Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 62

1@-

Chương 62

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Tết năm nay, ngoài món sủi cảo nhân cải thảo với tôm mà Tạ Vũ Xuyên thích nhất, bà ngoại còn đặc biệt chuẩn bị thêm nhân củ cải sợi với hàu dành riêng cho Bạch Du. Những con hàu là do Tạ Bạc Lâm đi mua từ sáng sớm, con nào con nấy béo múp míp, tươi rói, mang về vẫn còn phủ một lớp đá lạnh.

Theo thói quen của nhà họ Tạ, sau 0 giờ đêm Giao thừa mới nấu sủi cảo, còn bữa tối vẫn lấy các món xào màu sắc rực rỡ làm chính. Mọi năm đều là bà ngoại nói lời chúc trước khi ăn, nhưng tối nay, người đầu tiên nâng ly lại là Tạ Bạc Lâm.

“Tôi rất tiếc vì trong quá trình trưởng thành của Vũ Xuyên, tôi đã không thể làm tròn bổn phận của một người cha,” sau khi nói lời chúc, ông bỗng cảm khái, “Nhưng ba rất vui vì con đã trưởng thành thành một người đàn ông có trách nhiệm và biết gánh vác.”

Dù ngày Tạ Vũ Xuyên come out, Tạ Bạc Lâm không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí còn tiếp nhận rất tốt. Nhưng sau đó ông vẫn từng suy nghĩ, liệu việc con trai mình thích nam giới có phải là do thiếu đi sự đồng hành của người cha từ thuở nhỏ hay không.

Thế nhưng dù là nguyên nhân gì, chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi. Ông không còn muốn truy cứu trách nhiệm thuộc về ai nữa, ngược lại, ông thấy may mắn vì Tạ Vũ Xuyên vẫn sẵn lòng nói thật với ông, vẫn tin tưởng người cha chưa từng làm tròn vai trò của mình.

Không khí trên bàn ăn thoáng có chút ngại ngùng. Tạ Vũ Trình đảo mắt một cái, tự rót cho mình một ly rượu rồi cụng ly với ba, nịnh nọt nói: “Ba, con ấy mà, cũng có một bạn nữ học cùng lớp…”

Tạ Bạc Lâm liếc cậu ta một cái, lạnh lùng hỏi: “Sao tháng 12 không đăng ký thi tiếng Anh cấp bốn?”

Tạ Vũ Trình rụt cổ, nhún vai, không dám hé răng, cúi đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng.

“Tốt lắm,” bà ngoại lên tiếng đúng lúc, thở dài đầy mãn nguyện, “Cuối cùng thì nhà mình cũng bắt đầu có đội ngũ lớn mạnh rồi.”

Không khí trên bàn ăn dần trở nên vui vẻ trở lại, nhưng điều đó chẳng làm ảnh hưởng gì đến Tạ Vũ Xuyên đang suốt bữa cứ liên tục nhìn đồng hồ. Thấy sắp chín giờ, cậu bắt đầu lo lắng không biết Bạch Du ở nhà có ăn uống đầy đủ hay không.

Tạ Bạc Lâm ngồi đối diện con trai, nhìn mọi hành động của nó không sót một cái gì. Khi thấy Tạ Vũ Xuyên lại bật sáng màn hình điện thoại, ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Về đi.”

Thẩm Yên cũng nói: “Trong bếp còn đồ ăn bà ngoại làm, con mang về cho Tiểu Bạch đi.”

Bà ngoại vừa nghe vậy liền định đứng dậy đi gói đồ ăn, nhưng lại bị Tạ Vũ Xuyên bóp vai đè nhẹ xuống ghế.

“Cháu tự làm được rồi.”

Những người còn lại trên bàn ăn vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả, chương trình Gala Tết trên TV trong phòng khách chỉ còn là âm thanh nền chẳng mấy ai chú ý. Một mình Tạ Vũ Xuyên lúi húi trong bếp, gói từng món ăn mà cả nhà cố tình để phần cho Bạch Du, vừa làm vừa khẽ cười, thở ra một hơi thật sâu.

Trước khi đi, Tạ Vũ Xuyên nghiêm túc chúc Tết bà ngoại và ba mẹ. Tạ Vũ Trình tiễn cậu ra tận cửa, bảo là muốn tiễn anh trai một đoạn.

Nói là tiễn, nhưng thực ra cũng chỉ đi cùng ra cổng. Tạ Vũ Trình chẳng biết nên nói gì, cứ lén lút liếc nhìn anh trai mãi, đến lúc Tạ Vũ Xuyên sắp bước ra khỏi cổng viện thì mới lên tiếng: “Anh, cố lên.”

