Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 60

1@-

Chương 60

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Mãi đến khi ăn xong và ngồi xuống sàn phòng khách, Bạch Du mới thật sự tin rằng Tạ Vũ Xuyên không hề nói quá, hệ thống sưởi dưới sàn nhà cậu ấy thật sự rất thoải mái.

Bạch Du tựa lưng vào ghế sofa, một tay đặt lên đầu gối đang co lại, tay kia thì vô thức móc ngón út với Tạ Vũ Xuyên.

Trên tivi đang chiếu một tiểu phẩm đậm chất địa phương, từ phía bếp vang ra tiếng nước chảy róc rách từ máy rửa bát. Bạch Du nhắm mắt lại nghe một lúc, cảm thấy cuộc sống như thế này thật sự quá đỗi tuyệt vời.

Tạ Vũ Xuyên vẫn lặng lẽ quan sát Bạch Du, thấy anh có vẻ sắp ngủ, liền nghiêng người lại gần khẽ hỏi: “Lại buồn ngủ rồi hả?”

Bạch Du cười mà mắt vẫn nhắm, phản bác: “Em mới là người buồn ngủ ấy. Ăn no rồi ngủ, em tưởng anh là heo à?”

Tạ Vũ Xuyên nhéo nhéo ngón tay anh. Bạch Du quay đầu lại nhìn, đúng lúc trong tivi vang lên tiếng cười rộn rã của khán giả. Bạch Du cảm thấy đây chính là cái Tết vui vẻ nhất mà mình từng trải qua.

Mãi cho đến khi chương trình ca nhạc cuối cùng của đêm hội kết thúc, MC đọc lời chúc mừng năm mới, nhìn lại đồng hồ thì đã qua nửa đêm. Giấc ngủ mấy tiếng buổi chiều lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, hai người ngồi bệt trên sàn tròn mắt nhìn nhau, chẳng ai có vẻ gì muốn đi ngủ.

“Hay là đi ngắm mặt trời mọc đi.” Tạ Vũ Xuyên là người đầu tiên đứng lên, vươn vai một cái rồi đến kéo Bạch Du vẫn còn ngồi dưới đất.

Bạch Du cũng đứng dậy, nhìn giờ trên điện thoại rồi hỏi: “Mấy giờ mặt trời mọc?”

Tạ Vũ Xuyên đang gom mấy túi đồ ăn vặt trên bàn trà lại, nghĩ một lúc rồi đáp:  “Chắc tầm bảy giờ.”

Trên đầu Bạch Du như xuất hiện dấu chấm hỏi, cậu hỏi tiếp: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Gala tết kết thúc, đúng mười hai giờ. Sao thế?” Tạ Vũ Xuyên không để tâm, kéo dây buộc của túi rác lại.

“Đi đâu ngắm mặt trời mọc? Ra biển hay lên núi?” Bạch Du như cái đuôi nhỏ bám theo sau Tạ Vũ Xuyên, “Còn bảy tiếng nữa, khi nào mình xuất phát?”

Tạ Vũ Xuyên đặt túi rác ra cửa, quay đầu lại suýt chút nữa đụng vào Bạch Du. Cậu nắm lấy hai vai anh, đẩy anh quay trở vào phòng khách. Bạch Du bị đẩy đến mức bước đi xiêu vẹo, dép suýt nữa thì rơi.

“Ừm, coi như là căn cứ bí mật của em với đám Lang Dịch đi. Là một bãi biển không lớn lắm, nhưng ít người biết đến, trời lạnh thế này chắc càng chẳng có ai đến. Nhưng đồ em mang đủ ấm, chắc chắn có thể trụ đến lúc mặt trời mọc.” Tạ Vũ Xuyên nói xong mới đưa quyền lựa chọn cho Bạch Du: “Đi đến đó ngắm mặt trời mọc, anh muốn không?”

Bạch Du muốn đi, không chỉ là để ngắm mặt trời mọc, mà còn là vì muốn được nhìn thấy căn cứ bí mật của Tạ Vũ Xuyên, muốn cùng cậu bước qua khoảnh khắc giao thời giữa năm cũ và năm mới âm lịch.

“Đi.” Bạch Du nghe thấy chính mình trả lời đầy kiên định, và trong đôi mắt khẽ cong lên của Tạ Vũ Xuyên, anh cũng nhìn thấy một sự kiên định y như thế.

Sau khi quyết định xong điểm đến, tiếp theo là đến phần chuẩn bị.

Với tư cách là một người yêu thích thể thao mạo hiểm, điều mà nhà Tạ Vũ Xuyên không thiếu nhất chính là thiết bị dã ngoại. Cậu sợ Bạch Du không chịu nổi cái lạnh ngoài trời nên đặc biệt tìm cho anh một bộ đồ trượt tuyết liền thân để mặc giữ ấm.

