Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 55

1@-

Chương 55

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Khi Bạch Du tỉnh dậy, rèm cửa phòng ngủ đã gần như không thể che nổi ánh nắng ấm áp bên ngoài. Anh duỗi lưng một cái, vừa mới giơ tay lên liền cảm thấy toàn thân nhức mỏi, cảnh tượng hoang đường đêm qua lập tức tràn về trong đầu.

Không biết là ai mấy hôm trước còn nghi ngờ Tạ Vũ Xuyên có phải không hứng thú với mình hay không, giờ thì bị thực tế tát cho một cú đau điếng.

Bộ đồ ngủ được mặc chỉnh tề trên người có lẽ là do Tạ Vũ Xuyên thay cho anh lúc anh đã ngủ thiếp đi. Bạch Du kéo cổ áo ra nhìn vào trong, những vết bầm tím vẫn chưa tan hết lộ rõ mồn một, như đang tuyên bố trắng trợn về sự điên cuồng của đêm hôm trước.

Tuyết rơi suốt cả đêm, nhưng chưa đến rạng sáng đã lặng lẽ ngừng lại.

Trước lúc mặt trời mọc, các nhân viên đô thị đã quét sạch tuyết đọng trên các tuyến đường chính.

Tạ Vũ Xuyên bị tiếng dọn tuyết đánh thức, khi đó trời vẫn còn lờ mờ sáng. Bạch Du vì quá mệt nên vẫn đang cuộn tròn ngủ ngon lành trong lòng cậu.

Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng rời giường, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài. Sau khi hỏi thăm vài người hàng xóm đi ngang qua, cuối cùng tìm được một tiệm đồ ăn sáng vẫn còn mở cửa.

Hôm qua hai người không ăn tối, đoán là Bạch Du chắc cũng đói rồi. Tạ Vũ Xuyên đặt bữa sáng mang về lên bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng vặn mở cửa phòng ngủ, vừa cúi đầu liền đối mặt với ánh mắt lúng túng của Bạch Du.

“Dậy rồi à?” Tạ Vũ Xuyên bước tới ngồi xuống cạnh Bạch Du, đưa tay sờ trán anh, khẽ hỏi: “Đói không? Em mua tiểu long bao và cả tào phớ nữa, anh xem muốn ăn cái nào.”

Bạch Du mãi không trả lời. Tạ Vũ Xuyên tưởng anh không khỏe ở đâu, đang định giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ thì bị Bạch Du nhẹ nhàng đẩy ra.

“Sao vậy, bé cưng?” Tạ Vũ Xuyên vô sự tự thông, vừa hỏi vừa cầm tay Bạch Du quan sát từ trên xuống dưới.

Bạch Du vội vã che tai lại, như chạy trốn mà lùi về phía sau: “Đừng gọi anh như thế, sến chết đi được.”

Lúc này Tạ Vũ Xuyên mới nhận ra, tai cũng đỏ ửng lên, má lúm trên gò má ẩn hiện.

“Vậy anh nói cho em biết, có phải thấy không khỏe ở đâu không?”

Bạch Du ngượng ngùng lắc đầu, kéo vạt áo ngủ lên để lộ phần bụng mềm mại, bên trên còn vương những dấu vết bị Tạ Vũ Xuyên cắn để lại.

Tạ Vũ Xuyên dùng ngón tay cái khẽ v**t v* nơi đó, khiến Bạch Du rùng mình, cậu khẽ hỏi với vẻ áy náy: “Có đau không?”

“Không đau,” Bạch Du quay mặt sang một bên, “ngứa.”

Ngón tay của Tạ Vũ Xuyên như vô tình lần mò lên trên, tiếp tục hỏi: “Còn chỗ nào khác không?”

Bạch Du khẽ gật đầu, run rẩy định ngăn bàn tay đang lộn xộn kia của cậu lại.

“Để em xem một chút.” Tạ Vũ Xuyên không màng đến sự kháng cự của Bạch Du, một tay giữ chặt cổ tay Bạch Du, tay kia vén áo ngủ lên, cúi đầu chui vào bên trong.