Tạ Vũ Xuyên bật cười vì bị chọc vui, dùng vai huých nhẹ vào cậu em: “Học hành cho tử tế vào, đừng chỉ lo yêu đương.”

Đêm giao thừa, khoảnh khắc sum họp của mọi gia đình, ánh đèn đường vẫn cần mẫn soi sáng lối về của những người trở lại mái ấm. Trên con đường không mấy rộng rãi, bóng dáng Tạ Vũ Xuyên chạy về phía trước bị ánh sáng kéo dài mãi không dứt.

Cậu lái xe bám sát tốc độ giới hạn để về nhà, nhưng khi bước ra khỏi thang máy, lại bất giác giảm tốc.

Việc cấm pháo hoa khiến Tết trong thành phố dường như mất đi hẳn hương vị của Tết. Nhưng bên trong cánh cửa kia, có một người mà cậu luôn đặt trong tim, chính người ấy khiến ngôi nhà này trở nên giống như một mái ấm thực sự.

Tạ Vũ Xuyên dùng vân tay mở khóa. Nhưng khung cảnh trước mắt lại hoàn toàn khác với bất kỳ hình dung nào trong đầu cậu, bên trong nhà tối om, đến cả tiếng tivi cũng không có.

Tạ Vũ Xuyên đặt túi đồ trong tay xuống, chuẩn bị bật đèn. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đưa tay ra, cậu đã nhìn thấy Bạch Du đang nằm nghiêng bên cửa ban công.

Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng bước lại gần, thấy hô hấp của Bạch Du đều đặn, đoán rằng đã ngủ, liền cúi người định bế anh lên.

Vừa chạm tay vào người Bạch Du, người đang ngủ ấy như trong cơn mơ vừa tỉnh, từ từ mở mắt. Khi thấy rõ người trước mặt là ai, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu.

“Em về rồi.”

Tạ Vũ Xuyên hôn nhẹ l*n đ*nh đầu Bạch Du rồi bế anh dậy: “Sao lại ngủ ở đây?”

Bạch Du đã vẽ tranh suốt cả chiều, có hơi mệt. Lúc đầu anh ngồi xếp bằng trên gối ôm, ngồi lâu thì chân hơi tê, anh đứng dậy duỗi người một cái, rồi tiện thể tựa vào cửa sổ ngắm mấy đứa trẻ dưới lầu chơi pháo nổ nhỏ.

Đó là một món đồ chơi thời bé anh cũng từng có, một mẩu giấy nhỏ được xoắn lại giống như hình con nòng nọc, bên trong chứa vài hạt thuốc pháo, tuy không có sức công phá, nhưng âm thanh lại rất vui tai.

Lũ trẻ dưới lầu chơi đùa náo nhiệt, còn Bạch Du trên lầu thì chăm chú xem, cũng thấy hào hứng theo.

Khi đã nghỉ ngơi đủ, Bạch Du lại quay về tiếp tục vẽ tranh.

Lúc này mặt trời đã lệch hẳn đi so với trước đó. Phòng khách nhà Tạ Vũ Xuyên quay về hướng Nam, có thể thấy rõ đường đi trốn của mặt trời khi dần lặn xuống.

Bạch Du dùng ánh hoàng hôn dịu dàng từ phía Tây để vẽ lại ánh bình minh rực rỡ trên giấy, những tia nắng còn sót lại len vào phòng khách, như cũng tò mò muốn xem trong bức tranh mình trông như thế nào.

Khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng cũng là lúc sàn nhà được sưởi ấm nhiều nhất trong ngày, dưới chân Bạch Du ấm áp, khiến cả người anh trở nên lười biếng.

Anh tựa đầu vào gối ôm, vốn chỉ định nằm nghỉ một chút, không ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ sâu đến tận bây giờ.

Tạ Vũ Xuyên bế anh lên đi bật đèn, sờ vào tay anh thấy hơi lạnh liền hỏi: “Lạnh không?”

Bạch Du dụi đầu vào hõm vai cậu, không biết là đang lắc đầu hay cọ cọ cho ấm: “Không lạnh, chỉ là hơi cứng.”

Tạ Vũ Xuyên bật đèn lên, bật cười: “Vậy thì sau này trải một tấm thảm trong phòng khách.”

“Phải là loại lông dài nhé,” Bạch Du góp ý, rồi lại suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Thôi bỏ đi, thảm khó vệ sinh lắm.”

“Không sao,” Tạ Vũ Xuyên bế anh quay trở lại ban công, “Tới lúc đó em sẽ dọn.”