“Thế nếu anh muốn đi vệ sinh thì phải làm sao?” Bạch Du thật lòng thắc mắc.

Tạ Vũ Xuyên giúp anh kéo khóa kéo của bộ đồ trượt tuyết lên đến tận cổ, sau đó hai tay đặt lên phần hông phía sau lưng anh. Bạch Du còn chưa kịp tránh thì đã cảm thấy phía sau lưng có một luồng gió lạnh lùa vào, thì ra ở đó có một vòng khóa kéo giấu kín, chỉ cần kéo ra là có thể tụt quần xuống được.

“Ngồi xổm thôi chứ sao…” Bạch Du lặng lẽ kéo lại quần, kéo khóa kỹ lưỡng, rồi hơi ngại ngùng sờ sờ vào đầu khóa kéo.

Sợ Bạch Du mặc bộ đồ này sẽ bị nóng khi còn ở trong nhà, Tạ Vũ Xuyên trước tiên giúp anh mở toàn bộ khóa áo. Sau đó, cậu mặc vào người chiếc áo khoác lông vũ dài rồi chuẩn bị dẫn anh ra ngoài.

“Sao em không mặc đồ trượt tuyết?” Bạch Du đứng ở cửa hỏi khi thấy Tạ Vũ Xuyên đang mang giày.

“Anh có chịu lạnh giỏi bằng em đâu.” Tạ Vũ Xuyên đội mũ len cho Bạch Du, mở cửa rồi bảo anh ra trước.

Bạch Du soi mình vào tấm gương phản chiếu trong thang máy để chỉnh lại mũ, vừa làm vừa nói: “Anh là người từ miền Nam không có hệ thống sưởi đấy nhé.”

Tạ Vũ Xuyên vòng tay ôm cổ Bạch Du, kéo anh lại gần mình hơn: “Ừ, da anh mềm mịn thế này, em sợ anh lạnh.”

Bạch Du đỏ mặt đi theo Tạ Vũ Xuyên vào thang máy, rồi lại hỏi: “Chúng ta cứ thế này là đi được à?”

“Đoán xem.”

Tạ Vũ Xuyên nắm tay anh đi xuống tầng hầm để xe, nơi cậu để toàn bộ thiết bị thể thao ngoài trời của mình, trông không khác gì một triển lãm thu nhỏ.

Bạch Du choáng váng trước cách bày trí bên trong, không ngờ có người lại dùng cả gara để xe mà chẳng đỗ xe vào đấy.

Tạ Vũ Xuyên chọn một chiếc lều, một tấm thảm dày lót sàn bên trong, một chăn điện dùng USB và một chiếc lò sưởi dầu.

Cậu bảo Bạch Du ôm chăn điện giúp mình, còn lại đều chất lên xe đẩy, một tay kéo xe, một tay vẫn nắm chặt tay Bạch Du.

Đêm ở phương Bắc yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không có tiếng chim, cũng chẳng có tiếng côn trùng, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang vọng trong tầng hầm rộng lớn, đều đặn và vững vàng.

Từ nhà Tạ Vũ Xuyên đến bờ biển cậu nhắc đến cách gần 20km. Suốt cả quãng đường hầu như không gặp chiếc xe nào. Hành trình vốn mất hơn nửa tiếng thì lần này chỉ mất hơn 20 phút là đến nơi.

Càng đến gần biển, đường càng hẹp, xe rẽ phải ở một ngã ba nhỏ, theo một con đường gập ghềnh dẫn họ đến một bãi biển hoang vắng không bóng người.

Một con đường khác là lối dẫn vào một khu biệt thự cao cấp, vì vậy nơi này gần như trở thành một bãi biển riêng biệt.

Do rất ít người lui tới, bãi biển này không hề có hệ thống chiếu sáng. Ngoài hai chùm sáng từ đèn pha xe thì tối đến mức giơ tay không thấy rõ năm ngón.

Sóng biển bị gió cuộn lên đánh mạnh vào những tảng đá ngầm, trên cát để lại những dấu vết khi thủy triều rút. Không có ánh sáng nhân tạo nên bầu trời đầy sao càng trở nên rực rỡ. Trong phạm vi ánh đèn xe chiếu tới, Bạch Du có thể nhìn thấy những đợt sóng trắng xóa đang cuồn cuộn vỗ vào bờ, trong lòng cảm thấy vừa thần bí, vừa lãng mạn.

Giữa tiếng sóng biển vang vọng, đến cả cửa kính xe cũng không thể ngăn nổi, Tạ Vũ Xuyên nghiêng người sang, tháo dây an toàn cho Bạch Du.