Vì là áo của Tạ Vũ Xuyên nên khá rộng, lại thêm sự chênh lệch thể lực giữa hai người, Bạch Du hoàn toàn không thể chống cự, chỉ có thể liên tục lùi về sau, toàn thân như một cây cung căng cứng, ngược lại lại trúng đúng kế của Tạ Vũ Xuyên.

Cái kiểu muốn từ chối mà vẫn ngầm chấp nhận ấy, thậm chí còn khiến người ta mơ tưởng nhiều hơn là lộ liễu hoàn toàn.

Bộ đồ ngủ tuy không thể hoàn toàn ngăn ánh sáng, nhưng lại che được tầm mắt. Trên làn da trắng nõn của Bạch Du, những vết hằn nông sâu khác nhau dưới ánh sáng mờ ảo càng trở nên hồng hào. Những nơi bị hơi thở của Tạ Vũ Xuyên lướt qua đều nổi lên một lớp da gà mỏng, còn điểm nhỏ nơi ngực cũng đáng thương mà hé ra, đáng yêu y như chủ nhân của nó.

Tạ Vũ Xuyên không nỡ làm Bạch Du quá mức, chỉ đặt một nụ hôn lên mỗi dấu vết đã để lại trên người anh, sau đó mới rút ra khỏi lớp áo ngủ của Bạch Du.

Thấy Bạch Du đang c*n m** d***, gắng hết sức kiềm chế không để lộ ra tiếng rên, trông đến là tội nghiệp, Tạ Vũ Xuyên cúi xuống hôn lên đôi mắt anh, dịu dàng an ủi: “Đừng cắn.”

Bạch Du vừa xấu hổ vừa tức, không biết lấy đâu ra chút sức lực, liền nhào lên người Tạ Vũ Xuyên, nhưng lập tức bị cậu trở tay bắt gọn, còn bị hôn trộm một cái bên môi.

“Em phiền chết đi được!” Bạch Du vừa cười vừa né, lúng túng bò sang đầu giường bên kia để tránh bị Tạ Vũ Xuyên chạm vào.

Tạ Vũ Xuyên chống một chân lên mép giường, mở rộng hai tay, chân thành nói: “Không chọc anh nữa, em bế anh đi ăn cơm.”

“Không cần.” Bạch Du không phải vì ngại, thậm chí còn có chút mong đợi cảm giác được Tạ Vũ Xuyên bế lên là như thế nào. Có điều hai chân anh vẫn còn hơi đau nhức, không biết có đủ sức để kẹp chặt eo Tạ Vũ Xuyên không, lỡ mà tuột xuống thì thật mất mặt.

Thấy được sự do dự của anh, Tạ Vũ Xuyên liền quay người lại: “Thế để em cõng anh.”

Bạch Du nhân lúc Tạ Vũ Xuyên không đề phòng, hai tay chậm rãi khoác lên vai cậu, rồi bất ngờ kéo mạnh về phía sau. May mà Tạ Vũ Xuyên phản ứng nhanh, chống cùi chỏ lên giường mới không bị anh kéo ngã xuống.

Bạch Du nhanh chóng chui sang một bên, ôm chăn cười hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm được như ý.

Tạ Vũ Xuyên chống tay vào hông, đứng bên giường nhìn Bạch Du, ánh mắt tràn đầy chiều chuộng.

“Được rồi, không ăn là nguội mất đấy.” Tạ Vũ Xuyên lại làm động tác chuẩn bị cõng Bạch Du.

Lần này Bạch Du không còn quậy nữa, vừa mới ôm lấy cổ Tạ Vũ Xuyên, liền bị cậu ôm ngang đùi nhấc bổng lên.

Bạch Du nằm úp bên cổ Tạ Vũ Xuyên, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa theo nhịp không đều, cảm nhận rõ hơi thở bình ổn và thân nhiệt ấm áp của người đàn ông, lòng anh bỗng chốc trở nên bình yên lạ thường.

Tạ Vũ Xuyên cõng Bạch Du đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh sáng mạnh chiếu vào khiến Bạch Du suýt không mở nổi mắt. Khi đã nhìn rõ, anh phát hiện con đường lát đá trong khu dân cư đã không còn tuyết đọng, chỉ còn bãi cỏ khô phủ một lớp tuyết trắng mỏng, thỉnh thoảng in dấu chân nhỏ xíu của động vật chạy qua.