Bạch Du nằm trên vai Tạ Vũ Xuyên, cười khúc khích đầy mãn nguyện, ngón tay nghịch ngợm vuốt nhẹ phần gáy mới cạo của cậu, chỗ đó vẫn còn hơi gai tay.

Tạ Vũ Xuyên không ngăn lại, đặt Bạch Du ngồi lại lên gối ôm, cùng anh ngắm bức tranh về bình minh dưới ánh trăng.

Tranh vẽ cảnh cơn sóng mà Bạch Du nhìn thấy trong ánh đèn xe, một làn sóng cuộn trào. Màu nước biển là xanh đen gần như màu mực, mặt trời mới mọc không chỉ chiếu sáng khu vực biển xung quanh, mà còn nhuộm vàng rực rỡ chính làn sóng đang bùng lên đó.

Như thể chỉ có những con sóng dám phá vỡ sự gò bó ấy mới xứng đáng được ánh sáng chiếu rọi.

Tạ Vũ Xuyên không hiểu nhiều về hội họa, nhưng cậu nhìn ra được trong bức tranh này, Bạch Du đã gửi gắm không ít cảm xúc.

“Lâu rồi không vẽ, tay nghề kém đi nhiều.” Bạch Du có phần ngại ngùng, dù sao thì so với trình độ hồi còn đi học, bức tranh này cũng chỉ gọi là giống giống.

“Đẹp lắm.” Tạ Vũ Xuyên không tiếc lời khen ngợi, “Em chưa từng nghĩ có thể vẽ từ góc độ như thế này.”

Bạch Du được khen đến xấu hổ, vừa ngượng vừa có chút tự hào, tay kéo vạt áo, người lắc lư qua lại trên gối ôm như một đứa trẻ.

Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ đến túi đồ ăn đặt ở cửa, liền nói: “À đúng rồi, em mang đồ ăn về cho anh.”

Bạch Du bị cậu kéo vào bếp, Tạ Vũ Xuyên lấy lần lượt từng món trong túi ra bày lên bàn, nhìn là biết đã được chọn lựa cẩn thận, vì miếng sườn nào trông cũng đều tăm tắp.

“Còn có sủi cảo,” Tạ Vũ Xuyên lấy hộp đựng sủi cảo riêng ra, “Anh muốn ăn bây giờ hay lát nữa?”

Sủi cảo là đồ sống, phải nấu nóng ăn mới ngon.

“Bây giờ luôn đi,” Bạch Du nhìn qua số lượng bánh rồi hỏi: “Nhiều thế này, em chưa ăn à?”

“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên vừa đổ nước vào nồi vừa mở bếp, “Về để ăn cùng anh mà.”

Trong lòng Bạch Du ngọt ngào mà lại có chút áy náy, dù sao hôm nay cũng là ngày nên sum họp cùng cả nhà.

“Ông ngoại em lúc còn sống từng nói, đã lập gia đình thì nên đón Tết ở nhà mình.” Tạ Vũ Xuyên mở lớn lửa, đậy nắp nồi rồi mới quay đầu nhìn Bạch Du, “Đúng không, vợ yêu?”

So với tiếng “vợ” mà Tạ Vũ Xuyên gọi như tuyên bố chủ quyền hôm trước, lúc này Bạch Du bỗng cảm thấy như bị trêu chọc.

“Ai là vợ của em chứ.” Bạch Du cúi đầu, gãi gãi tay, từng chữ phát ra vẫn cứng nhắc như thường lệ.

Tạ Vũ Xuyên lại rất thích nghe, dỗ dành anh muốn nghe thêm lần nữa, nhưng tiếc là Bạch Du không mắc bẫy, nên cậu lại nghĩ ra cách khác để trêu anh.

“Cũng đúng, các anh bên kia không gọi như vậy,” Tạ Vũ Xuyên giả vờ suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói, “Đúng không, bà xã?”

Cậu càng nói càng quá đà, khiến hai má Bạch Du đỏ bừng, không biết nên phản bác thế nào.

Không bao lâu sau, nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, Tạ Vũ Xuyên cầm hai hộp sủi cảo, thả từng cái từng cái vào nồi, sau đó từ tốn dùng muôi lưới khuấy nhẹ đáy nồi.

“Nếu không khuấy thì dễ bị dính vào nhau, mà dính thì vỏ sủi cảo sẽ bị rách.” Tạ Vũ Xuyên vừa khuấy vừa nói, “Nhưng rách vào ngày đầu năm nghe không hay, nên mình sẽ nói là ‘kiếm được’, có nghĩa là sang năm sẽ kiếm được nhiều tiền.”

Bạch Du ra vẻ như vừa học được điều gì đó, khiến Tạ Vũ Xuyên ở bên cạnh không kìm được mà đưa tay cào nhẹ sống mũi anh một cái.