Mãi đến khi xuống xe, Bạch Du mới hiểu ra rằng những tính toán của Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn chính xác.

Gió biển thật sự quá lớn, mặc dù anh đã mặc bộ đồ trượt tuyết dày cộp mà vẫn suýt không chịu nổi sự xâm lấn của cái lạnh.

Tạ Vũ Xuyên dựa vào ánh sáng từ đèn pha xe, nhanh chóng dựng trại ở một vị trí khuất gió. Vì đã chọn loại vải chắn gió và cửa lều làm bằng chất liệu TPU, chỉ cần kéo khóa lại, người bên trong lều gần như không cảm nhận được chút gió nào từ bên ngoài nữa.

Bạch Du đắp chăn ấm áp ngồi bên cạnh lò sưởi dầu đã được bật lên, mắt nhìn Tạ Vũ Xuyên đang bận rộn trải thảm lót sàn cho phẳng, rồi không biết từ đâu lại lấy ra một chiếc ấm nước nhỏ, đổ vào ít nước khoáng, đặt lên lò để đun.

“Chuyên gia sinh tồn ngoài trời đúng là cái gì cũng có hết.” Bạch Du thật lòng khen ngợi.

“Trước đây vẫn để trong xe,” Tạ Vũ Xuyên đưa cho Bạch Du một túi sưởi giữ nhiệt, “Trước kia hay tới đây câu cá đêm, mấy thứ này cứ để sẵn trong xe luôn.”

Bạch Du mở túi sưởi ra cầm trong tay, cảm thấy ấm áp đến mức thở phào một hơi đầy dễ chịu.

“Nếu buồn ngủ thì nói với em, đừng cố chịu,” Tạ Vũ Xuyên nhìn đồng hồ, nói tiếp, “Em có mang cả giường hơi, xe có điện, bơm lên rất nhanh.”

Bạch Du kéo ghế lại gần Tạ Vũ Xuyên, dang hai tay đắp chăn lên cả người cậu: “Không cần giường đâu, anh tựa vào em là được rồi.”

Trong mấy giờ chờ mặt trời mọc, Bạch Du được nghe Tạ Vũ Xuyên kể rất nhiều chuyện xưa của mình.

“Có một khoảng thời gian em luôn nghĩ rằng ba mẹ chẳng quan tâm gì đến mình cả,” Tạ Vũ Xuyên cầm cốc nước nóng, chậm rãi nhấp một ngụm, “Tại sao em lại phải sống ở nhà ông bà ngoại, còn Vũ Trình thì được ở bên họ.”

Bạch Du dưới lớp chăn khẽ xoa nhẹ lên chân cậu, Tạ Vũ Xuyên lắc đầu ra hiệu không sao nữa rồi.

“Em luôn biết mình không được lòng người như Vũ Trình. Rõ ràng là cùng ba mẹ sinh ra, mà nó thì thừa hưởng nhan sắc của mẹ, còn em lại giống ba.”

Từ nhỏ, với gương mặt nghiêm túc, Tạ Vũ Xuyên rất ít khi có ai chủ động bắt chuyện làm bạn. Trái lại, Tạ Vũ Trình luôn là trung tâm của đám đông.

“Khi lớn lên, em nói muốn ra nước ngoài học, ba mẹ cũng chẳng níu kéo gì, chỉ bảo ra ngoài phải tự lo cho mình.”

Tạ Vũ Xuyên nhớ lại những năm tháng ở nước ngoài, từ việc nhỏ như giặt giũ nấu nướng, đến việc lớn như ốm đau nhập viện, mỗi lần trải qua một chuyện như thế, cậu lại trở nên ít nói hơn.

“Nhưng gần đây em cảm thấy, thật ra như vậy cũng tốt,” Tạ Vũ Xuyên khẽ cười, “Ít nhất trong chuyện come out, họ cũng xử lý khá bình tĩnh.”

Bạch Du thấy lòng nghẹn lại, không biết nên an ủi cậu bé Tạ Vũ Xuyên năm xưa như thế nào, chỉ có thể quay sang ôm lấy người đàn ông trưởng thành bên cạnh mình.

“Em không cần so mình với bất kỳ ai cả,” Bạch Du vùi mặt vào hõm vai cậu, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định, “Trong lòng anh, em luôn là người không ai có thể thay thế được. Anh thích em không phải vì em đối xử với anh thế nào, mà là vì em chính là em.”

Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Bạch Du, rồi đặt một nụ hôn thật thành tâm lên đó. Cậu nhắm mắt lại, như đang thầm cầu nguyện mà nói: “Cảm ơn anh.”

Hết chương 60


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 60
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...