Tạ Vũ Xuyên đặt Bạch Du ngồi vào ghế bên bàn ăn, rồi quay lại phòng ngủ lấy dép cho anh. Bạch Du vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, ôm chân ngồi ngoan ngoãn ở đó chờ cậu, thấy cậu bước ra liền khẽ nói cảm ơn.

Đồ ăn sáng Tạ Vũ Xuyên mua về hơi nguội một chút, nhưng không ảnh hưởng đến hương vị.

Bạch Du rất thích ăn tiểu long bao.

So với tiểu long bao ở thành phố B với lớp vỏ mỏng và nước súp nhiều, tiểu long bao ở thành phố D lại mềm và đầy đặn, phần nước súp ngấm vào lớp bột, cắn một miếng là dậy mùi thơm, hương vị đậm đà.

“Ăn ít thôi,” Tạ Vũ Xuyên đếm số bánh bao trong đĩa, “Chút nữa còn phải đến nhà bà ngoại ăn cơm.”

Nhà bà ngoại của Tạ Vũ Xuyên nằm cách phố Bắc Lý chỉ mười mấy phút đi bộ, phía sau là một khu vườn cây xanh mướt, phía trước là một hồ nước nhân tạo trong xanh biếc, được xem là con phố yên tĩnh nhất giữa khu trung tâm phồn hoa náo nhiệt.

Vì hôm nay là ngày hai mươi chín tháng Chạp, ba mẹ của Tạ Vũ Xuyên chưa về nhà bà ngoại, điều đó khiến Bạch Du thấp thỏm cả buổi sáng thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Nhà bà ngoại không phải là dạng chung cư truyền thống, nơi này được xây dựng từ rất sớm, mỗi căn nhà đều có cổng riêng, sân riêng. Ngoài con đường có hai hàng xe chạy phía trước thì gần như không có chỗ đậu xe nào khác.

Tạ Vũ Xuyên dừng xe ở bãi đậu xe công cộng gần đó, tay trái xách một hộp bánh đào xốp giòn, tay phải dắt Bạch Du còn đang nóng hổi như chiếc bánh mới nướng, thong dong băng qua đường hướng về nhà bà ngoại.

Đẩy cổng vào sân, trong sân không trồng hoa hay rau như nhiều nhà người già khác, thay vào đó là lát kín bằng gạch đá.

Một bên sân được lát bằng sàn chống ẩm, phía trên đặt một bàn nhỏ và bốn chiếc ghế con, bên trên là một chiếc mái hiên che nắng rộng lớn được treo cố định. Dù mới trải qua ngày tuyết rơi như hôm qua, góc nhỏ này vẫn sạch sẽ, thoáng đãng, dường như chỉ cần ngồi vào đó là có thể cảm nhận được sự thư thái, dễ chịu.

“Khi ông ngoại còn sống, trong sân toàn là hoa cỏ,” Tạ Vũ Xuyên nhìn quanh như đang hoài niệm, “Nhưng bà ngoại tính tình tùy tiện, chăm thế nào cũng không nổi, cuối cùng đành nhổ hết mang tặng người khác, chỉ còn lại cái cây óc chó chẳng biết trồng từ năm nào.”

Nhắc đến ông ngoại, Tạ Vũ Xuyên đã không còn thấy buồn, giọng nói đầy sự hoài niệm, xen lẫn chút tiếc nuối khó nhận ra.

Bạch Du biết Tạ Vũ Xuyên rất thân thiết với ông ngoại, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, đành luồn tay vào mái tóc hơi rối của cậu vuốt nhẹ một cái, bàn tay đang nắm cũng siết chặt hơn một chút.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, vài bước sau đã đến trước cửa nhà. Tạ Vũ Xuyên đẩy cửa bước vào, quay đầu cười nói với Bạch Du: “Giờ thì anh hiểu vì sao em không trồng nổi cái cây nào rồi đấy, là do em giống bà ngoại đấy.”

Lời còn chưa dứt thì một giọng nói vang lên từ bên trong: “Để tôi xem ai đang nói xấu tôi nào?”

Hết chương 55


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 55
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...