Sau đó Tạ Vũ Xuyên lại đổ thêm nửa bát nước lạnh vào nồi khi nước sôi lại, rồi giải thích: “Thật ra em nghĩ nấu lâu chút thì cũng chín thôi, nhưng hồi nhỏ bà dạy em phải thêm tí nước lạnh, để nó sôi lại một lần nữa.”

Bạch Du gật đầu nghiêm túc, nói: “Bà đã nói thì nhất định có lý.”

Đợi đến khi nước sôi lần nữa, từng chiếc sủi cảo tròn trĩnh chen chúc nhau nổi lên, trông vô cùng đáng yêu.

Bạch Du chỉ từng cái một, như phát hiện ra lục địa mới, vui mừng reo lên: “Xuyên nhi, không cái nào ‘kiếm được’ cả này!”

Vừa nói xong liền cảm thấy có gì đó sai sai, định nói thêm câu gì đó để chữa.

Tạ Vũ Xuyên lắc đầu ra hiệu không sao cả.

Hai người cùng bưng sủi cảo và các món ăn lên bàn, Tạ Vũ Xuyên còn giúp Bạch Du bóc một con cua.

“Muốn uống rượu không?” Tạ Vũ Xuyên hỏi.

“Sủi cảo với rượu, càng uống càng có!” Câu này Bạch Du đã từng nghe, nên hào hứng nói, “Còn nữa, ăn sủi cảo không ăn tỏi, hương vị mất một nửa!”

“Câu đó là nói về ăn thịt.” Tạ Vũ Xuyên đi lấy ly, bất lực sửa lời anh, “Thế anh muốn chấm tương tỏi không?”

Bạch Du nghĩ một lát, rồi thôi.

Ngay miếng đầu tiên, Bạch Du đã cắn trúng chiếc bánh nhân củ cải sợi và hàu mà bà từng nói, vui mừng reo lên: “Ngon quá.”

“Thích thì ăn nhiều vào.” Tạ Vũ Xuyên tùy ý gắp thêm một cái nữa từ đĩa, đặt vào đĩa trước mặt Bạch Du.

Bạch Du ăn xong một cái, chưa kịp nguội đã bỏ tiếp cái thứ hai vào miệng, phát hiện đó là nhân bắp cải và tôm, lại ngạc nhiên nói: “Có hai loại nhân!”

Bạch Du không thể nói rõ vị nào ngon hơn, mà cũng phân biệt không nổi cái nào là bắp cải, cái nào là củ cải, ăn như vậy lại càng thú vị.

Đột nhiên có thứ gì đó cấn vào miệng, cậu lấy ra xem thì thấy là một đồng xu 5 hào màu vàng.

“Cái này là…”

Tạ Vũ Xuyên ngẩng lên nhìn, cười nói: “Chắc là bà cố ý gói vào đấy, ăn bánh mà gặp tiền là điềm báo sang năm phát tài.”

Cảm nhận được lời chúc phúc từ bà ngoại, Bạch Du đột nhiên thấy hối hận vì đã không về ăn Tết với bà ngoại.

“Không sao đâu,” Tạ Vũ Xuyên nói, “Ba em muốn mời anh đến nhà ăn tối vào ngày rằm tháng Giêng, anh có muốn đến không?”

“Ừm.” Bạch Du cầm đũa, nghiêm túc gật đầu.

Hai người vừa trò chuyện vừa thức đêm trong phòng khách, đến khi tiếng chuông mười hai giờ đêm trên TV vang lên, Tạ Vũ Xuyên không biết từ đâu lấy ra hai phong bao đỏ.

“Cái này là bà ngoại cho,” Tạ Vũ Xuyên đặt bao lì xì vào tay Bạch Du, rồi giơ cái còn lại lên nói, “Cái này là của ba mẹ em.”

Nói xong cậu ghé sát hôn nhẹ lên môi Bạch Du, thì thầm: “Còn cái này, là của em cho anh.”

Trong đầu Bạch Du như pháo hoa nổ tung, ôm lấy cổ Tạ Vũ Xuyên khóc thút thít, đến khi cậu bế anh vào giường ấm áp, gọi đủ kiểu từ vợ yêu đến bà xã, cũng không thể làm nước mắt anh ngừng rơi, ngược lại còn khóc dữ dội hơn.

**

Chan: Ban đầu để nguyên gọi vợ là vì theo Tây Du Ký, Lão Trư cõng vợ =)) nhưng sau tui thấy bộ này cứ để gọi vợ đi. Không cần thiết phải thay chồng nữa :v

Hết chương 62


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 62
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...