn tay áo định đi rửa tay, “Nói là sau Tết có dịp sẽ đến thăm mọi người.”

Tạ Vũ Xuyên vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn nghe thấy bà ngoại với mẹ thì thầm với nhau điều gì đó ngoài kia.

Lúc trở ra, Tạ Vũ Xuyên gia nhập đội ngũ cán bột.

Một viên bột nhỏ được dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ép dẹt, một tay giữ mép bột, tay kia cầm cây cán bột lăn đều quanh mép ngoài. Sau vài vòng xoay của tay, một chiếc vỏ bánh tròn đều và mỏng tang đã được cán xong.

Bà ngoại thấy vậy, không nhịn được bật cười trêu chọc: “Đừng nhìn hai ông cháu nhà này ai cũng trông dữ dằn, nhưng đều là người biết chăm lo cho gia đình cả đấy.”

Tạ Vũ Xuyên không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn viên bột mềm mại trong tay. Trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện Bạch Du từng nói rằng muốn học gói sủi cảo.

Tạ Vũ Trình từ đầu đến giờ chưa bao giờ ngậm miệng, nghe vậy liền vội vã chen vào khoe: “Cháu cũng vậy, cháu cũng biết lo!”

Cả nhà đều bị cậu ta chọc cười. Lúc ấy, Tạ Bạc Lâm nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Rằm tháng Giêng mời Tiểu Bạch đến nhà ăn cơm đi.”

Ông không biết phong tục bên nhà Bạch Du thế nào, nhưng ở thành phố D này, chỉ cần chưa qua rằm thì vẫn còn là Tết.

“Vâng.” Tạ Vũ Xuyên gật đầu, nghiêm túc nhận lời.

Hết chương 61


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 61
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...